Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Chương 4


Đọc truyện Lần Cầu Hôn Thứ Hai – Chương 4

Cảm giác mọi chuyện xảy ra giống một cuộc giao tranh, không đúng, không phải
giao tranh, trong trận chiến này, chỉ có một mình cô phải đơn phương chống lại,
anh ác ý khi dễ, mà cô không thể phản kích, đành phải bị động nghênh chiến.

Đối với đề án cô đưa ra, anh luôn có ý kiến, luôn không hài lòng, một tháng
nay liên tục giằng co mà vẫn chẳng thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Mệt mỏi, nhiều lúc thật sự muốn hô to, bỏ đi, cô nhận thua….

Anh thật sự làm cô cảm thấy thống khổ.

Nhưng anh là một người thông minh, cứ vào thời điểm cuối cùng lúc cô sắp
tuyệt vọng lại cho cô một chút hi vọng. Cô như con thú nhỏ trong bàn tay anh,
tưởng sẽ bị bóp nghẹt, giãy dụa mà không thể nào thoát ra được.Anh đang vì luyến
tiếc mà không buông tha cho cô sao?

“ Trông em có vẻ mệt mỏi”. Giọng nói quan tâm ấy chợt vọng về bên tai Uông
Ngữ Đạt. Tính anh vốn không phải là một người lạnh lùng….

Cô thở dài, nhận lấy ly cà phê nóng. Nhấp một ngụm, hương cà phê tràn vào
khứu giác, sự mệt mỏi, căng thẳng trầm xuống, đầu óc tỉnh táo trở lại.

Ai, thật đau đầu…

“Lại làm việc suốt đêm sao? Không phải vẫn khách sạn Xuân Duyệt kia chứ?”

“Còn chuyện gì nữa đâu!’ Uông Ngữ Đạt xoa xoa mặt mày một cách mệt mỏi “Thiếu
Tề…. À… Tổng giám đốc Viên dường như phải làm em cực khổ chết mới thấy vui
vẻ.”

“Nếu vậy thì còn kiên trì làm gì”. Thái Duệ An nhìn cô, không buông tha. “Em
rõ ràng có thể bỏ công việc này mà.”

“Không được, em không thể bỏ dở giữa chừng.”

“Vì sao? Biết rõ đối phương có ý phá rối, sao phải miễn cưỡng làm khổ chính
mình?”

Tại sao ư…. Bởi vì cô không nuốt trôi cơn tức này…

Uông Ngữ Đạt thầm cắn môi, không biết phải nói ra như thế nào. Cô và chồng cũ
yêu hận khúc mắc, rất phức tạp

“ Em xem đi, mỗi đêm, mỗi ngày đều lao lực làm việc, sớm hay muộn, thế nào
cũng có ngày thân thể không chịu đựng nổi!” Thái Duệ An nhíu mày, giọng điệu
không thể che hết sự đau lòng. “Vì một công việc như vậy có đáng giá không? Xuân
Duyệt dù cấp thù lao hậu đã, nhưng em làm vài vụ khác cũng có thể kiếm đủ số đó,
thật sự không cần cùng loại người này hao tốn sức lực.”

“Đừng nói nữa.” Uông Ngữ Đạt lắc đầu, cảm kích bạn tốt đã quan tâm. “Em biết
là anh muốn tốt cho em, nhưng thôi, để yên đi, lần này là lần cuối cùng, nếu anh
ta thật sự không thông qua đề án của em, em sẽ buông tay”.

“Vậy là tốt rồi”. Thái Duệ An thoáng an tâm, đặt lên bàn một hộp cơm, đưa cho
cô. “Ăn một chút đi”

“Không muốn ăn”. Lúc này cô thật sự không còn tâm trí, khẩu vị, chỉ cảm thấy
hơi buồn nôn… “Chúng ta đi xem ảnh anh chụp đi.”

