Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu – Phần 2 – Chương 9
Chương 9: Ghi lại thanh xuân
Sự yên lặng buổi sớm đầy lạ lẫm khiến Gia Ngọc phải cố nheo mắt tỉnh dậy. Giọng cô vẫn còn chút ngái ngủ, mơ màng:
“ Mọi người….hôm nay được nghỉ à?”
“ Mưa mà. Học thực hành đều nghỉ hết! Con này nó quen với tiếng động của nhà mình buổi sáng rồi chắc giờ thấy lạ… ”
Không gian lại chìm vào câm lặng, ai cũng muốn tham lam giữ lấy hơi ấm trên chiếc giường buổi sáng, trừ cô. Nhẹ nhàng bước xuống giường, sau khi đánh răng trở ra, Gia Ngọc bước về phía An Linh lật chăn rồi cao giọng:
“ Cậu tỉnh rượu rồi nhỉ? Dậy dọn hộ đống chè cháo của cậu trong nhà tắm đi. Vác cả cành hoa sữa to vật về mà vẫn không khử nổi mùi.”
“ Phải đấy, con Linh dậy dọn nhanh để bà còn vào đánh răng. Ghê quá.”
Chẹp miệng, An Linh ngóc đầu ra khỏi chăn đáp lời:
“ Giời ạ. Cả tháng mới có một ngày mưa để ngủ thêm. Không đánh răng cũng không chết. Đánh răng chẳng qua chỉ là cảm giác sạch sẽ mà thôi. Chúng mày lắm chuyện quá…Lát rồi dọn.”
Linh nói xong lại vùi đầu vào chăn làm con mèo núp mình. Gia Ngọc lắc đầu, vừa quay người thì Hương gọi cô:
“ Ngọc à. Sáng nay em có bận gì không?”
“ Dạ không chị. Có chuyện gì vậy ạ?”
“ Đi với chị được không? Chị tính đi vẽ móng.”
“ Dạ được ạ.”
Thu chiếc ô còn vương nước mưa rồi Gia Ngọc cùng Mai Hương bước vào một cửa hàng nail trên đường Doãn Chí Thiện. Gia Ngọc hứng thú xem qua những mẫu vẽ trước mặt, Hương nhìn Ngọc cười rồi nói:
“ Không hợp với em đâu!”
Ngẩng đầu nhìn chị, cô cười:
“ Sao tự nhiên chị lại thích vẽ móng vậy?”
“ Tự nhiên thích thôi. Cảm thấy nó rất ý nghĩa, thể hiện một phần tính cách của bản thân. Với lại….tóc mới sửa nên chị muốn ton sur ton luôn.”
“ Ặc ặc. Chị định vẽ móng màu nắng cháy á?”
“ Ừ hứ. Không được sao?”
Nói rồi Hương chỉ mẫu cho người chủ quán và mỉm cười:
“ Liệu có nổi quá không hả chị?”
“ Nổi gì. Các em còn trẻ, dùng màu cam là đẹp nhất!”
Gia Ngọc nghiêng đầu nhìn chị chủ rồi lên tiếng hỏi khẽ:
“ Chị chỉ vẽ móng thôi ạ? Xăm hình thì sao?”
“ Em muốn xăm sao?”
“ Dạ.”
Hương nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên quay sang Ngọc:
“ Em có ấm đầu không?”
“ Không. Em không thích sơn vẽ móng tay, khi ăn cảm giác mất vệ sinh lắm mà có bền đâu. Nhưng xăm hình thì khác, nó sẽ mãi thuộc về mình! Không phải chứng minh điều gì cả, chỉ là muốn ghi lại những cảm xúc đẹp nhất của tuổi thanh xuân thôi.”
Đứng dậy bước về phía chị chủ, Gia Ngọc nói tiếp:
“ Em muốn xăm hình một cánh bướm trên vai trái.”
Gật đầu với cô, chị ta dẫn Gia Ngọc lên gác. Bước lên từng bậc thang cũ kỹ, nhìn căn phòng bên ngoài thì chẳng ra sao nhưng bên trong lại khá sạch sẽ dễ chịu. Chỉ tiếc là, người đàn ông trong căn phòng đó khiến Gia Ngọc hơi run. Giọng anh ta ồm ồm hướng về chị chủ và nói:
“ Có khách sao?”
“ Đúng vậy. Cô bé này muốn xăm một cánh bướm trên vai trái. Anh làm đi, em xuống dưới vẽ móng cho khách.”
