Lang Gia Bảng

Chương 49: Nguy hiểm tứ bề


Đọc truyện Lang Gia Bảng – Chương 49: Nguy hiểm tứ bề

Bầu không khí ở cung Chỉ La lúc này cũng đang căng thẳng tới đỉnh điểm.

Những người hầu hạ Tĩnh phi đã bị đuổi hết ra ngoài điện, đang quỳ khắp nơi ngoài sân như một đàn quạ đen trong gió lạnh.

Ngôn Hoàng hậu ngồi trên chính vị phía nam trong tẩm điện của Tĩnh phi, mặt lạnh như nước, đầu mày khóe mắt còn giữ nguyên vẻ tức giận.

Dưới chân bà ta, một tấm bài vị bằng gỗ bị ném xuống đất rạn nứt, do mặt bài vị hướng lên trên nên có thể thấy rõ dòng chữ “Linh vị cố Thần phi Đại Lương Lâm thị Lạc Dao” trên đó.

Liền với bức tường phía tây tẩm điện vốn là tịnh phòng thờ Phật của Tĩnh phi, bình thường gần như luôn đóng cửa nhưng lúc này lại mở rộng, có thể thấy bàn thờ trong phòng bị lật úp, trái cây rải rác khắp nơi.

Không giống Ngôn Hoàng hậu với sắc mặt lạnh lẽo, đáng sợ, Tĩnh phi im lặng quỳ bên dưới vẫn giữ nguyên thần thái an thuận của mình, kính cẩn mà khiêm tốn nhưng lại không làm người ta cảm nhận được dù chỉ một chút thấp kém và sợ hãi.

Hoàng đế Đại Lương nổi giận đùng đùng đi vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này.

Khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, trong nháy mắt ông ta đã hiểu ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Giờ khắc này, trong lòng Hoàng đế Đại Lương rốt cuộc có sự thay đổi tâm tình như thế nào, điều này vĩnh viễn chỉ có ông ta mới biết, nhưng vẻ mặt ông ta lại không hề thay đổi, vẫn nghiêm khắc mà u ám.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Ngôn Hoàng hậu tiến lên thi lễ.

“Ngươi làm tổng quản hậu cung, tại sao lại để xảy ra lắm chuyện thế? Lần này lại có chuyện gì?” Hoàng đế Đại Lương nói xong liền phất tay áo, đi thẳng qua bên cạnh bà ta, đến ngồi vào chính vị.

Ngôn Hoàng hậu khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này có gì đó không đúng, có điều quả thật đã nắm được điểm yếu của Tĩnh phi nên thần thái bà ta vẫn rất ổn định.

“Bẩm bệ hạ, thần thiếp vô năng, dù hao hết tâm lực cai quản hậu cung nhưng vẫn chưa thể dẹp hết được những kẻ tiểu nhân gian tà. Tĩnh phi tự ý lập linh vị cho tội nhân Lâm Lạc Dao trong Phật đường, đại nghịch bất đạo. Thần thiếp thiếu đôn đốc kiểm tra, đến bây giờ mới phát giác, đó là sự tắc trách của thần thiếp, xin bệ hạ thứ tội!”

Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng liếc bà ta. “Tĩnh phi nói thế nào?”

Bị ông ta hỏi như vậy, trong mắt Ngôn Hoàng hậu không kìm được lộ vẻ ấm ức, hiển nhiên lời bà ta nói vừa rồi không có giá trị gì.

“Bẩm bệ hạ, Tĩnh phi tự biết có tội, sau khi bị bắt giữ, từ đầu đến cuối không hề biện bạch một lời.”

Hoàng đế Đại Lương mím chặt môi.

Đáp án này vốn đã nằm trong dự liệu nhưng ông ta vẫn có chút cảm động, ánh mắt nhìn Tĩnh phi cũng dịu dàng hơn một chút.

Sau khi Hạ Giang kéo ra những ký ức về chuyện năm đó, ba ngày liền tâm trạng Hoàng đế Đại Lương không yên, đến đêm lại mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy lại không nhớ rõ đã mơ thấy gì, có lúc nửa tỉnh nửa mơ còn sinh ra ảo giác, thường thấy bóng dáng một nữ nhân thoáng qua trước mặt khiến ông ta hoảng sợ đến run rẩy.

Lúc vỗ về Hoàng đế Đại Lương, Tĩnh phi hỏi có phải ông ta đang nghĩ đến Thần phi nên mới gặp ác mộng hay không, một lời trúng ngay tâm sự trong lòng nhưng chuyện sợ hãi vong linh Thần phi liên quan đến thể diện của thiên tử, ông ta lại không muốn nói với người ngoài, cho nên Tĩnh phi nói để bà bí mật lập bài vị tế điện để an ủi vong hồn Thần phi. Đương nhiên ông ta lập tức đồng ý, đêm hôm đó quả nhiên được ngủ yên giấc đến tận sáng hôm sau.

Không ngờ mới thoải mái được mấy ngày, chuyện lập linh vị này đã bị Hoàng hậu phát hiện.

Tĩnh phi tháo trâm, mặc áo mỏng quỳ trên sàn nhà lạnh như băng thực ra vì muốn giấu kín bí mật không muốn để người ngoài biết của Hoàng đế nên mới bỏ quyền chối tội, cam lòng tiếp nhận tội danh lớn do Hoàng hậu chụp xuống.

Vừa nghĩ đến điều này, Hoàng đế Đại Lương đã thấy áy náy với Tĩnh phi. Đương nhiên ông ta không thể tẩy sạch tội lỗi cho Tĩnh phi vì sự áy náy này, có điều nghĩ cách bênh vực một chút thì lại không khó.

“Tĩnh phi lập linh vị cho Lâm thị ở nơi nào?”

“Trong Phật đường của tẩm điện, mời bệ hạ xem, rượu và trái cây đều đầy đủ, hiển nhiên là đang đóng cửa bí mật tế bái.”