“Được.” Thái Duệ An đưa ảnh chụp của mình cho Uông Ngữ Đạt xem. Anh là nhiếp
ảnh gia, thường ngày chụp ảnh thuê, nhưng lần trở lại này, anh muốn xuất bản một
quyển sách ảnh nên mời Uông Ngữ Đạt viết cảm nhận – một bài thơ ngắn hoặc vài
dòng cho mỗi bức.

Xem qua một vài bức, nhân vật, cảnh sắc thật sự chân thật, sống động….

“Có cảm xúc rồi sao?” Thái Duệ An hỏi.

“Anh chụp ảnh tốt như vậy, làm sao có thể không có cảm xúc”. Cô mỉm cười,
“Cho em một ít thời gian, em nhất định viết bài giúp anh.”

“Đã định như vậy rồi nhé.” Thái Duệ An bình thường trầm tĩnh, vậy mà vươn
ngón út hướng cô “Không cho phép đổi ý.”

Cô nở nụ cười, cùng anh ngoắc tay, ưng thuận ước đinh “Hừm, đến lúc đó không
được trách người ta viết không tốt nhé.”

“Wow, em nghĩ rằng anh giống tên họ Viên kia sao? Anh đường đường là một nam
tử hán, làm sao có thể làm khó một cô gái yếu đuối như em?” Thái Duệ An nói đùa,
lại không ngờ câu chuyện đùa ấy lại vô tâm như một lưỡi đao, đâm thẳng vào tim
Ngữ Đạt.

Đau nhói….

Nén xuống sự đau lòng, vài giây sau, cô mới mở miệng cười “Là anh ta không
tốt, chỉ có anh là quân tử thôi, haiz, lúc nào cũng đứng đắn ân cần…”

“Em biết là tốt rồi.” Thái Duệ An đắc ý nở nụ cười, không ngờ anh bề ngoài
cao lớn đẹp trai nhưng bên trong lại giống một đứa trẻ, thích tranh công, thích
được khen ngợi.

Có phải tất cả mọi đàn ông đều có một mặt ngây thơ như vậy không?

Uông Ngữ Đạt nhất thời ngơ ngẩn, nhớ tới bản thân mình trước kia, mỗi lần
ngẫu nhiên khen ngợi Thiếu Tề thì anh cũng sẽ lộ ra vẻ kiêu ngạo, tự đắc như
thế. Anh sẽ ôm cô trong vòng tay, đòi cô phần thưởng…

Anh cũng từng….. làm nũng với cô.

“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

“Không có gì”. Cô rùng mình, kiềm chế lại những suy nghĩ mê ly, liếc mắt nhìn

đồng hồ “ Cũng không còn nhiều thời gian lắm, em phải sang họp bên Xuân
Duyệt.”

“ Ừ, anh đưa em đi.” Thái Duệ An ân cần đề nghị.

“Được rồi, cám ơn anh.”

“Cám ơn chú.”

“Đừng khách khí.” Viên Thiếu Tề ngồi xổm người xuống, xoa đầu cậu bé.

Cậu là khách trường kỳ ở khách sạn này, tinh nghịch, quỷ quái nhưng biết nói
lời ngon tiếng ngọt nên được nhân viên khách sạn từ trên xuống dưới đều rất yêu
thích, chiều chuộng. Có nghịch ngợm, gây sự cũng đều được nhắm mắt bỏ qua.

Tỷ như bây giờ, thấy cậu đá banh trong sảnh, một nữ lao công vội vàng chạy
tới ngăn mà không kịp, bóng đã hướng về bình hoa bày chính giữa bàn trà. May mà
Viên Thiếu Tề đi qua, phản ứng kịp thời đỡ lấy, mới không gây thành tai nạn. Nữ
lao công sợ tới mức vội vàng xin lỗi tổng giám đốc, tự trách mình giám sát không
cẩn thận. Anh chỉ cười, nhặt bóng lên, trả lại cho cậu bé.

