Lần Đầu Tiên Trái Tim Biết Rung Động

Chương 17


Bạn đang đọc Lần Đầu Tiên Trái Tim Biết Rung Động: Chương 17

Sáng hôm sau, Trúc dậy sớm, sau khi là cái công việc muôn thủa mỗi buổi sáng, nó ra ban công hít 1 hơi đầy phổi ko khí trong lành buổi sáng, ít phút nữa thôi cái ko khí này sẽ toàn là bụi à xem, phải tranh thủ chứ. Không khí trong lành thật, nó mỉm cười rùi vào nhà chuẩn bị đồ để đi học
Khi lấy quần áo để mặc, Trúc mới tá hỏa lên rằng bộ đồng phục của nó còn để ở bên nhà Dung, ở nhà chỉ còn bộ đồng phục áo với váy thôi, chẳng lẽ lại ko mặc. Nó đành ngậm ngùi lấy váy ra mặc, hix hix hu hu. 10 phút sau, nó đi đi lại lại trước gương, cảm thấy ko tự tin chút nào, hôm trước còn có Dung đi cùng, hôm nay chỉ có mình nó cảm thấy ngại ngại sao. Nhưng nhìn nó cũng ổn đấy chứ, bộ đồng phục dễ thương, nó cột cao tóc, cái tóc mái đã che đi cái trán dô bướng bỉnh, trông nó đâu đến nỗi nào nếu ko muốn nói là rất xinh . Tặc lưỡi, thôi mặc nốt ngày hôm nay vậy.
Chạy hùng hục ra bến xe bus, “tất cả cũng chỉ tại bộ đồng phục này, làm nó phải suy nghĩ mãi” cũng may mà vừa kịp ra đến nơi, nó lên xe trước khi xe bỏ bến. Trên xe đã hết chỗ, chán quá, nó đang loay hoay ngó ngang nó dọc thì 1 tên con trai đứng lên cười tươi với nó
– Bạn ngồi đi – ánh mắt vẫn rất đắm đuối
– Ơ…Cảm ơn nhá – thoáng chút ngỡ ngàng, bình thường nó đứng rã chân ra có ai thèm nhường nó đâu hôm nay có người tốt thế, nó nở nụ cười tươi rói với tên con trai đó. Trông cái bộ mặt tên con trai kia kìa, thộn ra trước nụ cười của con nhóc (chuyện…nụ cười của nó ngất ngây con gà tây thế cơ mà). Ngồi yên vị trên xe, nó rút tai nghe ra nghe chút nhạc, tự dưng hôm nay lại muốn nghe chút nhạc cho vui.
Xe bus đỗ trước cổng trường, con nhóc đi xuống, tên con trai kia nhìn nó có vẻ lưu luyến lắm, có lẽ hắn đang tiếc hùi hụi vì chưa nói chuyện đc với Trúc câu nào (đeo tai phone thế ai mà nói chuyện đc)
Nó vào lớp, lũ con trai nhìn thấy Trúc thằng nào thằng đấy cười tươi, 2 con mắt thì sáng long lanh chỉ trực biến thành 2 hình trái tim thôi, lũ con gái đứa nhìn đứa lườm nguýt (ghen tỵ mà). Nó tiến thằng vào chỗ Dung ngồi, Dung thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên vì đồng phục của Trúc đang ở nhà nó. Nhìn thấy Trúc, Dung cười toe
– Chào bồ
– Chào bồ – nó nhe răng cười mếu
– Sao thế?