“Tĩnh phi đã đóng cửa bí mật tế bái thì đương nhiên sẽ không để lộ ra ngoài. Ngươi ở cung Chính Dương làm sao biết được?”

Nghe giọng điệu càng lúc càng có vẻ kỳ lạ của Hoàng đế, Ngôn Hoàng hậu không khỏi cân nhắc một lát rồi mới nói: “Là cung nữ của Tĩnh phi không chấp nhận được việc Tĩnh phi làm chuyện tà đạo này nên đã đến cung Chính Dương tố cáo.”

“Sao?” Hoàng đế Đại Lương lại nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện thị nữ bên người của Tĩnh phi là Tân Nhi đang quỳ co ro trong góc, vừa rồi ông ta lại không để ý.

“Nô tài tố cáo chủ nhân là đại nghịch, trong cung làm sao có thể giữ lại loại người này? Người đâu, lôi nó ra ngoài đánh đến chết!”

Vừa mới hạ lệnh, mấy tên thái giám to khỏe lập tức đi tới, lôi Tân Nhi ra ngoài. Ả cung nữ sợ đến hồn phiêu phách tán, cất giọng the thé cầu xin tha thứ: “Bệ hạ tha mạng… Bệ hạ… Hoàng hậu nương nương… Tân Nhi làm việc cho nương nương, nương nương phải cứu Tân Nhi…” Giọng nói thê lương ngày càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Ngôn Hoàng hậu đỏ bừng mặt, cách xử trí của Hoàng đế Đại Lương không khác nào cho bà ta một cái bạt tai khiến một người rất giỏi nhẫn nhịn như bà ta cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước, nói: “Thần thiếp được bệ hạ ủy thác quản lý hậu cung, đương nhiên phải nghiêm cấm tất cả những chuyện trái lễ trái luật. Tội của Tĩnh phi không thể chối bỏ, thần thiếp là người đứng đầu lục cung không thể khoan dung. Nếu bệ hạ có ý khác thì xin hạ chỉ cho thần thiếp biết, nếu không thần thiếp chỉ có thể làm đứng theo quy củ.”


“Ngươi cần có chiếu chỉ?” Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng nhìn bà ta. “Một chuyện nhỏ như vậy mà ngươi cũng cần chiếu chỉ? Ngươi muốn để người trong thiên hạ nói hậu cung của trẫm không yên sao? Đây chính là phong phạm của người phò tá trẫm? Hậu cung cần nhất là yên bình, ổn định, điều này ngươi có hiểu hay không?”

“Bệ hạ cho rằng đây là việc nhỏ, thần thiếp lại không dám coi là việc nhỏ. Tĩnh phi lập linh vị trong nội cung để tế bái tội nhân, rõ ràng là miệt thị Hoàng thượng, rắp tâm làm loạn, thật sự làm người ta kinh hãi. Tội lớn như thế há có thể không xử thật nặng?”

Hoàng đế Đại Lương bị bà ta ép nổi điên, đang định phát tác nhưng lại kìm xuống, quay lại nói với Tĩnh phi: “Tĩnh phi, ngươi có biết tội hay không?”

“Thần thiếp biết tội.” Tĩnh phi đoan chính khấu đầu, thản nhiên nói. “Thần thiếp vì tình cố giao, âm thầm tưởng nhớ, dù không có ý miệt thị hoàng uy nhưng dù sao cũng không hợp quy củ trong cung. Xin Hoàng thượng ban tội!”

Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng “hừ” một tiếng, vỗ bàn, vờ cả giận, nói: “Hoàng hậu nói ngươi là đại nghịch, ngươi lại nói chỉ là nhớ đến tình cũ, đây đâu phải biết tội, rõ ràng là không biết! Người đâu, lệnh Tĩnh phi sám hối trong cung Chỉ La, chưa có ý chỉ không được rời khỏi cung nửa bước. Bao giờ ngươi suy nghĩ rõ ràng thì lúc đó trả lời lại cho trẫm.”

“Bệ hạ!” Ngôn Hoàng hậu vừa tức giận vừa sốt ruột gọi một tiếng.

“Trẫm đã xử trí theo ý ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Hoàng đế Đại Lương lườm bà ta, phất tay quay sang nhìn linh vị dưới chân, lại nhìn Tĩnh phi bằng ánh mắt rất có thâm ý. “Ngươi bây giờ là người có tội, cung phụng giảm một nửa, nơi này hỗn loạn, tự mình thu dọn đi.”

Tĩnh phi nhanh chóng chớp mắt, lại bái lạy. “Thần thiếp lĩnh chỉ.”

“Hoàng hậu cũng vất vả rồi, về cung đi thôi.” Hoàng đế Đại Lương đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi. “Gần đây trẫm có nhiều việc, ngươi phải học được cách chia sẻ với trẫm. Cao Trạm, trẫm đã dặn ban hai hòm vải đuôi phượng mới được tiến công đợt Tết cho Hoàng hậu, ngươi đã đưa đi chưa?”

Cao Trạm tinh ý đáp: “Bẩm bệ hạ, hôm nay kiểm kê lượng hàng nhập kho nên bị chậm trễ mất một thời gian, nô tài sẽ lập tức sai người đưa đi.”

“Còn nhớ là được rồi. Khởi giá!” Hoàng đế Đại Lương không nhìn Tĩnh phi nữa, để Cao Trạm dìu đi ra ngoài.

Ngôn Hoàng hậu đưa giá đến ngoài cung theo đúng lễ số, nhìn long liễn đi xa, lửa giận tràn ngập trong lòng nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể oán hận quay lại nhìn cửa cung Chỉ La đầy dây leo xanh mát, nén giận quay về cung Chính Dương của mình.

