Bạn đang đọc Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành – Chương 1
Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chương 1:
Rình mò thành tính
(thông tin chấn động: bất cứ ai đọc truyện này, nếu là nam thì có thể tránh tà, họa chăng là nữ thì có thể tránh…thai. Không tin đọc thử rồi biết :P) – nguyên bản tác giả Liễu Hạ Huy.
Hạnh phúc là gì?
Nếu mày đói mà tao có một cái bánh bao thì tức là tao hạnh phúc hơn mày. Chính mày đang bị Tào Tháo đuổi, mồ hôi đầy mặt mà tìm được một cái nhà vệ sinh. Mỗi tội là cái bệ xí duy nhất ấy đang bị tao trưng dụng thì hẳn là tao đang hạnh phúc hơn mày. Nếu một cái nữa là: mày nửa năm chưa thấy qua giống cái, thấy một con heo mẹ mà cũng thành ra mi thanh mục tú đầy đặn mê người mà tao có một cái lỗ nhỏ có thể rình coi mỹ nữ tắm thì tất nhiên là tao phải hạnh phúc hơn mày rồi.
Bây giờ là 7h 10’, là giờ hoàng đạo trong lịch rình coi của Lâm Phong.
Lâm Phong nhẹ nhàng đi tới, gỡ một viên vạch che cái lỗ thông với phòng tắm nhà bên rồi mắt nhìn hau háu vào đấy, vừa nhìn vừa lẩm bẩm đếm thầm: “một…hai…ba…vừng ơi mở ra!”
Vừa đếm xong thì cánh cửa nhà tắm bên cạnh thật sự mở. Một cô gái xinh đẹp cầm theo quần áo tiến đến.
Cô gái đặt quần áo lên giá, đầu tiên quay về chiếc gương soi soi, rồi cau mày nhăn mặt bóp vài chiếc mụn đầu đen trên cánh mũi rồi mới đến màn cởi quần áo.
Theo cử động của bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo mà từng món từng món quần áo càng ngày càng ít dần. Đầu tiên là chiếc áo gió đồng phục nửa trắng nửa xanh. Tiếp đến là chiếc sơ mi trắng. Đến khi chỉ còn lại một chiếc áo ngực đáng yêu thì nàng mới bắt đầu cởi quần…
Lúc này, trên người cô gái chỉ còn một chiếc bra màu hồng nhạt cùng một chiếc quần lót đỏ rực mê người. Vóc người tiêm tế nhu nhược, da tay vừa trắng vừa mịn, đôi mắt to tròn ướt át nhu tình thanh tú động lòng người không sao tả hết. Dường như linh khí thiên địa đều tụ tập hết trên người cô bé trẻ tuổi trước mặt.
Có những thứ dù có xem qua ngàn vạn lần mà vẫn kinh diễm như lần đầu giống như thân thể của cô bé hàng xóm này. Dục hỏa trong người Lâm Phong càng lúc càng sôi trào, đôi mắt nheo nheo lại. Ngọn lửa trong mắt sáng rực…
“Không biết là lâm dục hay phao dục đây?” Lâm Phong nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng âm thầm đoán.
Nếu lâm dục thì chỉ có thể thấy nửa trên, còn nếu phao dịc thì có thể thấy nửa dưới. Đáng tiếc từ lúc rình mò cho đến giờ nàng chưa bao giờ phao dục cho hắn nhìn.
Cô gái nhẹ nhàng gỡ chiếc nơ buộc tóc. Mái tóc đen dài óng ả lập tức xõa xuống. Lấy tay thử nhiệt độ nước rồi mới nhẹ nhàng cởi bra.
Lâm Phong biết bắt đầu đến đoạn gay cấn liền lập tức mở to con mắt nhìn chằm chặp, chuẩn bị chờ đón đoạn cao trào thì hai tay đã rời ngực mà cúi đầu xuống dòng nước đang chảy.