Cậu ôm quả bóng, mặt mày thanh tú, khuôn mặt nhỏ lấp lánh nụ cười đáng
yêu.

Viên Thiếu Tề không nhịn được, cũng cười với cậu. “Cháu là Tiểu Kiệt hả?
Không được đá banh ở đây, rất nguy hiểm.’

“Dạ, cháu xin lỗi.”. Tiểu Kiệt biết mình thiếu chút nữa đã gặp rắc rối, bướng
bỉnh lè lưỡi. “Nhưng sao chú lại biết tên cháu?”

“Chú là tổng giám đốc khách sạn này, chuyện gì cũng biết.” Viên Thiếu Tề thần
bí nháy mắt mấy cái.

“Thật vậy sao?” Tiểu Kiệt không tin. “Vậy chú biết mẹ cháu là ai không?”

“Mẹ con là nghệ sĩ piano, đúng không?”

“Đúng! Mẹ cháu đàn rất hay nha. Toàn bộ mọi người trên thế giới đều muốn mời
mẹ biểu diễn.” Tiểu Kiệt đắc ý khoe khoang, dừng một chút, tiếp tục đặt ra câu
hỏi “Vậy chú có biết cháu thích nhất cầu thủ nào không?”

“CR (Christiano Ronaldo).”

“Đúng vậy, anh ấy đó! Anh ấy vốn ở Man United, nhưng bây giờ lại ——”

“Chuyển đến Reial Madrid.” Viên thiếu Tề tiếp lời.”Cho nên cháu rất
buồn?”

“Đúng vậy, cháu ghét đội bóng đó! Vì sao CR không ở lại Man chứ?” Tiểu Kiệt
chu miệng lên, oán hận, oán giận, uể oải một lát, lại cố gắng chấn chỉnh lại
tinh thần.”Thật sự chú cái gì cũng biết nha, chú nè, vậy chú có biết lớn lên
cháu cũng muốn trở thành cầu thủ không?”

Không phải cháu đã tự mình nói ra sao?

Viên Thiếu Tề bật cười, lại lấy tay xoa xoa đầu cậu.”Chú biết. Nhưng mà con
cũng không thể lấy đại sảnh khách sạn làm bãi bóng, trong cửa hàng ăn có một
gian chơi giành riêng cho trẻ em, nên tới đó chứ nhỉ??

“Cháu biết, nhưng cháu không thích chơi với mấy đứa ở đó.” Tiểu Kiệt hoa chân
múa tay thanh minh.

“Bọn họ đều tốt, rất ngây thơ nha!”

Chẳng phải cháu cũng thế sao? Viên Thiếu Tề không khỏi mỉm cười.

“Chú, chú chơi đá banh với cháu được không?” Tiểu Kiệt chân thành đưa ra lời
mời.

Viên Thiếu Tề ngẩn người, đang muốn nói chuyện, nữ lao công khách sạn đứng
bên đã giành mở miệng trước:”Tiểu Kiệt, không thể, tổng giám đốc rất bận rộn, dì
Tú chơi với cháu được không?”

“Cháu không muốn.” Tiểu Kiệt rất không nể tình cự tuyệt, chu cái miệng
nhỏ.”Cháu muốn chú này chơi với cháu.”

“Nhưng. . . . . .”

“Không sao.” Viên Thiếu Tề ngăn nữ lao công lại, cười nhẹ.”Đúng lúc chú có 20
phút rảnh rỗi. Như vậy đi, Tiểu Kiệt, chúng ta đến công viên đối diện chơi được
không?”

“Dạ!” Tiểu Kiệt vui vẻ đáp.

Viên Thiếu Tề nắm tay dẫn Tiểu Kiệt qua đường sang công viên đối diện làm một
đám nhân viên kinh ngạc.

Công viên có diện tích không lớn, nhưng cũng đủ để rong chơi, làm người ta
sảng khoái tinh thần. Viên Thiếu Tề chơi đá banh với thằng bé, kẻ tiến người
lùi, thập phần hăng say.

