Bạn đang đọc Làm yêu nữ gặp phải đại thần – Chương 37
Ta chưa từng nghĩ tới, gặp lại Lạc Du lại là ở trong game.
Lúc Hoàn Mỹ xuất hiện trước mắt ta, là thân phận tình địch Yêu Nữ. Ta cũng không có để ý —— dù sao Thủy Mặc làm Hách Liên Thu Thủy tồn tại, cũng đủ hấp dẫn nữ nhân muôn hình muôn vẻ trong thế giới số này.
Song, sau lại cùng nhau đến phụ bản giết người như hình với bóng —— mặc dù nàng ở phía đối lập Yêu Nữ, nhưng nhìn thế nào hai người cũng đồng nhất ăn ý như chiến hữu bình thường.
Giống như ta cùng Thủy Mặc, từ nhỏ đến lớn chúng ta không biết đánh bao nhiêu lần, cãi nhau bao nhiêu lần, vẫn là bằng hữu tốt nhất, huynh đệ thân nhất.
Một trận bang chiến kinh động toàn bộ Server, Hoàn Mỹ vào “Ảo Ảnh”—— thật ra thì ta nhìn ra nàng không muốn thấy đối thủ duy nhất, Yêu Nữ làm cho người ta vừa yêu vừa hận rời Server —— ngay cả khi các nàng là tình địch. Cho nên, ta đến trước mặt nữ nhân, cười nói với nàng.
“Giúp Yêu Nữ thắng trận Bang chiến, ngươi có thể vào “Hồng Hoang đế đô”.”
Nàng vừa rời bang phái trước kia, không phải vì muốn cùng Thủy Mặc ở dưới một mái nhà sao —— chẳng qua là trong mắt vị Đại Thần kia chỉ có một Yêu Nữ mà thôi, đối với chút ong bướm cũng không liếc mắt nhìn.
Hoàn Mỹ không nói gì, trực tiếp đến Đại tổng quản Bang phái xin vào “Ảo Ảnh”.
Dù sao cũng là địch nhân của bang chủ, hay là tình địch, rất khó bảo đảm người của “Ảo Ảnh” sẽ không tìm vị mỹ nữ kia gây sự, cho nên ta ra mặt, tìm Độc Cô Cửu Tiện.
Độc Cô việc gì cũng không hỏi —— có thể bằng bất kỳ khả năng nào giữ được Yêu Nữ cũng đáng giá thử—— không phải chúng ta không tín nhiệm yêu tinh, chẳng qua là, quá quan tâm.
Cho nên, Hoàn Mỹ ở trước mắt ta, trở thành bang chúng “Ảo Ảnh”.
Bên ngoài nàng chẳng qua là ứng ta đi giúp Yêu Nữ, trên thực tế, một mũi tên hạ hai chim —— ta cũng vậy, ta rất thích thấy cái tên Trì Thủy Mặc kia đối phó như thế nào với những người theo đuổi.
Mà một người khác —— Yêu Say Đắm.
Tản nhân trong các tản nhân, không đi gần bất cứ ai —— trừ Yêu Nữ. (tản nhân là những người tấn công từ xa..theo ta tìm hiểu được thì là như thế…)
Hắn không xin vào Bang, mới là ngoài dự liệu của ta. Cho nên lúc Độc Cô cùng ta nhắc tới việc kia, ta cười cười nói: “Gạt yêu tinh là không tốt.”
Dĩ nhiên không giấu được yêu tinh —— song có thể giấu đến trước khi Bang chiến bắt đầu là tốt rồi.
Sau bang chiến, Yêu Say Đắm nàng lưu hay đuổi —— ta không xen vào.
Không bao lâu sau ta thấy may mắn đã quyết định làm việc này ——
Người theo đuổi Trì Đại Thần, tình địch số một của Yêu Nữ, sau khi Trì Đại Thần đi Mỹ , nữ Tiêu Dao số một server ——Hoàn Mỹ, đối mặt với nghi vấn của ta “Hách Liên Thu Thủy đi, ngươi cùng Yêu Nữ ngược lại trở nên sự hòa thuận”, nàng nói.
