Lần Nữa Yêu Anh

Chương 17


Đọc truyện Lần Nữa Yêu Anh – Chương 17

Thời gian lặng lẽ ngắm nhìn Vương Nguyên rồi lặng lẽ trôi qua, tới khi nắng vàng tắt ngúm, hơi lạnh cũng len vào cửa sổ chạm vào cơ thể bất động trên giường bệnh. Nước mắt làm khóe mi cậu đỏ mọng, làm gối nằm cậu ướt đẫm nhưng không xua đi được cái đau đớn trong lòng đang nặng nề thêm theo từng phút từng giây.

Trong suốt khoảng thời gian thẫn thờ ấy, cậu nghe loáng thoáng có tiếng y tá mở cửa, loáng thoáng nghe rằng sức khỏe cậu đã tốt hơn, loáng thoáng nghe rằng thức ăn đã mang đến, loáng thoáng cảm giác kim truyền nước biển được rút ra. Rõ ràng chỉ cách nhau một sải tay mà sao những gì cậu nghe được cứ mơ hồ hư ảo, tưởng chừng cậu đang ở trong một thế giới biệt lập, mải miết ngẩn ngơ trong suy tư chồng chéo.

Mãi đến khi bóng đêm bao trùm lên căn phòng nhỏ, cậu lại nghe thấy tiếng động vang lên ở cửa mang theo mùi hương từ người lạ quen thuộc, mùi của những bộ đồ cậu từng cẩn thận vò bằng tay, mùi của grap giường vài ngày phải thay một lần, mùi của áo vest đắt đỏ mỗi lần mang đi giặt ủi phải nâng niu nhẹ nhàng. Mùi khiến cậu từng yêu rất ngắn ngủi và kéo theo nỗi sợ dài đến tận hôm nay.

Các giác quan tưởng đã tê liệt với tác động xung quanh bất chợt phản ứng dữ dội khiến cơ thể cậu run nhẹ. Một phản ứng bất bình thường theo kiểu rất tự nhiên.

“Sao không mở đèn?”

Giọng Vương Tuấn Khải trầm trầm, như mọi lần, không hề biểu lộ sắc thái cảm xúc nào. Từng câu từng chữ đánh vào màng nhĩ của Vương Nguyên khiến cậu phải kìm nén lắm mới không phát run đến kịch liệt, tại sao hắn biết cậu đang thức, rõ ràng là phòng rất tối mà.

Hắn bật đèn làm căn phòng sáng choang rồi đi đến bên cửa sổ, đúng ngay tầm nhìn của cậu.Vương Nguyên muốn xoay mặt đi nhưng có gì đó thúc ép cậu phải dán ánh mắt lên tấm lưng rộng ấy. Ngoài kia có gì vui mà hắn nhìn chăm chú như thế.

“Hừ, cảnh rất tồi tàn”

Lầm bầm vốn không phải thói quen của hắn nhưng rõ ràng dạo này nó chính là đã trở thành thói quen của hắn, nhất là ở trong cái phòng lúc nào cũng ngai ngái mùi thuốc sát trùng này. Hắn vô cớ cau có rồi đóng sập cửa sổ, kéo cả rèm lại, không một hơi lạnh nào chui lọt vào nữa.


Hắn không nhìn cậu lấy một lần, thản nhiên kéo ghế lại gần cái bàn nhỏ trong góc phòng, mở túi xách mang theo lấy ra nào laptop, nào giấy tờ hồ sơ rồi bắt đầu làm việc. Bác sĩ từng dặn phải thường xuyên túc trực bên cạnh bệnh nhân để tránh trầm cảm. Nghèo nàn thấp kém hắn đã thấy gai mắt rồi, thất học ngu dốt khiến hắn càng khinh thường, bây giờ mà còn thêm dở người loạn trí thì hắn chỉ còn nước tống luôn cậu vào trại tâm thần, sau đó vứt bừa một mớ tiền đủ nuôi cậu cả đời. Gì chứ với cái miệng oanh vàng của tên công tử bột kia thì nguy cơ hắn bị kiện đến điêu đứng là hoàn toàn có thể. Tiền đổ ra hắn không bận tâm, quan trọng nhất, đáng giá nhất là danh dự của hắn kìa, tuyệt đối không được sứt mẻ. May là hắn còn nắm được cái ghế phó giám đốc của Thiên Tỷ, coi như giảm được một mớ rắc rối. Cho nên thời gian này, đối xử với cậu bớt khắt khe một chút cũng là phục vụ cho kế hoạch bảo toàn danh dự.

Việc đến đây tới lần thứ ba trong một ngày cũng dựa vào những vấn đề trên mà suy ra. Hắn cho là thế thì coi như đúng là thế, đừng nghĩ thêm thắt làm gì, nhất là nghĩ hắn đến đây vì quan tâm hay lo lắng. Hắn không rỗi.

