Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này

Chương 11


Đọc truyện Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này – Chương 11

Tôi nói: “Cặp lồng đâu? Tôi phải về nhà”.

Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu mở miệng ra rồi, tôi còn tưởng là anh ấy mở trừng mắt mà ngủ nữa chứ?

“Có phải vì tôi ôm em nên em cảm thấy khó chịu không?”.

Đúng là bị anh ấy đánh bại rồi, ông anh à.
Khi tôi vừa khóc tôi cũng không biết vì sao lại khóc, sau đó khóc vì anh ấy trốn
tôi rõ xa, kiểu như sợ dính vào tôi không bằng. Rồi anh ấy chỉ biết ngồi như một khúc gỗ chau mày nhìn tôi. Cô nương đây khóc thảm như thế này,
lẽ nào những giọt nước mắt này đều không đổi được một chút chút an ủi
nho nhỏ của anh ấy sao? Còn có chủ nghĩa nhân đạo không nữa. Nhìn thấy
tôi khóc là phân chia ranh giới ngay lập tức. Đúng là khiến tôi quá thất vọng.
Mắt tôi ngấn lệ, lắc đầu.

Anh ấy lại
im lặng không nói gì, trái tim tôi hoàn toàn lạnh ngắt, tiếp tục chuẩn
bị về nhà thì ông anh này lại mở miệng thốt lên một câu kinh người.


“Có phải anh ấy đối xử không tốt với em?”.

Chuyện gì với chuyện gì thế này! Nói chung là không thể nói chuyện với anh ấy được, thôi cứ chuyện ai người ấy nói vậy.

Tôi gật đầu, lại còn rơi xuống hai giọt lệ. Tôi nói: “Lâu lắm rồi anh ấy không liên lạc với em”.

“Cãi nhau à?”.

Tôi lắc đầu bảo: “Công việc của anh ấy bận, đi công tác rồi”.

“Đi công tác cũng phải gọi điện chứ? Công việc bận cũng không thể không liên lạc với em được”.

“Anh ấy hiểu nhầm em có người đàn ông khác, không quan tâm tới em nữa”.

“Vậy tại sao em không giải thích?”.

Trời ơi, ngốc quá, sao anh lại gấp rút tác thành chuyện của tôi với “anh ấy” thế không biết, không hiểu muốn làm gì nữa?

Wooooo… mong ông trời trừng phạt anh ấy cả đời phải đọc tiểu thuyết khiêu dâm trong nhà vệ sinh.

Tôi mệt mỏi khi phải chạy vòng tròn với anh ấy rồi. Tôi nói:

“Anh ấy không nghe em giải thích”.

Càng nói càng như thật, không cách nào thu lại được.

“Em phải về rồi”.
Tôi cầm cặp lồng đi ra cửa, đến ngoài cửa rồi anh ấy vẫn đứng yên ở đó, không có ý giữ tôi lại. Cũng chẳng có ý định tiễn tôi.

Lại đứng thừ người ra đấy rồi.


Tôi đang định mở cửa thì anh ấy lên tiếng hỏi tôi:

“Em có thực lòng thích anh ấy không?”.
Tôi suy
nghĩ cẩn thận rồi quay lại, nước mắt lưng tròng nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh ấy: “Đúng thế, em thực lòng thích anh ấy mặc dù anh ấy đối xử
với em không tốt”.

“Để tôi giúp em giải thích với anh ấy, tôi biết em không phải là loại con gái như thế”.

Tôi bị đánh gục hoàn toàn rồi, sao trái tim anh ấy không hề có chút rung động nào
thế? Cái thứ đập thình thịch trước ngực kia vốn chỉ là một hòn đá mà
thôi.

Giờ tôi đã
hiểu tại sao có nhiều nữ minh tinh lại xăm tên người yêu lên người mình
như thế, chắc là do có một số người đàn ông quá chậm chạp, đần độn, trừ
phi khắc tên khắc họ của họ lên người người yêu nếu không thì cả đời họ
không bao giờ biết người trong trái tim bạn rốt cuộc là ai.

Hôm nay tôi cũng phải đi khắc mới được.

“Được, thực sự vô cùng cảm ơn anh. Em gọi điện ngay bây giờ đây”. Tôi tới máy bàn nhà anh ấy rồi ấn một dãy số.


Điện thoại trong phòng ngủ anh ấy đổ chuông, anh ấy nói: “Đợi chút, tôi nghe điện thoại đã”.

Sao anh ấy không chết vì ngốc đi chứ? Tôi vô cùng khó chịu, đưa tay bóp chặt cái điện thoại.

Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng của tên ngốc kia: “A lô, a lô”.

Sau đó anh ấy cầm di động ra ngoài, vừa đi vừa xem nhật ký cuộc gọi vừa lẩm bẩm: “Sao lại là số nhà của tôi chứ?”.

Ngẩng đầu lên thấy tôi đang bĩu môi đứng cạnh cái điện thoại, anh ấy không tin được mà hỏi lại: “Em gọi à?”.

Thấy tôi không đáp anh ấy lại hỏi lại: “Là em gọi cho tôi?”.

Tôi mím môi, nước mắt lại tuôn rơi, sao tôi lại thích cái tên ngốc này chứ.

Cũng may
lần này anh ấy không đứng cách tôi một mét mà nhìn tôi khóc nữa, tầm
mười mấy giây sau với vẻ đã hiểu ra, anh ấy ôm tôi vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.