Bạn đang đọc Lần Đầu Tiên Trái Tim Biết Rung Động: Chương 24
Trưa hôm sau, Trúc đang chuẩn bi nấu cơm thì có tiếng chuông cửa, Trúc chạy ra xem
– Xin hỏi ở đây ai là Hoàng Thanh Trúc – 1 người đàn ông có vẻ như người vận chuyển thư tín
– Dạ cháu ạ- Trúc lễ phép
– Cô có bưu kiện nhé, cô kí vào đây cho tôi
Trúc kí vào và nhận 1 gói rất lớn, nó nhớ có lần bố bảo sẽ có quà gì đó rất hay cho nó, con nhỏ hí hửng chạy vào nhà bóc gói quà ra liền.
– Đẹp quá trời nè!…..- Trúc thốt lên
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh…”- “papa calling”
– Alo, bố àh – Nó reo lên
–
– Quá tuyệt chứ bố – nó sung sướng
–
– Dạ, con biết rồi bố
–
– Vâng, con chào bố
Trúc quay ra nhìn món quà của bố,…1 chiếc laptop đẹp mê ly, hình như là Macbook của apple thì phải nó nhìn thấy hình quả táo mà (thực ra tui cũng chẳng rành lắm về laptop viết đại thui, có gì sai sót thông cảm nhá hì hì ). Con nhóc ngắm nghía 1 cách say mê, ngắm nghía theo đúng nghĩa nhá, vì nó có 1 nhược điểm nữa cực lớn đó là cực cực “gà” về vấn đề liên quan đến máy tính, nó chả dám đụng chạm nhiều vào cái máy vì thành tích phá máy vi tính của nó có vẻ là khá cao.
“Có gì để mai hỏi Long cách sử dụng vậy” – nó nhìn cái máy lần nữa rồi cất vào hộp.
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, con nhóc đi lên sân thượng hóng gió át, mỗi lần lên đây nó luôn thấy thoải mái, khuôn viên đầy hoa tạo cảm giác rất tươi tắn, nó ngắm nhìn những đóa hoa đang thi nhau khoe sắc (thành quả chăm sóc của nó hàng ngà mà lị) mà thấy tinh thần nhẹ nhõm và thoải mái. Thình thoảng có cơn gió thổi vào làm mái tóc mềm mại mượt mà của nó tung bay trông nó y như 1 tiên nữ vậy. Tự dưng nó thấy buồn ngủ…2 mắt díu lại…thế là nó gục mặt ngủ ngon lành trên bộ bàn đá.
Hoàng cũng đi lên trên sân thượng chơi thì bắt gặp con nhóc đang ngủ ngon lành trên đó
“Trời, cô ta là sâu ngủ hay sao mà bạ đâu cũng ngủ đc thế”
Hoàng tiến tới gần con nhóc định bụng gọi con nhóc dậy, nhưng khi đến nơi, nó ngồi vào chiếc ghế cạnh con nhóc và ngắm con nhóc ngủ. Trông con nhóc này ngủ nhìn dễ thương i như con mèo vậy, chả bù lúc nó thức lúc nào cũng như cọp í. Con nhóc này dùng gầu gội gì mà thơm như mùi hoa quả vậy ta, úi, sao tóc nó dài và đẹp thế nhỉ, quảng cáo dầu gội đc ý chứ. Hoàng tiếp tục ngắm con nhỏ ngủ 1 cách say sưa, hàng mi cong vút, chiếc mũi thanh tú, làn da trắng mịn, cái môi hồng chúm chím như đang mỉm cười…trông yêu thế. Tim Hoàng càng ngày càng đập nhanh hơn, nó từ từ cúi xuống….
