Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu – Phần 2 – Chương 17
Chương 17:Người lạ thoáng qua.
Trong màn sương mờ ảo, Hữu Thiện chỉ mặc nguyên đồ ngủ, thân hình cao dong dỏng có chút rùng mình trước gió lạnh nhưng anh vẫn đứng ngoài hành lang kiên nhẫn chờ má mình nói hết. Khoé môi khẽ cong lên cười cười trước những gì má nói rồi anh cúp máy bước vào trong. Gia Ngọc dựa vào thành giường cắn ngón tay quan sát anh, chờ đợi. Trong ánh mắt của cô có sự khẩn thiết, mong ngóng, khẩn trương và đôi chút lo sợ trong khi nụ cười trên môi Hữu Thiện vẫn chưa hề tắt từ lúc quay vào. Nhẹ nhàng kéo chăn rồi anh sải cánh tay dài rộng ra sau gáy cô sau đó xiết nhẹ cô vào lòng. Giọng anh trầm ổn mang theo ý châm chọc:
“Bộ dạng con mèo nhỏ của em làm anh thấy không quen mắt chút nào. Lẽ nào, em đang sợ thật sao? ”
Nhéo tay anh, giọng cô trách móc:
“ Xí. Sao em phải sợ, dù sao mẹ anh cũng đâu biết em là ai. Mà anh kì quá đấy. Sao số của mẹ cũng không để tên hại em…!”
“ Ừm. Danh bạ nằm trong Itune, mới đổi máy hôm qua nên anh vẫn quên chưa tải xuống. Cơ mà, má nghe giọng em giơ nanh vuốt xong liền nói….”
Ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn gương mặt tái xanh của cô anh cười rồi nói tiếp:
“ Cuối tuần má anh sẽ ra ngoài này, má muốn em cùng dùng cơm.”
“ Em?”
Lời anh nói khiến Gia Ngọc nổi da gà, tròn mắt hỏi lại anh. Đáp lại cô, Hữu Thiện vẫn thản nhiên nhìn cô, ánh mắt của anh mang theo những lời trấn an ấm áp:
“ Má anh là một người rất dễ chịu. Cách đây nhiều năm trước má đã từng căn dặn anh rằng: “ Cô gái của con không cần xinh đẹp, càng không cần phải xuất thân từ một danh gia nào đó. Nếu không biết nấu ăn má có thể dạy, không có học thức cao má có thể tạo điều kiện cho học lên nhưng nếu không có đạo đức thì má dạy không nổi.”
Em thấy không, em có đủ tất cả các tiêu chuẩn của má thì còn gì phải lo nghĩ?”
“ Nhưng em…”
“ Không nhưng gì cả. Nghe anh, dậy đánh răng rồi ra ăn sáng.”
Buổi tối Gia Ngọc nhận được điện của Gia Hiên hẹn chiều mai dùng cơm. Hơn thế nữa, đó là một bữa cơm do chính anh rể cô sắp xếp để tiễn biệt Vĩnh Nguyên. Thật sự, tự đáy lòng mình cô không ghét con người đó nhưng cũng chẳng thể thay đổi số phận đã thuộc về hai người họ. Dù sao cũng là một bữa cơm, cô không thể không tới.
Gia Hiên kết thúc cuộc gọi, ánh mắt cô không giấu nổi những muộn phiền đang chất chứa trong lòng. Trong căn phòng cách nơi cô ngồi không xa, tiếng nói cười của chồng và con trai đã khiến cô bất giác mỉm cười quên đi những suy tư đang tồn tại.
Châu Chấu đẩy về phía ba mình một dãy dài ô tô và máy bay, giọng thằng bé đanh lại như một ông cụ non:
“ Đây nhá, tôi cho bác hết ô tô và máy bay của tôi rồi đấy nhá. Bác phải làm việc giúp tôi đấy.”
Thái Văn nghiêng đầu nhìn con trai rồi cười lớn:
“ Được. Bác nói đi, giờ bác cần tôi làm việc gì nào?”
Chống bày tay nhỏlên cằm, thằng bé véo von:
“ Bác sẽ làm thật chứ?”
“ Thật. Việc gì tôi cũng làm được.”
