Lần Nữa Lại Yêu - Phần 2

Chương 1


Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu – Phần 2 – Chương 1

Chương 1: Gia Ngọc.
Mặt trời khó khăn lắm mới có thể ló dạng, tia sáng phản chiếu từ áng mây xa xăm xuyên qua làn sương mù mỏng, mềm mại tựa như lớp cát vàng nhạt chảy, chuyển động vỡ vụn ra trong làn không khí lạnh lẽo mát lạnh. Gia Hiên lười nhác cuộn tròn người trên giường cả ngón tay cũng không buồn nhúc nhích. Cô đã tỉnh một lúc rồi, Thái Văn đang đứng bên hành lang gọi điện thoại. Thời tiết buổi sớm có phần se lạnh mà anh chỉ khoác hờ chiếc áo ngủ, thân hình cao dong dỏng đứng đối diện cô, cả người chìm trong màn sương mờ ảo.
Bởi vì cách nhau một lớp cửa kính, cô không nghe thấy anh nói gì, nhưng có thể mường tượng ra ngữ khí của anh thật sự không lấy gì vừa ý cho lắm. Anh vốn có tính ngủ lười, cũng chẳng rõ hôm nay là ai không biết sống chết, sớm như vậy mà đã tự tìm đến xui xẻo rồi. Cuối cùng thấy anh đã ngắt điện thoại, cô mới trở mình, lại vùi mình vào chăn.
Trở lại chiếc giường vẫn còn hơi ấm, anh nhè nhẹ nhấc tấm chăn ra  chỉ thấy lưng Gia Hiên đối diện anh, hai mắt nhắm nghiền tựa ngủ say. Thái Văn cúi xuống đặt đôi môi lạnh của mình lên má cô rồi lặng lẽ cắn một cái.
“ Ái!”
Gia Hiên khẽ rùng mình hét lên. Thái Văn nheo mắt, khoé môi anh khẽ cong lên cười cười:
“ Em giả vờ ngủ?”
“ Sao anh biết em tỉnh rồi?”
Quay người về phía anh, cô dịu dàng nói tiếp:
“ Vẫn sớm mà. Ngủ thêm một lát nữa đi anh!”
Gương mặt anh xị xuống, có chút hờn dỗi giọng anh khàn lại:
“ Ngủ gì nữa. Con trai em mới sớm ra đã gọi điện hành hạ thân xác anh. Không đón nó về chắc anh sẽ còn bị nó hành hạ cho chết mất.”
Hiên khúc khích cười. Cô ngồi dậy vuốt lại tóc rồi giục anh:
“ Vậy anh còn ngồi thần người ra đấy làm gì nữa? Để em nấu tạm cái gì ăn rồi vợ chồng mình cùng đi.”
“ Thôi. Mình anh về dưới nhà là được rồi. Đi về trong ngày sợ em sẽ lại mệt.”
Gật đầu với anh rồi cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.
Đứng nhìn theo chiếc xe của chồng mình khuất dần khỏi khu chung cư, Gia Hiên mới quay người bước về thang máy. Ngày cuối tuần, sẽ chẳng mấy mà nhanh chóng hết ngày. Thay một bộ đồ thoải mái, thoa nhẹ lớp kem dưỡng để tránh nắng rồi cô cũng cầm túi xách ra khỏi nhà.
Những con đường đông người qua lại, tiếng còi xe inh ỏi, chiếc xe bus đằng trước không ngừng xả khói. Hiên nhíu mày, dường như mất kiên nhẫn. Cô nhấn mạnh tay ga, chiếc vespa áp sát bên phải đối phương, không đến hai phút cô đã vượt lên và nhanh chóng bỏ lại chiếc xe đó ở phía sau. Tạt ngang vào đường Xuân Thuỷ, cô cho xe chạy thẳng tới điểm cuối cùng trong khuôn viên của trường Sư Phạm. Ngày cuối tuần, trường học cũng trở thành chùa bà đanh, vắng tanh vắng ngắt. Dừng xe ngay cổng ký túc, lục tìm điện thoại trong túi xách cô gọi cho em gái mình:

“ Dậy chưa thế? Chị đang ở cổng ký túc xá của em.”
