Bạn đang đọc Lạn Kha Kì Duyên – Chương 635: Ứng Nhược Ly Gặp Rắc Rối
Ứng Nhược Ly nằm xuống lần nữa.
Nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi hơn một khắc, sau đó lại bắt đầu trằn trọc trên giường.
Cuối cùng, Ứng Nhược Ly ngồi dậy lần nữa, mang giày bước ra khỏi điện thất, đi thẳng ra ngoài Thủy Phủ.
Dạ Xoa canh gác vội vàng hành lễ chào hỏi.
“Giang Thần nương nương!”
Ánh mắt đảo qua, Ứng Nhược Ly gật đầu nói với đám tùy tùng.
“Các ngươi trông coi Thủy phủ, ta đi gặp Kế thúc thúc rồi quay về.”
Nói xong, không đợi Dạ Xoa lĩnh mệnh, Ứng Nhược Ly lập tức chạy ra khỏi cấm chế của Thủy phủ.
Nàng hòa vào dòng Thông Thiên giang có chút đục ngầu và chảy xiết, hơi vặn vẹo thân thể mà rời đi.
Ứng Nhược Ly đi ở giữa dòng sông khoảng trăm dặm, sau đó ra khỏi mặt nước, trực tiếp hóa những bông nước thành sương mù.
Nàng cũng không đạp mây, mà cuốn lấy một trận sương mù bay lên trời, hướng về phía Kê Châu.
Lần này tốc độ phi độn của Ứng Nhược Ly cực nhanh.
Thời điểm Kế Duyên đến Thông Thiên Giang là ban đêm, mà đến khi trời mờ sáng, Ứng Nhược Ly cũng đã đến trên bầu trời huyện Ninh An.
Từ xa nhìn lại, ở vị trí phường Thiên Ngưu hẻo lánh trong thành, có một cây đại thụ cao lớn màu xanh biếc đặc biệt nổi bật, tựa như có từng trận linh phong vờn quanh.
Tầm mắt của Ứng Nhược Ly cực tốt, tuy rằng phương thức xem khí toán bói toán không thể bằng Kế thúc thúc nhà mình, nhưng bằng vào thị lực xuất sắc, nàng có thể mơ hồ thông qua tán cây và phân tích nhìn ra được trong Cư An Tiểu Các không có người, thậm chí cửa phòng trong ngoài vẫn còn khóa.
Kế tiên sinh còn chưa trở về sao? Hay là Kế thúc thúc vốn không có ý định trở về, chỉ đi ngang qua Thông Thiên Giang thôi nhỉ?
Ứng Nhược Ly cảm thấy có chút buồn rầu, chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống huyện Ninh An.
Quen biết Kế Duyên lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Ứng Nhược Ly đến huyện Ninh An.
Tuy nàng đang có tâm sự trong lòng nhưng khi dừng chân ở huyện thành yên tĩnh và tràn ngập hơi thở cuộc sống này, Ứng Nhược Ly vẫn vô cùng hiếu kỳ.
Cho dù Kế thúc thúc không có ở đây, nàng cũng muốn mượn cơ hội này đi dạo trong huyện Ninh An một chút.
Sau đó nếu thuận tiện, nàng sẽ chờ đợi một thời gian, có lẽ Kế thúc thúc sắp trở về rồi.
Nếu không, nàng thật sự không nắm chắc lúc nào mới có thể tìm được Kế thúc thúc.
Dẫu sao năm đó phụ thân mình lấy thân thể Chân Long, muốn mời Kế thúc thúc tham gia thọ yến mà cũng phải tìm mấy năm.
Vào trong thành, Ứng Nhược Ly ẩn đi bộ áo tơ vàng Giang thần của mình, thu lại dải lụa kim sa, mấy thứ châu trâm cài tóc trên đỉnh đầu đều biến mất, chỉ dùng trang sức bình thường, tóc xõa dài, mặc áo dài màu xanh nhạt.
Nàng bước đi một mình trên đường phố huyện Ninh An.
Nói thật, cho dù là như thế, người đi đường và người bán hàng rong xung quanh cũng rất khó để không chú ý tới Ứng Nhược Ly.
Bởi vì lần này mặc dù nàng thay đổi trang phục bên ngoài, nhưng dung nhan bản thân lại không có biến hóa, cho nên rất nhiều người trong huyện không phải liếc mắt nhìn trộm thì cũng chính là ngơ ngẩn cả người.
“Ôi…!Đây là tiểu thư của gia đình giàu có nào vậy…”
“Đây chẳng phải là nương nương trong cung đấy chứ?”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, nàng ấy đang nhìn kìa…”
Người dân thuần phác, lúc nghị luận về Ứng Nhược Ly mà thấy đối phương nhìn qua thì ai nấy đều chột dạ tránh né tầm mắt đối phương, dường như không có ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ứng Nhược Ly chỉ cười.