“Ngươi cũng biết Trì Thủy Mặc đi, hai chúng ta đánh nhau làm gì? Đánh cũng không tranh được cái gì.”
Làm cho ta ngồi trước máy vi tính nhíu mày ——
Ngày thứ hai, chịu “ảnh hưởng” tốt từ Thủy Mặc ta tìm kiếm địa chỉ IP Hoàn Mỹ , tìm đến chỗ ở cụ thể của nàng —— ta mới biết được,
Nha đầu kia đã trở về nước .
Người đó hồi đại học luôn quật cường đi theo sau Thủy Mặc, là học muội của Trì Thủy Mặc, thân ảnh mang mắt kiếng thấp thấp tròn trịa, người kia vốn sẽ không thể xuất hiện trong cuộc sống của ta—— nha đầu ngu ngốc lại đem thư tình vốn phải đưa cho Thủy Mặc mà đưa vào tay ta——
Nàng trở lại.
Ta đột nhiên cảm thấy ở một nơi nào đó chúng ta chung một con đường—— nếu không vì sao trước khi ra khỏi nước lại mang thư tình đưa cho ta? Nếu không vì sao sau khi về nước, nàng vì Thủy Mặc mà chơi game, rồi lại thông qua ta mới có thể đến gần Thủy Mặc?
Ta bắt đầu cười, cười trước máy vi tính, hơn nữa nụ cười từ từ mở rộng ——
Nếu là bây giờ có người nhìn thấy bộ dáng của ta, nhất định sẽ cho là ta người điên!
Nhưng ta biết, ta không điên —— ta còn muốn giữ đầu óc thanh tĩnh để đi bắt con mồi thuộc về Từ Hoãn ta—— (ĐĐ: oa, bắt em đi = v = )(BL: cứ mơ đi *ánh mắt khinh bỉ*)
Một khuôn mặt không đẹp, nhưng lúc biến mất đã mang theo trái tim ta.
Một khuôn mặt kiên cường.
Một thân ảnh quật cường.
Lạc Du, lần này, anh sẽ không để em đi rời đi nữa!
Lạc Du biết thân phận của ta vì một biệt danh —— Bánh bao hấp.
Ta nhớ được, lần đầu tiên gặp mặt Lạc Du, là trong phòng thí nghiệm Thủy Mặc thường ở. Tên kia từ hồi đại học chính là một tên cuồng vì công việc —— không ngừng nghiên cứu các loại phần mềm máy tính, những phần mềm thành công đều bán cho công ty của cha hắn—— đương nhiên là gạt bá phụ cũng chính là gạt tiền tài của nhà mình, một số bình thường thì đem chào hàng cho bạn học và thầy cô trong trường.
Cho nên ta nói hắn, từ nhỏ đã có tiềm năng làm gian thương.
Cho nên mỗi lần đến trường hắn cũng là đến phòng thí nghiệm tìm hắn.
Sau khi ta và Uyển Doanh đi vào, cả phòng thí nghiệm chỉ có hai người. Hắn và Lạc Du.
Cô gái có thể vì làm chương trình cùng Thủy Mặc mà mất ăn mất ngủ như vậy cũng hiếm thấy, nhìn ra được, Thủy Mặc rất thích học muội này, cho nên lúc giới thiệu, ta đánh giá cô bé này một chút.
Mặt nho nhỏ tròn trịa, vóc người nho nhỏ tròn trịa—— cả người giống một cái bánh bao hấp —— a, không đúng, là một cái bánh bao hấp mang mắt kiếng.
Mà làm cho ta cảm thấy hứng thú là lúc Uyển Doanh đi tới bên cạnh Thủy Mặc sửa lại cổ áo—— ta phát hiện làn da bánh bao trắng trắng mềm mềm lại biến thành bánh bao đậu giã—— đen đến mức không thể đen được nữa.
Con ngươi ở sau cặp gọng kính kia vững vàng nhìn thẳng đôi tình lữ bên kia —— xem ra trên mặt rõ ràng viết:
Ta thích Trì Thủy Mặc!