“ Thế thì bác phải dạy lại vợ bác đi nhá. Vợ bác………. là hay đánh tôi lắm đấy!”
Gia Hiên dựa vào cánh cửa nhìn về phía chồng đang cười nghiêng ngả, cô trừng mắt với hai ba con bọn họ rồi cao giọng:
“ Nói lại mẹ nghe một lần nữa thử xem?”
Châu Chấu gạt hết đống đồ chơi chạy vào lòng ba rồi kêu:
“ A…..Ba ơi, bà la sát đến rồi. Châu Chấu sợ lắm.”
Phải khó khăn lắm Thái Văn mới dỗ dành cho con ngủ, khi anh về phòng mình thì thấy vợ đang nằm ôm laptop. Ngó qua xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông khá điển trai, khoé môi anh cong lên rồi khàn giọng:
“ Diễn viên mới nổi hả em?”
Ngả người xuống giường nhìn đôi mày đang nhíu xuống của vợ, anh biết câu trả lời mình mong đợi là một đáp án khác. Gia Hiên vẫn chăm chú dõi theo từng câu chữ trước mặt. Giọng cô có chút mệt mỏi và chán nản:
“ Bạn trai của Gia Ngọc.”
“ Ồ….Em không tin tưởng vào mắt nhìn của con bé tới mức phải hành nghề phân tích sao?”
Buông bỏ laptop sang một bên, cô nằm gối đầu lên cánh tay của anh rồi nói tiếp:
“ Con bé đã trải đời nhiêu đâu mà có thể hiểu hết về lòng dạ con người. Chơi trò yêu đương với một người hơn nó gần mười tuổi thật là quá sức.Thái Văn, anh nghĩ mà xem. Khi anh ta trải qua mối tình đầu thì có khi em gái em vẫn còn chưa nhìn thấy mặt trời mọc.
Phillip cũng từng nói với em, người như anh ta tốt nhất nên giữ một khoảng cách an toàn.”
“ Phillip? Sao lại liên quan đến anh ta? ”
“ Hình như họ thường xuyên gặp gỡ, ngay đến cả việc Gia Ngọc tới nhà anh ta mà Phillip cũng biết. Em không muốn có một cái nhìn thiếu khách quan nhưng em cảm thấy việc này tốt nhất nên dừng lại đúng lúc. Em không muốn Gia Ngọc lún quá sâu để rồi ân hận. Tuổi thơ của nó đã quá nhiều nước mắt, em thật không muốn trong những năm tháng trưởng thành lại gặp phải bất trắc không may! Em sẽ phản đối chuyện này tới cùng.”
Thái Văn trầm tư, một lúc lâu sau đó anh khàn giọng:
“ Lúc nào đó em bảo con bé dẫn cậu ta cùng gặp một lần đi. Đàn ông với nhau sẽ dễ hiểu hơn. Anh cũng muốn biết xem người thế nào mà có thể khiến Vĩnh Nguyên cùng vợ anh ăn không ngon ngủ không yên.”
“Nếu một cô gái yêu bạn, trừ phi ngay cả linh hồn của bạn cô ta cũng được nắm giữ, nếu không cô ta sẽ không thấy thỏa mãn. Bởi vì đàn bà rất yếu đuối, cho nên bọn họ có ý muốn thống trị vô cùng mạnh mẽ, không khống chế bạn hoàn toàn thì sẽ không cam lòng. Bụng dạ đàn bà rất hẹp hòi, vô cùng phản cảm đối với những gì trừu tượng mà họ không giải thích được. Trong đầu bọn họ chỉ nghĩ tới những thứ vật chất, cho nên vô cùng đố kỵ với tinh thần và lý tưởng. Linh hồn của đàn ông ngao du ở những nơi xa xôi nhất của vũ trụ, đàn bà lại muốn giam cầm nó ở nhà để tính toán tiền bạc…đối với người rơi vào lưới tình mà nói, chỗ khác nhau giữa đàn ông và đàn bà là : đàn bà có thể yêu đương cả ngày cả đêm, mà đàn ông chỉ nghĩ tới nó khi làm tình.”
