Lần Nữa Yêu Anh

Chương 8


Đọc truyện Lần Nữa Yêu Anh – Chương 8

“Còn không mau đóng cửa cho tôi đi làm, đồ rách việc”

Vương Nguyên ngừng rửa cốc và ấm pha cafe, cậu chùi vội tay vào quần đi nhanh lên nhà trên. Vương Tuấn Khải mặt mày cau có đứng ở phía cửa không ngừng quát tháo. Cậu vẫn như cũ nửa câu không dám hó hé, đứng cúi đầu mím chặt môi, đợi hắn mắng mỏ chán chê xong xách cặp đi làm cậu mới dám ngẩng đầu lên, cẩn thận đóng cửa lại.

Một ngày của cậu từ bao giờ luôn bắt đầu như thế. Thậm chí ngày hôm sau còn nặng nề hơn hôm trước, hoàn toàn theo nghĩa tiêu cực.

Hắn đi làm, Vương Nguyên cũng ngập đầu trong việc. Biết hắn chẳng vừa lòng với mình nên cậu hôm sau lại càng cố gắng hơn hôm trước, dĩ nhiên theo hướng tích cực.

Nếm trải quá nhiều cay đắng trong thời gian ngắn tạo cho Vương Nguyên một lớp bọc nhẫn nại, nhị nhục kiên cố, giống như vỏ của loài ốc sên, có bị chọc thủng cũng rất nhanh liền lại. Ngày qua ngày cậu nuốt uất ức vào trong lòng đến nay đã thành quen thuộc, tới mức chẳng còn bận tâm tới thanh danh, sĩ diện của mình, chỉ có lẳng lặng phục tùng trước sau như một, không một lời chống đối. Chấp nhận cam chịu ra để đổi lấy đồng tiền, tuy có hơi bẽ bàng nhưng ít ra cũng đồng tiền sạch sẽ do chính công sức cậu làm ra.

Thiên Tỷ chạy xe ra khỏi gara, dừng trước cổng nhà mở sẵn cửa đợi Chí Hoành lên xe. Hôm nay anh đến công ty nhận việc sẵn tiện đưa Chí Hoành đến trường tham quan một chút. Chí Hoành khi ở Hàn là sinh viên của trường đại học Kiến trúc, anh vốn dĩ chờ cậu học xong năm đầu tiên rồi mới xin chuyển công tác về Trung để không làm dang dở năm học của cậu. Bây giờ cả hai cùng nhau về đây sống, Chí Hoành tất nhiên là sẽ nộp học bạ vào một trường chuyên về Kiến trúc để tiếp tục theo đuổi đam mê của mình.

Xe chạy đã vài phút mà vẫn chưa ra khỏi được khu chung cư, Chí Hoành lơ đễnh nhìn khung cảnh xung quanh, chợt cậu đập tay vào cửa kính phấn khích reo lên

“A…số nhà 83, là nhà của Vương Nguyên đang giúp việc đấy Thiên Thiên”

“Vương Nguyên? À là người hôm qua em nhắc tới phải không? Chắc cậu ta nấu ăn khá lắm nhỉ? Rãnh rỗi em nhớ bảo cậu ta chỉ cho vài chiêu để cải thiện trình độ đi”

“Yahhh, từ tối nay anh ăn mì gói đi”

Thiên Tỷ cười lớn nhìn vẻ mặt phụng phịu của người ngồi cạnh. Trêu chọc Chí Hoành chưa bao giờ là nhàm chán với anh.

Thả Chí Hoành xuống trước cổng trường kèm theo một loạt câu dặn dò, Thiên Tỷ mới yên tâm lái xe đi đến công ty. Tòa cao ốc nơi công ty Vương Thị chọn làm trụ sở nhìn từ xa đã rất đồ sộ, khi đến nơi lại càng làm người ta choáng ngợp. Không hổ danh là tập đoàn kinh tế đa lĩnh vực hùng mạnh nhất cả nước. Tuy cùng là công ty con nhưng chi nhánh ở Trung nhìn quy mô hơn hẳn so với ở Hàn, Đài Loan đủ để người ta hình dung ra sự hùng mạnh của công ty mẹ-tập đoàn Vương Gia đang không ngừng bành trướng ở Mỹ.