Nhìn thấy ánh mắt thích thú của ta, bánh bao hấp tàn bạo trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó cầm lấy trên bàn vô số tài liệu và số liệu nghênh ngang rời đi.
Vốn là một đứa trẻ bình thường, bình thường đến mức có thể thấy rõ được—— cho dù nàng là sư muội Thủy Mặc, là một sinh viên học giỏi nhiều mặt, hàng năm cầm học bổng giỏi nhất, cũng sẽ không khiến cho ta chú ý.
Mấu chốt là… Cái bánh bao kia, lại gửi thư tình vốn dành cho Thủy Mặc gửi đến hòm thư của ta——
Ta buồn cười nhìn bức thư tình đơn giản kia —— thật không hổ là sinh viên khoa học tự nhiên, ngay cả thư tình cũng viết giống như báo cáo điều tra.
Chuyện này ta không nói với bất kỳ người nào, bao gồm Thủy Mặc —— coi như là ác từ xương ác ra đi —— dù sao ta chẳng bao giờ cảm thấy ta một người tốt. (không phải chứ 😮 )
Thư tình là nàng gửi cho ta xem, không liên quan đến ta .
Chẳng qua là, bánh bao nhỏ đó, còn tưởng rằng thư tình đã sớm tới tay tiền bối nàng ngưỡng mộ đã lâu, tâm tâm niệm niệm chờ tiền bối lạnh lùng kia cho mình câu trả lời.
Chỉ tiếc Thủy Mặc cũng không biết.
Cho nên gặp lại Lạc Du, ta liền gặp được khuôn mặt đã trưởng thành, trở thành một cái bánh bao vàng. Ở trong hành lang phòng thí nghiệm, sau khi thấy Thủy Mặc cùng Uyển Doanh rời đi, bánh bao hoàn toàn không để ý vẫn còn một người xa lạ bên cạnh, thoáng cái ngồi xổm trên mặt đất, đem mặt vùi vào trong khuỷu tay.
“… Sớm biết tiền bối vì email kia mà không để ý tới ta, ta đã không gửi đi.”
Ta im lặng.
Muốn nói cho nàng biết, Thủy Mặc ngày đó vì phiền lòng chuyện trong nhà—— mà lúc hắn phiền lòng, đừng nói học muội, ngay cả Uyển Doanh cũng thường xuyên bị hắn coi là trong suốt.
Lại muốn làm sao nói cho nàng biết —— thật ra thì Thủy Mặc không xem email kia.
Ta thừa nhận ta không phải là người tốt, nhưng là ta dù sao vẫn là nam nhân —— hơn nữa còn là loại nam nhân không thể để nữ nhân khóc trước mặt mình.
Nhìn lại thân ảnh trên mặt đất kia, ta có chút không đành lòng, cho nên đã ngồi xuống bên người nàng, chuẩn bị nói cho nàng biết chân tướng sự tình.
Nhưng vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng đột nhiên xoay đầu lại, mắt kiếng sớm đã bị ném qua một bên, con ngươi vẫn còn lem nước mắt hiện lên trong mắt của ta.
Ta đã thấy ánh mắt rất nhiều người, xinh đẹp cũng rất nhiều.
Lười biếng nhưng mê hoặc như Tô Diêu, trấn tĩnh cơ trí như Thủy Mặc, cao quý xuất trần như Uyển Doanh ——
Nhưng đây là một đôi mắt, mang theo nước mắt, vẫn thấy đáy trong suốt—— hơn nữa cho dù còn đang khóc, vẻ quật cường trong mắt cũng không thể giảm.
Thanh âm của nàng rất hung hăng: “Anh nhìn đủ chưa! Có cái gì đẹp mắt ? !”
Ta thấy buồn cười, trêu chọc nàng nói: “Rất đẹp mắt, anh chưa từng thấy bánh bao khóc.”
Nàng bực tức nói: “Cái gì mà bánh bao? ! Anh đang ở đây nói ai? Anh đồ hồ ly này!”