Vương Nguyên chống cánh tay nguyên vẹn xuống giường từ từ nhích người ngồi dậy. Mắt cậu cứ dán mãi vào người trước mặt. Cậu nhớ ngày tim còn đập mạnh vì hắn, cậu từng ngồi trong góc bếp tưởng tượng rất nhiều về dáng vẻ của hắn khi làm việc. Hiện tại tất cả đang bày ra trước mắt, tim cậu đang đập rất nhanh, nhanh đến mức sắp văng ra khỏi lồng ngực, nhưng tuyệt nhiên không phải là cảm xúc của ngày trước. Nó đã biến đổi thành sợ hãi, thành căng thẳng trước những điều mình sắp nói ra.

“C..cậu..chủ”

Cậu mấp máy đôi môi khô đến bong tróc của mình phát ra hai tiếng rời rạc, thều thào. Hắn sẽ chẳng nghe thấy nếu như trong phòng hiện tại không im lặng đến ngột ngạt. Đầu ngón tay lướt trên bàn phím dừng lại, hắn hơi nhướn mày mắt nhìn về phía cậu.

Vương Nguyên siết lấy cái chăn đắp ngang hông đến trắng bệch từng ngón tay, hai cánh môi mở ra đóng lại mấy lần nhưng âm thanh cứ nghẹn ở cổ, vô thức kìm hãm không thoát được ra ngoài. Vài phút trôi qua vô bổ, hắn đảo mắt một vòng hướng về laptop chuẩn bị làm tiếp công việc

“Đứa bé..cậu chủ lấy..đi”


Có một khoảnh khắc đồng tử trong mắt hắn đông cứng làm màn hình máy tính đột ngột méo mó, tai cũng bị mấy chữ khàn khàn đứt quãng của cậu làm cho ù đặc. Hắn ngước mặt nhìn thẳng vào cậu, hỏi lại lần nữa

“Vừa nói gì?”

“…Tôi nói tôi không cần đứa bé nữa, cậu chủ lấy đi”

Giọng cậu đột nhiên to rõ lạ thường, nghe qua rất giống người đã hồi phục nhưng ánh đèn sáng choang đã tố cáo tất cả.

Cậu ngồi đó, cơ thể nhỏ bé lọt thỏm giữa chăn gối, gương mặt gầy gò không còn chút sợ hãi mà vô cùng bình thản, bình thản tới vô hồn.

“Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi giữ nó lại không có lợi lộc gì cả, khi nào tôi khỏe lại cậu chủ cứ lấy… cứ lấy đi”

Vương Nguyên càng nói, đôi mắt đỏ hoen lại càng đờ đẫn. Làn da nhợt nhạt gần như trở thành trong vắt dưới ánh đèn làm hiện rõ nét mặt ngây dại. Đôi vai nhỏ không còn so lên khúm núm rụt rè mà buông thỏng, rũ xuống trong bất lực. Mỗi lời cậu nói ra đều rất rõ, rất vang nhưng sao trong giây phút này, hắn tưởng như đối diện với hắn là một người đã chết. Từ trong ánh mắt đến hơi thở, Vương Nguyên trước mặt hắn quả thật là đang tan thành từng mảnh.


Cậu như mê sảng cứ lặp đi lặp lại câu nói của mình. Đó cũng là những câu hắn muốn và cần phải nghe nhưng trong lòng lại không thấy hả hê thỏa mãn, càng nghe cậu nói hắn càng thấy đầu óc mình tắc nghẽn, lửa đốt cháy bỏng từng tế bào nhưng không biết nguyên do vì đâu.

Không chịu được cảm giác nhộn nhạo trong lòng, hắn đưa một tay ra trước mặt để cậu im lặng, một giây sau khi đã hít thở đầy đủ hắn mới lên tiếng

“Tôi biết rồi, không cần nói nữa”

Vương Nguyên bật ra một tiếng thở rồi hoàn toàn im lặng, cậu cúi gằm mặt, bàn tay tóm lấy một góc chăn ra sức nắm lấy, vò đến nhàu nhĩ. Hắn nhìn ra được những biểu hiện quen thuộc của cậu thì cảm thấy có chút yên tâm, trước khi quay lại làm việc vô tình thấy phần cơm được đặt trên bàn gỗ gần chỗ cậu nằm.

“Muốn mau chóng khỏe lại thì ăn đi” hắn hất mạnh, giọng đều đều như ra lệnh

Cậu cứng nhắc gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn với tay cầm lấy hộp cơm nguội lạnh. Hắn không tỏ ra hài lòng hay gì cả, chỉ là nét mặt giãn ra, chậm rãi làm việc.