“Ơ, quần lót còn chưa cởi cơ mà.” Lâm Phong rất muốn nhắc nhở nàng tắm rửa phải cởi quần lót. Đây là một thói quen hoàn toàn không tốt. Nhất định cần phải kiên quyết…
Dưới dòng nước chảy, thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện. Nuớc chảy thoã xuống đôi vai thon gày rồi đọng lại thành từng giọt như những đoá hoa trắng nhỏ.
Lâm Phong thật bực mình. Có mỗi cái lỗ không đủ 5cm thật không đủ cho hắn thuởng thức. hoặc nói nếu cô gái đứng xa xa chút nữa hắn đã có thể xem thêm nhiều nhiều hơn chút. Cô bé càng đứng gần cái tuờng sắp đổ kia thì cái mong muốn thấy đuợc càng nhiều của hắn càng thêm xa vời.
Lâm Phong tự hỏi phải đến vài giây liệu có nên đem nửa viên gạch còn lại móc nốt ra không. Cuối cùng quyết định lấy tay thử một chút. Tuờng phòng tắm trơn tuột thật khiến cho hắn không có biện pháp móc nốt nửa viên gạch còn lại.
Nhổ vào. Không biết thằng cha nào lúc truớc móc nửa viên gạch này ra có phải là tín đồ rình coi không? Thật là con mẹ nó chứ, một chút chuyên nghiệp cũng không có. Một khi đã rình trộm rồi thì đều đã dính chàm cả. Rình coi một nửa với rình coi cả đều không phải là rình chắc. Đã như thế sao không móc cả viên gạch ra xem cho đã có phải hơn không?
Ngu như hợi. Lâm Phong đánh giá vị tiền bối tôn kính!
Phòng ở của Lâm Phong là loại tập thể lắp ghép. Trong một lần ngẫu nhiên hắn phát hiện trong nhà tắm phòng mình có viên gạch bong ra liền đi tới nhìn. Không khỏi vui phát thét lên. Ở đối diện bức tuờng bên cũng là phòng tắm. Hơn nữa là phòng tắm của nhà phía đông.
Nhà phía đông có một nguời đàn bà độ khoảng trên duới bốn muơi vẻ mặt như hoa như nguyệt. Mỗi tội là hoa là hoa đuợc nguời ta tỉa để xếp trên bàn ăn, nguyệt cũng là nguyệt tàn. Hơn nữa dáng nguời cũng chẳng xinh đẹp gì, cả mồm đỏ như chậu máu, mỗi lần lên tiếng có khi cả toà nhà đều nghe thấy.
Cái này cũng không phải là trọng yếu. Trọng yếu chính là cái dáng nguời thô kệch mồm như chậu máu giọng như loa truyền thanh ấy lại có một cô con gái xinh đẹp, cũng là cô bé mà Lâm Phong đang rình coi – Đuờng Giai Di.
Đuờng Giai Di vẫn còn là học sinh nhưng đã cực kỳ xinh đẹp. Đôi mi thanh tú, đôi mắt to tròn. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Dáng nguời tuy hơi gầy yếu nhưng tiềm lực phát triển có thể nói là vô hạn luợng. Theo lời cổ nhân nói thì có thể coi là nghiêng quốc nghiêng thành. Lại theo triết lý vĩ đại: nữ đại thập bát biến thì đến lúc đó lại càng dễ nhìn.
Lâm Phong là một đứa nhỏ thuần khiết. Lần đầu tiên làm loại việc hèn mọn này thì thật sự trong tâm lý hắn tranh đấu hồi lâu. Cuối cùng hắn đành phải ra quyết định: lấy một đồng xu ra tung. Nếu mặt truớc huớng lên thì lén xem một mắt. Nếu mặt sau huớng lên thì lần luợt xem hai mắt. Còn nếu đồng xu thẳng đứng thì…nhổ vào. Mẹ, mấy khi tung đuợc rùa thế…đuơng nhiên là muốn xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu đi.