“ Dạ. Em dậy rồi, đợi em 10 phút. Đúng 10 phút em xuống liền!”
Gia Ngọc tắt máy, quáng quàng tung chăn rồi nhẩy xuống khỏi chiếc giường tầng, lao thẳng vào nhà tắm. Ngày nghỉ nên sinh viên vẫn thường ngủ nướng, căn phòng ký túc ngày chủ nhật cũng còn lại chẳng được mấy người. Người thì đã về quê, người thì đi thăm người thân, người thì đi chơi….chỉ còn có cô và ba bạn nữa hứng chịu ngày buồn tẻ! Trở ra chải đầu rồi thay quần áo, phải đến 20 phút sau cô mới bước ra khỏi phòng.
Nhìn chị gái mình đang cau mày, Gia Ngọc cười cười và nũng nịu:
“ Chị. Lần sau chị tới phải báo trước để em còn chuẩn bị. Nhỡ em không ở phòng thì tính sao…”
“ Thôi đi. Tôi chẳng lạ gì tính của cô, liệu ngày nghỉ cô có thể dậy trước 9h sáng hay sao?”
Nhận mũ bảo hiểm từ tay Gia Hiên, Gia Ngọc ghé sát tai chị mình khẽ nói:
“ Đi ăn trước đi chị. Em đói….”
Gia Hiên im lặng, cho xe chạy qua Cầu Giấy xuống Kim Mã. Dừng lại trước Kim Bạch Vạn, hai chị em cùng bước vào trong. Suốt bữa ăn, Hiên động đũa rất ít, cô chăm chú nhìn em gái rồi dịu dàng lên tiếng:
“ Ăn từ từ thôi. Dạo này nhìn em gầy quá. Nếu sống ở trường vất vả thế, chi bằng về nhà đi. Dù sao đó cũng là nhà em, chú tuy giận nhưng đó vẫn là ba em.”
Ngẩng đầu nhìn chị, cô đáp lời:
“ Chị có cần thiết lúc đang ăn phải nhắc đến vấn đề đó không? Đúng. Ba em dù sao vẫn là ba em. Nhưng nhìn thấy bà ta là em không thể dãn cơ mặt ra được. Sống ở ký túc tuy có cực một chút, nhưng đổi lại cũng được tự do và thoải mái hơn nhiều.”
Dừng lại một lúc, thấy chị mình vẫn im lặng cô đành lảng sang chuyện khác:
“ Anh rể và châu chấu hôm nay lại thả chị ra ngoài. Thật hiếm thấy!”
“ Mấy hôm trước ông nội lên trên này công tác tiện mang thằng bé về dưới nhà. Sáng nay anh Văn phải xuống dưới Hạ Long đón nó lên. Đấy, cô xem đi, vừa được thở một lát là tôi nghĩ đến cô còn cô thì sao? Cả tháng cũng chẳng thấy gọi cho chị lần nào.”
Thở dài, Gia Hiên tiếp tục nói:
“ Hay là em dọn về căn hộ cũ của chị ở đi. Từ đó sang trường em cũng có 5km. Gần không ấy mà. Ở gần, chị có gì cũng dễ quan tâm đến em hơn.”

“ Thôi. Em ở trường cho tiện. Em biết chị lo cho em nhưng em đâu phải  trẻ con nữa. Bằng tuổi em chúng nó lấy chồng ầm ầm rồi ấy chứ. Còn em thì vẫn phải để ai cũng lo lắng hỏi han.”
“ Vậy thì thôi vậy. Ăn nhanh đi, chị dẫn đi mua quần áo.”