Nói rồi chị ta đi xuống, căn phòng chỉ còn cô và người đàn ông lạ. Gia Ngọc nuốt nước bọt xuống cổ họng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đó, có chút căng thẳng và vài phần rợn người xen lẫn sợ hãi.
“ Người đẹp, cởi áo ngoài của em ra đi, áo trong nữa. Bra thì có thể giữ lại.”
Vừa nói anh ta vừa chỉ về chiếc giường được trải drap trắng ngay cạnh. Giọng cô tựa một chú chim nhỏ bị ướt mưa, yếu ớt nói:
“ Em muốn đổi người xăm cho mình là nữ được không ạ?”
Anh ta nhìn cô bật cười, một lúc mới đáp lời:
“ Anh sẽ không làm gì em đâu….có thể em đẹp nhưng xin lỗi anh không có hứng thú với phụ nữ. Phụ nữ đẹp càng không.”
Cô cảm thấy rất rõ nỗi buồn trong lời nói của anh ta, gật đầu một cách tin tưởng, cô hít một hơi thật sâu rồi sẵn sàng nằm xuống chờ đợi anh ta đâm từng mũi kim vào người mình.
Khi mũi kim bắt đầu đâm vào da thịt mềm mại của cô, Gia Ngọc không kìm được nỗi đau đã khóc nấc nên, hai bàn tay bấu chặt vào thành giường và bặm chặt môi lại. Những giọt nước mắt trong suốt chảy ra…Người đàn ông không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh ta thoáng cười rồi lại tập trung vào công việc của mình. Vừa làm, vừa nói:
“Thế có là gì? Những cô gái đến chỗ anh xăm mình đều đổ “mồ hôi” như mưa ấy. Máy điều hòa cũng đâu có nóng lắm, làm sao lại chảy “mồ hôi” nhiều như thế? Lại còn thành dòng nữa?”
“Anh có nhầm không, em đang chảy nước mắt cơ mà! Sao mà người giàu kinh nghiệm xăm mình như anh chẳng có tí đồng cảm nào, còn nói mát mẻ với người ta nữa”
“Nếu đồng cảm có thể giúp em nghiến răng chịu đựng thì anh đồng cảm vậy. Nhưng nếu cả nghiến răng lại rồi mà em vẫn không chịu nổi thì anh nghĩ thượng đế có đồng cảm với em cũng vô dụng ”
“Hay nhỉ, chẳng qua là bị kim đâm thôi mà, nào đâm đi, đâm đi, nếu anh không xăm cánh bướm xanh dương cho đẹp thì em sẽ hỏi tội thượng đế để đồng cảm với anh.”
Trải qua sự hành hạ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Gia Ngọc cũng cùng Mai Hương bước ra khỏi quán nail đó. Nhất thời bồng bột để rồi trả một cái giá quá thảm, một trận huyết lệ tuôn trào khiến mắt cô sưng đỏ. Người đàn ông xăm mình xấu xa kia còn dặn dò kỹ, trong một, hai ngày không được tắm để tránh nước vào làm vết thương nhiễm trùng, sau khi xăm mình xong, sẽ bị tê liệt căng cứng phần vai và lưng, đó là phản ứng bình thường, một tuần sau sẽ phục hồi, trên da có một lớp da mỏng chưa bị bong hết, có cảm giác nhăn nheo, sau một tháng sẽ có độ đàn hồi và trơn láng như trước đây. Cô không biết mình đã lết về nhà bằng cách nào, nhưng cô thật sự rất mong chờ cánh bướm trên vai mình.
Buổi tối Gia Ngọc vẫn đi hát như thường. Vì sự nghiệp kiếm tiền, cô kiên quyết không bỏ cuộc mặc dù….cô đang đau ê ẩm toàn thân. Khi ca của cô kết thúc, rời khỏi Sheraton được một đoạn thì trời bất chợt đổ mưa. Chợt nhớ đến lời dặn lúc sáng, cô ù té chạy thật nhanh tới bến xe bus trước mặt. Tuyệt đối, không thể để bị ướt vai! Những dòng xe cứ lao vụt qua, ánh mắt cô mong mỏi kiếm tìm số xe bus 33 quen thuộc nhưng chỉ thêm thất vọng. Giữa trời mưa gió, ngay đến một chiếc taxi cũng thật khó tìm. Điện thoại đổ chuông, tiếng piano thánh thót.
“ Em nghe ạ.”
“ Ờ. Có thứ muốn đưa cho em.”
