Đọc truyện Lâm Vũ Thiên Hạ – Chương 362: Địa Ma Trở Lại!
Hắn nhìn qua một chút nữa thì thấy sư phụ của mình, nhưng cùng lúc đó sư phụ và Cơ Nguyệt đồng loạt nhìn lên trên trời, như rằng hai người biết hắn đang nhìn mình.
Hắn thấy nàng đang nhìn về phía mình mà khóc, đây là lần đầu hắn thấy nàng khóc, người con gái kiên cường khi xưa đã tan biến rồi.
– Người nữ nhân ta từng yêu nay đã xa rồi, những chiều tay nắm tay, ngóng đợi hoàng hôn buông xuống, ta kề vai nói những lời, đôi ta sẽ chỉ cần nhau thôi, người nữ nhân ta yêu hay nhắc ta bao điều, nàng nói bên ta qua bao nơi, nàng đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, vậy giờ ta lại rời đi…
Trần Vũ nhìn về phía nàng lẩm bẩm một mình, bao nhiêu ký ức ùa về trong đầu làm hắn đau lòng không thôi.
– Đi theo ta!
Người kia nhìn hắn lắc đầu rồi dẫn hắn đi tiếp, lần này chính là tới Thập Điện Minh Vương xem phán xét.
Có một lão nhân, sau khi chết xuống âm phủ gặp Diêm Vương, ông trách Diêm vương đã không viết thư báo cho ông biết trước cái chết của mình, giờ đột nhiên bắt ông chết, khiến ông không kịp chuẩn bị.
Nghe lời trách của ông, Diêm Vương đáp:
– Khi mắt nhà ngươi hơi mờ hơn trước, là ta đã gửi bức thư đầu tiên cho ngươi!
– Khi tai nhà ngươi lãng, là ta đã gửi bức thư thứ hai cho ngươi!
– Khi chiếc răng đầu tiên của nhà ngươi rụng, là ta đã gửi bức thư thứ ba cho ngươi!
– Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à?
– Có thể thấy ngươi không dụng tâm chú ý đến bản thân mình, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi?
Từng lời nói của Diêm Vương như tiếng chuông đánh thức ông lão kia, lão kia cũng không còn trả lời được câu nào nữa.
Đứng gần đó có một thiếu niên cũng vừa chết, nhìn thấy Diêm Vương và nói lời trách móc như lão nhân:
– Mắt ta còn sáng, tai ta còn thính, răng ta còn sắc. Tóm lại, thân thể rất là cường tráng nhưng Diêm Vương lại gọi ta xuống đây, cớ sao không viết trước một bức thư báo cho ta biết?
Diêm Vương nghe vậy thì thở dài, lắc đầu đáp:
– Ta đã từng viết thư cho ngươi, chỉ là người không để ý. Đó là khi hàng xóm phía Đông của ngươi, có người ba mươi, bốn mươi tuổi đã chết. Hàng xóm phía Tây của ngươi, có người mười, hai mươi tuổi đã chết. Với lại, còn có đứa trẻ một tuổi hoặc con nít mới sinh đã chết, đây đều là ta viết thư cho ngươi đó!
Thiển ý của Diêm Vương là gì, đó là phàm khi quanh mình phát sinh sự bất hạnh, đó đều là Thần đang nhắc nhở, cần lấy đó làm bài học, nếu làm điều phi pháp, điều ác nhiều lần thì tự chuốc vạ vào thân, để từ đó khiến ta quy chính bản thân, theo thiện bỏ ác.
Nếu xung quanh mình có nhiều người tốt việc tốt, thì đó là Thần đang khuyến khích: phải học hỏi người ta, lấy hiền làm thầy, lấy thiện làm vui, việc ở tại người.
Mỗi dấu hiệu ở bản thân ta, cần được hiểu đó chính là cảnh báo của Trời. Hãy tĩnh tĩnh lại để suy nghĩ và cảm nhận rằng điều bạn cần nhất trong cuộc đời này là gì.
Lại có một người khác đi tới, người này chính là một lão nhân:
– Ha ha ha, lát nữa lão tổ sẽ tới cứu ta, nơi đây không giam giữ được ta đâu!
Nghe vậy, Diêm Vương lắc đầu nói:
– Các ngươi quả thật là chấp mê bất ngộ, đến chết mà vẫn không nhận ra! Cũng tại ngươi ngu muội đi nghe theo lời của đám Địa Tiên kia! Luật Trời há có thể muốn vào cứu là cứu? Cho dù là Thiên Tôn đích thân đi xuống đây cũng không ai cứu được các ngươi đâu, gieo nhân nào thì gặp quả đó, ngươi chạy trời không thoát nắng!
