Đọc truyện Lãng Đãng Tiểu Mã Câu – Chương 23: Trung
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Cạch.
Cánh cửa mở ra, một hình bóng tuyệt mỹ thướt tha chậm rãi khóa cửa lại…
Tuyệt sắc mỹ nhân mặc váy bồng màu đỏ đứng trước mặt Villefort, vóc người lả lướt, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn như một bức tranh, mái tóc đen tuyền cuộn sóng lớn, càng làm cho nàng xinh đẹp như một con búp bê.
Đại sắc quỷ Villefort nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mặt, ngay cả ho cũng quên luôn, một tay hắn đẩy hai cô gái bên cạnh ra, sau đó bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí mà nhào lên!
“He he, tiểu mỹ nhân, sao trước kia bổn công tước chưa từng gặp nàng?”
Bà chủ ở bên vội vàng nhảy ra nói: “Ai nha, công tước đại nhân, Annie hôm nay mới tới, tôi nhìn thấy nàng là biết hợp khẩu vị công tước đại nhân, cho nên liền mang nàng tới cho ngài luôn đó!”
“He he, tốt, tốt lắm.” Công tước Villefort nuốt nước miếng, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào tiểu mỹ nhân: “Tất cả các ngươi cút xuống hết đi! Ta muốn vui đùa ở bên cạnh tiểu mỹ nhân của ta, he he…”
“Nhưng thưa công tước đại nhân, công tước Dumas Wayne có thể sắp tới rồi…” Tên người hầu bên cạnh vội vàng nhắc nhở hắn.
“Để hắn chờ! Rèn thiếc phải đúng lúc đang nóng, bổn công tước làm sao có thể nhẫn tâm làm cho tiểu mỹ nhân này chờ đây? He he…”
Nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt công tước Villefort, các cô gái thiếu chút nữa cảm thấy ghê tởm mà nhổ ra.
Đôi mặt to mê người của mỹ nhân tóc đen cũng rất nhanh hiện lên một tia căm ghét, nhưng nàng khéo léo dùng cây quạt che lại.
Đám tùy tùng của công tước Villefort chứng kiện bộ dạng háo sắc của chủ nhân, vội vàng bắt đầu đuổi người ra: “Được rồi, được rồi, tất cả mọi người nghe công tước nói rồi đó, còn không mau lui ra đi.”
“Vâng ạ.” Bà chủ cùng các cô gái liếc nhìn Annie một cái, rồi đồng loạt lui xuống.
Trong chốc lát, căn phòng chỉ còn lại công tước Villefort cũng tiểu mỹ nhân đáng yêu dịu dàng.
“He he… Annie bảo bối, mau hôn bổn công tước một cái nào!” Công tước Villefort dang tay muốn ôm lấy nàng.
“Ai nha! Công tước đại nhân đừng vội mà!” Annie quăng cho hắn một nụ cười mỉm chết người, rồi khéo léo mà tránh hắn: “Annie nghe nói công tước đại nhân Villefort rất tao nhã, là một thân sĩ tôn quý. Annie đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, hôm nay Annie còn đặc biệt chuẩn bị một điệu múa cho ngài thưởng thức nữa đó.”
*Thân sĩ: những quan lại có trí thức thời xưa
“Nhảy múa hả?” Ha ha, nhất định là đẹp lắm đây: “Hảo hảo, mau nhảy, mau nhảy đi, nếu nhảy đẹp, bổn công tước nhất định sẽ ở trên giường thưởng cho nàng thật xứng đáng, ha ha…” Công tước Villefort nở nụ cười dâm đãng.
“Dạ, vậy Annie xin múa rìu qua mắt thợ vậy.”
Mỹ nhân tóc đen kéo váy lên, bắt đầu nhảy múa.
Nàng khua cây quạt trong tay lên, bắt đầu nhảy xung quanh Villefort.
Kỹ thuật nhảy của nàng thật uyển chuyển, mê người đến cực điểm, không những thế, còn tỏa ra một mùi thơm say lòng người…
Công tước Villefort nhìn không chớp mắt, nước miếng cũng không biết đã chảy xuống bao nhiêu.
“Ô ô… thơm quá đi… bổn công tước muốn—“
Bịch!
Công tước Villefort còn chưa nói hết câu, đột nhiên đã ngất xỉu ngã xuống đất!
Mỹ nhân tóc đen thấy thế liền dừng lại, tiến lên xem: “Công tước đại nhân, công tước đại nhân, ngài có sao không?”
Kêu vài tiếng, nhưng Villefort vẫn nằm trên mặt đất, một chút phản ứng cũng không có.
“Ha ha… thơm lắm đúng không? Mê hồn hương này của ta chính là dùng để giáo huấn tên hỗn đản nhà ngươi đó, xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không!” Mỹ nhân tóc đen giẫm lên mặt Villefort, cao hứng mà cười to.
Không được, bây giờ không phải là lúc vui vẻ, mau tiếp tục tiến hành theo kế hoạch thôi.
“Annie” mở cửa sổ phía sau ra, phát một tín hiệu với người ở dưới lầu.
Trong chốc lát, mấy vị mỹ nhân đã chạy đến.
“Hì hì hì, thành công rồi sao?”
“Ha ha, thành công rồi.”