Một trận hơi nước qua đi, khuôn mặt nàng cũng có vẻ mông lung hơn.
Nhưng trong lúc đi lại, tư thế của người tôn quý lại không thiếu cảm giác tao nhã, khí vận tự nhiên nên vẫn có rất nhiều người sẽ theo bản năng nhìn thêm vài lần.
Huyện Ninh An nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Khắp nơi đều là dân chúng mua sắm đồ tết, rất nhiều nơi giăng đèn kết hoa.
Vẻ mặt mọi người tràn ngập niềm vui và chuẩn bị nghênh đón năm mới.
Ứng Nhược Ly tùy ý đi một vòng, cuối cùng vẫn đi tới phía ngoài phường Thiên Ngưu.
Nàng nhìn thấy quán mì Tôn Ký “trong truyền thuyết”, đứng trước quầy hàng vẫn là Tôn Phúc đã có tuổi nhưng thân thể vẫn mạnh mẽ như trước.
Ta rất muốn thử xem, món này đến tột cùng có ngon như lời đồn hay không!
Ý niệm thú vị này vừa tới, Ứng Nhược Ly liền sải bước tiến lên, đi về phía quán mì Tôn Ký.
Giờ phút này, trên quầy hàng chỉ có hai cái bàn, tổng cộng ba người đang ăn.
Bọn họ đang ăn mì hoành thánh cho bữa sáng.
Lúc Ứng Nhược Ly tới, đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cho dù nàng đã che mặt ở một mức độ nhất định, nhưng Ứng Nhược Ly dù sao vẫn là nữ nhân, không có khả năng vô duyên vô cớ làm cho mình rất xấu xí đi.
Cho nên mặc dù nhìn không rõ nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy đối phương rất tú lệ.
Mà Tôn Phúc lại đặc thù hơn một chút, ở trong mắt lão, vậy mà có thể thấy rõ ràng hơn một chút.
Tôn Phúc vốn tưởng rằng cháu gái Tôn Nhã Nhã của mình đã là cô nương xinh đẹp tú mỹ, là nữ tử bình sinh ít người có thể sánh bằng.
Nhưng người trước mắt này chỉ làm cho Tôn Phúc cảm thấy đây không phải là vẻ đẹp của nhân gian.
“Chủ tiệm, cho ta một phần mì Lỗ Diện, với ít lòng xào.
Bây giờ là buổi sáng, nhưng hẳn là có chứ?”
Long Nữ đã ngửi được mì Lỗ Diện trong xe, nhưng vẫn cố ý hỏi như vậy.
Tầm mắt của nàng đảo qua các thực khách xung quanh đang rối rít quay đầu ăn mì, cuối cùng tập trung trên người lão nhân trước tủ xe.
Tôn Phúc thu thần, vội vàng trả lời.
“Có có có, cô nương chờ một chút, ta sẽ làm cho người.”
Ứng Nhược Ly mỉm cười gật đầu, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Trong lúc chờ đợi, tay nàng chống má, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhìn lên bầu trời.
Không lâu sau, giọng nói của Tôn Phúc đã cắt đứt suy nghĩ của Ứng Nhược Ly.
“Cô nương, mì Lỗ Diện và lòng xào đã xong rồi đây.”
Trong lúc nói chuyện, Tôn Phúc bưng khay tới, đặt mì Lỗ Diện và lòng xào lên bàn, lộ vẻ tươi cười nói.
“Cô nương xin mời dùng.”
“Ừm, được.”
Ứng Nhược Ly lấy đũa từ trong lồng đựng đũa, gắp mì lên, đưa mấy cái đũa lớn vào miệng.
Nàng nhai nhấm nếm mùi vị của sợi mì này, sau đó lại gắp lòng xào đưa vào miệng, rồi nuốt hết vào bụng.
Bên kia Tôn Phúc vẫn để ý tới bên này.
Thấy cô nương kia vốn phóng khoáng hơn các tiểu thư khuê các bình thường nhiều, nhìn kiểu gì cũng thấy rất ưu nhã, lúc ăn cũng không làm văng chút nước canh nào.
Loại cảm giác này giống như là đang nhìn Kế tiên sinh ăn uống vậy.
Vì vậy lão không khỏi cẩn thận hỏi một câu.
“Cô nương, mì này có hợp khẩu vị của cô nương không?”
Ứng Nhược Ly nhai nuốt mì trong miệng vài cái, lộ ra một nụ cười với Tôn Phúc.
