Đọc truyện Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này – Chương 6
Tôi không
biết do khí thế của tôi khiến anh ta sợ hay do giọng nói sắp khóc của
tôi khiến anh ta khôi phục bình thường, dù sao anh ta cũng buông tay tôi ra rồi, tôi vội vàng kiểm tra, hình của chiếc vòng tay đã hằn lên da
tôi, giống như xăm mình! Có điều may là chưa gãy xương.
Tôi bị anh
ta kẹp giữa xe và người anh ta, nhấc cằm tôi lên, rồi sát lại rất gần,
cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh ta phả vào mặt, anh ta nói:
“Ngày kia tôi lại phải đi công tác hai tuần, tôi muốn biết là khi tôi về còn có cơ hội không”.
Mặc dù
không hiểu lắm nhưng tôi cũng đoán ra anh ta có ý định theo đuổi tôi,
tôi hơi ngu một tí về vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm yêu đương
thực sự, nhưng cũng sắp 30 rồi, cho dù chưa ăn thịt lợn nhưng chả nhẽ
chưa nhìn thấy lợn chạy bao giờ.
Nhưng trong tình thế này tôi không có thời gian để suy nghĩ chín chắn, tôi đồng ý ngay: “Có, có, chắc chắn có”.
Sau đó tôi cảm thấy câu này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Hình như anh ta cười nhạt một cái rồi nói: “Nói một lần là được rồi. Lên xe đi”.
Sau đó buông tay tôi ra.
Tôi thấy
anh ta quay người nhấc vali lên, vốn định giúp anh ta một tay nhưng lại
nghĩ, tôi hoàn toàn có lý do để thể hiện sự tức giận, phải tỏ ra kiêu
ngạo, không được tỏ ra nhiệt tình vồ vập, khiến người ta ức hiếp!
Tôi quay đầu chui vào xe.
Trên đường
về nhà tôi không nói gì cả, tôi càng nghĩ càng tức, chưa về tới nhà tôi
chưa dám phát tác. Anh ta cũng sầm mặt lại, chúng tôi giống như một cặp
vợ chồng chuẩn bị li hôn vậy!
Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi vội nhảy xuống xe, anh ta thò đầu ra gọi tôi:
“Lần sau ra ngoài với tôi thì đừng đeo chiếc nhẫn đó nữa”. Sau đó đóng cửa xe đi mất hút.
Giờ tôi mới nhớ ra, ngón áp út của tôi đang đeo chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng.
Đó là nhẫn mẹ tôi tặng!
Theo trực giác tôi hướng về phía anh ta gào lên, nhưng người ta sớm đã mất bóng.
Ngẫm nghĩ
một hồi, sao tôi phải giải thích với anh ta chứ! Cho dù tôi đính hôn với người khác, anh ta tự nguyện muốn hẹn tôi, như thế anh ta còn không có
nhân cách bằng tôi nữa, sao cứ phải nhìn tôi với dáng vẻ coi thường như
thế?
Ý anh ta
là, ra ngoài với anh ta không được đeo nhẫn, đeo sợi dây chuyền ghẻ kia, đi ra ngoài với “anh ấy” thì đeo nhẫn không đeo dây chuyền. Cho dù tôi
thông dâm anh ta cũng không chê! Anh ta coi tôi là loại người gì, coi
thường tôi là không quan tâm tới tôi nữa sao… Dường như có một loại đàn
ông thích Dirty girl*.
Biến thái! Đồ điên!
Woooooo! Đúng là khó chịu, tôi còn oan hơn cả Đậu Nga *.
Cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm ngái ngủ đã bị mẹ tôi gọi dậy.
Đi làm muộn nữa!
Tôi nhắm
mắt, rửa mặt đánh răng, mẹ đưa tôi một cặp lồng cơm còn ấm nguyên, tôi
cũng không kịp hỏi xem bên trong có gì nữa và đi ra ngoài luôn.
Vừa xuống đường thì nghe thấy mẹ tôi thét liên kinh thiên động địa: “Điện thoại, điện thoại”.
A, quên điện thoại, leo lên năm tầng nữa thì không kịp, tôi nói: “Mẹ ném xuống đây, con đỡ”.
Mẹ tôi
nghiến răng nghiến lợi ném điện thoại xuống như ném lựu đạn, tôi vội lao tới đón, lao tới rồi mới phát hiện ra tay đang cầm cặp lồng cơm nóng,
canh nóng sánh ra ngoài, chảy lên đùi tôi đúng chỗ quần tất và bốt, tôi á lên một tiếng và dừng lại, điện thoại bộp ngay xuống đất, phân thân
thành hai mảnh.
Không kịp rồi. tôi nhặt linh kiện điện thoại, không dám tin cái điện thoại bé thế này mà tung ra lắm thứ thế.
Tôi vội chạy đi tìm tuổi xuân vụt đi quá nhanh của mình, có cây che khuất nên mẹ tôi không nhìn thấy, bà hỏi: “Bắt được chưa?”.
Tôi gào lên: “Bắt được rồi”.
Tới công ty xem xem có lắp được vào nữa không.
Tôi cắm đầu chạy, ông trời ạ, anh ta đứng cách sau tôi 20 mét. Lần nào tôi xấu mặt
anh ta cũng xuất hiện đúng lúc để chứng kiến, anh ta đúng là “Phúc tinh” của tôi.
Tự dưng nhìn thấy anh ta tôi có chút bất ngờ.
Tôi bước lại và hỏi một câu ngu ngốc: “Anh ở đây từ tối qua à?”.
Nếu như anh ta mà giống nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết của Quỳnh Dao, cả
đêm đứng dưới cửa sổ nhà tôi, thì chắc chắn tôi cảm động chết mất, cho
dù anh ta xuất hiện với động cơ gì thì tôi nhất định sẽ suy nghĩ tới
việc bỏ trốn cùng anh ta.
Nhưng tối
qua không mưa, giá anh ta mà đứng dưới mưa gọi tên tôi, bố mẹ tôi ngăn
không cho tôi gặp anh ta, tôi sẽ đẩy đổ cánh cửa đã bị khóa, như thế sẽ
tốt hơn.
Anh ta liếc tôi một cái, nói: “Cô nghĩ tôi bị điên à, tôi đi qua đây, tiện thể đưa cô đi làm luôn”.
Hi vọng như bong bóng xà phòng tan hết rồi. Cũng đúng, người ta làm sao phải đứng ở đây lúc nửa đêm canh ba chứ, anh ta cũng đâu phải kẻ trộm.
Tôi nhẩm tính thời gian, cũng không nhiều thời gian nữa, liền nói cảm ơn và lên xe.
Lên xe tôi bày linh kiện điện thoại ra xem có thể lắp được không, thấy anh ta chăm chú lái xe tôi cũng không tiện làm phiền.
Đến khi đèn đỏ tôi nhanh tay giơ một thứ hình elip lên hỏi anh ta: “Anh biết cái này là gì không, lắp vào đâu?”.
Anh ta nhìn một cái rồi nói: “Không biết”.
“Thế sao?”.
Haizz, anh ta thở dài, lấy điện thoại của tôi và tháo sim ra, sau đó lắp vào điện thoại của anh ta và đưa cho tôi
“Không cần”. Tôi cảm thấy ngại ngùng khi phiền người ta.
“Của anh thì sao?”.
“Tôi còn cái khác, tối tôi đón cô rồi đổi lại”.
“Vậy cảm ơn”. Tôi cũng không biết cảm ơn điện thoại của anh ta hay cảm ơn tối anh ta đón tôi nữa.