Đọc truyện Lãng Đãng Tiểu Mã Câu – Chương 1: Thượng
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
“Ư… uh… ô….”
Bầu trời đêm như một tấm nhung đen mượt mà lấp lánh muôn ngàn vì sao.
Tại thủ đô Lawrence của vương triều Charcot, trong một lâu đài xa hoa chỉ thua kém hoàng cung bỗng truyền ra những tiếng rên rỉ mơ hồ…
“Ô ư… lạy chúa… A a…”
Ánh nến lờ mờ, hơi thở dâm mỹ bao trùm khắp nơi.
Ẩn đằng sau tầng tầng lớp lớp những tầm rèm màu trắng, trên giường, dáng hai thân thể đang kịch liệt quấn chặt lấy nhau phát ra tiếng va chạm xác thịt.
Mang dung mạo tuấn mỹ mà cuồng dã, nam tử có mái tóc đen nhánh như mực quỳ trên giường, trong tay nắm lấy mái tóc dài màu vàng chói lóa như hoàng kim, dáng dấp tựa như đang cưỡi ngựa mà khống chế “tiễu mã câu” dưới thân!
“Nhanh một chút! Không được lười biếng!”
“Ô ô… nhẹ chút đi…. không được…. eo ta sắp gãy ra rồi… a a…. tha ta đi…”
Dưới kỹ thuật “cưỡi ngựa” cao siêu của nam nhân, mỹ nhân tóc vàng gần như tắt thở, nức nở không ngừng cầu xin…
“Tha ngươi? Không được! Hôm nay mới làm vài cái mà đã muốn dừng? Làm sao ngươi có thể trở thành một danh mã đây?”
“Danh mã? Cái tên chăn ngựa khốn nạn nhà ngươi, dám coi bổn công tước ta là ngựa hả?” Công tước Dumas Wayne nổi trận đùng đùng quay đầu lại chửi lớn!”
“Ngươi khùng rồi phải không? Bổn công tước ta thân là anh họ của quốc vương, huyết thống tôn quý, thế mà ngươi dám nói năng vô lễ, có tin ta lập tức nhốt ngươi vào tù không hả!”
Nam tử đang nổi giận có làn da trắng mịn như tuyết với dung nhan xinh đẹp đầy kiêu ngạo.
Rennes Kerman nhìn hai mắt mỹ nhân dưới thân mình đang bốc lửa giận bừng bừng, hai má vì kích động mà ửng hồng lên, bản tính trời sinh thích thuần phục ngựa hoang dã lập tức bùng phát khiến trái tim hắn đập thình thịch.
Hai mắt khẽ nheo, Rennes Kerman vươn đầu lưỡi liếm môi: “Hút cho ta.”
“Hả?” Dumas Wayne có chút ngẩn người, theo quán tính mà hỏi ngược lại: “Hút cái gì?”
Rennes Kerman cười gian xảo, mạnh mẽ rút tính khí từ trong tiểu huyệt ẩm ướt ấm áp ra, giơ đến trước mặt công tước Dumas Wayne, nhẹ nhàng chạm hai cái vào khuôn mặt vô cùng mịn màng: “Đương nhiên là cái đại côn th*t mà ngươi yêu nhất này rồi!”
Công tước Dumas Wayne sợ đến chút nữa nói không ra lời: “Cái… cái gì? Ghê tởm như vậy mà ngươi cũng nói được, ngươi, ngươi….”
Công tước đáng thương còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn vốn chỉ dùng để nhấm nháp mỹ thực cùng thưởng thức rượu ngon đã bị một cây côn th*t tàn nhẫn nhét vào!
“Ư ư….”
“Đừng có ư ư hoài, nhanh ngậm vào!” Nam nhân bóp chặt cái cằm thon nhỏ, cúi đầu tà ác nói.
Ngậm cái đầu ngươi!
Bổn tước hôm nay sẽ thay trời hành đạo, cắn đứt cái nghiệt căn dâm ma này của ngươi!
Ngay lúc công tước Dumas Wayne định cắn một phát thì….
“Nếu như ngươi muốn cắn, ta cũng không phản đối, nhưng đến lúc đó đau quá mà ta không nhịn được kêu to lên, ngươi cứ chờ toàn bộ người trong lâu đài này chạy đến xem bộ dạng công tước đại nhân cao cao tại thượng của họ đang ngậm côn th*t của nam nhân đi.” Rennes Kerman mỉm cười gian xảo nói.
A a a! Ngươi là đồ ác ma!
Công tước Dumas Wayne vốn xem thể diện hoàng gia còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, làm sao có thể để chuyện kinh người như thế xảy ra.