Hồ ly?
Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy có người hình dung ta như vậy.
Ta cười nói: “Hồ ly vẫn tốt hơn bánh bao hấp.”
Nàng cả giận nói: “Tiền bối Mặc Thủy tại sao có thể có loại bạn bè như anh!”
Mặc Thủy?
Ta nghĩ đến tên Thủy Mặc, không khỏi cười ha ha, mắt thấy mặt của nàng trong tiếng cười của ta từ hồng biến thành đen —— ta chưa từng thấy qua gương mặt phong phú như vậy, không có biện pháp, ai bảo bên cạnh ta làm một đám người trơn như trạch vậy.
Nghĩ đến Tô Diêu bộ dạng lười biếng, cái gì cũng không thèm quan tâm, nghĩ đến khuôn mặt băng kết ngàn năm thỉnh thoảng mới tan chảy của Thủy Mặc, ta càng cảm thấy cái bánh bao nhỏ trước mắt này thú vị.
Nhưng ta vẫn quyết định không tiếp tục đùa nàng, cho nên trước khi nàng phát hỏa, ta nói với nàng: “Tiền bối Mặc Thủy của em đã có bạn gái .”
Nàng hơi sững sờ, sau đó nói: “Tôi biết —— đây là chuyện của anh ấy.”
Ta khiêu mi: “Vậy sao em còn thích hắn?”
Nàng cũng nhìn lại: “Đây là chuyện của tôi.”
Ta cứng họng.
Đúng là bánh bao hấp quật cường. (có thể hiểu là hấp 1 cách quật cường k?)
Sau đó ta nhìn nàng lau khô nước mắt, cầm lấy cặp kính đen xấu xí đeo lên , ôm lấy tài liệu bên chân, giống như chưa phát sinh chuyện gì, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống lầu.
Ta đưa mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ rời phòng thí nghiệm, trong lòng ta cảm giác cái gì cũng không rõ.
Chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, ta còn chưa kịp nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra.
Qua hồi lâu sau, mỗi lần nghĩ tới việc này, trong lòng của ta vẫn không có một tia áy náy —— bởi vì … việc này chỉ cần nói rõ, trời cao nhất định, bánh bao hấp này thuộc về Hồ ly —— không thuộc về Mặc Thủy.
Nếu không thuộc về thì đã không xuất hiện.
Từ đó về sau, mỗi lần đến trường Thủy Mặc học nhìn thấy bánh bao hấp, nàng luôn làm bộ dạng chẳng thèm ngó tới ta—— chỉ có thỉnh thoảng bối rối cho thấy —— nàng thật ra là sợ ta.
Bởi vì ta nhìn thấy một cô nàng mà người khác chưa từng thấy qua.
Khi đi qua, nàng luôn trừng ta một cái, ánh mắt kia vẻ mặt kia, như là cảnh cáo ta không nên đem chuyện ngày đó nói ra ngoài, nếu không sẽ làm cho ta đẹp mặt.
Ta mỉm cười đáp lại nàng, sau đó lúc nàng đi qua bên cạnh ta, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy nói cho nàng biết: “Bánh bao không đeo mắt kiếng vẫn đẹp mắt hơn.”
Sau đó có thể nhìn thấy nàng bước nhanh hơn. Trước khi đi trên mặt xuất hiện một mảng nhàn nhạt đỏ ửng.
Ta phát hiện, ta thích việc trêu đùa bánh bao hấp.
Hơn nữa làm không biết mệt.
Cho nên trong nửa năm, ta thường xuyên tìm Thủy Mặc—— thường xuyên đến mức Thủy Mặc muốn đá ta ra khỏi phòng thí nghiệm —— hoặc là nói tìm Thủy Mặc không thích hợp, ta rất muốn nhìn thấy, bánh bao hấp.
Bởi vì trong nửa năm này, mặc dù bánh bao hấp luôn trừng mắt với ta, bất quá ta cùng Thủy Mặc thường xuyên ở chung một chỗ, nàng đối với ta thái độ hung ác, nhưng thật ra thì thỉnh thoảng cũng hàn huyên một chút. Giống như bằng hữu như vậy.