“ Dạ, thôi không cần đâu ạ!”
Khẽ nhíu mày, Hữu Thiện nói tiếp:
“ Em đang không ở ký túc à? Chắc một lúc nữa anh cũng mới có thể về qua đấy.”
“ Vâng. Em đang đợi xe bus.”
“ Đang ở đâu anh qua đón?”
“ Dạ thôi không cần đâu. Em đợi thêm lúc nữa nếu không được sẽ bắt taxi về….Cảm ơn vì đã luôn quan tâm em!”
Giọng anh sắc lạnh không cho đối phương cơ hội từ chối, cao giọng anh nói:
“ Em đang ở đâu? Đừng để anh phải hỏi lại lần nữa.”
Câu nói của anh khiến Gia Ngọc rùng mình, cô yếu ớt đáp lại:
“ Đường Xuân Diệu ạ.”
“ Ở yên đấy đợi anh.”
Nói rồi anh cúp máy, cô cầm điện thoại trong tay thẫn thờ. Chẳng hiểu sao cô thấy mình bắt đầu nể sợ con người ấy! Ở anh có một sức mạnh khiến người khác không thể coi thường. Cô biết anh rất đẹp trai, tính cách ngang tàng, luôn là trung tâm chú ý và….anh gần như là độc tài. Từ cách nói chuyện tới hành động của anh không để người khác có thể phản kháng lại. Dù cô có bướng bỉnh tới đâu thì gần như trước anh cô vẫn thấy mình vô cùng nhỏ bé. Chợt nhớ tới lời đề nghị của anh hôm nào, Gia Ngọc bật cười. Thiết nghĩ, nếu là bạn gái của Hữu Thiện hẳn sẽ bị dày vò tới chết và cô thì vẫn chưa muốn kết liễu cuộc đời mình….cô vẫn khao khát để được sống, sống cho đến khi đầu bạc răng long mới thôi…
Chưa đầy mười phút sau một chiếc Audi quen thuộc chậm rãi dừng lại, cửa kính xe hạ xuống. Hữu Thiện nhìn Gia Ngọc nói gần như ra lệnh:
“ Lên xe đi.”
Xao lòng nhưng thoáng chốc cô nhìn thấy hình ảnh của một cô gái khác trong xe, lắc đầu cô đáp lời anh:
“ Thôi khỏi ạ! Anh có việc bận cứ đi đi, em đợi taxi cũng được.”
Dường như Hữu Thiện không nghe thấy, lông mày anh khẽ chau lại, giọng nói bắt đầu mất kiên nhẫn:
“ Em có nghe thấy anh nói không? Lên xe.”
Cổ họng cô nghẹn lại, cô chỉ còn biết nghe lời ngồi vào ghế sau. Không khí trong xe mát mẻ, dễ chịu, ghế sau chỉ có mình cô bỗng trở nên vô cùng rộng rãi. Người con gái ngồi ở ghế phụ quay lại mỉm cười với Gia Ngọc và dịu dàng cất tiếng:
“ Xin chào.”
Cô cũng vội nói “ xin chào” đầy gấp gáp.
Hữu Thiện im lặng, anh cho xe rời khỏi đường Xuân Diệu, ánh mắt anh đảo qua bóng người nhỏ bé trong gương chiếu hậu rồi lại tập trung vào tay lái. Cao Linh nghiêng đầu quay sang Hữu Thiện mở lời:
“ Hữu Thiện, tối mai đi cùng em nhé!”
Ngồi ở ghế sau nhìn lên, trong ánh đèn xe tuy không rõ lắm song Gia Ngọc vẫn thấy gương mặt trái xoan diễm lệ cùng đôi mắt đen sâu lắng của cô gái phía trước, quả là vô cùng xinh đẹp.Tuy chưa rõ mối quan hệ giữa hai người họ nhưng dựa vào trực giác của nữ giới, cô chợt thấy mình là người thừa, ghế sau tuy rộng rãi nhưng cô lại thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngớt, cần gạt nước mưa vẫn chuyển động nhịp nhàng. Một lúc sau cô mới nghe thấy anh điềm tĩnh đáp lời cô gái kia:
“ Thật xin lỗi em, tối mai anh có kế hoạch rồi. Để khi khác nha.”