“Giám đốc Vương có dặn khi ngài đến lập tức mời vào phòng Giám đốc” cô thư kí nhẹ giọng thông báo

“Cám ơn cô” Thiên Tỷ mỉm cười gật đầu

Cô thư kí lẽn bẽn cúi đầu ngượng ngùng, đứng trước con người vừa lịch lãm vừa sở hữu nụ cười dịu dàng như anh, tất thảy chị em dù có là dân công sở khô khan nhẹ thì đỏ mặt e thẹn, nặng thì hoa mắt tim đập chân run. Không giống với giám đốc Vương của họ lạnh lùng, lãm đạm toàn thân tỏa khi thứ bá khí khiến người khác choáng ngợp, anh mang đến cho họ một mẫu người nhã nhặn, cử chỉ đầy dịu dàng. Bất luận là lạnh lùng hay lãng tử đều có chung một điểm đều thu hút người khác cực độ. Túm lại hai con người này chính là động lực khiến phái nữ trong công ty ngày ngày đi làm đều đặn, không may vắng mặt một hôm liền coi đó là tổn thất lớn nhất thập kỉ.

Hiện tại đứng trước cánh cửa đề phòng giám đốc, một người dày dặn kinh niệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường như Dịch Dương Thiên Tỷ anh bỗng đâm ra cảm giác lo lắng chưa bao giờ có. Tưởng tượng sắp diện kiến một người vừa trẻ tuổi, vừa tài năng, danh tiếng trong giới kinh doanh hết sức lẫy lừng khiến anh có chút áp lực. Hít thở sâu một hơi cuối cùng cũng gõ cửa.

“Mời vào” bên trong là một giọng trầm phát ra

Càng chần chừ càng làm hao mòn bản lĩnh, anh lập tức đẩy cửa bước vào, hiện giờ đang mặt đối mặt với người mà toàn thể nhân viên trong khu nhà khổng lồ này gọi rất cung kính: Giám đốc Vương. Anh ngồi xuống nghế sau tiếng mời, người phía bên kia bàn làm việc nhanh chóng đón lấy tập hồ sơ từ tay anh, lật từng trang xem xét chăm chú, cẩn thận, giống như không cho phép mình bỏ sót bất kì thông tin nào. Phía bên này bàn làm việc anh cũng bận rộn đánh giá người sắp thành cấp trên của mình. Mái tóc màu hung được vuốt gel tạo kiểu tỉ mỉ làm tôn lên khuôn mặt nghiêm nghị, dưới đôi mày rậm là một cặp kính gọng đen phá cách, nửa cổ điển nửa hiện đại, sóng mũi thẳng và khuôn hàm rất đàn ông. Tuy người kia đang ngồi nhưng so độ lệch giữa vai hai người rõ ràng là cao hơn anh, vai không quá rộng hay thô to nhưng mang lại cảm giác rất vững chải và đầy bản lĩnh. Cúc áo đầu tiên mở bung, caravat hơi trễ, hai tay áo được xắn lên để thoải mái làm việc. Áo vét bên ngoài đã cởi ra và vắt trên lưng ghế làm việc. Bộ dạng không hề xộc xệch mà rất phong độ. Thiên Tỷ trầm trồ trong lòng tán thưởng cho một dung mạo đạt chuẩn hiếm thấy. Cũng không trách được anh tại sao lại soi người khác kĩ như thế vì quả thật anh thuộc tuýp người hết sức chăm chút, chỉnh chu vẻ ngoài.

“Cho hỏi mặt tôi có dính nhọ hay sao mà khiến Dịch thiếu đây phải chăm chú thế?” hắn bất ngờ lên tiếng, trong khi tầm mắt nãy giờ vẫn dính chặt vào bộ hồ sơ


“À…tôi xin lỗi, chẳng qua là nghe tiếng giám đốc Vương đã lâu giờ mới được gặp tận mặt nên có chút hiếu kì” anh thành thật trả lời

“Việc đó thì Dịch thiếu không cần phải lo, những ngày sắp tới cùng làm việc chỉ sợ nhìn đến phát ngán. Hoan nghênh cậu nhậm chức Phó giám đốc của Vương Thị”

“Cám ơn giám đốc, sau này xin được giúp đỡ thêm” Anh đứng dậy lịch sự cúi đầu

“Nếu được tôi mong anh có thể tham dự cuộc họp sáng nay, sẽ rất có lợi cho công việc về sau. Còn nếu sức khỏe không tốt cậu có thể về nghỉ, sáng mai mới bắt đầu làm việc”

“Cảm ơn giám đốc đã quan tâm, tôi không sao, rất mong chờ được tham dự cuộc họp đầu tiên với công ty”

Buổi sáng bận rộn nhanh chóng qua đi, sau khi rời khỏi phòng họp anh xin phép đi tham quan một vòng công ty. Hiện Vương Tuấn Khải tâm tình đang rất tốt vì nhìn thấy được nhiều biểu hiện khá xuất sắc của anh trong cuộc họp, thu nhận được một nhân vật có tài như thế với công ty tuyệt đối chỉ có lời không lỗ.