Trần Vũ đứng một bên, thu hết thẩy những hình ảnh nhớ như in vào trong đầu, kế bên, lão nhân dẫn hắn tới đây nhìn Diêm Vương gật đầu thi lễ rồi nhìn sang hắn nói:
– Hết thẩy những chuyện người thấy hôm nay thì hãy dụng tâm mà cảm nhận, số mệnh của ngươi trên dương gian vẫn chưa tận đâu, đây chính là ta muốn cho các ngươi xem nên lựa chọn con đường nào để đi rồi!
– Ác ma tự có ác ma trị! Giờ thì trở về đi!
Người kia phất tay một cái, một cơn gió cực mãnh thổi tới, lôi bọn hắn từ địa phủ đi tới dương gian thêm một lần nữa.
…
– Ha ha, đúng là không chịu được một kích!
Ma tộc kia cười lớn khi thấy hai trái tim đã ngừng đập thì vứt sang một bên.
Cơ Nguyệt thấy thế liền định đi ra nhưng liền bị Tháp Lão ngăng cản lại, lão nhìn nàng lắc đầu.
– Haiz…ngươi đúng là quá yếu đuối!
Từ hư không bỗng nhiên xé toan, xuất hiện một người y đúc như Trần Vũ, người này mặc bạch bào, ánh mắt nhìn xuống cả hai đang nằm phía dưới lắc đầu.
– Đúng vậy!
Rồi lại một vết nức hiện ra, một người giống như Tiểu Vũ xuất hiện, người mặc hắc bào, hai tay bối sau lưng nhìn xuống dưới lắc đầu nhàn nhạt lên tiếng.
Khí tức của hai người này không mạnh lắm, cũng chỉ mới đạt tới Kim Đan Kỳ.
Bỗng nhiên trên thiên không xuất hiện một lỗ hỗng bao tận cả bầu trời, xé tan cả hắc ám, từ trong vết nức đó đi ra từng người từng người, nhưng phân chia thành hai hàng.
Một tên mặc bạch nào, bên kia mặc hắc bào, tổng cộng có ba ngàn bạch bào Trần Vũ và ba ngàn hắc bào Tiểu Vũ. Tất cả mạnh nhất cũng chỉ là mới tới Xuất Khiếu đại viên mãn, chuẩn bị phi thăng Linh Giới.
Cảnh tướng sáu ngàn người đứng giăng đầu thiên khung làm cho mọi người đứng hình, hết thẩy những người này đều là viện trưởng của bọn họ.
– Hừ!
Ma tộc Đế Cấp nhìn thấy thì hừ lạnh, một trảo đánh lên một tên Tiểu Vũ, thì tên Tiểu Vũ kia liền biến mất.
Ma tộc kia không ngừng đánh ra nhiều trảo lên như không nhưng đánh tới đâu thì người liền biến mất tới đó, nhưng thật ra bọn họ biến mất là đang hợp thể lại với nhau.
Hai cổ thi thể của Trần Vũ và Tiểu Vũ bỗng nhiên bay lơ lững lên không trung, ánh kim phát ra nhè nhẹ rồi hợp lại thành một thể, ba ngàn bạch bào Trần Vũ và ba ngàn hắc bào Tiểu Vũ nhìn nhau rồi bay vào trong thân thể Trần Vũ và Tiểu Vũ mới kết hợp.
Phanh phanh!
Tiếng động phát ra liên tục, chỉ trong chớp mắt ba ngàn đạo phân thân của Trần Vũ và Tiểu Vũ đã hợp thể lại.
Tất cả đã hợp lại thành một người duy nhất.
Bây giờ không còn phân ra Tiểu Vũ hay Trần Vũ nữa, mà chỉ còn lại một người, đó chính là Địa Ma!
Tu vi không ngừng tăng lên, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Độ Kiếp, Đại Thừa, Bán Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Thái Ất Tán Tiên, Thái Ất Huyền Tiên, Nhập Thánh.
Sức mạnh không ngừng tăng lên tới mức quá cao làm cho Ma Tộc Đế Cấp không còn cười được nữa, những đất đá xung quanh bị nâng lên liền bị tia sét lập tức đánh nát thành hư vô.
Địa Ma biến hóa cao ngàn trượng, tóc đỏ có ngọn lửa bập bùng cháy trên đó, móng vuốt sắc bén vô cùng, từng dòng kinh mạch hiện lên khắp cơ thể như hai luồng dung nham.
Địa Ma nổi trội giữa trời đất tối đen như một vị thần mang lại ánh sáng cho nhân loại, ma khí ư? Vào đây làm thức ăn cho ta đi!
– Dùng công pháp để tăng tu vi à, ha ha ha…
Tên ma tộc Đế Cấp cười lạnh không để cho Địa Ma có cơ hội hồi phục lại sức mạnh, một trảo lần nữa đánh vào ngực Địa Ma, muốn một lần nữa móc tim hắn ra ngoài.