Gia Ngọc bĩu môi rồi cười lém lỉnh, cô đánh sạch chiến trường trước mặt sau đó tiếp tục hành trình theo chân Gia Hiên. Hai chị em mua sắm mất cả buổi chiều, đưa em về lại ký túc Gia Hiên mở ví dúi vào tay Ngọc vài tờ polime màu xanh mỏng. Kiên quyết đẩy tay chị ra, Ngọc khẽ nói:
“ Em không nhận tiền của chị đâu. Hôm nay chị mua bao nhiêu đồ cho em rồi. Hơn nữa, tháng nào bác cũng cho em tiền tiêu vặt.”
Trừng mắt với em, Hiên nghiêm khắc cao giọng:
“ Cầm lấy. Đấy là bố mẹ chị cho em. Còn đây là chị cho em. Đừng tưởng chị không biết, hàng tháng em không hề nhận tiền ba em gửi. Cứ cố chấp thế chỉ khổ thôi. Cầm lấy nếu không chị giận đấy!”
Gia Ngọc lắc đầu kiên quyết không nhận, Gia Hiên đành làm mặt giận:
“ Để xem em cứng cổ tới bao giờ.”
Nói rồi chị cho xe quay đầu đi thẳng, để mặc em gái vẫn đứng nhìn theo. Ánh mắt Gia Ngọc rủ xuống, không ai hiểu thẳm sâu bên trong là biết bao muộn phiền đang được cất giấu! Cố gắng nặn một nụ cười gượng gạo để cười với chính cuộc đời vậy mà vẫn chẳng thể nào cười nổi. Tìm về đúng số phòng của mình, cánh cửa đã khoá, cũng may cô luôn mang theo chìa khoá bên mình. Chắc hẳn mọi người không chống lại được sự cô đơn nên đã chuồn ra ngoài bằng sạch. Cài cửa rồi trèo lên chiếc giường mét hai chật hẹp của mình. Cô chỉ biết ngả mình xuống rồi vùi mặt vào chăn và khóc nức nở. Bỗng dưng muốn khóc, không cần biết lý do ấy là gì. Hoặc là lý do quá nhiều, cô không đủ sức để ngồi kể tên.
Cô đã từng được chạm tay vào giấc mơ màu hồng của nàng công chúa trong cổ tích. Đó là những tháng ngày ấu thơ, khi cô còn rất nhỏ. Cô có mẹ, và có cha. Mẹ cô từng là một nghệ sĩ dương cầm thực thụ nhưng vì lấy ba cô mà bà đã từ bỏ con đường sự nghiệp của mình. Suốt những ngày cô còn thơ bé, bà luôn chuyên tâm dạy cô chơi đàn. Những nốt nhạc đã sớm ăn sâu vào trong tiềm thức của cô bé con khi chưa tròn mười tuổi. Thế rồi một ngày, cái ngày đã đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời Hoàng Gia Ngọc…
Cô vẫn nhớ như in, buổi sáng hôm ấy mẹ cô vẫn xách làn đi chợ như thường ngày nhưng bà mãi mãi không bao giờ trở về bên cô nữa. 10 tuổi, ý thức về sự mất mát vẫn còn rất mơ hồ, nhưng đứa trẻ năm ấy vẫn đủ hiểu mẹ của nó đã chết, mà người đã chết thì dù cô bé con có khóc khàn cổ thì mẹ cũng chẳng thể sống lại… Một năm sau ngày mẹ mất, ba cô đã dắt một người phụ nữ khác về nhà và nói với cô rằng từ nay về sau bà ấy sẽ là mẹ của cô. Nhưng bao năm qua, cô chưa khi nào gọi bà ta là mẹ. Đúng vậy! Giữa cô và bà ta có một cuộc chiến ngầm nổi sóng. Cuộc chiến của mẹ ghẻ và con chồng. Mỗi khi ba cô gọi cô vào phòng dạy bảo, ông chỉ luôn nói dì rất quí và thương con, dì lại không sinh được em nên con phải coi dì như mẹ đẻ của mình. Thương? Thương sao? Cô luôn lặng im trước những gì ba cô nói. Nếu bà ta mà thương cô thì có thể sáng mai mặt trời sẽ chuyển sang mọc đằng tây. Lẽ ra, ông phải rõ hơn cô mới phải chứ! Luân lí người xưa dạy có bao giờ là sai? “Ai đời bánh đúc có xương, ai đời dì ghẻ lại thương con chồng!” Bà ta thương cô, đúng rồi, bà ta thương cô lắm. Thương đến mức cái xương chẳng còn!