Công việc từ đây tới chiều cũng không có gì quan trọng, anh bàn giao nhanh chóng cho mấy bộ phận khác để có thể nghỉ ngơi nửa ngày còn lại. Chưa kịp ra khỏi văn phòng thì đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên ở cửa

” Tuấn Khải, anh làm việc xong chưa? Đi ăn trưa với em nhé”

Trịnh Hân trong chiếc đầm trắng bó sát đon đả tiến lại gần hắn, vì đã quen với sự xuất hiện của cô nên thư kí bên ngoài đều để cô vào thẳng phòng làm việc của giám đốc mà không cần thông báo.

“Hôm nay anh không có hứng ra ngoài, hay là về nhà anh cùng ăn trưa, nghỉ ngơi một chút chiều nay đưa em đi mua sắm chuẩn bị tuần sau dự tiệc khai trương khách sạn mới?

Tâm tình hắn đang tốt nên giọng điệu cũng dịu dàng hơn mọi ngày, kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên đôi môi dày cộm son đỏ. Nhận thấy cử chỉ của hắn có chút thay đổi, cô vui mừng chớp cơ hội đồng ý ngay tức khắc. Chỉ có trời mới biết được cô si mê người đàn ông này nhiều tới mức nào.

Lái xe đưa cô về nhà mình, trong lòng hắn thoáng chút chán ghét khi nhớ tới cậu. Nhưng không để tâm lâu, hắn cho xe chạy vào gara. Ôm eo cô thân mật đi về phía cửa bấm chuông.

Vương Nguyên đang lau cửa kính, nghe tiếng chuông có chút ngạc nhiên vì không biết ai giờ này tìm đến. Cậu giật bắn người nhìn thấy khuôn mặt hắn trong màn hình hiển thị thu trực tiếp từ camera gắn trên chuông cửa.

“Cậu chủ về” cậu vội vã chào sau khi mở cửa

“Bị điếc nên không nghe tôi bấm chuông à?” hắn quát rồi hầm hầm đi vào trong nhà. Chỉ cần nhìn thấy cậu là hắn sôi máu, cảm thấy chính cậu là thủ phạm phá hoại tâm trạng đang vui vẻ của hắn.

Vương Nguyên lặng thinh cúi đầu khi hắn đi lướt qua mình, chợt nhận ra còn một cô gái đứng ở cửa. Cô ta liếc nhìn cậu bằng đôi mắt chẳng mấy thiện cảm rồi cũng theo hắn đi vào nhà. Cậu đóng cửa, nghe sau lưng mình vang lên tiếng hỏi

“Anh, ai vậy?”

“Ở đợ, muốn sai muốn chửi gì tùy em” hắn nhếch mép ném cho người đang lầm lũi đi xuống bếp một cái nhìn khinh khỉnh, hắn biết là cậu nghe được

“Sao lần này lại là con trai? bộ dạng quê mùa quá”


“Bên chỗ dịch vụ thuê người giúp việc tùy tiện ném qua nhưng ít hôm nữa nó cũng tự động cuốn gói thôi”

“Anh thật là khó chiều nha” giọng cô nũng nịu ôm lấy tay hắn

“Có em mới chiều được anh thôi”

Tiếp sau đó là tràng cười rúc rích như chuột của cô. Vương Nguyên đoán được đến quá nửa phần cô gái kia là người yêu của hắn, khi nãy nhìn thấy ánh mắt của cô ta nhìn mình cậu linh cảm cô ta là kiểu người giống hắn và khác với Chí Hoành. Tốt nhất vẫn là không nên lại gần. Hai con người xấu xa đó, cột lại với nhau cũng coi như là vì dân trừ hại rồi. Thích thú với suy nghĩ của mình, Vương Nguyên lại ra sức lau chùi cẩn thận từng ô cửa kính.

