Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 6: Thượng


Đọc truyện Lãng Đãng Tiểu Mã Câu – Chương 6: Thượng

Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

“Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!” Quản gia vừa kêu vừa chạy vào, nhìn thấy công tước liền lớn tiếng bẩm báo: “Trong cung phái người tới, quốc vương bệ hạ triệu kiến ngài, chủ nhân của tôi.”

“Quốc vương bệ hạ triệu kiến?”

Đang ngồi trong phòng thở ngắn than dài, công tước Wayne đột nhiên đứng lên.

Quốc vương bệ hạ suốt ngày chỉ lo điên loan đảo phượng cùng công tước Hamilton ơi, cuối cùng ngài cũng nhớ tới kẻ trung thành tận tâm nhưng lại bị người khác hãm hại đến rơi vào nước sôi lửa bỏng là ta rồi sao?

Từ khi cùng công tước Hamilton chàng chàng thiếp thiếp, quốc vương đã quăng công tước Wayne đáng thương vứt lên chín tầng mây, lâu lắm rồi không phái người đến gọi hắn tiến cung.

Lúc này, nhất định ta phải nói lên oan khuất đau đớn của ta trước mặt quốc vương bệ hạ mới được.

Công tước Wayne vội vàng mặc quần áo hoa lệ rồi kích động chạy thật nhanh vào vương cung.


Vừa vào đến hậu hoa viên đã nhìn thấy quốc vương bệ hạ đang ngọt ngào rúc vào lòng công tước Hamilton mà ăn quả nho do chính tay người yêu bóc cho.

Ngồi ở bên cạnh trên ghế hoa hồng là huân tước phu nhân Kava cùng con gái mới trưởng thành của nàng, cả hai vừa mới tiến cung vấn an quốc vương.

“Ha ha! Quốc vương bệ hạ vĩ đại, Wayne trung thành nhất của ngài đã tới!”

“Công tước Wayne, ngươi đến rồi hả? Ăn nho không? Hôm nay bổn vương tâm trạng rất tốt, thưởng cho ngươi ít nho này, muốn ăn tự mình bóc đi nhé.” Đang chìm trong tình yêu khiến quốc vương càng thêm quyến rũ.

“Quốc vương bệ hạ, ta có thể thỉnh cầu một thứ khác được không?”

“Hả? Ngươi muốn được thưởng cái gì?”

“Xin ngài mang hai con ngựa đang để ở lâu đài của ta về được không? Cầu xin ngài, bệ hạ!”

“Tuấn mã của bổn vương đã làm chuyện đáng sợ gì sao?”

“Ách…”

Làm chuyện đáng sợ là tên chăn ngựa mà ngươi phái tới đó.

Đương nhiên, hai con ngựa chết tiệt đó cũng chẳng tốt đẹp gì, vừa nghe tiếng huýt sáo đã vung móng lên chạy loạn rồi. Vì hai con ngựa cùng một cái “roi ngựa” nên ngày nào cái mông nhỏ đáng yêu của thần cũng phải chịu tội a~.

Công tước Wayne vẻ mặt đầy bi phẫn.

“Công tước Wayne, chẳng lẽ bổn vương chỉ để nhờ hai con ngựa ở trong lâu đài của ngươi, mà ngươi cũng thấy phiền toái sao? Vậy mà còn dám khoe khoang ngươi trung thành tận tâm với bổn vương.”

Công tước Wayne thật sự không nhịn được: “Bệ hạ, ta dù trung thành tận tâm đến đâu cũng không chịu nổi cái tên chăn ngựa kiêu ngạo, đáng chết, ghê tởm, to gan lớn mật kia! Trên thế giới này chưa ai có thể dễ dàng tha thứ…. cho sự vô lễ của hắn được!”

“Ồ, ngươi nói Rennes Kerman sao?”

“Không phải hắn thì là ai?”

“A! Ngài nói chính là người đã từng đơn độc thuần phục con ngựa ngang ngạnh – Rennes Kerman sao? Công tước Wayne, đó là một người rất đẹp trai à!” Tiểu thư Kava nghe thấy cái tên Rennes Kerman liền dùng đôi tay ngọc ngà nhỏ nhắn đặt lên bộ ngực đầy đặn mà khoa trương nói.