An Linh đọc tới đó liền quăng quyển sách vào xó giường rồi cao giọng:
“ Cái thằng tác giả này chắc có hận thù truyền kiếp với đàn bà hay sao mà viết phiến diện thế không biết. Có mà lũ đàn ông mới chính là bụng dạ rất hẹp hòi..”
Khoé môi Gia Ngọc khẽ cong lên cười, cây cọ nhỏ trên tay khẽ đung đưa, phớt phấn hồng lên đôi gò má. Cất lời, cô phản bác lại Linh:
“Tớ chỉ thắc mắc là cái khái niệm yêu đương cả ngày cả đêm của tác giả được hiểu thế nào? Vì nếu theo cách hiểu của tớ thì như vậy, đàn bà đã sớm bị tuyệt chủng vì kiệt sức “ yêu” ”
“ Gia Ngọc. Chị thích cách nghĩ của em.”
“ Chị cũng nghĩ như em đúng không? Đấy. Em được 8 môn Dân Số là hoàn toàn chính xác rồi nhá.”
Quay xuống nhìn Linh, cô nói tiếp:
“ Bây giờ thì tớ đã hiểu vì sao cậu chỉ được có 6 Linh ạ. Há há.”
Khoé môi cô vẫn tủm tỉm cười cho tận tới khi bước xuống cổng ký túc. Vĩnh Nguyên vẫn ngồi nguyên trên ghế lái, anh vươn người mở cửa ghế bên cho cô nhưng Gia Ngọc đã kéo cửa sau và bước vào xe. Cho xe chạy, giọng anh mang theo vài ý khích tướng:
“ Anh đáng sợ thế sao?”
“ Cái đấy còn cần phải nói nữa sao? “ Đáng sợ” vẫn chưa đủ để miêu tả về anh. Phải là vô cùng đáng sợ.”
“ Hôm nay, anh rất buồn vì vậy van em thu hồi nanh vuốt được không? Lẽ nào vai diễn cô em gái nhỏ với anh cũng rất khó khăn sao?”
Nghe anh nói không hiểu sao cô có chút xót xa. Cô im lặng đưa mắt nhìn ra những con đường đang vụt qua. Cô không thể phủ nhận Vĩnh Nguyên là một người đàn ông rất tốt. Có chăng, vì cảnh giác của cô quá cao và lòng tự trọng đã khiến cô cùng anh có một rào cản không thể nào bước tới. Đã nhiều lúc cô bị xuyến xao trước những gì anh nói nhưng những ký ức về mẹ lại tát mạnh vào lý trí khiến cô lắc đầu phủ nhận. May mắn là có một người đàn ông khác đã bước đến và mang cô ra khỏi những nỗi ám ảnh về tuổi thơ, về Vĩnh Nguyên và những lời răn dạy của Gia Hiên. Ở Hữu Thiện, không cần dùng lời nói, chỉ cần cái xiết tay, những ánh nhìn thương yêu cũng đã nuốt trọn cô vào tấm chân tình anh dành tặng. Quả thật, đàn ông chỉ nên làm chứ không nên nói. Hữu Thiện chính là một người như vậy! Quan trọng hơn, anh là người cô đã bất chấp bao lời can ngăn của chị gái để trao gửi yêu thương…
Cho xe dừng trước cửa Sumo BBQ Quán Sứ, Vĩnh Nguyên bước xuống mở cửa xe cho Gia Ngọc sau đó anh mới trở lại ghế lái và cho xe về chỗ gửi. Gia Ngọc đứng nhún chân trong một góc tối đợi Vĩnh Nguyên, vô tình cô thấy một người vô cùng nổi bật đang bước vào trong. Bên cạnh anh còn có cặp đôi Duy Linh cùng một cô gái khác. Có chút mất mát, cô thẫn thờ đưa mắt nhìn về dòng người trước mặt.
Bộ dạng thất thần của cô khiến Vĩnh Nguyên nhíu mày, giọng anh trầm xuống:
“ Ngoài này chưa đủ lạnh sao? Chúng ta vào thôi không anh chị ấy đợi.”