Ba năm trước, vào ngày mà cô vừa nhận giấy báo trúng tuyển khoa nghệ thuật chuyên ngành âm nhạc của trường Sư Phạm cũng là ngày sau chuỗi thời gian dài bị giam cầm dưới sự quản giáo của bà mẹ kế, cô đã vùng dậy đấu tranh. Những hồi ức đau buồn ấy chẳng hay ho gì mà nhớ lại. Cô chỉ nhớ, câu nói cuối cùng khi khảng khái phát biểu với bà ta: “ Bà. Bà chẳng là cái quái gì hết, cũng chỉ là người ăn bám ba tôi mà thôi.” Một câu nói hỗn đổi về một cái tát. Ba cô không hiểu sao hôm đó về nhà sớm hơn ngày thường. Đôi mắt tròn xoe nhìn ba mình đầy thảng thốt. Từ bé, ông luôn cưng chiều cô, đừng nói là đánh ngay cả to tiếng cũng chưa bao giờ. Giá mà ba cô biết được những gì bà ta đối xử với cô khi ông đi vắng…! Lẳng lặng thu xếp quần áo và rời nhà tới nhà bác cả. Cô ở lại đó một tháng cho đến khi nhập học. Và từ đó, cô không còn đặt chân trở lại nơi vốn được gọi là nhà mình. Thỉnh thoảng cô vẫn dùng cơm với ba. Xét cho cùng, đó vẫn là người quan trọng nhất với cô trong cuộc đời này. Nhưng bữa cơm nào cũng yên ắng tới nghẹt thở. Một  lần ông đưa tiền cho cô và dỗ dành cô về nhà, không hiểu sao cô lại nhớ về gương mặt của bà mẹ kế. Cơn điên nổi lên không kiềm chế được lòng mình, cô buột miệng:
“ Ba mang tiền về mà nhét vào tay bà ta ấy. Con không cần.”
Chưa kịp nghe ba cô nổi cơn tam bành thì cô đã vội chuồn thẳng. Sau này cô không còn tới gặp ông nữa, chỉ thỉnh thoảng cô vẫn lén nhìn ông từ góc đường rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Cô nhớ ông, nhớ ngôi nhà của mình nhưng cô không thể trở về để sống cùng mụ phù thuỷ đó được. Cô không thể!
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, người bạn cùng phòng của cô đã về. Vội vàng lấy khăn giấy thấm nước mắt còn đọng lại, Gia Ngọc nhẩy ra khỏi giường mở cửa cho bạn.
An Linh vừa bước vào nhà vừa dò hỏi:

“ Có mình cậu ở nhà thôi à? Mọi người đâu rồi?”
“ Chịu. Tớ đi với chị gái cả ngày, lúc về thấy phòng đã chẳng còn ma nào hết.”
“ Ừ. Tớ ngủ lát, xe bus hôm nay khủng khiếp quá!”
Vừa nằm xuống, cô bạn tiếp tục ngóc đầu lên nói thêm với Gia Ngọc:
“ À. Tớ vừa thấy hoàng tử của cậu. Chàng bước về phía sân bóng, đặt bao lô xuống gốc cây rồi thoát y ngay tại trận và lao ra sân như một thằng choai choai. Ai za. Chậc chậc.”
Vơ bừa chiếc gối ở chiếc giường gần cạnh, Gia Ngọc xông lên đập tới tấp vào người vừa phát ngôn. Cô nghiến răng và cười:
“ Này thì thằng choai choai. Ai cho cậu xúc phạm idol của tớ?”
“ Á….xin cậu đấy. Còn không mau ra ngắm người hùng, muộn chút nữa là chàng về mất đấy!”