Quốc vương cười ha ha.


“Wayne à, ngươi thật là, đang được phúc mà cũng không biết.”

“Cái gì? Bệ hạ, ngài nói gì?”

“Rennes Kerman là người thuần ngựa rất có tiếng ở nhiều nước, trình độ rất cao, giỏi nhất là thuần phục những con ngựa hoang hung hãn, hơn nữa dung mạo lại cao lớn anh tuấn. Hắn rất được các phu nhân tiểu thư ưu ái, cũng có rất nhiều vương công quý tộc muốn mời hắn về thuần ngựa cho mình. Bổn vương cũng rất khổ cực mới mời được hắn, giờ hắn ở lâu đài của ngươi là lợi cho ngươi lắm rồi còn gì.”

Trời ạ!

Rốt cuộc là người nào mới được lợi hả?

Bị bao ức hiếp bắt nạt khiến công tước Wayne thiếu chút nữa buộc miệng báo cáo với quốc vương tên Rennes Kerman độc ác đến mức nào, nhưng hai tròng mắt đảo qua một vòng, nhìn thấy công tước Hamilton bên cạnh quốc vương cùng mẹ con huân tước phu nhân Kava và một đống cung nữ hầu hạ bên cạnh, cho nên lại lập tức ngậm chặt miệng lại.

Không được!

Tuyết đối không được nói, huân tước phu nhân Kava vốn là người phụ nữ lắm chuyện nổi danh cả nước.

Đường đường là công tước Wayne lại bị một tên chăn ngựa đáng chết coi là con ngựa cái nhỏ, một ngày một đêm vừa cưỡi vừa roi, nếu nói ra hắn có còn mặt mũi làm người sao?

“Bệ hạ, có lợi lớn như vậy, vi thần không dám chiếm riêng, xin bệ hạ thu hồi lại vị thuần ngựa mà ngài rất khổ cực mới mời được, phái hắn đến ở trong vương cung là tốt nhất.”

“Ồ?” Quốc vương mất hứng mà nhướn mi: “Ngươi là đang cự tuyệt sự ban ơn của ta sao?”

Tiểu thư Kava nghe thấy, hai mắt liền tỏa sáng, giật giật ống tay áo của mẫu thân.

Huân tước phu nhân Kava biết từ sau lần gặp mặt vị thuần ngựa mị lực hơn người tại buổi thi đấu ngựa kia, con gái nàng vẫn nhớ mãi không quên, vì vậy nàng mỉm cười nịnh nọt nói: “Bệ hạ, nếu như ngài muốn, chuồng ngựa của lâu đài huân tước Kava lúc nào cũng mở cửa chào đón ngựa yêu của ngài, đương nhiên cũng chào đón cả vị thuần ngựa Rennes Kerman kia nữa.”


Kỳ thật, huân tước phu nhân cũng đã ngưỡng mộ Rennes Kerman đã lâu.

Phụ nữ mà, đối với vị nam nhân trẻ tuổi cường tráng đẹp trai kia luôn tràn ngập hứng thú.

Nhưng quốc vương tựa hồ không nghe thấy huân tước phu nhân nói mà chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào công tước Wayne.

Công tước bị hắn nhìn chằm chằm như ngồi trên đống kim.

“Không không, bệ hạ, ý ta chỉ là nói vị thuần ngựa kia….”

“Vậy là ngươi xem thường vị thuần ngựa ta mời tới? Nói cách khác, ngươi cảm thấy bổn vương không có mắt nhìn người?”

Công tước lại càng hoảng sợ hơn.

Tội danh bất kính này, nặng thì mất đầu, nhẹ thì lưu vong. Hắn cũng không muốn bị lưu vong đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đâu.

“Bệ hạ, vi thần tuyệt không có ý này!”

“Hừ, coi như ngươi thông minh., Vậy ngựa yêu của bổn vương cùng vị thuần ngựa kia ở trong lâu đài của ngươi dài hạn, ngươi không bất mãn gì chứ?”

“Ta… ta… không dám bất mãn…” Công tước Wayne khóc không ra nước mắt trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.