Vừa trải qua một trận kịch liệt thì đến sơn hào hải vị nuốt còn không trôi huống hồ chi cơm bệnh viện vốn đã chẳng ngon lành gì, vì để đã lâu nên thành khô khốc, thức ăn cũng lạnh tanh. Cậu từ lâu chỉ sống qua ngày bằng mì gói, nên có cơm ăn là tốt rồi không dám khen chê, hơn nữa là hắn bảo cậu ăn, là mệnh lệnh cậu không thể cãi. Nghĩ vậy cậu lại nuốt vội một muỗng cơm lớn khiến cổ họng nghẹn ứ. Khó chịu đấm tay vào ngực nhưng chỉ thêm đau chứ không có tác dụng gì, cậu vừa ho vừa sặc muốn kêu lên cũng không dám vì hắn đang làm việc, chắc chắn cần yên tĩnh. Cậu khổ sở rướn người đến bình đựng nước, khuôn mặt vì bị nghẹn đã đỏ bừng lên.

Nghe thấy tiếng ho khan từ giường bệnh, hắn vốn không quan tâm mấy nhưng cuối cùng vẫn ngoái đầu nhìn. Thấy Vương Nguyên một tay ôm ngực một tay cố với vào khoảng không bên cạnh đến chỗ để nước, mặt đã đỏ lên và nhăn nhúm vì khó thở. Hắn vội đẩy ghế, bước về phía tủ rót một cốc nước đầy, động tác không nhanh không chậm đưa cho cậu, một nửa người đã ngồi lên mép giường.

Tay cậu run run đón lấy cốc nước, đưa lên miệng uống nhanh, cố nuốt xuống cục cơm to khô giữa cổ họng làm vang lên tiếng thở dốc xen kẽ tiếng nước hớp vào. Nhìn đôi mày đang nhíu lại vì khó chịu của cậu, hắn chần chừ một lát rồi đặt bàn tay thô to lên lưng cậu khẽ vỗ vài cái. Mắt cậu chợt mở to nhưng không dám ngẩng lên nhìn hắn, hai vai theo phản xạ co lại để lộ xương quai xanh dưới cổ áo rộng thùng thình. Chỉ là những cái vỗ cứng nhắc, ngượng ngạo nhưng hắn cảm nhận được rất rõ tấm lưng nhỏ nhắn kia gầy đến mức nào, trơ xương ra sao.

Hắn lại liếc sang hộp cơm vơi đi một nửa trong tay cậu, chỉ nhìn thôi cũng biết khô khan đến mức nào, lại chỉ có rau luộc và ít thịt bằm. Cái rãnh sâu giữa đôi mày rậm lại xuất hiện. Hắn rót thêm một cốc nước khác, để cạnh giường ngủ, quay lưng đi về phía bàn nhỏ trong góc.


Trời về khuya nhiệt độ hạ xuống khá lạnh, cơn buồn ngủ ập tới kéo khả năng tập trung của hắn xuống một nửa, chỉ còn một chút là xong việc, hắn lục túi tìm thuốc lá, đưa lên miệng chuẩn bị châm lửa chợt khựng lại vì tiếng sột soạt cựa quậy trong chăn. Hắn tần ngần dùng tay kẹp điếu thuốc lại thấy ra ngoài hút thoải mái hơn.

Trước khi ra ngoài, tiện tay tắt bớt một bóng đèn, chỉ chừa lại đèn ở gần góc hắn ngồi rồi chỉnh điều hòa cho nhiệt độ tăng lên vài con số cũng chả vướng bận gì. Chỉnh từ giờ để lúc hắn vào lại là vừa.

Hắn vuốt mặt vài cái rồi ngồi vào ghế, tay cầm tập hồ sơ vô tình đụng phải vật gì đấy tròn và trơn bóng đặt trên bàn. Là một quả táo. Hắn nheo đôi mắt nhìn cái dáng cuộn tròn trên giường, cái dáng ngủ đặc trưng của cậu mà hắn nhận ra chỉ trong vài lần bắt gặp.

Và cũng là lí do hắn biết cậu còn thức lúc sẫm tối khi vừa bước vào đây.

Cầm lấy quả táo còn ẩm hơi nước, hắn đi đến cạnh giường, lắng nghe hơi thở đều đều và nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng bị mái tóc lòa xòa che quá nửa. Cả người co quắp cong cong như con tôm, ngắn tủn một mẩu trên cái giường bệnh viện đã chẳng rộng rãi. Cánh tay thon nhỏ quấn băng trắng toát thò ra khỏi chăn, hắn nhấc nó lên rồi kéo chăn đắp lại, cảm nhận được cái ẩm ướt ở mép băng quấn trên mu bàn tay.

Lúc này động tác quả thật là rất nhẹ nhàng nhưng cũng không nên nghĩ nhiều làm gì, đơn giản hắn cũng thấy buồn ngủ, không muốn mạnh bạo tốn sức thêm. Còn phải làm nốt công việc rồi lái xe về nhà nữa.

Nhìn quả táo đỏ căng trong tay mình, hắn không nghĩ gì cả, chỉ cắn một miếng lớn, chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt. Lần đầu tiên người theo chủ nghĩa sạch sẽ hoàn mỹ ăn táo mà không gọt vỏ cắt nhỏ, cũng không đến nỗi quá tệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.