“Bệ hạ, về điện Vũ Anh sao? Hay là về phòng ấm nghỉ ngơi?” Long liễn đi qua hồ Phượng Đài đến một ngã rẽ, Cao Trạm không dám tự quyết, cẩn thận bước tới xin chỉ.

Hoàng đế Đại Lương do dự một lát, vẻ mặt mông lung.

Lúc nhận được tin bẩm báo của Hoàng hậu rời khỏi điện Vũ Anh, ông ta quả thật đang giận dữ điên cuồng. Nhưng bây giờ đã hết giận vì chuyện của Tĩnh phi, vì thế sự giận dữ đối với chuyện của Tĩnh vương cũng nguôi ngoai không ít.

Ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ về hai sự kiện của Tĩnh vương và Tĩnh phi. Bây giờ ông ta đã biết rõ một chuyện trong đó là bị oan, vậy chuyện còn lại thì sao?

“Đến điện Vũ Anh.” Hoàng đế Đại Lương day mi tâm, mệt mỏi ngả người về phía sau, đã bắt đầu nhớ những ngón tay của Tĩnh phi nhẹ nhàng xoa bóp cho mình. “Chuyện này dù sao cũng phải xử trí, trẫm vẫn phải hỏi cho rõ ràng.”

“Vâng.” Cao Trạm không dám nói lung tung, ra hiệu cho thái giám đi đầu mở đường rẽ phải qua cổng Hâm Giám, ngự giá nhanh chóng về đến điện Vũ Anh.

Hạ Giang và Tĩnh vương đương nhiên vẫn đang chờ, tư thế một đứng một quỳ đều không thay đổi. Hoàng đế Đại Lương nhìn dấu chân trên người Tĩnh vương, không khỏi mềm lòng.

“Phụ hoàng cứ chậm rãi hỏi, ngàn vạn lần đừng nổi giận nữa, hài nhi thấy phụ hoàng nổi giận sẽ rất khó chịu…” Dự vương hành lễ xong vội bước tới ân cần hỏi han, nhưng vẻ mặt tỉnh táo của Hoàng đế Đại Lương lúc này lại khiến hắn có chút bất an, không kìm được lên tiếng kích động.

“Bệ hạ.” Hạ Giang cũng không ngờ sau khi trở về, Hoàng đế Đại Lương lại có vẻ thoải mái hơn, vội hỏi nhỏ: “Việc gấp bên chỗ Hoàng hậu nương nương…”

“Nữ nhân trong hậu cung sợ bóng sợ gió, không có gì đáng ngại, ngươi đừng hỏi nữa.” Hoàng đế Đại Lương lập tức ngắt lời hắn. “Các ngươi tiếp tục đối chất đi, nói đến đâu rồi?”

Hạ Giang đi theo Hoàng đế Đại Lương đã nhiều năm, chưa bao giờ bị chặn họng như vậy, lập tức phát giác tình thế đang phát triển theo hướng không ổn, rất có khả năng cơn bão táp cố ý được dấy lên trong nội cung vừa rồi đã có hiệu quả trái ngược hoàn toàn với mong muốn.

Không ngờ ả Tĩnh phi im lặng quanh năm kia lại có bàn lĩnh lớn như vậy…

— —— BỔ SUNG THÊM — ——

Hắn tạm dừng lời, không giành nói trước nên Tĩnh vương ngẩng đầu nói luôn: “Vừa rồi nói đến vụ va chạm giữa binh lính Huyền Kính ti và tuần phòng doanh, nhưng tạm thời chưa nói đến việc ai phải chịu trách nhiệm cho lần va chạm này, chuyện đó xảy ra ở trên phố trong ngõ, Hạ thủ tôn muốn nói tuần phòng doanh của ta cướp phạm nhân trên đường cái sao?”

“Khi đó binh lính của Huyền Kính ti đang ra ngoài truy đuổi, trước đó bọn giặc đã xông vào ti nha…”

“Nói đùa à?” Tĩnh vương mặt lạnh như sắt. “Huyền Kính ti là nơi muốn xông vào thì xông chắc? Sức chiến đấu của Huyền Kính ti mạnh thế nào thì bệ hạ đã rõ. Dưới tay ta có những ai? Tất cả binh lính trong Tĩnh vương phủ hôm nay đều không có ai tự ý ra ngoài, bộ tướng trong phủ đều có danh sách ở bộ Binh, mỗi một người đều có thể tra xét rõ ràng, bọn chúng có bao nhiêu bản lĩnh mà xông vào Huyền Kính ti được? Huống hồ địa lao của ngươi giăng đầy cạm bẫy, chỉ có vào chứ không có ra, thiên hạ còn ai không biết? Cho dù ta thật sự muốn cướp Vệ Tranh từ trong đó ra thì cũng phải có năng lực đó mới được!”

Nghe hắn nói như vây, Hoàng đế Đại Lương cũng nhíu mày. “Hạ khanh, rốt cuộc là địa lao bị phá thế nào, ngươi nói rõ một chút.”

Hạ Giang nghẹn lời, chần chừ một lát mới nói: “Bẩm bệ hạ, Vệ Tranh… là bị cướp đi từ Đại lý tự…”

“Cái gì?” Hoàng đế Đại Lương có chút choáng váng. “Tại sao Đại lý tự cũng liên quan đến chuyện này?”


Vừa rồi Hạ Giang không nhắc tới Đại lý tự trước mặt Tĩnh vương chính vì muốn gài bẫy dụ Tĩnh vương lỡ lời nói đến Đại lý tự, kết quả người ta không trúng chiêu, lúc này chính hắn cũng tỏ ra hơi lúng túng.

“Lúc vào điện, lão thần đã bẩm báo với bệ hạ Huyền Kính ti và Đại lý tự lần lượt bị tấn công, vì khi đó phạm nhân đã được chuyển đến giam giữ ở Đại lý tự, cho nên hắn bị cướp từ Đại lý tự.”