Sau khi xới tung tất cả các ngõ ngách trong ngôi trường mới, Chí Hoành tự bắt taxi về nhà. Thiên Tỷ có dặn khi nào về gọi anh đến đón nhưng cậu không muốn làm phiền người yêu của mình vào ngày đầu đi làm. Taxi không được phép vào bên trong khu nhà nên cậu bảo bác tài dừng ở cổng bảo vệ rồi tự mình đi bộ. Đoạn đường tuy hơi xa nhưng rợp bóng cây nên đi bộ cũng rất thoải mái. Vừa đi cậu vừa ngẫm nghĩ bữa cơm chiều, sáng nay bị người yêu trêu nên giờ cậu vẫn còn ấm ức. Chợt nhớ căn nhà Vương Nguyên giúp việc gần đây, cậu phấn khởi như gặp được cứu tinh, nhảy cả chân sáo.

Kingkoong~

Kết thúc hồi chuông thứ nhất, Chí Hoành trưng ra bộ mặt háo hứng chờ đợi. Mãi không thấy động tĩnh gì, cậu giơ tay định bấm thêm lần nữa, tay chưa kịp chạm vào chuông đã bị dọa cho giật bắn người vì cửa bất ngờ mở. Người vừa xuất hiện đang nhìn cậu với ánh nhìn nửa cau có, nửa thắc mắc. Đoán là chủ nhà, Chí Hoành vui vẻ chào

“Chào anh”

Vương Tuấn Khải nhìn cậu thanh niên trước mặt mình da dẻ trắng trẻo, quần áo tươm tất, kiểu gì cũng thấy giống mấy tên công tử bột. Rõ ràng chưa từng gặp qua nhau vậy tại sao cậu lại đến bấm chuông cửa nhà hắn?

“Có chuyện gì?” hắn hỏi cộc lốc

“Tôi tìm Vương Nguyên có chút chuyện, anh cho tôi gặp cậu ấy được không?” Chí Hoành thành thật trả lời, miệng vẫn cười toe toét

Hắn bất ngờ khi có người đến tìm Vương Nguyên, suốt ngày thấy cậu chỉ loanh quanh trong bếp hóa ra cũng lén đi kết bạn. Còn chơi với cái kiểu công tử dáng vẻ vô dụng này nữa. Thật đúng như hắn nghĩ lúc đầu, bỏ quê lên thành phố cũng vì muốn se sua đua đòi. Càng ngẫm càng thấy bực tức, hắn cộc cằn

“Đi về đi, cậu ta còn phải làm việc, không rảnh đâu mà đi với cậu”

Nói xong, hắn đóng sập cửa vào khuôn mặt đang dần đớ ra của Chí Hoành, liền sau đó nghe một loạt léo nhéo từ bên ngoài làm hắn thêm khó chịu. Vừa quay người đi vào nhà thấy cậu đứng lấm lét ở cửa bếp, sẵn đang nóng máu hắn nạt lớn

“Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi mướn cậu về để làm việc chứ không phải để cậu ăn ở không đi giao du với cái loại vô tích sự kia. Tôi cảnh cáo cậu, để tôi thấy lần sau nữa thì tôi bán cậu vào vũ trường, cho cậu cả đời sa đọa không ngóc đầu lên được”

Vương Nguyên xanh mặt đi nhanh ra sau bếp, hắn quả thật càng ngày càng đáng sợ. Nếu không phải có cô gái kia ở đây hắn chắc chắn không chỉ đơn giản là mắng cậu không đâu. Khi nãy nghe loáng thoáng thấy tiếng Chí Hoành ở cửa, cậu chưa kịp nhìn thì hắn đã lớn tiếng đuổi Chí Hoành về. Chắc cậu ấy khó xử lắm, nghĩ tới đây cậu cắn môi vò vò cái giẻ lau trong tay mình. Nhất định có cơ hội, cậu sẽ sang tìm Chí Hoành để xin lỗi, càng nhanh càng tốt.

“Còn ngồi chết dí ở đó? Không mau đi nấu cơm trưa”


Hắn lần nữa quát to, Vương Nguyên vội đứng lên, vâng dạ hai tiếng rồi bắt đầu nấu nướng.

Chiều mát, Vương Tuấn Khải đưa Trịnh Hân ra ngoài đi mua sắm theo lời hứa. Vương Nguyên dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì liên tục đi đi lại lại trong bếp. Cậu muốn nhân lúc hắn không có nhà sang xin lỗi Chí Hoành nhưng lại sợ có khi nào hắn lại về bất chợt. Lúc đấy cậu sẽ tiêu tùng mất. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu liều một phen, thay quần áo, xỏ dép khóa cửa cẩn thận sang tìm Chí hoành.