Lúc còn làm phục vụ trong một khách sạn ở Anh, cũng có một đứa trẻ rất thích
anh, luôn dán lấy anh. Lúc ấy, anh vừa ly hôn được hai năm, không hề nở nụ cười
với một ai trừ những lúc phục vụ khách, chỉ có đứa trẻ đó mới có thể làm cho anh
cười thật lòng.

Anh thích trẻ con, chỉ có nụ cười trẻ thơ mới có thể khiến anh thực tâm vui
sướng, anh biết, không phải vì chúng ngây thơ, mà cũng chỉ bởi vì anh muốn kiếm
tìm bong dáng người con đã mất của mình trên những đứa trẻ đó.


Anh và Uông Ngữ Đạt từng có một đứa con, một sinh linh chưa kịp ra đời. Khi
cuộc hôn nhân của hai người dần đến giai đoạn rạn nứt, một tiểu thiên sứ bỗng từ
trên trời giáng xuống.

Lúc ấy anh đã nghĩ, đứa con này chính là ông trời từ bi ban ân, khởi tử hồi
sinh cuộc hôn nhân của bọn họ, đi vào một thời kỳ mới.

Bọn họ sẽ không còn tranh cãi ầm ĩ nữa, sẽ không còn vì khoảng cách gia thế
mà kích động giằng co, bọn họ sẽ học được cách làm cha làm mẹ, học cách nhẫn
nhịn trong hôn nhân, học cách gánh lấy trách nhiệm ngọt ngào này.

Anh đã nghĩ, tất cả sẽ thay đổi.

Cho đến ngày đó, anh bay đến Đài Loan muốn dỗ cô trở về từ nhà mẹ đẻ, cô lại
vô tình quẳng cho anh một câu —— Chúng ta ly hôn đi!

Anh không thể tin được, không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân của hai người đã
đi đến hồi kết, anh không thể thừa nhận thái độ lạnh lùng của cô khiến trái tim
anh bỗng trở thành một cánh đồng tuyết hoang vu.

“Em điên rồi!” Anh như dã thú mất đi phương hướng, hoảng hốt rít gào.”Chúng
ta sao có thể ly hôn? Em đã quên trong bụng mình còn có con của chúng ta
sao?”

“Đã không còn nữa.”

“Em nói cái gì?”

“Em nói, con đã không còn. . . . . . Chảy mất rồi.”

Cô gằn từng tiếng, ngoan tuyệt khoét cắt tim anh.

“Uông Ngữ Đạt! Em đang nói đùa sao? Sao em có thể từ bỏ con của chúng ta? Em
có biết anh mong chờ nó sinh ra đến thế nào không? Em có thể nhẫn tâm như vậy
sao? Sao có thể ——”

Anh hận cô!

Đến nay khi anh nhớ lại ngày hai người chia tay, cảm giác đó vẫn khắc sâu
trong ngực, quặn thắt, không thể thở nổi.

Anh chưa bao giờ hận ai sâu tận tim như vậy, chỉ có cô, người phụ nữ anh từng
thề phải bảo vệ bằng cả tính mạng.

Anh thật sự, thật sự rất hận cô. . . . . .

Quả bóng xẹt qua không trung, rơi trúng hông anh, Tiểu Kiệt cười vui vẻ.

“Chú đang mải nghĩ gì thế? Sao không tiếp cầu?”

Anh run môi, thoáng chật vật nhặt bóng lên “Được rồi, Tiểu Kiệt, chú phải trở
về họp rồi, lần sau lại chơi cùng con.”

“Hả? Nhanh vậy sao?” Tiểu Kiệt chu miệng, không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn
gật đầu.”Vậy cũng được, sau này chú phải chơi với cháu nha!”

“Được.” Viên Thiếu Tề mỉm cười đồng ý, đá bong trả lại cho cậu.