Ánh mắt lạnh như băng, Tĩnh vương thản nhiên nói: “Phạm nhân quan trọng như vậy không giam giữ tại Huyền Kính ti mà lại nhốt ở Đại lý tự, rốt cuộc là Hạ thủ tôn muốn để người ta cướp hay là không muốn? Thôi được, cho dù chuyện xảy ra ở Đại lý tự, vậy ý của Hạ thủ tôn có phải… tuần phòng doanh của ta cũng lấy cớ bắt đạo tặc để tạo ra cục diện hỗn loạn bên ngoài Đại lý tự, cản trở việc truy đuổi của ngươi?”

Đương nhiên quan binh tuần phòng doanh và binh lính của Huyền Kính ti không hề xảy ra va chạm gần Đại lý tự, cho nên lúc này Hạ Giang lại nghẹn lời. Dự vương không kìm được nói xen vào: “Cảnh Diễm, lúc Hạ thủ tôn vào thì ta đang ở đây, thực ra ông ta không hề nói gì khác, chỉ bẩm báo phụ hoàng việc phạm nhân bị cướp và tuần phòng doanh gây trở ngại cho việc truy đuổi bên ngoài Huyền Kính ti thôi. Còn hoài nghi ngươi là người sai khiến sau màn là phụ hoàng anh minh nhìn ra thực chất của vấn đề, cho nên mới tuyên ngươi đến đối chất. Nếu ngươi trong sạch thì chỉ việc phản bác là được, cần gì phải hùng hổ dọa người nhằm vào Hạ thủ tôn như thế?”

Tĩnh vương cười lạnh, nói: “Dự vương huynh, lúc chuyện đó xảy ra thì vương huynh có ở hiện trường không?”

Dự vương bị hắn hỏi liền ngẩn ra. “Sao ta lại ở đó đưọc?”

“Vậy Dự vương huynh phụng chỉ phụ trách vụ án Vệ Tranh sao?”

Dự vương lại sững sờ một lát. “Không… không có…”

“Dự vương huynh đã không phải người chứng kiến, cũng không phải người xét xử, vậy nghĩa là không liên quan đến chuyện này. Phụ hoàng đang ở đây, vương huynh sốt ruột cái gì?”

Dự vương không ngờ thái độ của Tĩnh vương lại cứng rắn như thế, sắc mặt xanh mét, lại quay sang thấy Hoàng đế Đại Lương đang trầm tư, trong lòng càng sốt ruột hơn, không khỏi lớn tiếng nói: “Tĩnh vương! Phụ hoàng nói ngươi coi thường cả vua lẫn cha, ta thấy quả nhiên không sai. Ta là hoàng huynh của ngươi, ngươi nói chuyện với ta thế à? Với tính khí coi trời bằng vung của ngươi, ta thấy ngươi không thể không liên quan được. Tên Vệ Tranh đó là ai? Là phó tướng của nghịch phạm Lâm Thù. Còn có ai không biết năm đó ngươi thân thiết với gã Lâm Thù đó thế nào? Cả kinh thành trừ ngươi ra thì còn ai có thể làm ra chuyện lớn như vậy?”

Được Dự vương giành cho một chút thời gian như vậy, Hạ Giang đã lấy lại bình tĩnh. Hắn tự biết chuyển phạm nhân đến Đại lý tự là lỗi của mình, nhưng mưu mô ác độc trong chuyện này đương nhiên không thể nói với Hoàng đế, cho nên thừa dịp Hoàng đế Đại Lương còn chưa vặn hỏi, hắn vội tiến lên, quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, thần tự biết không nắm được bằng chứng nên vốn không dám nói bừa, chỉ có điều bệ hạ đã lệnh cho thần nói nên thần không dám không nói. Đối mặt với tội danh như thế, đương nhiên Tĩnh vương điện hạ cũng phải ra sức biện bạch, cứ tranh cãi như thế tuyệt đối sẽ không có kết quả gì, ngược lại chỉ khiến bệ hạ phiền lòng. Nhưng chuyện xông vào phủ nha cướp nghịch phạm là chuyện lớn, không thể vì khó điều tra mà không điều tra được. Người bị cướp từ tay Huyền Kính ti, lão thần tự làm tự chịu, không tra rõ chuyện này thì không có mặt mũi nào gặp bệ hạ. Có điều chuyện này phức tạp, liên lụy tới người hiển quý trong hoàng tộc, lão thần muốn xin ân chỉ để tránh bị vướng chân vướng tay trong lúc thẩm tra những người liên quan.”

Hoàng đế Đại Lương thoáng nhìn Tĩnh vương, trầm ngâm một lát.

Bây giờ, mặc dù ông ta đã nghi ngờ nhưng chuyện này thật sự đã vượt quá giới hạn của ông ta, dù thế nào cũng nhất định phải biết rõ ràng, còn trong quá trình này có người nào phải chịu ấm ức thì ông ta không quan tâm.

“Vậy thì Hạ khanh phụ trách điều tra tiếp, có điều những người trong Tĩnh vương phủ đã xác nhận hôm nay không ra ngoài thì không cần xét hỏi. Ngươi muốn động đến thủ hạ nào của hắn thì nói trước với hắn một tiếng. Cảnh Diễm, ngươi bây giờ là người bị hiềm nghi nhất, nêu Hạ khanh nói trước với ngươi cần thẩm vấn người nào thì ngươi không được ngăn cản.”

Tiêu Cảnh Diễm sầm mặt nhưng lại không thể nói gì, đành dập đầu, nói: “Nhi thần lĩnh chỉ!”