Lúc nói chuyện ta không ngừng phát hiện, viên bánh bao hấp này thật sự là vàng ngọc,cách nói của nàng, học thức của nàng, ý tưởng của nàng, có quá nhiều điều giống ta.
Ta rốt cuộc cũng biết tại sao ngay cả người kiêu ngạo như Thủy Mặc cũng sẽ thích tiểu học muội này, hơn nữa còn chăm sóc tốt nàng, làm thí nghiệm gì cũng sẽ cố gắng mang nàng theo.
Bánh bao hấp đối với cách nhìn của ta cũng từ “Hồ ly” ban đầu biến chuyển thành “Hồ ly có nội hàm”. (tức là ng không quá nhàm)
Mà ta, đối mặt với lời “khen ngợi” như thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu: “Đa tạ.”
Bánh bao hấp sẽ cười.
Nàng cười lên thật ra rất dễ nhìn.
Không đúng, thật ra thì bánh bao hấp vốn cũng rất khả ái, chẳng qua là bị cặp mắt kiếng vừa to vừa xấu, cùng vóc dáng tròn tròn như em bé che kín mà thôi.
Nhưng làm thế nào mà qua được ánh mắt hồ ly.
Chính là ta đã thích cái bánh bao nhỏ này. Còn là bởi vì Tô Diêu.
Tô Diêu, tiểu học muội Tô Diêu mới nhập học liền trở thành nhân vật phong vân. Một yêu tinh —— không bởi vì diện mạo của nàng—— Tô Diêu cũng không tuyệt sắc, chẳng qua là nàng thuộc tuýp xinh đẹp làm cho không ai có thể kháng cự.
Nói thật ra, Tô Diêu chẳng qua là đối với chuyện gì cũng không để ý không quan tâm, lười nhìn người khác ——tỏ thái độ rõ ràng không liên quan gì tới ta, lại bị một tên hoa hoa công tử lắm tiền cho là đang cố hấp dẫn hắn, vì vậy tuyên bố trong một tuần sẽ theo đuổi Tô Diêu.
Lúc đó, Tô Diêu đang cùng ta thực hiện một video tin tức—— nổi danh xinh đẹp, nổi danh có tài hoa, đây chính là Tô Diêu làm cho đông đảo nữ sinh ghen tỵ, nhưng cũng là nguyên nhân khiến cho rất nhiều người không cách nào ghen tỵ được.
Cũng bởi vì tài hoa của nàng, làm cho ta thưởng thức nàng, cũng làm việc cùng chúng ta—— đây là đãi ngộ mà bất kỳ một sinh viên đại học năm nhất cũng sẽ không được.
Theo lời Tô Diêu nói —— có bản lãnh, dùng cái chuyên nghiệp đấu một mình, dùng đầu óc đấu một mình.
Ngày đó, ở phòng học video chúng ta đang thảo luận về phần cuối cùng của quảng cáo, một nữ sinh hấp tấp xông tới, nhìn thấy Tô Diêu ngừng lại mắng to ——
Chúng ta một nhóm người từ không giải thích được đến tức giận, chỉ có Tô Diêu bình tĩnh tiếp tục làm việc, rốt cục đợi đến người kia mắng xong , Tô Diêu cũng viết xong, mới giương cặp mắt mị người nhìn nữ sinh đối diện:
“Cậu là?”
Nữ sinh kia suýt nữa tức điên: “Tôi là bạn gái Đằng Hạo! Cô là đồ hồ ly tinh, mới vừa vào học đã kiêu ngạo như vậy, không biết xấu hổ, lại dám câu dẫn bạn trai của tôi? !”
Tô Diêu dường như là không nghe thấy những từ ngữ khó nghe kia, nghi ngờ nói: “Đằng Hạo?” Sau đó vô tội chuyển hướng sang đám tiền bối chúng ta, “Là người nào nha?”
Làm chúng ta cười to. Còn mặt nữ sinh kia cũng tái lại.