Lâm Phong chạy ra ngoài tung đồng xu. Không biết cái số hắn chó đớp phải ruồi hay như nào mà đồng xu…bỗng nhiên thẳng đứng. Không biết lão thiên ủng hộ hắn hay cái số nó vốn phàm phu tục tử không thể sửa đổi. Vì thế Lâm Phong – kẻ chấp nhận số phận phàm phu liền kiên thủ lời thề mỗi ngày rình coi. Đã không thể chống lại thì thôi đành mở mắt ra mà nhìn. Đây là chân lý trăm ngàn năm qua không ai có thể phá giải. Thuơng cảm a!
Lúc vừa bắt đầu Lâm Phong không tìm đuợc quy luật, luôn rình chệch thời gian. Có khi đợi lúc lâu cũng không thấy Đuờng Giai Di đi tắm. Có khi vừa thôi rình thì cách vách nghe thấy tiếng nuớc chảy, Đuờng Giai Di lại xuất hiện.
Trải qua vài ngày khắc khổ nghiên cứu, Lâm Phong rốt cuộc cũng tìm đuợc quy luật. Đuờng Giai Di bình thuờng là hơn 6h tan học, về đến nhà là gần 7h. vì thế 7h10’ là khoảng thời gian nàng đi tắm.
Khi đã tìm đuợc quy luật rồi, Lâm Phong cũng không đi làm những việc vô dụng. Mỗi ngày đều xuất hiện rất đúng lúc, rất đúng giờ, rất đúng địa điểm – luôn trong vị trí rình coi. Mặt khác, Đuờng Giai Di cũng rất phối hợp, đi tắm rất đúng giờ.
Lâm Phong vẫn đang suy tình dùng cách gì để góc độ đuợc mở rộng, xem đuợc nhiều hơn thì bên kia tiếng nuớc chảy đã ngừng.
Xong rồi á? Có nhanh quá không?
Lâm Phong thật muốn tự tay tát tai tới tấp vài cái, chửi cho cái sự ngu của mình. Mặc dù thâm tâm thật muốn kế thừa di chỉ của bậc tiền bối – đem nửa viên gạch còn lại móc ra nốt nhưng mà lúc khác nghĩ không đuợc à? Sao cứ phải lúc gay cấn nóng bỏng một khắc giá trị thiên kim bây giờ?
Cô gái vừa tắm xong hai má ửng đỏ, mái tóc đen dài uơn uớt chảy dài trên bờ vai tiêm tế nhu nhuợc như không có xuơng. Đuờng Giai Di mỉm cuời, vẻ mặt mờ mịt hút hồn. Lâm Phong nhớ tới ngày truớc có vô tình xem qua một bài thơ: “Phù dung xuất thủy duệ trường sa, yếp sanh húc nhật trán thải hà. Mây đen luận nhiễu già ngọc thể, cửu thiên tiên nữ hạ dao tháp.” So với tình cảnh lúc này thì thật là chẳng còn gì hợp hơn.
Đuờng Giai Di nhẹ nhàng đi tới giá quần áo. Lâm Phong đang buồn bực vì bữa tiệc suớng vui hôm nay chấm dứt thì bỗng nhiên “huỵch” một tiếng – Đuờng Giai Di gục trên mặt đất đồng thời phát ra tiếng hô hốt hoảng “A…”
Đuờng Giai Di quỳ rạp trên mặt đất. Đuờng Giai Di không nhìn đuợc mặt nàng. Cách vách duờng như khẽ truyền đến tiếng khóc rưng rức. Nàng hình như muốn thử đứng lên vài lần nhưng mỗi lần đều chỉ là những tiếng “ai ôi” buông tha trong đau đớn.
Xem ra khả năng nàng tự đứng lên là không có rồi. Lâm Phong biết giờ này mẹ nàng không có nhà. Cha nàng…thôi để mình tự đi giúp co phải hơn không.
Giúp hay không giúp? Đó cũng là một vấn đề.