Ném chiếc gối xuống, Gia Ngọc cười xoà rồi xỏ giầy thể thao và đóng cửa phòng lại. Cô không biết từ bao giờ ngắm người ấy đã trở thành một thói quen mang đến cho cô niềm vui. Mà thói quen thì thường khó bỏ…Đã từ ba năm kể từ ngày đầu tiên cô biết anh. Đã từ ba năm, đối với anh cô vẫn chỉ là một người xa lạ. Có những đêm cô từng nằm mơ thấy người ấy, giật mình tỉnh dậy tự hỏi thầm: không biết người ấy đang ra sao? Anh sẽ không bao giờ biết tình cảm mà cô dành cho anh lớn đến mức nào. Cô rất muốn mang hạnh phúc đến cho anh nhưng chẳng biết bằng cách nào được nữa. Từng rất nhiều lần, cô lấy hết can đảm để gửi tin nhắn cho người ấy, những tin nhắn chúc ngủ ngon chứa đầy tình cảm. Đáp lại cô lúc nào cũng là một câu trả lời rất lịch sự: “Cảm ơn em vô cùng. Xin lỗi, em là ai vậy nhỉ?” không thì cũng là:
“ Mình có biết em không? ”. Đối với những câu trả lời của anh, cô đều cho vào chế độ lưu trữ và không hồi đáp. Đơn giản là cô muốn sống trong thế giới của riêng mình. Nếu cứ cho đi tình cảm mà đòi hỏi đáp lại thì cuộc đời này chẳng còn cái gọi là tình đơn phương. Không phải cô không đủ tự tin để cùng anh sánh bước tiến tới hẹn hò, yêu đương mà vì cô sợ. Sợ yêu nhau thật lâu để rồi mọi thứ về một người quá quen bỗng trở nên nhàm chán. Thương nhau quá nhiều để rồi vắt kiệt những xúc cảm cuối cùng cho nhau khi chiều muộn. Chi bằng, cứ nhìn anh từ xa như  bao năm qua vẫn vậy rồi tự cười với mình. Vậy là đủ!
Sáng thứ hai đầu tuần.
Sau khi gọi điện xin phép giảng viên cho nghỉ, Gia Ngọc ngồi trước gương tô vẽ mất cả tiếng đồng hồ. Thật là phát bực! Cô sinh ra đã được trời cho một dung nhan hoàn mĩ. Dáng người cao, thanh mảnh. Gương mặt không quá nổi bật nhưng càng nhìn sẽ càng thấy các nét cân đối và hài hoà. Đặc biệt cô còn có núm đồng tiền rất duyên, chỉ tiếc khiến cô cười thật khó!
 Vốn là một thành viên trong đội xung kích của trường, nên việc làm lễ tân cho các hội nghị đã trở thành một công việc chuyên nghiệp. Lần này, đội của cô được cử tới trung tâm hội nghị quốc gia để làm những “bình hoa trang trí” cho một sự kiện chính trị nào đó mà cô cũng chẳng rõ nữa. Thướt tha áo dài, cố vật lộn với đôi dày cao gót, Gia Ngọc khó khăn cuốc bộ về phía nhà hiệu bộ. Chẳng bao lâu sau, xe đã đưa họ từ trường tiến thẳng vào đại sảnh của trung tâm hội nghị quốc gia.
Không gian im lặng tới đáng sợ. Chỉ có tiếng những bước chân, tiếng người rì rầm rất khẽ. Đội hình lễ tân vừa xuống xe đã vào vị trí. Người thì nhận hoa chúc mừng, người thì rời sang bàn thư ký còn Gia Ngọc thì phải đảm nhận việc rót nước, pha trà. Rỉ tai cô gái đang đứng cạnh, Gia Ngọc thì thầm:
“ Sao trường mình lần nào cũng được giao đến mấy hội nghị của các cụ bô lão thế nhỉ? Nhìn mòn mắt suốt hai năm vẫn thấy những gương mặt thân quen ấy!”
“ Đừng chê các cụ già. Già nhưng mà vẫn phấn đấu ngoi lên đó thôi!”