Tô Diêu nhìn nàng, châm chọc nói: “Cô có biết mấy kẻ giả bộ ép người tại sao nhiều như vậy?”
Nữ sinh kia nhìn Tô Diêu đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Tô Diêu chống tay nhảy lên phía sau bàn làm việc, nhìn nữ sinh kia từng chữ nói:
“Cũng là bởi vì các ngươi ngu như vậy!”
Cho nên trận chiến ấy, Tô Diêu lại nổi tiếng.
Càng ngày càng quen thuộc, ta rốt cuộc biết bộ dạng của nữ nhân này thoạt nhìn đối với cái gì cũng không quan tâm, không để ý, thật ra thì chỉ vì số EQ không cao mà thôi.
Mà làm cho nàng thật sự bị mất đi chừng mực, người trong lòng thật sự chỉ có một.
Sở Dương.
Cho nên sau khi Tô Diêu cùng Sở Dương ầm ỹ một trận, ta là tiền bối cũng là bạn bè duy nhất Tô Diêu tín nhiệm, không thể không đến an ủi nàng.
Nữ nhân này, thoạt nhìn cường ngạnh muốn chết, thật ra chỉ là một tiểu nữ sinh chưa hoàn toàn trưởng thành thôi.
Tô Diêu ánh mắt sưng đỏ rời đi.
Ta đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng thở dài. Trước mắt không khỏi vừa hiện lên thân ảnh người khóc .
Đang suy nghĩ, bên cạnh xuất hiện một bóng người, có thanh âm quen thuộc.
“Nếu thích, sao không đuổi theo?”
Ta quay đầu, bánh bao hấp đang cau mày nhìn ta .
Ta biết nàng hiểu lầm, nhưng vẫn là cười khổ mà nói: “Người ta có bạn trai.”
Bánh bao hấp cau mày: “Vậy có quan hệ gì?”
Lại nữa rồi —— suy nghĩ của bánh bao hấp. (có lẽ nên hiểu là bánh bao bị hấp)
Bánh bao hấp chăm chú nhìn ta, dùng đôi mắt trong suốt quật cường kia:
“Thích phải đi tranh lấy. Đừng để cho mình lưu lại tiếc nuối.”
Sau đó còn do dự, cuối cùng vươn ra đôi tay nhỏ bé trắng nõn vỗ vỗ cánh tay của ta, “Cái kia, chúc anh thuận lợi.”
Ta thật sự không nhịn được cười to —— ta thật chưa từng thấy ai khích lệ nam sinh đuổi theo nữ sinh như vậy.
Bánh bao hấp mặt đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta một cái, sau đó hung hăng dẫm lên chân của ta.
“An ủi anh còn cười nhạo tôi, đáng đời anh không theo đuổi được người ta. Anh đúng là nhân phẩm có vấn đề!”
Sau đó quay đầu rời đi.
Ta nhìn bóng lưng nàng nho nhỏ tròn trịa, đột nhiên trong lòng hỏi:
Bánh bao hấp, em cảm thấy, anh có thể theo đuổi em không ?
Cái suy nghĩ này hiện ra, chính ta cũng không khỏi giật mình.
Sau đó mới phát giác, thì ra là bất tri bất giác, hồ ly thích bánh bao hấp mà mình vẫn chơi đùa.
Song ta còn chưa kịp thực hiện kế hoạch, ngày nghỉ đến, bánh bao hấp đã sắp xuất ngoại.
Mà khi ta cùng với Thủy Mặc, Uyển Doanh đánh tennis về đến nhà, mới nhìn thấy email ——
【 Tiền bối, em quyết định ra nước ngoài học. Không biết mấy năm mới có thể trở lại. Nếu như khi em trở về, có thể trở nên tốt hơn, có thể cho em một cơ hội hay không? 】(ĐĐ: cái này chắc tính gửi cho Mặc ca nhưng nhầm đó mà)(BL: Ta lại nghĩ gửi cho hồ ly ca ca, mà ca ca ngốc không nhận ra)
Ta xem trong cơn giận dữ ——
Cho nên buổi tối hôm đó ta mua vé máy bay tới thành phố Z, tới phi trường, nhưng biết được máy bay đi Anh quốc đã cất cánh ——
Mẹ kiếp, ta không cần quan tâm máy bay bay chưa, ta quan tâm chính là.