Ngước lên nhìn anh, khẽ gật đầu cô cùng anh bước vào trong lên thẳng tầng hai. Ánh mắt Vĩnh Nguyên đảo quanh rồi khẽ cười khoác vai Gia Ngọc về nơi nhà Gia Hiên đang ngồi. Không hiểu sao Gia Ngọc thấy lòng trùng xuống, cô để mặc Vĩnh Nguyên kéo mình đi, ánh mắt cô cùng Hữu Thiện giao nhau trong tích tắc. Gương mặt đẹp trai của ai đó khẽ chau mày. Lấy tay đẩy cao gọng kính rồi Hữu Thiện rời khỏi cô, tập trung vào câu chuyện cùng ba người đang ngồi cạnh.
Cao Linh cười khẩy, cô lặng nghe Thanh Hương kể chuyện rồi lại liếc nhìn cô gái phía xa thầm đánh giá. Quả thật cô gái đó cùng bạn thân của cô có nét giống nhau nhưng không thể đánh đồng hai người là một. Cô biết mình không có tư cách để xen vào chuyện của Hữu Thiện nhưng nghĩ tới Sam cô lại thấy vô cùng đau lòng. Cô bé kia phải chăng cũng chỉ là thế thân trong một cuộc tình đứt đoạn của London quá khứ? Chủ nhân thật sự của trái tim Hữu Thiện chẳng phải vẫn ngồi đây nói cười mà vẫn không hay biết gì đó thôi. Là vì anh che giấu quá giỏi hay tại vì Thanh Hương quá vô tâm nên suốt 5 năm qua vẫn chưa từng một lần đả động? Cô ấy không hỏi nên Linh không thể nói. Và biết nói gì khi cô ấy đã có một gia đình ấm êm, một người chồng cùng một đứa con gái để yêu thương vỗ về. Chỉ khổ cho những người cứ khư khư ôm lấy một mảnh quá khứ không thôi.
Cảm nhận rất rõ có người đang nhìn mình, Gia Ngọc cố tình ngẩng đầu nhìn về phía Linh, khoé môi cô khẽ cong lên cười mà như không cười. Vĩnh Nguyên cũng theo ánh mắt Gia Ngọc mà nhìn sang hướng đó rồi khẽ nói:
“ Gia Ngọc, không nể mặt tăng cũng nên cúi đầu trước Phật. Có nhất định phải liếc mắt đưa tình về bên đó trong khi anh đang ngồi đây không?”
Gia Hiên xoay người nhìn thoáng qua rồi quay về Gia Ngọc trừng mắt và nghiêm giọng:
“ Em cảm thấy thích có thể sang bên đó. Chị chẳng giữ.”
“ Ớ. Mẹ ơi, cô Hương, con thấy cô Hương.”
Thái Văn cẩn thận chắt vang vào từng ly sau đó vỗ nhẹ vào đùi con nhắc nhở:
“ Không được lớn tiếng không người ta đến bắt con ba không lo nổi đâu.”
Thằng bẽ bĩu môi nũng nịu:
“ Nhưng con thấy cô Hương.”
Thái Văn quay đầu nhìn lại, đúng là Thanh Hương. Không hiểu sao anh bỗng thấy có chút gì đó quen mắt. Vẻ mặt anh không giấu nổi những suy tư trong lòng, chỉ cho đến khi Vĩnh Nguyên nâng ly anh mới tập trung trở lại.
Gia Ngọc lắc đều ly vang đỏ trên tay rồi hít một hơi thật sâu sau đó mới từ từ nhấm nháp. Suốt bữa ăn hầu hết đều là Thái Văn cùng Vĩnh Nguyên trò chuyện còn Gia Hiên mải cho Châu Chấu ăn. Không ngờ mọi người chưa ăn xong thằng bé đã nhíu mắt lại rồi ngủ trong lòng anh rể. Sau cái nhìn đầu tiên giao nhau khi bước vào, suốt cả buổi Gia Ngọc vẫn liếc về phía Hữu Thiện nhưng anh không hề đảo mắt nhìn qua cô thêm một lần. Ngay cả khi bước ra anh vẫn điềm nhiên như không, vẻ mặt vẫn đóng băng chẳng khác thường ngày là mấy.