Một lớn một nhỏ dắt tay ra khỏi công viên, lúc băng qua đường cái, Viên Thiếu
Tề thoáng nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trước cửa khách
sạn.

Lòng anh vừa động, nhớ ra hình như mình đã từng bắt gặp kiểu dáng chiếc xe
phía trước, ánh mắt trầm xuống.

Một người đàn ông anh tuấn nhảy xuống xe, đi sang phía bên kia, rất lịch sự
mở cửa xe cho bạn gái.

Bóng hình thướt tha xinh đẹp vừa lọt vào đáy mắt Viên Thiếu Tề, lập tức níu
chặt tâm tư anh.

Là Uông Ngữ Đạt. Cô cười với người đàn ông kia, tiếp theo cũng không biết là
cố ý hay vô tâm, thân thể mềm mại mềm nhũn, người đàn ông vội vàng giương cánh
tay đỡ lấy, kéo cô ôm trong ngực.

Viên Thiếu Tề trơ mắt nhìn hai người có những động tác thân mật với nhau, ánh
càng mắt tối——

“Em có khỏe không? Ngữ Đạt.”

Thái Duệ An ôm Uông Ngữ Đạt yếu đuối trong ngực, lo lắng chăm chú nhìn khuôn
mặt tái nhợt của cô.

Cô lắc đầu, lại đứng vững thân mình.”Em không sao, chỉ hơi choáng váng
thôi.”

“Anh thấy sắc mặt em thật sự không được tốt, hôm nay còn muốn đi họp
sao?”

“Đương nhiên, thật vất vả em mới hoàn thành bản kế hoạch, ít nhất cũng phải
cho Thiếu —— cho tổng giám đốc Viên thấy được sự cố gắng của em.”

“Em đó, lớn thế này rồi vẫn cậy mạnh.” Thái Duệ An thấy lòng đau nhói.

Uông Ngữ Đạt lui ra, mỉm cười với anh.”Cám ơn anh đã chở em tới đây, em vào
đây.”


“Ừ.” Thái Duệ An lưu luyến nhìn cô không rời.

Uông Ngữ Đạt hít sâu, chờ cho cơn váng đầu biến mất, mới bước vào đại sảnh
khách sạn.

Đang chờ thang máy, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói trầm trầm mạnh
mẽ.

“Bạn trai đưa em tới ?”

“Cái gì?” Uông Ngữ Đạt sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, ngay đó là khuôn mặt
thâm trầm của Viên Thiếu Tề.

Anh lạnh lùng mỉm cười một cái, đi trước vào thang máy, cô đi theo vào, thang
máy đóng cửa, khóa hai người lại trong không gian chật hẹp.

Anh bấm số tầng thượng:”Người đàn ông mới rồi là bạn trai em?”

Anh nói Duệ An?

Uông Ngữ Đạt nhăn mày, không thích khẩu khí gần như chất vấn của anh, mạnh
miệng đáp lời.”Đúng thì sao?”

Anh nghe vậy, cằm dưới run rẩy.

Cô không để ý tới anh.

Hai người đứng trong thang máy, mỗi người một góc, ai cũng không nhìn ai, bầu
không khí đọng lại.

Con số điện tử nhảy qua từng tầng, từng tầng một, rốt cục cũng tới nơi, Viên
Thiếu Tề lại lần nữa bước trước dẫn đầu, Uông Ngữ Đạt bất đắc dĩ theo phía sau
anh.

Bước vào văn phòng tổng giám đốc, cô lập tức mở notebook, lấy ra mấy phần văn
kiện.

“Đây là kế hoạch đã sửa chữa, mời tổng giám đốc xem qua.”

Anh không tiếp văn kiện, ngồi chễm chệ trên ghế làm việc, lưng từ từ ngả ra
phía sau, bày ra tư thế cao cao tại thượng.

Mà cô, dường như chỉ có thể giống một cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn đứng trước bàn
làm việc của anh, chờ anh xử trí.