“ Không sao, vậy mai em gặp vợ chồng cô ấy một mình cũng được. Đợi cuối tháng rồi mọi người lại cùng gặp sau vậy! ”
Gia Ngọc đưa mắt nhìn ra ngoài đường, cố tỏ ra không quan tâm đến câu chuyện của hai người họ nhưng từng câu lại được cô thu vào tai rất rõ. Phải là người thế nào mới có thể gọi trực tiếp tên của anh đầy thân thiết đến vậy? Hữu Thiện! Bỗng dưng cô cũng muốn gọi thử một lần xem gương mặt lạnh lùng đó sẽ biến đổi ra sao? Nghĩ đến đó khoé môi Gia Ngọc chợt cong lên mỉm cười.
Hữu Thiện cho xe dừng lại trước một căn biệt thự toạ lạc trên đường Lạc Long Quân. Trước khi bước xuống khỏi xe, Cao Linh quay người lại chào Gia Ngọc đầy khách sáo rồi hướng về Hữu Thiện chúc ngủ ngon. Cố đưa mắt nhìn khu biệt thự bên ngoài xe nhưng trong màn mưa trắng xoá, ánh đèn đường lại yếu ớt khiến cô chẳng nhìn rõ được gì. Cô chỉ biết, từ đây về nhà mình không xa lắm, cách chưa đầy 100 bước chân. Hoá ra cô gái kia có thể tạm coi là hàng xóm của cô. Cuộc đời đôi lúc thật buồn cười, tiếc là cô không biết và cũng không muốn biết người đó là ai bởi những gì thuộc về nơi đây mãi mãi chỉ khiến cô đau lòng mà thôi…
Cho xe chạy theo hướng ngược lại, lúc này chỉ còn lại anh và cô trong xe, không khí yên tĩnh tới mức ngưng đọng lại. Xe chạy một đoạn, cô chợt mỉm cười lên tiếng:
“ Bạn gái anh à? Trông xinh nhỉ?”
Hữu Thiện không trả lời, mặt anh sa sầm lại, những ngón tay thon dài nắm chặt lấy vô lăng. Vì ngồi ghế sau nên Gia Ngọc không thấy được biểu cảm của anh nhưng cô vẫn cảm nhận rất rõ có điều gì đó bất thường. Hai bàn tay đan vào nhau, tâm trạng cô đầy rối bời. Cố chờ đợi anh nói một câu gì đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của cô anh vẫn trầm mặc, thậm chí nhấn mạnh ga, thoáng chốc đã lướt nhanh qua những ngã tư đan chéo nhau. Chỉ cho đến khi xe dừng lại trước cổng ký túc cô mới nghe thấy anh mở miệng, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, giọng trầm khàn:
“ Em vẫn sợ anh sao? ”
“ Đâu có ạ.”
“ Thế sao em trốn tránh anh?”
“ Hả? Lần trước….em biết rời đi khi anh chưa thức giấc là không đúng. Nhưng em cảm thấy đối mặt với chuyện đó sẽ khó xử nên…Em chỉ biết cảm ơn anh. Và….xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho anh.”
Cười nhạt, tâm trạng anh gần như rất tệ, giọng nói có chút gay gắt:
“ Đối mặt với anh thì sao nào? Anh không thấy phiền mà ngược lại chính là em. Lẽ nào nhắn một cái tin cho anh cũng làm em thấy khó chịu thế sao?”
“ Dạ không phải…”
“ Còn nữa. Ai bảo cô ấy là bạn gái của anh?”
“… Không phải thì không phải”
Cô chợt thấy ấm ức nhưng ngẫm lại, có lẽ vừa rồi cô tự cho mình thông minh, tự tiện suy đoán, e là trong tiềm thức đã muốn phủi sạch mối quan hệ với anh mà thôi.
Mãi đến lúc này Hữu Thiện mới quay xuống nhìn dáng người của cô đang thu vào một góc. Nét mặt chứa đầy phiền não, khuôn mặt vui vẻ mà những lần đầu tiên anh nhìn thấy không hiểu đã mất đâu rồi, thay vào đó là tâm trạng với vô vàn nỗi niềm tâm sự. Thở dài, anh đưa ra trước mặt cô một chiếc túi:
“ Cầm lấy đi, cho em đấy!”
Đôi mắt tròn mở to nhìn anh dò hỏi:
“ Gì đấy ạ?”
“ Socola, chẳng phải em thích sao? Muộn rồi, vào trong đi không cửa đóng.”
Cô nhận chiếc túi từ tay anh rồi cúi đầu cảm ơn rất nhỏ, sau đó bước ra khỏi xe. Nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, không hiểu sao anh thấy lòng mình buồn bã. Nhanh chóng cài số, đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi.