Bạn đang đọc Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành – Chương 14
Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chương 14:
Trêu tức đại tiểu thư
Lâm Phong chạy đến công ty thì đã là hơn mười giờ. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, thế mà lại đi muộn hơn so với thời gian quy định hơn một tiếng đồng hồ.
Nhảy tót vào thang máy lên tầng mười chín, vừa bước chân vào công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí và ẩm thực Khải Toàn, một thân ảnh diễm lệ vội vội vã vã chạy tới. Lâm Phong nhận ra mỹ nữ này là người đã tuyển dụng hắn tại thị trường lao động – Chu Hàm.
“Lâm Phong, sao bây giờ mới đến? Muộn một tiếng rồi. tôi còn tưởng cậu không đến đấy. Mau đi theo tôi. Huấn luyện đã bắt đầu rồi.” Chu Hàm vừa nói vừa mang Lâm Phong xuyên qua hành lang.
“Xin lỗi Chu tỉ, hôm nay đường tắc quá, lần sau sẽ không đến muộn nữa. Huấn luyện? Còn phải huấn luyện nữa á?” Lâm Phong cười chữa ngượng với Chu Hàm. Không ngờ mỹ nữ lần trước tuyển dụng vẫn còn nhớ mình. Xem ra pha chém gió lần trước quá đỉnh cao, nhiều ngày rồi mà vẫn có hiệu quả.
“Ừ, không thể có lần sau nữa đâu đấy. Ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, giám đốc có ấn tượng với ngươi thật sự không tốt. Sau này muốn làm gì cũng sẽ rất khó khăn. Tất nhiên là phải huấn luyện rồi. Bằng không những lễ nghi cơ bản cậu làm sao biết? Cậu cho là bán hàng là dễ chắc?”
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đến một hội trường. Chu hàm chỉ chỉ bên trong nói với Lâm Phong: “cậu tự vào đi. Cứ nói cậu mới tới. Đợi cậu lâu lắm rồi, tôi còn có nhiều việc cần xử lý.” Chu Hàm vội vã rời đi, còn không quên quay lại vẫy vẫy tay với Lâm Phong.
Lâm Phong đứng ngoài cửa nghe ngóng một hồi, chỉ có thể nghe thấy có người nói chuyện bên trong, còn cụ thể như thế nào thì lại không rõ lắm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cả một phòng hội nghị ngồi đầy người. Thấy có người tiến vào, mọi người đều quay lại nhìn hắn. Trên đài là một cô gái mặc bộ đồ công sở trắng toát, trên tay cầm bút dạ, xem ra nàng là giáo viên bồi huấn rồi.Lâm Phong cười cười với nàng ra điều xin lỗi rồi như muốn bước đến một chỗ trống trong góc.
“Đứng lại.” Cô gái trên bục quát.
“Ách…” Lâm Phong đã đi đến bên cạnh chỗ trống. Bị giáo viên quát như vậy cũng tiến thoái lưỡng nan, đứng không được ngồi cũng không xong.
“Anh là ai?”
“Tôi là Lâm Phong.”
“Tôi hỏi anh đang định làm gì?”
“Tôi tham gia huấn luyện.”
“Anh là nhân viên mới?”
“Cô cũng thật thông minh. Thế mà cũng đoán trúng nữa.” Lâm Phong hài hước nói. Cả phòng hội nghị đều bị câu nói này của hắn làm bật cười khanh khách.
Giáo viên bồi huấn mặt đỏ tía tai, hai mắt trừng trừng nhìn Lâm Phong như muốn phun ra lửa. “Anh thấy anh rất hài hước?”
“Tiếng cười của mọi người ở đây đã gián tiếp trả lời cho câu hỏi đấy của cô.” Lâm Phong cũng chắp tay nói.
Giáo viên huấn luyện nhẫn nhịn hít sâu vài hơi, cưỡng chế hỏa khí như muốn lan đến đỉnh đầu nói: “anh đến muộn mất một tiếng ba phút, cho tôi lý do.”
“Kẹt xe.”
“Bình thường quá, lý do khác đi.”
“Đau bụng.”
“Tôi nhìn anh hồng quang đầy mặt, không giống như đau bụng. Lý do này rõ ràng là giả, tôi không chấp nhận. Tôi nói cho anh, tôi có thể chịu được nhân viên đến muộn nhưng không thể chịu được nhân viên lừa gạt tôi. Cho anh một cơ hội cuối cùng.”
Lâm Phong ngoắc ngoắc tay vẫy vị mỹ nữ bồi huấn sư phụ ra vẻ bí mật chỉ nói ình nàng, nhỏ giọng bên tai nàng nói: “tôi đến ngày…”
Vị mỹ nữ giáo viên huấn luyện không còn gì để nói, đôi mi thanh tú kịch liệt cố gắng chớp vài cái, cố hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói: “Get out!”
“Là sao? Thông cảm tí đi. Tiếng Anh tôi không được tốt lắm, nếu không việc gì phải đi làm saler.” Lâm Phong mờ mịt hỏi.
“Đi ra ngoài, anh bị đuổi việc.” giáo viên huấn luyện không nhịn được mà gào lên, thanh âm lập tức như sư tử rống ầm ầm bên tai. Cùng với cái thằng ngu này nói chuyện thật không tức cũng không được.
“À, ra là như thế. Nói tiếng ta có phải tốt hơn không. Cô không nên nói tiếng Anh tiếng ủng gì cho phiền phức…mà cô dựa vào cái gì khai trừ tôi? Cô chỉ là giáo viên huấn luyện, cũng chỉ như tôi, làm công cho người ta.”
“Nếu chủ tịch công ty này là cha tôi thì sao? Tôi có quyền không?”
Lâm Phong sửng sốt một chút rồi ha hả cười “Ừ, không tồi. Tôi quyết định sẽ làm việc cho công ty này. Tố chất nghề nghiệp cùng thái độ công tác của các vị làm tôi rất khâm phục. Tiểu thư, tôi chính thức giới thiệu chính mình một chút. Tôi là Lâm Phong, Lâm trong rừng cây, Phong trong lá phong, là nhân viên mới của quý công ty. Kỳ thật tôi hôm nay hơn chín giờ đã ở dưới lầu của quý công ty. Tôi lên muộn chỉ vì muốn khảo nghiệm một chút năng lực chịu đựng của mọi người. Cô cũng biết, nghề nghiệp của chúng ta là phục vụ người khác, dạng người như thế nào cũng có thể là khách của chúng ta. Cho nên, từng người đều phải biết cách tùy cơ ứng biến. Vừa rồi chỉ là một chút khảo nghiệm mà thôi.”
“Nhưng mà tôi quyết định không cho anh làm việc ở công ty này.”
“Tiểu thư, cô làm tôi vô cùng thất vọng. Hành động tỉnh táo ứng đối cùng sự khoát đạt của cô xứng đáng chín mươi chín điểm. Bây giờ lại hẹp hòi trả thù, hình tượng cô trong lòng tôi giảm sút trầm trọng, bây giờ chỉ còn năm mươi chín điểm thôi.”
“Cho dù xuống đến một điểm tôi cũng không quan tâm.”
“Nhưng mà tôi quan tâm, tôi không thể trơ mắt nhìn một mỹ nữ biến thành một người đàn bà so đo, đong đong đếm đếm so lọ nước mắm đếm củ dưa hành. Được rồi, tôi nói thật cho cô tại sao tôi đến muộn nhé. Tôi là người độc thân, cha sớm mất, chỉ còn mẹ già và tôi sống nương tựa lẫn nhau. Trong nhà cũng không có tiền đi học, không thể làm gì khác hơn là ban ngày đi làm ban đêm dành chút ít thời gian đọc sách. Ngày hôm qua tôi cứ nghĩ đến sẽ được làm cho quý công ty, tâm tình liền kích động không chịu nổi, liền mượn mấy quyển sách về lễ nghi phục vụ xem cho biết về kiến thức mấy phương diện này một chút. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ rằng trước khi chính thức vào làm còn được chuyên nghiệp bồi huấn, xem say mê đến gần sáng mới ngủ cho nên hôm nay dậy muộn. Đến nơi mới chứng kiến cô đang huấn luyện nhân viên mới mới biết việc làm ngày hôm qua của tôi là vô dụng, đành phải biên vài lý do…Nếu có gì thương tổn xảy ra với cô, tôi thành thật xin lỗi. Tôi thật sự rất cần công việc này, hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội.” vẻ mặt Lâm Phong bi thương cùng cực, nói chuyện với mỹ nữ huấn luyện sư thật cúc cung như trẻ con mắc lỗi.
“tối qua anh thật sự xem lễ nghi phục vụ?”
“Cô không tin có thể kiểm tra.”
“Được, lễ nghi phục vụ tại khách sạn năm sao có mấy loại? Dùng như thế nào?”
“15 độ, 45 độ, 90 độ. 15 độ dùng khi cách cố khách ngoài hai mét. 45 độ dùng khi cách cố khách khoảng một mét rưỡi đến hai mét. 90 độ dùng khi cách cố khách khoảng một mét đổ lại.”
Bồi huấn sư hơi gật gật đầu. “tư thế tiêu chuẩn mang đồ ăn cho khách như thế nào?”
Lâm Phong làm một tư thế tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn.
“Ừ, cũng không tồi. Tôi sẽ cho anh một cơ hội. sau này đi làm cần phải chú ý một chút,
không được phép tự tiện như vậy nữa.” bồi huấn sư phụ vỗ vỗ bả vai Lâm Phong.
“được rồi, sau này tôi sẽ động thủ không động khẩu.”
“Thôi, động thủ thì không cần, không cần nói những thứ linh tinh là được.”
“Nói với cô chuyện này, không cho cô tức giận.”
“Không sao, có gì cứ nói thẳng đi. Tôi không nhỏ nhen như vậy.”
“Cô thật sự không giận chứ?”
“Nói đi, đàn ông đàn ang gì mà cứ như đàn bà thế. Muốn nói gì cứ nói toẹt ra xem nào.”
“Khóa quần cô phía sau mở kìa.”