Uông Ngữ Đạt thầm bĩu môi, cô chẳng ưa gì cái cung cách này.

“Mời tổng giám đốc Viên xem qua.” Cô đặt văn kiện lên bàn công tác, để trước
mặt anh.

Anh tùy tay cầm lấy một phần trong đó, uể oải lật xem.

Cô đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn anh khinh thường, trong lòng bất giác
bùng lên lửa giận. Sớm biết anh căn bản cố ý làm khó dễ, nhưng thật sự cô không
cam lòng, hơn nữa cô cũng rất tự tin với đề án lần này, tuyệt đối là phương án
xuất sắc nhất.

Vì bị anh dùng mọi cách soi mói, cô không thể không dồn toàn lực, kích động
các vốn kĩ năng. Ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu được tại sao mình có
thể có được tinh thần cố gắng này.

Cô thật sự đã rất tận lực, anh không nhìn ra được sao?

Cũng không thể cho cô được một lời khẳng định, cho dù chỉ là một câu nhẹ
nhàng bâng quơ cũng được. Cô cần sự tán thành của anh.

Uông Ngữ Đạt run sợ chờ đợi, lòng bất an không yên, cô cảm thấy mình thật là
ngu ngốc, lại hy vọng xa vời người đàn ông lạnh lùng này thưởng cho mình một câu
ca ngợi, cô thật sự là. . . . . . hết thuốc chữa rồi!

Anh rốt cục cũng xem xong ba phần kế hoạch của đề án, vẫn giữ im lặng.

Vì sao không nói một lời nào? Chẳng lẽ lần này vẫn không được sao? Luôn luôn
có một phần của kế hoạch là không được ổn ư? Ít nhất. . . . . . Uông Ngữ Đạt cắn
chặt răng, nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt trong ngực, một khoảnh khắc đó, cô đã
yếu đuối suýt nữa mở miệng cầu xin tha thứ, cầu xin anh buông tha cô, đừng tra
tấn thần kinh yếu ớt của cô như vậy.

Cô thật sự không thể thừa nhận việc đề án lại bị bác bỏ một lần nữa, lần này
cô đã dốc hết tâm huyết, như thể mọi sức lực toàn thân đều dùng hết rồi, cô đã
không còn dũng khí. . . . . .

“Anh không thể nói gì sao?” Rõ ràng là muốn giữ gìn hoà bình hợp tác, nhưng
lời nói ra khỏi miệng lại không che dấu được sự oán giận.

Anh lấy sự im lặng tiếp tục giày vò cô.

“Nói đi!” Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.”Nếu anh vẫn. . . . . . không hài
lòng, thì nói cho tôi biết.”

Anh lãnh đạm nhìn cô, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng cất tiếng nói.”Thật sự
tôi vẫn không hài lòng.”

Vẫn không được?Lòng cô trầm xuống, như rơi xuống vực sâu không thấy đáy.

“Đầu tiên là phần này ——” Anh đang muốn giải thích, cánh cửa bỗng nhiên
truyền đến vài tiếng vang, cũng không đợi anh đáp lại, một phụ nữ suồng sã xông
vào.

“Thiếu Tề, anh thực quá đáng nha! Sao đêm qua anh cho người ta leo cây?”

Là Lưu Hiểu Tuyên. Cô vừa vào cửa liền tỏ ra hờn dỗi, không nhận thấy bên
trong phòng làm việc còn có một người khác.

Viên Thiếu Tề nhìn thấy cô, ánh mắt chợt lóe, đứng dậy nghênh đón, khóe miệng
gợi lên nụ cười nhạt.”Hiểu Tuyên, sao em lại tới đây?”

“Em tới hỏi anh, rốt cuộc khi nào thì mới chịu hẹn hò với người ta?” Lưu Hiểu
Tuyên chớp chớp ánh mắt trong trẻo, chủ động dán bên người anh, cánh tay loạng
choạng làm nũng.