– Thì để quên đồng phục ở nhà bồ nên phải mặc cái này này
– Đẹp mà, có khi mình ko trả bộ đây cho bồ đâu mặc thế này đẹp hơn
– Í, ko đc, mình ko quen đâu – Trúc mếu máo
– Quen dần đi, hi hi
– Dung xinh đẹp, Dung dễ thương, Dung….- Trúc cầm tay Dung nhìn đắm đuối
– Thôi, thôi, ghê quá, Dung xinh đẹp dễ thương Dung bít mà, đồng phục của bồ đây nè – Dung dúi tay Trúc 1 cái túi
– Ôi, Dung đáng yêu, cho hun cái nào _ Trúc lao vào Dung
– Thôi, tôi xin tôi xin Dung che mặt
– Ha ha
– Hi hi
Cả 2 đứa cười nắc nẻ
– Cuối tuần bồ đi chơi với mình nhá – Dung nói
– Đi đâu thế?
– Đi lên Vi chơi
– Ok
…………………………………………� �………………………….
Giờ ra chơi, 2 đứa đang tung tăng tung tẩy xuống canteen, miệng thì liến thoắng chuyện trên trời dưới biển. Bống 1 bóng đen lù lù trước mặt và đâm sầm vào Trúc, 1 chiếc cặp sách rơi xuống đất văng tung tóe

– Ôi, tôi xin lỗi, để tôi nhặt dùm bạn – Trúc luống cuống
– Ko sao, cũng tại tôi mà – Một giọng nói ấm áp lạ thường vang lên
Sau khi 3 đưa lúi húi nhặt thì ngước mặt lên nhìn nhau, trước mắt Trúc hiện lên 1 khuôn mặt đẹp trai đến ngỡ ngàng, da trắng mịn, body chuẩn cao cũng phải trên 1,8m chứ. Ơ, gương mặt này sao quen quen. Rồi ko hẹn cả 2 cùng đồng thanh
– Trúc!!!!!!!!!
– Long!!!!!!!!!!!!!!
2 đứa cầm tay nhau nhảy tưng tưng trong trường
– Trời ơi đúng là Long rồi, bồ về hồi nào sao ko ình biết – Trúc vẫn chưa hết ngỡ ngàng
– Mình mới về, hôm nay đang làm thủ tục nhập học ở đây, ko ngờ Trúc cũng học ở đây sao – anh mắt Long long lanh nhìn Trúc
– Uh, mình mới chuyển ra ngoài này học mà, ah quên, đây là Dung bạn thân của mình, còn đây là Long, bạn của mình từ hồi trong kia lận đó
– Chào cậu – Cả 2 đông thanh
– Mình phải lên văn phòng làm thủ tục đã, tý nữa gặp bồ sau nhá- Long cười ấm áp
– Ừh, mình học lớp 11 chuyên toán nhá có gì sang đấy gặp mình, chào bồ nhá

– Khoan- Long gọi giật lại
– Sao thế?
Trúc chưa nói hết câu thì Long ôm nhẹ Trúc vào lòng, thì thầm nói
– Chào tạm biêt cái chứ, mình nhớ bồ lắm đó
Trúc thoáng đỏ mặt “Kìa, đây là trường học đó, bồ kì quá đi”, Long bỏ Trúc ra cười
– Tụi mình toàn ôm nhau thế còn gì, bồ ngại gì chứ. Thôi mình đi nghe. Bye
– Bye!!!!!!!!!!
Tất cả những hành động đó của mấy đứa nhóc đã bị Hoàng nhìn thấy, nó cũng đang đi về phía canteen, nhìn thấy bóng dáng con nhỏ cũng đang đi về hướng đó, nó đang hớn hở thì nụ cười tắt lịm vì bỗng nhiên tên con trai nào đó xuất hiện, sau đó con nhỏ kia lại còn cười tươi hớn hở với hắn, trời ơi, sao hắn còn dám ôm con nhỏ đó chứ. Vậy mà con nhỏ kia chả có phản ứng gì, ánh mắt rõ tình tứ, trông ngọt ngào làm sao, vậy mà với mình con nhóc đó cứ the thé, lại nhát gừng nữa, ánh mắt lúc nào cũng như hình viên đạn vậy… Sao con nhóc đó lại cười tươi với thằng kia thế nhỉ, hắn có quan hệ gì với con nhóc đấy. Trong lòng Hoàng bây giờ như có 1 cái gì đó khó chịu lắm… cảm giác cứ nghèn nghẹn tưng tức… toàn thân nóng bừng bừng, 2 nắm đấm của nó đã nắm chặt. Đầu như muốn bốc hỏa….Rõ ràng nó đang “ghen”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.