“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, cô nương cứ dùng thong thả.”
Ứng Nhược Ly gật đầu sau đó tiếp tục ăn mì.
Chẳng qua lời nói vừa rồi cũng chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.
Thực ra với thưởng thức của nàng, mì này cũng bình thường.
Đừng nói là so với một vài món ăn của Tiên phủ Huyền cung, cho dù là một ít tửu lâu nhân gian nổi danh thì cũng chưa chắc đã so sánh được.
Chỉ có thể nói món này hợp tiêu chuẩn, ít nhất không có gì chê trách cả, thậm chí Ứng Nhược Ly cảm thấy món mì Lỗ Diện này còn hơi mặn.
Nhưng Ứng Nhược Ly sẽ không nói mì không ngon, ngược lại còn biểu hiện ra bộ dáng ăn uống say sưa.
Có lẽ lúc Kế thúc thúc ăn mì, cũng chính là tận hưởng phần ý vị này, tận hưởng bầu không khí này hoặc là…!cảm xúc?
Cũng là lúc này, Ứng Nhược Ly đã ăn nửa bát mì đột nhiên dừng đũa.
Nàng quay đầu nhìn về phía đầu đường lúc mình đi tới.
Tầm mắt hơi xa, một nam tử cẩm bào dáng người có chút mập mạp đang bước nhanh tới, phương hướng cũng là quán mì Tôn Ký.
Nam tử cẩm bào mập mạp này chính là Ngụy Vô Úy, một khuôn mặt tiêu biểu lúc nào cũng cười tủm tỉm vẫn không thay đổi.
Còn chưa tới bên cạnh quầy hàng, Ngụy Vô Úy đã nói với Tôn Phúc.
“Lão Tôn, một phần mì Lỗ Diện một phần lòng xào, mới sáng sớm nên chắc không phải là phần cuối cùng đấy chứ?”
“Làm sao có thể chứ.
Có đâu có đây.
Ngụy lão bản cứ ngồi xuống trước.
À đúng rồi, Kế tiên sinh còn chưa về nhà đâu.”
Tôn Phúc dĩ nhiên biết rõ về Ngụy Vô Úy, nhiệt tình chào hỏi một tiếng rồi quay lại xe hàng.
Mà Ngụy Vô Úy vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười.
Đối với chuyện Kế Duyên không có ở nhà thì gã đã có dự liệu từ trước.
Dù sao tám chín phần mười đều là kết quả này, chưa có gì thay đổi.
Ngụy Vô Úy cùng mấy thực khách ở bàn khác cười ha hả chúc mừng năm mới, nói một ít lời chúc mừng phát tài, cuối cùng mới đến Ứng Nhược Ly bên này.
“Ha ha, vị cô nương này, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài, chúc mừng phát tài!”
“Vâng, chúc mừng năm mới!”
Ứng Nhược Ly cũng tươi cười, không nghĩ tới còn có thể gặp được một tiểu tu sĩ Nhân tộc không nhập lưu, chẳng lẽ là Ngọc Hoài Sơn?
Mà mãi đến khi Ngụy Vô Úy và Ứng Nhược Ly chính thức đối mặt, gã mới đột nhiên thấy trong lòng cả kinh.
Bởi vì Ngụy Vô Úy phát hiện ra người vốn tưởng là mỹ nữ tú lệ này, vậy mà mình không có cách nào chân chính nhìn rõ diện mạo của nàng, rõ ràng lúc trước chỉ cho rằng đây là một nữ tử xinh đẹp.
Người tu hành, hơn nữa tu vi cao hơn ta rất rất nhiều!
Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Ngụy Vô Úy.
Tu vi của gã không cao, nhưng tầm nhìn cũng không thấp.
Vì thế trên mặt vẫn không đổi sắc, thân thể thì hơi cúi người chắp tay.
“Tại hạ Ngụy Vô Úy, hạnh ngộ cô nương!”
“Ha ha, cái tên này thú vị, nghe giống như là đang nói Uy uy uy ấy nhỉ.” “Uy: là cho ăn, đòi ăn, kiểu như lúc đòi ăn sẽ nói “Ăn ăn ăn”
“Ách, thật vậy, thật vậy…”
Nếu là người khác nói những lời này, Ngụy Vô Úy sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng nữ tử trước mắt này nói ra thì gã đương nhiên sẽ không tức giận, không nhìn tu vi thì cũng phải nhìn mặt mũi chứ.
“Ngụy tiên sinh, nếu không ghét bỏ, mời ngồi đây đi.”
“Đa tạ, Ngụy mỗ không dám từ chối!”
Lời nói của Long Nữ vừa hợp ý Ngụy Vô Úy, dĩ nhiên gã sẽ ngồi xuống bên cạnh.