“Em đừng tức giận, đêm qua anh thật sự tạm thời có việc.” Giọng anh dịu
dàng.

“Cho nên em không trách anh, em chỉ hỏi anh khi nào thì bồi thường cho người
ta đây?”


“Ừm, vậy tối nay thế nào?”

“Được, quyết định như vậy, nhưng không được lại lỡ hẹn với người ta nha.”

“Không đâu . . . . . .”

Uông Ngữ Đạt bàng quan nhìn hai người đang vô cùng thân thiết với nhau, nhất
thời cảm thấy mình giống một cái bóng đèn sáng cả nghìn woat, đứng giữa phông
nền chiếu sáng lên một đôi tình nhân đang tình tứ.

Một cảm giác buồn nôn ghê tởm thoáng chốc dâng lên cổ họng, cô cố nén:”Tổng
giám đốc, hai người cứ tán gẫu đi, tôi đi ra ngoài trước”.

“Cô đi đâu vậy?” Quăng tầm mắt sắc bén, Lưu Hiểu Tuyên lúc này mới để ý đến
cô.

Cô dùng sức cắn răng, đôi mắt khẽ đảo “. . . . . . Toilet.”

Vội vàng bỏ lại một câu, cô liền hoảng sợ xoay người rời đi, tay che miệng,
bước chân lảo đảo, đến phòng WC cuối hành lang, hai tay chống ở bồn rửa, vội nôn
khan một trận.

Nôn không ra gì, vậy mà dạ dày lại đang co rút kịch liệt. Cảm giác ghê tởm
mãnh liệt, nhưng lại không cách nào tống đồ ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày
ra.

Cô thở dốc thật mạnh, mồ hôi lạnh bên tóc mai chảy ròng ròng, giương mắt,
nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt trong gương, tâm trí đột nhiên rơi vào giữa
dòng nước lũ thời gian, trở lại bảy năm trước ——

“Ngữ Đạt, con yêu của mẹ, sao vẫn nôn vậy? Khó chịu lắm à?”

“Mẹ, mẹ bảo con nên làm gì bây giờ?” Cô nhìn thấy mẹ, như người chết đuối
giữa biển rộng vớ được cọc, ôm chặt lấy bà.”Con không dám quay về Thượng Hải
nữa, con sợ Thiếu Tề tức giận , anh ấy nhất định sẽ trách con, đều là do con tùy
hứng, đứa con mới có thể chảy mất. . . . . .”

“Đây đâu phải là lỗi của con? Con cũng không biết ngồi máy bay sẽ nguy hiểm
như vậy. . . . . .”

“Nhưng con đã biết rõ thời kì mới mang thai rất dễ gặp nguy hiểm, con lại vì
cãi nhau với thiếu Tề mà chạy về Đài Loan. . . . . . Con sai rồi! Mẹ, thật sự
con không ngờ sẽ sinh non. . . . . . Thiếu Tề rất thích trẻ con , anh ấy rất
mong chờ đứa con này, nếu anh ấy biết con đã hại chết nó, nhất định sẽ rất tức
giận . . . . . .”

“Không đâu, còn có thể sinh đứa khác được mà, con đừng kích động như
vậy.”

“Không phải, mẹ, mẹ không hiểu đâu, chúng con từ sau khi kết hôn vẫn hay cãi
nhau, thật vất vả con mới mang thai, có một đứa con —— mẹ có biết không? Thiếu
Tề chiều nào về nhà cũng đều dán tai trên bụng con, nói muốn nghe tim con đập,
rõ ràng không nghe được gì, anh ấy vẫn thích làm vậy. . . . . . Anh ấy sẽ không
tha thứ cho con, nhất định không. . . . . .”

Làn sóng ghê tởm lại xông tới, cô buông mẹ ra, vịn lấy bồn rửa tay cạnh đó,
không ngừng nôn khan.

“Ngữ Đạt, con đừng dọa mẹ.” Mẹ vội vã đỡ cô “Chúng ta đi gặp bác sĩ, mẹ dẫn
con đi, cứ thế này không phải cách tốt.”