“Công tước Wayne thật quá thông minh, lại còn biết dùng cả mỹ nhân kế.”
“Chút tài mọn thôi, không có gì, không có gì.”
Thì ra mỹ nhân tóc đen đang cười hề hề trước mắt chính là công tước Dumas Wayne nổi tiếng đóng giả.
“Công tước đại nhân, vậy kế tiếp chúng ta làm gì đây?”
“Kế tiếp đương nhiên chính là bức cung hắn ta rồi…”
Ô…. thối quá! Thối chết đi được!
Bị trói chặt trên ghế, công tước Villefort bị mùi thối bức tỉnh lại!
“Thối chết đi được! Đây là thứ gì thế hả?” Nhìn cái thứ màu đen đang ở trên mũi mình, hắn chán ghét oa oa kêu to.
“Nhìn rõ ràng đi! Đây đương nhiên chính là thứ thối nhất trên đời – phân ngựa!” Vẫn còn mặc nữ trang, công tước Dumas Wayne tươi cười nói.
“A a a! Phân ngựa?”
Ô ô… hắn đường đường là công tước Villefort, tại sao lại có duyên với phân ngựa thế chứ?
“Xú nữ nhân nhà người! Ta đường đường là đại sứ của vương quốc Blaier, nếu ngươi dám động vào một sợi lông của ta, quốc vương nước ta nhất định sẽ khởi binh, đánh cho bọn Charcot các ngươi hoa rơi nước chảy!”
“Hoa rơi nước chảy? Hừ, vậy ta phải đánh cho ngươi tè ra quần trước!” Lena đang định dùng giày cao gót giẫm nát cái thứ trong quần lót của tên hỗn đản kia thì…
“Chờ một chút!” Công tước Dumas Wayne giữ tay nàng lại: “Công tước Villefort nói rất đúng, nếu chúng ta làm bị thương hắn dù một chút, cũng không thể công đạo với quốc vương rồi.”
“Khá khen cho ngươi hiểu biết, vậy bây giờ còn không mau buông ta ra.” Công tước Villefort vênh mặt hất hàm ra lệnh.
“Ha ha, ta chỉ nói là không lưu bất cứ vết thương gì trên người ngươi, chứ đâu có nói sẽ bỏ qua cho ngươi đâu!” Công tước Dumas Wayne thoải mái vỗ tay: “Các nàng, hắn là của toàn bộ các nàng đó!”
“Yahoo!” Các cô gái cao giọng hoan hô, vội vàng nhào tới.
“A a a, các ngươi định làm gì hả? Ha ha… ngứa chết mất… ha ha…”
Mấy nàng cầm lấy sợi lông vũ, bắt đầu gãi ngứa vào lòng bàn chân Villefort.
“Ha ha… đừng đùa nữa… ha ha… ngứa chết mất… ngứa quá đi…” Villefort cười đến mức cả người như bị rút gân.
Còn các cô gái từng bị hắn bắt nạt thì hết sức phấn khởi cầm lấy lọ hạt tiêu, liều mạng vẩy vào mặt hắn.
“Ha— hắt xì! Hắt xì!” Villefort bị cay đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống mặt.
“Ha ha… xem ngươi còn dám bắt nạt bọn ta nữa không?”
“Đúng vậy, hỗn đản, xem ngươi có còn hung hăng làm càn nữa không!”
“Vẩy nhiều hạt tiêu cho hắn đi!”
“Hắt xì! Ha ha… ngứa chết mất… ai u, cứu mạng… ta chịu không nổi nữa… hắt xì!”
Chứng kiến Villefort vừa hắt xì vừa cười ha ha, bị các nàng chỉnh đến chật vật, công tước Dumas Wayne lúc này mới thở một hơi.
Nhưng trừ việc giáo huấn tên hỗn đản này, hắn còn một nhiệm vụ trọng yếu hơn rất nhiều.
“Villefort! Ta hỏi ngươi, ngươi giấu hai con ngựa đâu rồi?”
“Ngựa? Hắt xì! Sao ngươi biết ngựa ở trong tay ta? Ha ha… ngứa quá… ha ha… hắt xì! Ngươi, rốt cục ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần thành thật khai ra lũ ngựa ở đâu, ta sẽ kêu các cô gái dừng tay.” Công tước Dumas Wayne ngồi trên ghế, gác hai chân lên cao, thành thơi mà nói.
Ngoài mặt tuy ung dung, nhưng trong tâm công tước Wayne đã sốt ruột muốn chết, hắn hận không thể lập tức tìm ra hai con ngựa, để cứu thoát tên chăn ngựa mà hắn yêu mến kia.
“Hừ! Bổn, bổn công tước không nói cho ngươi! Ha ha… hắt xì!”
“Hảo, ta xem ngươi còn chịu được bao lâu? Chỉnh chết hắn luôn cho ta!” Công tước Dumas Wayne thở hổn hển ra lệnh.
“Vâng ạ.”
Nhưng dù các cô gái chỉnh hắn đến bất tỉnh, công tước Villefort vẫn quyết tâm không nói ra lũ ngựa ở nơi nào.
Ngay lúc công tước Dumas Wayne lo lắng vạn phần, thúc thủ vô sách thì…
*Thúc thủ vô sách: bó tay
Bịch
Cánh cửa đã bị đạp văng ra!