Thanh Hương lùi lại phía sau so với ba người trước, cô rẽ ngang đến chỗ Gia Hiên rồi cúi đầu khẽ nói:
“ Biết anh chị dùng cơm ở đây nhưng giờ em mới qua chào được.”
“ Ừ. Chị thấy em đi cùng bạn nên không gọi, giá mà em đi cùng Sơn thì đã kêu qua đây ngồi cùng cho vui.”
“ Dạ. Vậy anh chị cứ dùng bữa, em xin phép đi trước.”
Vĩnh Nguyên chờ cho cô gái lạ đi khỏi mới hắng giọng:
“ Ai vậy chị?”
“ Cấp dưới của anh Văn.”
“ Em thấy cô ấy sợ chị như sợ cọp ấy còn anh Văn thì chẳng thấy ới một tiếng gì. Không phải có gian tình trong đấy chứ!”
Thái Văn bật cười:
“ Chú nghĩ nhiều thế? Cô ấy có chồng con rồi, hơn nữa bà xã anh number one. Có cho ai, các thêm cái gì anh cũng không thay lòng đổi dạ.”
Gia Ngọc nghe anh rể nói suýt chút nữa sặc rượu trong miệng. Vĩnh Nguyên chỉ cười, như nhớ ra điều gì đó anh nói tiếp:
“ Em cảm thấy…nhìn thoáng qua cấp dưới của anh rất giống Gia Ngọc.”
“ Anh còn cảm thấy điều gì nữa không hả Vĩnh Nguyên? Sao anh không theo học lớp đạo diễn hay chuyên ngành sáng tác gì đó để biến cảm thấy thành sự thật luôn cho thiên hạ lác mắt.”
“ Ngọc. Em càng ngày càng chẳng ra sao…”
“ Chị. Sao chị cứ suốt ngày bênh anh ấy? Em, em mới là em gái chị đấy ạ!”
Gia Hiên buông đũa, thở dài rồi cô nói:
“ Chị cũng cảm thấy nhìn thoáng qua em và Hương có nét rất giống nhau. Nếu đặt hai người cùng một chỗ chắc sẽ nghĩ là hai chị em cũng nên.”
“ Ơ. Em chẳng thấy giống, còn nếu chị cho là như vậy thì lúc nào chị hỏi ba em thử xem. Nếu không phải thì chắc cần hỏi lại ba chị kia.”
Gia Ngọc về đến ký túc chưa lâu thì nhận được điện của Hữu Thiện, giọng anh hoàn toàn dịu dàng khác hẳn vẻ mặt lúc trước cô nhìn thấy
“ Em về tới phòng lâu chưa?”
“ Dạ, được một lúc rồi. Ghê, hôm nay có người bơ em đi, vẻ mặt lạnh tanh chẳng ân cần.”
“ Chứ chẳng lẽ anh chạy ra ôm hôn vồ vập để chị em banh xác anh ra à?”
“Xuỳ xuỳ. Anh này, cái người đi cùng anh và vợ chồng anh Duy hôm nay hoá ra là nhân viên trong công ty anh rể em đấy. Mọi người nói em và chị ấy giống nhau. Anh có thấy thế không?”
Hữu Thiện hơi khựng lại, suy nghĩ mất vài giây anh mới đáp lời cô:
“ Ừm. Nếu đặt em của bây giờ vào thời điểm năm năm trước của cô ấy thì đúng là cũng có nét. Người giống nhau trên đời nhiều mà em, bận tâm làm gì cho mệt!”
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
“ Hai ngày tới anh phải đi Hải Phòng công tác. Em sang cho cá ăn giúp anh. Còn nữa, sau khi anh về chắc má cũng ra ngoài này. Em chuẩn bị tinh thần một chút nghe không?”
“ Anh đừng hù em được không? Trái tim em đang run lên vì sợ hãi.”
Cười cười, anh đáp lời cô:
“ Em ngoan mà. Không yêu sao được. Anh chỉ sợ em hồi hộp đến lúc cầm đũa dùng cơm cũng không nổi thôi. Ngoan, ngủ sớm đi, anh cũng mệt rồi.”
“ Vâng. Tình yêu ngủ ngon!”