“Vậy thì đa tạ Tĩnh vương điện hạ.” Một nụ cười lạnh như đã được ngâm nước độc dưới địa ngục xuất hiện trên mặt Hạ Giang, hắn cố ý nói từng chữ, từng câu: “Bây giờ thần cần đi bắt một người quan trọng đến Huyền Kính ti, xin bệ hạ cho phép thần cáo lui. Thần sợ đến chậm một bước, người này thấy tình hình không ổn sẽ sợ tội mà trốn mất…”

“Hả?” Hoàng đế Đại Lương nhướng mày, nhìn hắn với vẻ tò mò. “Ngươi nói người nào?”

“Tô Triết.” Lúc nói hai chữ này, Hạ Giang nhìn chằm chằm vào mắt Tĩnh vương. “Nếu có thể cậy được miệng người này thì chuyện dù phức tạp, rắc rối đến mấy cũng có thể giải thích rõ ràng.”

Trong lúc Hạ Giang chú ý quan sát vẻ mặt Tĩnh vương thì Dự vương cũng nhìn đệ đệ của mình chằm chằm, chỉ một nháy mắt, vị hoàng tử này đã biết củ gừng Hạ Giang này quả nhiên rất cay, chiêu này đã đánh trúng điểm yếu của Tĩnh vương, tình thế đang chuyển hướng bất lợi lập tức được ổn định lại.

Có điều làm hắn cảm thấy đáng tiếc là Hoàng đế Đại Lương không hề nhìn thấy sự dao động quyết liệt của Tĩnh vương trong nháy mắt đó, bởi vì lúc này ông ta đang nheo mắt, hình như đang nghĩ xem Tô Triết rốt cuộc là ai.

“Ngươi nói… chính là gã Tô Triết mà quận chúa Nghê Hoàng tiến cử làm chủ khảo thi văn, nghe nói là tài danh trùm thiên hạ đó?” Hoàng đế Đại Lương chỉ nghĩ một lát đã nghĩ ra. “Hắn còn từng dùng ba đứa trẻ con đánh bại gã… gã gì đó của Bắc Yên… Trẫm rất thích gã Tô Triết này, sao hắn cũng bị dính vào chuyện này?”

“Bệ hạ có biết gã Tô Triết này còn có một thân phận khác?”

“Sao? Thân phận gì?”

“Bệ hạ mặc dù là cửu ngũ chí tôn nhưng cũng vẫn nghe nói đến Lang Gia bảng chứ?”

“Đó là đương nhiên.”

“Tính cả bảng xếp hạng mới đưa ra năm nay thì Giang Tả minh đã năm năm liền là thiên hạ đệ nhất đại bang. Gã Tô Triết này chính là Mai Trường Tô, tông chủ đương nhiệm của Giang Tả minh, bệ hạ có biết?”

“Cái này trẫm biết.”

“Ơ…” Hạ Giang có vẻ bất ngờ. “Bệ hạ biết?”

“Trẫm từng cùng Tô Triết phẩm trà nói chuyện, khi đó hắn đã nói với trẫm hắn là ai.” Hoàng đế Đại Lương chăm chú nhìn Hạ Giang. “Tô Triết thật là người tài hoa hơn người, cũng có lòng báo quốc cứu đời, nếu không phải thân thể hắn không tốt thì trẫm cũng trọng dụng hắn. Sao? Ý ngươi là trong lúc dưỡng bệnh ở kinh thành, hắn và Cảnh Diễm qua lại mật thiết?”


“Thần mới về kinh không lâu, không dám nói bừa, nhưng Mai Trường Tô là người của ai thì mọi người đều biết rõ.”

Tĩnh vương không hề lùi bước, nghênh đón ánh mắt của Hạ Giang, nói: “Không biết là người của ai thì được xác định kiểu gì. Sau khi Tô Triết được bệ hạ khen ngợi, trong kinh thành, mười người thì có đến chín người tranh thủ kết giao với hắn.”

Quận chúa Nghê Hoàng rất sùng bái hắn, điều này mọi người đều biết. Hạ Đông và Hạ Xuân của Huyền Kính ti cũng đều đã đến Tô trạch làm khách. Tòa Tô trạch đó lại là Mông đại thống lĩnh giới thiệu cho hắn mua. Số lần Dự vương huynh tới thăm Mai Trường Tô có lẽ còn hơn ta gấp nhiều lần. Nói đến quà cáp chuyển đến Tô trạch thì người đứng đầu cũng là Dự vương huynh, ta có thể xếp cuối cùng là khá lắm rồi. Vậy mà lại nói Mai Trường Tô là người của ta là thế nào?”

Điều làm Dự vương tức giận nhất chính là tra thế nào cũng không tra được Mai Trường Tô và Tĩnh vương qua lại ít như vậy thì liên lạc với nhau kiểu gì, nghe đến đó đang muốn tranh cãi thì Hạ Giang đã giành nói trước: “Tốt, Mai Trường Tô đã không phải người của Tĩnh vương điện hạ thì việc này càng dễ làm. Ta cần thẩm vấn người này, điện hạ không ngại chứ?”

Tĩnh vương thấy tim mình trĩu xuống, đang nghĩ xem nên ứng đối thế nào thì Hoàng đế Đại Lương đã nói: “Hắn và Cảnh Diễm đã không qua lại nhiều thì vô duyên vô cớ thẩm vấn hắn làm gì?”

“Bệ hạ, trong đám nghịch tặc tấn công Huyền Kính ti đó, người nào cũng là cao thủ thân mang tuyệt kỹ, mà nhìn khắp kinh thành hiện nay, có thể điều động được nhiều cao thủ như vậy, ngoài tông chủ Giang Tả minh thì còn có thể có ai? Thần tin rằng thẩm vấn Mai Trường Tô nhất định sẽ có thu hoạch.”

“Đây quả thực là muốn đổ tội thì thiếu gì lý do, chẳng lẽ một Lang Gia bảng có thể bao quát được hết nhân tài trong thiên hạ? Ngươi nói chỉ có hắn thì đúng là chỉ có hắn thật à? Huyền Kính ti xử án dựa vào cảm giác như vậy mà không sợ người ta cười rụng răng sao?” Tĩnh vương cắn răng, lên tiếng phản đối.