“Biết hậu quả rồi thì ngoan ngoãn hút cho ta, ngựa cái nhỏ đáng yêu…”
Công tước Dumas Wayne hung hăng trừng cái tên chăn ngựa ghê tởm, không cam lòng mà cố gắng hút.
“Ư ư…. đúng vậy, cứ thế… ha ha… sảng chết đi được… cái miệng nhỏ nhắn phía trên của ngươi cũng giống hệt phía dưới, đều dâm đãng như nhau a!”
Hai tay nam tử luồn vào mái tóc vàng tinh đẹp, song không ngừng đưa đẩy cái mông, tàn nhẫn mà thao cái miệng hồng nhỏ tươi đẹp của công tước.
“Ô ô…”
Miệng bị đại côn th*t xuyên vào thiếu chút nữa rách ra, vị công tước đại nhân địa vị tôn quý chưa bao giờ phải chịu khổ thế này chỉ có thể nức nở không ngừng mà đấm vào sống lưng nam nhân.
“Ô ô…. sảng quá…. ta muốn ra rồi! Mau nuốt toàn bộ tinh dịch cho ta!”
Tinh dịch?
Ăn?
A a a…. lạy chúa…. đừng mà….
Công tước đại nhân đang không ngừng gào thét thảm thiết trong đầu thì đã bị một luồng tinh dịch dinh dính đặc sệt bắn thẳng vào cổ họng…
“Ừm, thật ngoan, đã ăn hết rồi đó, có ngon không?”
A a a….
Bổn tước mà lại nuốt tinh dịch của tên dâm tiện này, hãy làm cho ta chết đi!
Nghe thấy nam nhân trêu tức, trái tim cao ngạo của công tước đại nhân rốt cục không nhịn được xấu hổ uất ức mà ngất đi…
Trên chiếc giường lớn hoa lệ còn lưu lại mùi nam nhân, công tước từ từ tỉnh lại, sau đó lim dim đôi mắt rồi ngồi một lúc, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua phải chịu uất ức “sống không bằng chết”.
A a a a!
Ta đã nuốt cái thứ hạ lưu của tên chăn ngựa chết tiệt đó!
Khốn nạn!
Ta là công tước Wayne cao quý, vậy mà hắn dám dùng cái côn th*t vừa to vừa nóng đâm vào yết hầu mềm mại của ta như vậy!
Tội này thật không thể tha thứ! Nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận.
Công tước tức giận đùng đùng từ trên giường nhảy dựng lên, không may động vào đúng chỗ hôm qua bị “huấn luyện”, nhất thời đau quá liền oa oa kêu to.
Lửa giận càng thêm ngút trời!
“Người đâu! Người đâu! Mọi người chết đâu cả rồi?” Công tước đùng đùng gọi mọi người.
Quản gia vội vàng chạy tới:
“Công tước đại nhân, ngài có gì phân phó?”
“Lập tức đánh tên chăn ngựa đáng chết kia một trận cho ta, sau đó nhốt vào tù. Không, nhốt vào tù cũng không được, phải cho cái tên khốn nạn đó cách xa ta ra,càng xa càng tốt, đày hắn lưu vong đến biên cảnh luôn, trục xuất đi!”
“Ngài nói tên chăn ngựa nào ạ?”
Đối với vị chủ nhân đang tức giận, quản gia chỉ có thể thầm cầu khẩn cho một tên đáng thương nào đó, trong lâu đài có mấy tên thuần ngựa giỏi, không biết vị nào đã làm chủ nhân ưu nhã tức giận đến mức này.
“Ngươi là đầu heo sao? Đương nhiên là cái tên khốn nạn Rennes Kerman rồi.”
“Rennes Kerman, là hắn?” Quản gia sững sờ một chút, sau đó liền bất an nói: “Công tước đại nhân, tôi tưởng người nói mấy tên thuần ngựa trong lâu đài, nhưng Rennes Kerman thì….”
“Nhưng cái gì? Hắn không phải cả ngày ở trong lâu đài của bổn công tước lúc ẩn lúc hiện sao? Chính là hắn, ta muốn hắn phải bị trừng phạt ngay bây giờ!”
“Nhưng mà… sợ rằng ngài không thể làm vậy được…” Quản gia trộm liếc vị chủ nhân đang vì tức giận mà thở hổn hển, liền nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Sao ta không thể làm vậy? Ta đường đường là công tước Wayne! Tại sao không thế làm vậy?” Giọng nói của công tước ngày càng cao vút lên.
“Bởi vì… hắn là người thuần ngựa mà quốc vương bệ hạ đã phái đến. Hắn ở trong lâu đài công tước, là vì chăm sóc hai con ngựa mà quốc vương bệ hạ yêu mến. Nếu như ngài nhốt hắn vào tù, hoặc là lưu vong, quốc vương bệ hạ chắc chắn sẽ tức giận lắm.”