Bạn đang đọc Lần Này Đến Lượt Em Yêu Anh – Chương 5
Cảnh Diễn chưa từng nghĩ đến việc gọi điện thoại khẩn cấp cho Trình Khê, bởi vì chồng của Trình Khê là một kẻ cực kì hay ghen.
Trình Khê là thuần 0, bạn trai hắn là một vị bác sĩ ngoại khoa tên Thẩm Ngôn, tuy rằng ngoài mặt nhìn ôn nhu, nhưng bên trong lại vô cùng phúc hắc, hai người quen nhau 5 năm, do Trình Khê làm việc trong giới giải trí nên hai người không hề công khai mối quan hệ này.
Cảnh Diễn biết bọn họ có quan hệ như thế cũng là vì ngoài ý muốn, bất quá không phải chưa từng thấy đồng tình luyến ái nên trừ ngạc nhiên ra cậu cũng chẳng có phản ứng kì quái nào.
Trình Khê cùng Thẩm Ngôn, một người là đại diện- một người là bác sĩ, thời gian hai người làm việc hoàn toàn chênh lệch nhau, Thẩm Ngôn tuy có thể sắp xếp đươc thời gian của mình, nhưng lịch trình của Trình Khê lại không cố định. Vì thế, chỉ cần Trình Khê được nghỉ phép thì ngày hôm sau hắn đừng mong mà leo xuống giường được.
Gọi điện thoại đến Cảnh gia, thông thường chỉ cần gọi đầu bên kia sẽ luôn có người lập tức tiếp máy nhưng hôm nay lại không có ai,ngay khi Cảnh Diễn tính cúp máy, liền nghe được tiếng Lục thúc.
“Xin chào, cho hỏi ai vậy ?”
“Lục thúc, là con, Cảnh Diễn. ” trong điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào khiến Cảnh Diễn nhíu mày, “Lục thúc, trong nhà xảy ra chuyện gì ?”
Lục thúc thở dài một tiếng, mới chậm rãi kể lại việc sáng nay.
Cảnh Diệp tối hôm qua ở nhà không ăn gì cả, sau đó từ nửa đêm liền cảm thấy thân thể không thoải mái, nhưng vẫn kiên trì đợi bằng được Cảnh Diễn trở về, cho đến sáng nay hoàn toàn kiệt sức mà ngất xỉu. Khi Lục thúc phát hiện thì Cảnh Diệp đã thần trí không rõ, tuy rằng đã gọi bác sĩ tới xem, nhưng Cảnh Diệp một chút cũng không chịu phối hợp, thuốc không chịu uống, thậm chí không cho bất luận kẻ nào chạm vào hắn, bác sĩ cũng không có cách nào, chỉ có thể ngồi đợi.
Việc Cảnh Diệp bị bệnh khiến Cảnh Diễn cảm thấy ngạc nhiên nhưng ngay sau đó cậu liền lo lắng không ngừng, đã bệnh còn không cho bác sĩ khám, tên bướng bỉnh này thực là khiến cậu tức chết mà. Cậu cắn răng cầm chìa khóa lập tức xuống gara lấy xe chạy về nhà.
Cảnh Diễn vừa tròn mười tám tuổi liền đi thi lấy bằng lái xe, sinh nhật mười chín được cha mình trước khi mất tặng cho một chiếc xe Lamborghini phiên bản giới hạn làm quà sinh nhật, tuy nhiên Cảnh Diễn lại cảm thấy quá phung phí, vẫn luôn đề nó ở gara, hiện tại rốt cuộc có thể cho nó nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Vừa tới Cảnh gia, Cảnh Diễn lập tức lên thẳng phòng Cảnh Diệp, chưa kịp đi vào đã nghe thấy tiếng quát mắng đuổi người của anh trai mình, sau đó cạch một tiếng cửa gỗ mở ra, bác sĩ liền nhìn thấy Cảnh Diễn đứng trước mặt, tuy rằng Cảnh gia không công bố thân phận của Cảnh Diễn, nhưng mọi người đều biết sự tồn tại của Cảnh Diễn, là bác sĩ tư nhân cho gia tộc họ Cảnh, ông đương nhiên quen biết Cảnh Diễn, chỉ là không thân thiết quá mức.
Cảnh Diệp mơ mơ màng màng, thời điểm cậu đến gần hắn cũng không thấy rõ mặt đối phương, nhưng trong tiềm thức lại biết người kia chính là Cảnh Diễn.
“Tiểu Diễn, em có phải hay không giận anh, không phải nói buổi tối sẽ về sao, vì cái gì không trở về ?”
Giọng nói Cảnh Diệp có chút khàn khàn mang theo vô vàn ủy khuất, cùng một chút hương vị làm nũng , Cảnh Diễn nghe vậy ngẩn người ra, trọng sinh hai ngày, cậu cảm thấy Cảnh Diệp hiện tại so với trí nhớ kiếp trước của cậu như là hai người khác nhau. Cảnh Diệp là người bình thường, cũng sẽ yêu, nhớ, thương, ghét, cũng sẽ cảm thấy bi thương cùng ủy khuất. Lần này có lẽ cậu đúng thật là làm sai khiến hắn tổn thương rồi.
“Em xin lỗi…”