– Mẹ!…mẹ!… mẹ ơi! – Trúc kêu lên
Hoàng giật bắn mình, “trời, mình làm cái gì thế này” hic hic _ Hoàng quay ra ôm lấy ngực vuốt vuốt, nó thấy tim mình vẫn đang đập dồn dập. Hoàng quay ra thấy Trúc vấn đang ngủ ngon lành. “May quá, con nhóc ko biết gì…Con nhỏ này ngủ mà cũng mơ gọi mẹ”- Hoàng chợt mỉm cười trước sự trẻ con của Trúc
Chợt…nó thấy từ khóe mắt Trúc 1 giọt nước mắt rơi xuống. “con nhóc đó… khóc sao?”? Trông khuôn mặt Trúc hiện rõ sự đau đớn. “Chắc mơ phải ác mộng rồi, tội nghiệp con nhóc quá”. Hoàng thấy bối rối…nó ko biết phải làm gì lúc này nữa. Con nhóc mà dậy lúc này phát hiện nó ngồi đây nãy giờ thì sao nhỉ… Mà nó ngủ thì làm sao nó biết đc… Thui kệ, gọi nó dậy thôi, đằng nào nó cũng mơ thấy ác mộng mà. Nghĩ vậy Hoàng giả vờ hắng giọng “Hm..Hm” nhưng sau đó nó lại gọi với giọng hết sức dịu dàng (nó sợ con nhỏ giật mình mà)
– Ey, cây tre, dậy đi..sao lại ngủ lăn lóc ở đây thế này?… Dậy đi nào!
– À…ừm…- Trúc tỉnh dậy ngơ ngác
– Cô đúng là sâu ngủ, bạ đâu cũng ngủ đc – Hoàng cười toe toét
– Kệ tôi, mắc mớ gì anh chứ – Trúc ngại ngùng, xấu hổ quá, ngủ lăn lóc trên này lại bị cái tên cà chớn này bắt gặp nữa
– Kệ sao đc mà kệ, tôi lên đây hóng gió thì gặp cô ngủ lăn lóc trên này, đây là chỗ ngủ sao?
– Ăn đc ngủ đc là tiên mà, anh ghen tức với tôi phải hok? – Trúc le lưỡi
– Hok dám, tui sợ thành… heo tiên lắm – Hoàng cười khúc khích
– Anh….ko muốn sống nữa rồi – Trúc hét lên
– Í, cô tính giết người ah – Hoàng thụt lùi lại khi thấy Trúc lao ra
– Chứ còn gì nữa, dám chế nhạo tui vậy hả, chán sống rồi
– Ôi…bớ người ta…án mạng – Hoàng la lên oai oái
– La nè!…La nữa nè!…- Mỗi câu “la nè” là Trúc oánh thùm thụp vào người Hoàng
– Ui da…đau quá…tay tui chảy máu nữa nè, cô đánh người đang bị thương hả? – Hoàng la lên lập tức có hiệu nghiệm với Trúc
– Hả?…Tui có đánh vào vết thương của anh đâu sao chảy máu?
– Ơ…thì sợ quá..chảy máu lại – Hoàng tỉnh bơ
– Dám lừa tui hả, để tui chặt đứt tay anh lun – Trúc hét lên
– Thui…thui…oánh nữa vào vết thương thật đó, lúc đó cô phải chịu trách nhiệm đó nghen
– Hứ..tha cho anh đó – Trúc ngồi xuống ghế, đùa với cái tên này cũng mệt gớm
Hoàng cười tủm tỉm ngồi vào cạnh Trúc, nó bắt chuyện
– Nè..bộ đề hôm trước tui đưa cô, cô giải hết chưa?
– Giải đc ½ thui hà, tai đợt này ở lớp có nhiều bài tập quá tui ko có thời gian.
“Giải đc ½ số đề đấy trong có mấy ngày, con nhóc này là quái vật thật rồi” Hoàng le lưỡi nghĩ
– Hôm nào tui đưa thêm à làm nhé – Hoàng cười tươi đề nghị
– Thiệt hả, cảm ơn anh nhá, tui có photo cho Dung rùi, nó cũng khoái lắm nhưng kêu đề khó quá, công nhận anh kiếm đâu ra đc mấy đề toán hiểm àh nha.
– Tui mà lị – Hoàng đắc chí
– Nè, anh học lớp 12 rùi, tính thi vào trường nào zị? – Trúc quay ra hỏi Hoàng
– Tui hả?…Chắc tui thi ngành kinh tế thui…Tui còn phải về để quản lý công ty của bố mà…- Giọng Hoàng buồn buồn
– Sao nghe ép buộc thế? Anh ko thích hả?
– Tui thích IT cơ, tui thích học trong trường FPT hà, nhưng bố tôi ko chịu
– Chắc anh giỏi IT lắm nhỉ? Cái vấn đề nào mà liên quan đến máy tính là tui dốt đặc hà hí hí
– Cũng kha khá – Hoàng cười hiền
– Hay quá!!! Tui có việc nhờ anh chút xiu nè – Trúc reo lên