“Chẳng qua chỉ thẩm vấn một chút, Tĩnh vương điện hạ cần gì phải căng thẳng? Tốt xấu gì vị Tô tiên sinh này cũng là khách khanh của bệ hạ, ta có thể làm gì hắn chứ? Chỉ cần nói cho rõ ràng, chuyện đúng là không liên quan đến hắn thì ta bảo đảm hắn sẽ rời khỏi Huyền Kính ti nguyên vẹn, trên người không có dù chỉ một vết thương, như thế được chưa?”

Luc nói lời này, hắn cố ý lộ vẻ tàn nhẫn càng khiến Tĩnh vương lạnh lòng.

Thủ đoạn bức cung cùa Huyền Kính ti được truyền từ bao đời nay, mặc dù không có vết thương nhưng cũng có thể làm người ta sống không bằng chết.

Điểm yếu nhất của Mai Trường Tô chính là thân thể của chàng, vừa nghĩ đến việc Mai Trường Tô yếu ớt phải vào Huyền Kính ti, trong lòng Tĩnh vương lại đau như cắt.

“Phụ hoàng cũng biết thân thể Tô tiên sinh không tốt, dù sao hắn cũng là người nổi danh trong thiên hạ, triều đình nên tỏ lòng yêu tài, kính trọng danh sĩ mới đúng, bây giờ vô cớ bắt bớ, nêu bị truyền ra ngoài thì còn gì là danh tiếng? Hơn nữa Huyền Kính ti trực thuộc ngự tiền, luôn phụng chỉ làm việc, một khi có sai sót thì người bị thiên hạ lên án không phải Hạ thủ tôn mà chính là phụ hoàng!”

“Cảnh Diễm, ngươi dọa người quá đấy!” Dự vương nói. “Như ngươi nói, quan hệ giữa ta và Mai Trường Tô rất tốt, ta cảm thấy việc này chẳng hề hấn gì. Hắn có là danh sĩ thiên hạ thì cũng là thần dân của triều đình, có gì mà không động được? Phụ hoàng tin được Hạ thủ tôn, chẳng lẽ ngươi không tin được? Nói cho cùng cũng chỉ là tìm Mai Trường Tô hỏi mấy câu, sao ngươi phải chột dạ như vậy? Bây giờ đừng nói phụ hoàng, ngay cả ta cũng hơi nghi ngờ ngươi rồi.”

Hắn nói lời này không sai, Tĩnh vương cố gắng bảo vệ Mai Trường Tô như thế lại càng khiến Hoàng đế Đại Lương nghi ngờ.

Hơn nữa trong lòng Hoàng đế Đại Lương tin tưởng Tĩnh vương có gan và động cơ làm chuyện cướp tù này, cũng tin tưởng với kinh nghiệm và sức phán đoán nhạy bén của Hạ Giang, hắn sẽ không vô duyên vô cớ chĩa mũi nhọn vào Tĩnh vương.

Đương nhiên ông ta cũng biết rõ Dự vương đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chỉ có điều các hoàng tử tranh giành, đấu đá nhau thế nào ông ta đều không quan tâm, ông ta tự tin mình có thể khống chế và kiểm soát được. Nhưng nếu Tĩnh vương sử dụng vũ lực cướp tù, hơn nữa còn có sức mạnh để cướp tù thành công thì hắn quả thật quá đáng sợ. Cho nên ông ta phải ngăn chặn Tĩnh vương trước, tra rõ chuyện thì mới yên tâm được.

“Hạ khanh, cứ tra xét theo ý ngươi, trẫm chuẩn tấu. Nhất định phải tra rõ ràng, triệt để, những gì vô căn cứ đừng có bẩm báo với trẫm!”

“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng…”

“Câm miệng! Rốt cuộc ngươi có biết bây giờ mình đang là kẻ bị hiềm nghi hay không? Còn biết sợ hãi quân phụ, pháp lễ nữa không?” Hoàng đế Đại Lương bị sự bướng bỉnh của Tĩnh vương gợi lại những ký ức về việc hắn không chịu cúi đầu trước kia, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

“Bất kể thế nào thì tuần phòng doanh của ngươi cũng đã xen vào, không tra xét thì làm sao chứng minh được là ngươi trong sạch? Truyền chỉ, tuần phòng doanh tạm do bộ Binh tiếp quản, Tĩnh vương về phủ suy nghĩ, chưa được truyền chiếu thì không được vào cung.”

Cao Trạm lén nhìn sắc mặt những người trên điện, thấp giọng “vâng” một tiếng.

Cuộc tranh luận trên điện lần này bị Hoàng đế Đại Lương cắt ngang như thế.

Bây giờ đều đã trở mặt rõ ràng hết cả, Hạ Giang và Dự vương đang liên thủ tấn công Tĩnh vương, Hoàng đế Đại Lương cũng biết điều này, nhưng rốt cuộc hai người này chỉ “tấn công” hay còn có cả “vu hãm” nữa thì ông ta còn chưa biết được, cho nên lúc này để mọi chuyện dịu lại, tra xét tìm thêm bằng chứng là điều vô cùng cần thiết.

Sau khi rời khỏi cung thành, Hạ Giang triệu người đến thẳng Tô trạch.

Hắn lo lắng Mai Trường Tô chạy trốn, nhưng lại hi vọng Mai Trường Tô chạy trốn, bởi vì chạy trốn chính là biểu hiện của chột dạ và sợ tội, nhưng nếu để Mai Trường Tô chạy trốn mà không bắt được thì dường như là được không bằng mất.

Tâm tình mâu thuẫn này lập tức biến mất khi hắn đến Tô trạch.

Mai Trường Tô vẫn thản nhiên ở trong phủ, chàng không chạy trốn, mặc dù vị tông chủ Giang Tả minh này rõ ràng đã đoán được Hạ Giang sẽ đến.

Lúc đầu nói với Tĩnh vương mấy chữ: “Còn có…”, kỳ thực Mai Trường Tô định nói đến chính mình, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào, bởi vì chàng biết có nói cũng vô ích.

Không thể vì chàng khuyên một câu: “Lúc Hạ Giang đối phó với ta thì điện hạ không cần can thiệp” mà Tĩnh vương lại khoanh tay đứng nhìn thật, vị hoàng tử này còn chưa nghe lời như thế.

Phi Lưu đã được Lê Cương dẫn ra ngoài từ trước. Mệnh lệnh không được phản kháng cũng đã được hạ đạt nghiêm khắc cho các thuộc hạ khác, cho nên dù đám người Chân Bình nghiến răng ken két, Mai Trường Tô vẫn bình tĩnh đi theo Hạ Giang đến Huyền Kính ti.

Huyền Kính ti không phải một nơi xa lạ đối với chàng, trước kia chàng vẫn thường ra vào cùng với Niếp Phong, có điều tình hình khi đó và bây giờ quả thực hoàn toàn khác biệt.

Đêm đó, Hạ Giang không thẩm vấn chàng ngay mà giam chàng vào một phòng tối hẹp chỉ đủ để xoay người, có điều để chàng không chết cóng nên trong phòng vẫn có chăn đệm.

Hôm sau, Mai Trường Tô bị lôi từ trong chăn ra, dẫn tới một tòa đình lợp cỏ tranh bên hồ.

Hạ Giang mặc nguyên bộ đồ đen, đang bắt tay sau lưng đứng chờ ở đó, còn nhã nhặn cười với chàng.

“Tô tiên sinh, tiên sinh học thức trùm thiên hạ, kiến thức rất rộng, biết nơi này là nơi nào không?”


“Địa ngục.” Mai Trường Tô nhìn hắn, cũng mỉm cười. “Nơi âm hồn quỷ sứ ẩn hiện, không có người sống, chỉ có yêu ma quỷ quái.”

“Tiên sinh quá khen. Ta chỉ có sở trường tróc bỏ da thịt để nhìn thấy tim phổi người ta mà thôi.” Hạ Giang đưa tay. “Mời tiên sinh ngồi!”

“Đa tạ!”

“Nơi này của ta bình thường không mời người đến, một khi ta mời đến thì trừ phi là chính ta thả ra, nếu không có chắp cánh cũng không bay ra ngoài được.” Hạ Giang đẩy một ly trà tới. “Tĩnh vương biết tin tức tiên sinh đến đây làm khách, nhưng bây giờ hắn tự bảo vệ mình còn không xong, không thể chiếu cố tiên sinh được.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Mai Trường Tô điềm nhiên gật đầu, cầm ly trà lên quan sát màu sắc nước trà, lại khẽ nhấp một ngụm, lập tức cau mày, nói. “Trà này kém quá đấy. Rốt cuộc người nhập hàng của quý ti đã tham ô bao nhiêu tiền mua trà, sao thủ tôn không điều tra xem?”

“Ta biết tiên sinh là kỳ tài, tâm chí cứng cỏi người thường không sánh được. Có điều những người xương cốt cứng rắn thì ta cũng đã gặp không ít.” Hạ Giang không để ý đến lời chàng nói. “Nhớ trước kia ta từng tra xét một vụ tham ô, đương sự là một tướng quân, mạnh miệng lắm, nhưng mới ở chỗ ta được hai ngày, hắn đã khai hết tất cả đồng phạm rồi.”

“Khai à? Tại sao ta lại nghe nói hắn phát điên nhỉ?”

“Khai rồi mới phát điên, trước khi khai thì ta sẽ không để hắn phát điên, ta luôn có chừng mực.” Hạ Giang bình thản nói. “Không biết tiên sinh nghĩ thế nào? Ngoan ngoãn khai ra hay là ở đây mấy ngày như vị tướng quân kia?”

Mai Trường Tô đưa tay bóp trán, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Vậy ta khai luôn thì hơn.”

Hạ Giang đang chuẩn bị diễn tiếp, đột nhiên nghe thấy câu này, nhất thời nghẹn họng.

“Hạ thủ tôn muốn ta khai cái gì? Câu kết với Tĩnh vương sao?” Mai Trường Tô nói nhanh. “Không sai, ta quả thật sớm đã cấu kết với Tĩnh vương, cướp Vệ Tranh cũng là do Tĩnh vương làm, ta tính kế. Bọn ta tấn công Huyền Kính ti trước, sau đó phát hiện nơi này đề phòng quá lỏng lẻo, giống như một cái bẫy nên lại rút ra. Đúng rồi, lúc rút ra bọn ta còn dựa vào sự hỗ trợ của tuần phòng doanh mới có thể chạy thoát. Sau đó Hạ thủ tôn về, người ta cài ở trước cửa Huyền Kính ti phát hiện thủ tôn có hành động kỳ lạ nên lén đi theo phía sau, sau đó được dẫn tới Đại lý tự, bất ngờ phát hiện Vệ Tranh ở đó. Thế là bọn ta phát điên, đánh Hạ thủ tôn ngài một trận, cướp được nghịch phạm. Đầu đuôi câu chuyện chính là như vậy, ngài còn có gì không rõ không?”

Từ khi vào Huyền Kính môn, Hạ Giang đã thẩm vấn không biết bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một phạm nhân như vậy.

Hắn cố gắng ổn định lại tâm trạng, nhìn thẳng vào Mai Trường Tô, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi biết vừa rồi mình cung khai những gì không?”

“Biết.” Mai Trường Tô lạnh nhạt nói. “Ngài cứ dựa theo nội dung ta vừa khai để viết lời khai, viết xong mang đến ta điểm chỉ, sau đó ngài đưa lời khai này đến chỗ bệ hạ, vụ án kết thúc, mọi người cũng đỡ mệt.”

Hạ Giang đột nhiên hiểu ý Mai Trường Tô.

Vụ án này thật sự liên quan quá rộng, lại hoàn toàn không có bằng chứng, cho nên Hoàng đế Đại Lương tuyệt đối không thể chỉ xem lời khai đã kết luận ngay, lúc đó nhất định sẽ giải Mai Trường Tô vào đích thân tra hỏi. Nếu lúc đó vị tài từ kỳ lân này lại phản cung, tiện tay chụp tội danh “tra tấn bức cung, ép Mai Trường Tô đổ tội cho Tĩnh vương” lên đầu hắn thì đúng là không biết Hoàng đế Đại Lương sẽ có phản ứng gì.

“Mai Trường Tô, ngươi đừng quá đắc ý. Chuyện đến nước này mà ngươi còn ngoan cố như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn thử thủ đoạn của Huyền Kính ti ta sao?”

“Ơ…” Mai Trường Tô lộ vẻ mặt ngây thơ. “Ta đã khai rồi mà ngài còn nói ta ngoan cố? Chẳng lẽ ta phải bị ngài đánh một trận rồi mới khai thì tốt hơn sao? Chẳng lẽ chỉ cần ta bị ngài hành hạ thì bệ hạ sẽ không triệu ta tới đích thân tra hỏi lại? Ta đã khai nhận là bị Tĩnh vương sai khiến, lẽ nào ngài còn có người nào nữa muốn ta khai ra?”

“Khai cũng phải khai cho hết.” Hạ Giang tới gần một bước. “Nói, Vệ Tranh bây giờ ở đâu?”

“Đã ra khỏi kinh thành rồi.”

“Không thể có chuyện đó!” Hạ Giang cười lạnh một tiếng. “Hôm qua, trước khi vào cung ta đã sai người gác chặt tứ môn để tra xét những người qua lại, tuần phòng doanh có muốn cho qua cũng không được. Sau đó Tĩnh vương lại bị tước quyền chỉ huy, kinh thành càng giống như thùng sắt, trừ phi Vệ Tranh có khả năng độn thổ, nếu không tuyệt đối không thể ra được.”

“Lời này của ngài hơi mạnh miệng rồi. Dù kín như thùng sắt thì cũng phải có vào có ra, chỉ cần trong kinh thành còn có người có thể đi ra thì Vệ Tranh sẽ có cơ hội thoát thân.

“Tô tiên sinh đúng là biết nói đùa, ta biết Vệ Tranh bị thương nặng thế nào, hắn hoàn toàn không thể đứng lên đi được. Mà mấy ngày nay, bất cứ kẻ nào không tự đi được đều không thể ra ngoài, tất cả xe ngựa, hòm xiểng, hễ có thể chứa được người, ngay cả quan tài ta cũng nghiêm lệnh cho bọn chúng mở ra xem kĩ. Ngươi nói xem Vệ Tranh được đưa ra ngoài thế nào?”

Mai Trường Tô thoáng lộ một nụ cười. “Thật sự muốn ta nói?”

“Đương nhiên.”

“Nếu ta không nói thì có phải ngài sẽ sử dụng thủ đoạn không?”

“Ngươi biết thế thì tốt.”

“Vậy ta đành phải nói thôi.” Mai Trường Tô lắc lắc ly trà. “Binh lính của ngài quả thật tra xét rất nghiêm, nhưng dù sao cũng vẫn có người không bị tra hỏi…”

“Tuyệt đối không có!”

“Có. Chẳng hạn như người của Huyền Kính ti các ngài.”

Đôi đồng tử của Hạ Giang đột nhiên co lại. “Ta đã sai người giám sát Hạ Đông, hôm qua nó hoàn toàn không…”

“Không phải Hạ Đông, là Hạ Xuân…”

“Nói láo!” Hạ Giang hiển nhiên hết sức tin tưởng Hạ Xuân nên lập tức tỏ ra khinh thường.

“Nghe ta nói đã, là phu nhân của Hạ Xuân… Hôm qua có phải phu nhân của Hạ Xuân nhận được tin phụ thân mình bệnh nặng nên vội vã ra ngoài thành về nhà mẹ đẻ hay không?”

Sắc mặt Hạ Giang lập tức trở nên chăm chú. Đây là việc nhà của Hạ Xuân, hắn không để ý, nhưng hắn cũng biết chuyện này. Nếu là phu nhân của Hạ Xuân ra ngoài thành thì đương nhiên binh lính của Huyền Kính ti sẽ không tra xét kĩ, nhưng làm sao Mai Trường Tô có thể đưa người vào trong đoàn người của phu nhân Hạ Xuân?

“Phu nhân của Hạ Xuân xuất thân phái Võ Đang đúng không? Ả ta có một sư điệt tên là Lý Tiêu đúng không? Ta từng tình cờ giúp Lý Tiêu chút việc, hắn cũng xem như có chút cảm kích ta nên thường tới chào hỏi. Lần này chính là Lý Tiêu cùng đi với phu nhân của Hạ Xuân, ta nhờ hắn chuyển giúp một rương đặc sản kinh thành đến Lang Châu, chẳng lẽ hắn lại từ chối? Khi rương hàng này được đưa ra khỏi thành cùng hành lý của phu nhân Hạ Xuân, đi tới một chỗ vắng vẻ thì đột nhiên bị toán cướp nào đó cướp mất thì cũng không phải chuyện không thể xảy ra đúng không?” Mai Trường Tô ung dung nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Hạ Giang. “Hạ thủ tôn, Vệ Tranh đã không còn ở trong thành, ngài cũng không bắt được hắn nữa, bỏ cuộc đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.