Vương Nguyên cứ theo trí nhớ mà đi, khu này tuy rất lớn nhưng đường xá không quá phức tạp, rất nhanh cũng tìm được nhà. Cậu bấm chuông cửa, hồi hộp đứng đợi, tới khi nghe tiếng dép loẹt xoẹt và tiếng Chí Hoành trong nhà vang lên mới yên tâm.

“Vương Nguyên, sao cậu sang đây? Mau vào nhà đi”

“Tớ sang xin lỗi cậu, khi nãy chủ nhà tớ..” cậu ấm úng bỏ dở câu nói

“Vào nhà đi, đứng ngoài này sẽ mỏi chân đấy”

Chí Hoành nắm tay cậu kéo vào nhà, nội thất và trang trí bên trong nhà Junsu thật sự rất nhẹ nhàng và ấm áp, khác xa với phong cách sang trọng ở nhà Vương Tuấn Khải. Chí hoành ấn cậu xuống sofa ở phòng khách, miệng thao thao bất tuyệt

“Yaah~ đâu phải lỗi của cậu đâu, không cần phải xin lỗi tớ. Mà cái tên chủ nhà đó đáng ghét thật đấy, cộc cằn thô lỗ. Có phải hắn ta rất thường xuyên ức hiếp cậu không Nguyên Nguyên?”

“A…a không đâu, anh ta chỉ hơi nghiêm khắc một chút thôi” Vương Nguyên vội nói đỡ cho hắn, cậu thật sự không muốn để bạn mình biết chuyện

“Nhìn hắn ta kiểu gì cũng rất hung hăng, đáng ghét” Chí Hoành vẫn chưa hả giận, liên tục cằn nhằng

“A, đúng rồi khi nãy cậu tìm tớ có việc gì?”

“Suýt chút quên mất, cậu bây giờ đi siêu thị với tớ được không, tớ muốn hôm nay phải nấu một bữa thật ngon cho anh người yêu lác mắt chơi”

Vương Nguyên cắn môi suy ngẫm, cuối cùng cũng không từ chối được ánh mắt thiết tha của Chí Hoành, cậu gật đầu đồng ý

“Vậy tụi mình tranh thủ đi nhanh một chút”

“Ten tèn”

Chí Hoành hí hửng bưng đĩa thức ăn nóng hổi sang, Thiên Tỷ tròn mắt nhìn bàn ăn có phần hoành tráng hơn mọi ngày, xem ra em người yêu kia đúng là đã đi tìm cứu tinh thật.

“Woa…có đúng tất cả em nấu không Hoành Nhi”

“Tất nhiên rồi, Nguyên Nguyên còn khen em giỏi nữa đấy, chỉ cần chỉ sơ qua một lần đã nấu được”

“Được ăn ngon như vậy chắc mỗi ngày anh đều phải tìm cậu ấy cám ơn” Thiên Tỷ gắp một ít thức ăn cho vào miệng trầm trồ

“yahhh, người nấu là em đấy. Anh mà còn nói nữa sau này mì gói cũng không có đâu”

“Hahah, sao ngày hôm nay đến trường tham quan thế nào? Em thích chứ?”

“Có chứ, thích lắm luôn. Trường vừa to vừa đẹp, giáo viên cũng rất nhiệt tình. Còn Thiên Thiên hôm nay mọi thứ suôn sẽ không? Giám đốc mới thế nào?


“Mọi thứ khởi đầu rất tốt, đặc biệt giám đốc rất tài giỏi. Đúng là trẻ tuổi xuất chúng, anh còn phải học hỏi anh ta dài dài” Thiên Tỷ tấm tắc khen ngợi

“Thiên Thiên của em cũng rất tài giỏi mà. Nhưng anh thì may mắn gặp được người lịch thiệp, còn em gặp phải cái tên hung hăng cộc cằn, nhắc tới lại thấy đáng ghét” Chí Hoành bĩu môi

“Sao? Ai chọc gì em à?”

“Thì là cái tên chủ nhà của Vương Nguyên, trưa nay em sang tìm cậu ấy liền bị hắn nạt cho một câu rồi lạnh lùng đóng cửa đuổi về. Người đâu mặt mũi cau có, chẳng chút thiện cảm còn to lù lù như con gấu.”