Trên máy bay kia, có viên bánh bao hấp mà ta mới vừa biết ta thích nàng.
Ta nói cho Tô Diêu biết chuyện của nàng và tình địch của nàng trong quá khứ, Tô Diêu một chút kích động cũng không có, chẳng qua là ngáp ngáp hỏi ta:
“Tiền bối, chuyện của các ngươi cùng ta có quan hệ gì?”
Ta sửng sốt.
Tô Diêu tiếp tục nói: “Có quan hệ tới ai thì tìm người đó nói đi!”
Sau đó cúp điện thoại.
Ta phản ứng chốc lát rốt cục cười.
Quả nhiên là học muội của ta, hồng nhan tri kỷ của ta.
Tô Tô, cám ơn.
Cho nên ta lấy điện thoại ấn số.
Bên kia thanh âm tựa hồ đang khó chịu.
“Ai vậy?”
“… Bánh bao hấp.”
Thanh âm của nàng tràn đầy kinh ngạc: “Anh tại sao có điện thoại của tôi?”
Ta không đáp hỏi ngược lại: “Bánh bao hấp, anh tặng hoa cũng đã mấy ngày , em có thể gả cho anh hay không?”
Biết thân phận của nàng, ta mỗi ngày tặng 999 đóa hoa hồng cho nàng —— từ thành thị đến dã ngoại, làm cho nàng xung quanh toàn hoa hồng.
Khi nàng vào “Hồng Hoang Đế Đô”, một câu chat riêng tư kia “Hoan nghênh bánh bao hấp”—— nàng sớm đã biết, Hoãn Hoãn Nhi Hành chính là con hồ ly Từ Hoãn kia.
Hoặc là từ sớm nàng cũng biết là ta —— dù sao người có thể cùng Thủy Mặc sớm chiều chung đụng, trừ Từ Hoãn, còn có ai.
“Không thể!”
Nghiến răng nghiến lợi.
Ta cười thầm, ta dĩ nhiên biết nàng logout cũng là bởi vì ta tặng hoa quá nhiều, cứ thế lời đồn đãi trên thế giới bay tán loạn bức bách.
Nhưng là ta cố ý làm bộ như ủy khuất: “Mặc Thủy tốt hơn Hồ ly sao?”
Thanh âm của nàng làm cho ta rất muốn cắn nàng một cái: “Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên.”
“Vậy sao trước khi em đi lại nhắn cho anh nói, nếu như em tốt hơn, để cho anh chờ khi em trở lại cho em một cơ hội ?”
Bên kia yên lặng suốt nửa phút, sau đó ta liền nghe được tiếng thét chói tai chưa bao giờ thấy của bánh bao hấp.
“Từ Hoãn đồ hồ ly thối nhà anh! Làm sao anh biết thư tình tôi viết cho tiền bối? !”
Ta ở điện thoại này cười ha ha.
Bánh bao hấp cưng ơi, bởi vì anh chưa nói với em, cái hòm thư em phát hiện kia không phải là của Thủy Mặc —— là của anh, tạm thời cho hắn mượn—— bởi vì hắn không tiện dùng hòm thư của mình liên lạc với công ty của nhà mình.
Ta cười nói: “Muốn biết sao? Được rồi, trưa mai đến cửa hàng cà phê đường XX chờ anh.”
Bên kia giọng nói vẫn hung ác: “Tôi dựa vào cái gì phải đi gặp anh?”
“Dựa vào việc anh thích em.”
“…”
Ta đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, trên cửa sổ tựa hồ hiện lên một gương mặt khác ——
Khuôn mặt quật cường.
Ta tiếp tục cười nói:
“Dựa vào, anh muốn chúng ta ở chung một chỗ.”