“ Èo. Thế này thì những người trẻ làm sao chen chân vào bộ máy lãnh đạo được cơ chứ!”
Trong khi Gia Ngọc vẫn than ngắn thở dài thì cô bạn đập tay ra hiệu cho cô nhìn về phía trước. Cho đến khi bóng người trước mặt lướt qua họ bước và bên trong, Gia Ngọc mới khúc khích cười:
“ Đúng là…..trai đẹp. Nhưng mình đoán anh ta chỉ là lái xe của một ông chú nào đó trong kia. Hoặc cùng lắm thì là chân thư ký không thì trợ lý quèn.”
“ Có người yêu như thế, dù là lái xe mình cũng thích!”

Trong khi hai cô gái vẫn đang câu giờ buôn dưa thì đội trưởng đã ra nhắc nhở họ vào trong tiếp nước.
Đi rót nước hết một vòng, lại còn không ngừng nặn ra nụ cười giả tạo và nhẹ nhàng mời nước. Nếu ngày nào cũng thế này chắc sớm muộn cô cũng bị rút gân dẫn đến co giật toàn thân mất! Gót chân sớm đã sưng lên, bước chậm chạp ra khỏi căn phòng sặc mùi chính trị, vừa đi Gia Ngọc vừa cúi đầu nhìn theo tà áo dài để tránh việc giẫm phải gấu quần mà ngã xuống.  Trên tay cô vẫn là tách trà vừa được đổ nước sôi, thật sự rất nóng! Sự xuất hiện đột ngột của một người ngay lối vào cửa khiến cô giật mình, quai ấm tuột khỏi tay, vội vàng xoè bàn tay ôm lấy để ngăn chặn chiếc ấm rơi xuống. Độ nóng truyền đến lòng bàn tay, Gia Ngọc khẽ á lên một tiếng. Người đàn ông đứng trước mặt cô cũng có chút khẽ giật mình. Anh vội đưa tay giật lấy tách trà của cô. Trầm giọng anh khẽ nói:
“ Em không sao chứ?”
Ngẩng đầu nhìn người đang đứng, cô lắc đầu và dịu dàng đáp lời:
“ Xin lỗi. Thật xin lỗi ạ.”
Vừa lúc ấy, bạn của cô cũng bước ra, lời nói rất khẽ nhưng mang theo chút hoảng sợ:
“ Cậu có bị sao không? Bỏng rồi hả?”
“ Chắc không sao đâu. Da mình dày.”
Nhìn về người đàn ông vẫn đang nhìn mình chằm chằm, có chút ngại ngùng, cô lí nhí:
“ Anh cho em xin lại ấm trà. Cảm ơn anh ạ.”
Đưa cho cô ấm trà, đang định bước đi, anh vội dừng chân. Thọc tay vào túi vest ngoài, lấy chiếc khăn tay màu xanh dương được gấp rất vuông đưa về phía Ngọc, anh trầm giọng:
“ Em mang đi dấp nước rồi giữ ẩm cho tay. Kẻo bị bỏng.”
Không tiện từ chối, cô đành cúi đầu nhận và cảm ơn. Ngay khi người đàn ông bước vào sau cánh cửa phòng hội nghị, cô bạn đứng cạnh Gia Ngọc vẫn há miệng ngạc nhiên.
“ Trời ơi. Sao đàn ông như thế trường mình không thấy có hả Ngọc?”
“ Tớ thấy anh ta bệnh thì có! Đàn ông lại mang theo khăn tay bên người. Đã vậy còn….ôi, khó nói. Đừng nghĩ nhiều nữa, đàn ông ga lăng quá không tốt đâu!”
Huých tay Ngọc, cô bạn nháy mắt:
“ Nếu lát nữa anh ta có hỏi số điện thoại của cậu, thì cậu nhớ đọc số của mình nhá.”
“ Được. Nếu anh ta hỏi mình sẽ đọc, chỉ cần hai vụ nếp cẩm.”
“ Ok. Thành giá!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.