“Được rồi sau này hắn ta mà còn bắt nạt em thì nói anh, anh sẽ sang tìm hắn tính sổ”

“Em chỉ thấy tội nghiệp cho Nguyên Nguyên thôi, chắc cậu ấy cực lắm”

Lại nói về Vương Ngueyen, lúc này cậu đang vui mừng khôn xiết vì hắn vẫn chưa về nhà. Cậu vào nhà bật đèn lên cho sáng rồi đi tìm Tiểu Mao. Khi nãy Chí hoành gói ít cá nướng một hai ép cậu phải mang về ăn, Tiểu Mao đã lâu rồi không được ăn cá chắc chắn nó rất thèm. Cậu bế nó ra chỗ thềm ngoài vườn, cẩn thận bóc cá cho nó ăn cùng mình. Hôm nay giúp được Chí hoành nhiều như thế tâm trạng cậu rất thoải mái.

Thời gian cứ thế trôi qua, cậu và Chí Hoành ngày thêm khắng khít. Mỗi lần ra ngoài mua thức ăn cả hai đều đi cùng, dĩ nhiên đều là Vương Nguyên lén chạy sang nhà Chí Hoành, vừa lựa chọn vừa trò chuyện vui vẻ, cả hai có rất nhiều điểm chung nên vô cùng hợp cạ. Đến mức dì Hạ từng tưởng nhầm hai người là anh em ruột thịt.

Vương Tuấn Khải đối với cậu vẫn là mối quan hệ chủ tớ cay nghiệt, ngày nào hắn không mắng chửi cậu vài lần thì xem ra ngày đó của hắn rất nhạt nhẽo. Tưởng đâu Vương Tuấn Khải đày đọa chán chê một thời gian thì sẽ buông tha nhưng thật chất càng ngày càng mạnh tay, giống như đã thề trước mộ tổ tiên mười tám đời họ Vương nhất định phải búng cậu đi cho bằng được. Một mình hắn chưa đủ nay lại kèm thêm cô ả bạn gái hắn, trước mặt hắn nhu mì bao nhiêu thì sau lưng hắn lại đanh đá bấy nhiêu. Có một thời gian cánh tay cậu đầy vết trầy xước vì bị cô ả cấu nhéo. Không dám phản kháng nên cậu chỉ biết trân người chịu đựng.

“Ai yahh~” Vương Nguyên ôm thắt lưng mình khẽ kêu một tiếng khi cúi xuống bỏ thức ăn vào giỏ

“Cậu sao vậy Nguyên Nguyên? Đau ở đâu à?” Chí Hoành lo lắng hỏi

“Không sao, chắc tại đụng trúng đâu nên hơi đau tí, không sao đâu”

Vương Nguyên cười xòa giải thích qua loa cho Chí Hoành khỏi nghi ngờ, thật ra là do hôm qua nửa đêm hắn bất chợt xuống phòng bếp chỗ cậu ngủ, dùng chân đá mạnh vào lưng cậu bắt cậu dậy pha café cho hắn.

“Nhớ bôi thuốc để mau khỏi nhé”

“Tớ biết rồi, mình sang hàng cá đi”

Cả hai đẩy xe hàng sang quầy hải sản, vừa ngửi thấy mùi cá đầu óc cậu xây xẩm, cơn buồn nôn khó chịu chực trào ra làm cậu ôm bụng ngồi thụp xuống sàn

“ọe..hức…ọeeeee

“Cậu làm sao thế? Khó chịu ở đâu sao?” Chí Hoành vuốt lưng cậu

“Tớ không biết, thấy muốn nôn nhưng không được…bụng rất khó chịu” cậu nhăn mặt đứng lên

“Yahh, nếu như không biết cậu không có người yêu, tớ còn nghĩ là cậu có thai đấy” Chí Hoành cười toe toét

Sống lưng bất chợt lạnh toát, cậu đứng chết trân không nhúc nhích nổi. Chí Hoành phải giục cậu đến lần thứ ba cậu mới choàng tỉnh cứng nhắc đẩy xe đi theo. Mồ hôi túa ra ướt đẫm bàn tay, lấm tấm hai bên thái dương dù điều hòa trong siêu thị vẫn vù vù.

Vương Nguyên nuốt nước bọt, liên tục cầu xin những gì Chí hoành nói là không có. Cậu thà mắc bệnh hiểm nghèo chứ tuyệt đối không thể có thai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.