Mấy nam tử ở hai bàn còn lại nhất thời nhỏ giọng nghị luận, chỉ cảm thấy người này vừa có tiền vừa có thủ đoạn.
Ngụy Vô Úy nghe bên kia bàn luận thì rất muốn để cho bọn họ im lặng, nhưng nhìn cô gái này không thèm để ý chút nào nên cũng yên tâm hơn một chút.
“Ngươi biết Kế thúc thúc?”
Kế thúc thúc?
Ngụy Vô Úy hơi sửng sốt, ngoài miệng tất nhiên là thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
“Ngụy mỗ biết chứ.
Nhiều năm trước Ngụy mỗ đã quen Kế tiên sinh.
Tết sắp đến, chỉ cần rảnh rỗi, Ngụy mỗ sẽ tự mình tới cửa bái phỏng tiên sinh, tặng chút hàng tết, hoặc là mời tiên sinh đi hàn xá làm khách.”
“À…”
Ứng Nhược Ly đăm chiêu đáp một tiếng, mà Ngụy Vô Úy thì cân nhắc xong cẩn thận hỏi.
“Không biết cô nương và Kế tiên sinh là…”
“Ta là cháu gái của ngài ấy.”
“A, thì ra là như thế, Ngụy mỗ thất kính, thất kính!”
Ngụy Vô Úy lần thứ hai chắp tay hành lễ, trong lòng cũng không tính là bình tĩnh.
Thì ra Kế tiên sinh còn có chất nữ, có phải còn có thân quyến khác hay không? Mà Ứng Nhược Ly chỉ cười cười, tiếp tục ăn mì của mình.
Kế Duyên vừa mới cưỡi mây trở lại huyện Ninh An.
Khi người còn đang ở trên trời, lần đầu tiên liếc mắt liền theo cảm giác nhìn ra ngoài phường Thiên Ngưu.
Hắn nhìn thấy Ngụy Vô Úy và Ứng Nhược Ly cùng nhau ăn mì thì không khỏi sửng sốt.
Hai người này sao lại ngồi cùng một chỗ?
Cho nên khi Ngụy Vô Úy mới bưng phần mì của mình lên, Kế Duyên đã xuất hiện bên cạnh hai người.
“Các ngươi đây là…”
Nghe được thanh âm của Kế Duyên, Ứng Nhược Ly và Ngụy Vô Úy đồng thời nhìn về phía bên cạnh, cũng lộ vẻ mừng rỡ đứng lên.
“Kế thúc thúc” “Kế tiên sinh!”
“Kế thúc thúc, chúng ta mới quen biết, ngài mau ngồi đi.
Nhược Ly đang nếm thử mì Lỗ Diện mà ngài đã nói, quả nhiên rất ngon!”
Tôn Phúc bên kia đang chắp tay về phía Kế Duyên, nghe được lời nói của Long Nữ rất cao hứng.
“Tiên sinh, vẫn như cũ ạ?”
“Ừm, làm phiền rồi.”
Kế Duyên gật đầu, hai tay đè xuống, ý bảo hai người ngồi xuống bên cạnh bàn.
Còn bản thân mình thì ngồi ở một chỗ trống cùng bàn, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Úy rồi mới nhíu mày nhìn về phía Long Nữ.
“Nhược Ly, gặp phải chuyện gì à?”
Kế Duyên biết Long Nữ bình thường sẽ không đến quấy rầy hắn.
Nàng cũng chưa từng tới huyện Ninh An, lần này chắc hẳn là đuổi theo hắn, mà nàng còn đến trước, khẳng định là có việc gì rồi.
Kế Duyên trong lòng còn đang suy tư có phải lão Long bên kia xảy ra chuyện hay không, hoặc là có thể là chuyện của Long Thi Trùng, mà Ứng Nhược Ly lúc này thì cố gắng cười cười, hạ thấp thanh âm nhỏ giọng nói.
“Kế thúc thúc.
Nhược Ly lần này gây ra chút tai họa, bị phụ thân đuổi về Thông Thiên Giang.
Cộng Tú – con trai của Cộng Long Quân ở Nam Hải bị ta…!phế đi.”
“Phế đi?”
“Ừm…”
Ứng Nhược Ly hiếm khi trên mặt có chút thái độ tiểu nữ nhi, nhưng vươn tay cũng phải hiện lên móng vuốt khoa tay múa chân một chút.
“Một trảo mà vỡ, tuyệt căn nguyên con cái nối dõi của gã…”
Kế Duyên lông mày mạnh mẽ nhảy dựng, Ngụy Vô Úy ở một bên thì cảm giác hạ thể phát lạnh.
.