“Đúng vậy, chúng ta đi bệnh viện.” Cô chợt tỉnh ra, run rẩy mỉm cười với
mẹ.”Nói không chừng bác sĩ lầm rồi, đúng không? Nói không chừng con vẫn còn
trong bụng con, bằng không sao con lại buồn nôn như vậy? Rất giống nôn nghén. .
. . . . Bác sĩ lầm rồi, nhất định là quá trình kiểm tra có vấn đề. . . . . .” Cô
bắt lấy cánh tay của mẹ, như thể bắt lấy chiếc đèn chỉ dẫn duy nhất giữa biển
đêm mờ mịt.”Mẹ, chúng ta đi bệnh viện, con sẽ đi ngay bây giờ!”

“Ngữ Đạt. . . . . .” Mẹ khóc, nước mắt rơi như mưa, nhìn ánh mắt của cô, đau
tận trong tâm khảm.

“Vì sao con cứ mãi u mê như vậy? Con hãy trở về đi! Mẹ đã nói rồi, thằng nhóc
đó không xứng với con, con đi theo nó là sẽ chịu khổ, vì sao vẫn cứ miễn cưỡng
bản thân? Về nhà đi! Về lại bên mẹ được không? Ba con thật ra cũng rất đau lòng,
ông ấy chỉ là mạnh miệng. . . . . . Con trở về đi! Con gái ngoan, mẹ van con. .
. . . .”

Mẹ đau lòng gọi, từng tiếng đánh vào màng tai Uông Ngữ Đạt, cô hoảng hốt
nghe, nước mắt tràn mi.

Chỉ tại cô không ngoan, cô không phải một người con hiếu thuận, nếu không năm
đó cũng sẽ không vì tình yêu mà phản bội tình thân, cô thực có lỗi với cha mẹ,
không đáng được bọn họ che chở chiều chuộng từ nhỏ.

Cô rất không hiếu thuận.

Khi mất đi đứa con chưa chào đời, cô mới giật mình tỉnh ngộ nỗi đau khi mất
đi con gái của cha mẹ mình là như thế nào. Dứt bỏ một khối thịt, vết thương vĩnh
viễn không thể khép lại được. . . . . .

Cảm giác ghê tởm lại trào lên, lúc này, cuối cùng Uông Ngữ Đạt cũng nôn ra
được đồ ăn còn sót lại trong dạ dày, cô trừng mắt nhìn đống chất lỏng bài tiết,
đột nhiên run giọng nở nụ cười.

Xoay mở vòi nước, dòng nước ào ào cuốn trôi đống cặn bã, nhưng nơi trái tim
cô vẫn tràn đầy chua xót.

Vì sao chồng cũ của cô lại hận cô như vậy? Chẳng lẽ anh nghĩ bảy năm sau khi
ly hôn, cuộc sống của cô trôi qua rất tốt sao? Anh nghĩ cô chưa từng hối hận hay
tiếc nuối sao?

Cô chỉ không có nhiều thời gian để hối hận, gặm nhấm nỗi tiếc nuối, vì gánh
nặng gia đình đang đặt trên vai, khiến cô cơ hồ không ngẩng đầu lên nổi.

Cô mệt mỏi quá rồi. . . . . . Thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi. . . . .

Vừa nghĩ tới đây, Uông Ngữ Đạt bỗng dưng quỳ gối, trán rủ xuống, nước mắt rỉ
ra.

Cô khóc, mới đầu chỉ lặng thầm khóc, sau đó không ngăn được tiếng nấc nghẹn
ngào, nghẹn cả suy nghĩ trong lòng. Sự chua xót cứ thế tuôn rơi, tiếng khóc chấn
động cả không gian im lặng xung quanh.

“Anh không thể. . . . . . tha thứ cho em sao? Thiếu Tề, Thiếu Tề. . . . ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.