Đọc truyện Lâm Vũ Thiên Hạ – Chương 351: Hoàng Thượng Cho Mời
– Đốt đi!
Trấn Trưởng thống khổ nhắm hai mắt lại, người dân trong trấn chần chừ một lúc rồi ném cây đuốc vào thi thể người thân của mình, hỏa diễm nhất thời dân lên hùng hục.
Thi thể nhanh chóng bị bao phủ trong biển lửa, tiếng lốp bốp trong biển lửa không ngừng truyền ra, học viên của Học Viện đứng một bên nhìn hết tình cảnh này chỉ biết thở dài.
Bọn họ cũng đã giúp nơi này hết sức của mình rồi, nên cũng không có gì hối hận cả.
– Trấn Trưởng, những vị này đều là người của Thiên Đạo Học Viện, từ Việt Triều xa xôi tới đây cứu giúp chúng ta…
Sở Mặc nhìn về phía những học viên của Thiên Đạo Học Viện mở miệng nói ra.
Người dân cảm kích không ngớt, người nào có thứ gì quý giá thì tặng cho đám học viên, nhưng bọn họ không ai dám nhận, nhìn cảnh tượng nơi này xem.
Nhà cửa tan hoang, đến về sau sống như thế nào còn khó nói chứ đến chi việc nhận đồ của người ta.
Hồng Dương Trấn không ngừng khẩn cầu đám người Vu Lão cho một số thanh thiếu niên của trấn được tham gia vào Thiên Đạo Học Viện học tập, để những chuyện như thế này về sau không tái diễn ra nữa.
Vu Lão đơn giản là gật đầu đồng ý, lập tức cho chiêu sinh ở trong trấn. Tiêu chí của học viện quả thật là quá đơn giản, nên số thanh thiếu niên thông qua là không ít.
Khi xong mọi chuyện bên này thì học viên lần lượt cưỡi kiếm về Truyền Tống Trận đi về Việt Triều.
Về sau nơi này được người dân trong trấn dựng lên thành một cái miếu thật lớn, thường xuyên cho người canh giữ Truyền Tống Trận này để cho đám thiếu niên dễ dàng trở về quê hương.
Trần Vũ biết mình không cần phải tham gia cũng thắng nên sau đó cũng đã trở về Học Viện trước.
– Kiếp nạn này cũng không phải tự nhiên mà có, cũng là do người dân trong trấn tạo ra mà thôi! Tất cả những người bị Huyết Ma giết chết đều có tâm bất thiện, thường xuyên hiếp đáp người khác, đó cũng là cái quả mà họ phải trả, không trách được!
Tháp Lão nhìn sang Trần Vũ lắc đầu nói ra nguyên nhân cho hắn biết, thật ra không có chuyện gì mà không có nguyên nhân của nó.
…
Khi giải quyết xong Hồng Dương Trấn khoảng thời gian về sau học viện vui vẻ không ngừng, mệt thì có nhưng mà cái nhận lại chính là kinh nghiệm chiến đấu thực tế chứ không phải thông qua sách vở.
Rất nhiều người lúc trước đang vướng bình cảnh nhưng sau trận chiến ở Hồng Dương Trấn đã dễ dàng đột phá cảnh giới tiếp theo.
Thời gian thoáng chốc cái mà đã gần cuối năm, hôm nay Tiểu Vũ mới từ Ma Vực trở về, nhưng khi hắn trở về thì người trong Ma Vực báo cáo là số lượng yêu ma giảm đi rất nhiều.
Mà tu vi của Tiểu Vũ phải nói là đột phá rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn vài tháng mà đã đột phá tới Trúc Cơ đại viên mãn làm cho Trần Vũ trừng mắt không thôi!
Trần Vũ không ngờ tên này vào trong Ma Vực lại đem số lượng lớn yêu ma hấp thụ vào cơ thể nên tốc độ mới thần tốc như vậy.
…
Hôm nay, có một sự kiện mở ra bước chuyển ngoặc thật lớn làm người ta trợn mắt líu lưỡi!
Người trong cung lại đến đây!
Người này mặc hắc bào, tay cầm theo một cuốn giấy màu vàng, nhưng nhìn dáng vẻ có vẻ khác với nam nhân một chút, người này chính là La công công!
La công công là người thân cận bên cạnh hoàng hoàng thượng, bình thường chỉ có những chuyện đặc biệt mới đích thân đi ra ngoài tuyên chỉ, chứng tỏa hoàng thượng rất coi trọng viện trưởng nơi này.
Sau lưng có chừng hai trăm binh sĩ cưỡi ngựa đi theo, khí thế vô cùng hùng hồ, chỉ cần người nào dám phản kháng liền giết thẳng tay.
Người đi ra tiếp cũng chỉ có một mình Trần Vũ, những người còn lại thì một phần là không quan tâm, phần còn lại là không có thời gian cho những chuyện vô ích này.
Trần Vũ chỉ quét mắt sang liền biết vị La công công này đã đạt tới Vương Cấp sơ kỳ rồi, cũng không phải nhân vật bình thường trong cung.
La công công lại hầu hạ bên hoàng đế nhiều năm, hoàng thượng cũng là một người tương đối trọng tình cảm, cho nên cũng thường xuyên cho vị công công này nhiều tài nguyên tu luyện nên mới được cấp bậc hiện nay.
– Ngươi chính là viện trưởng Trần Vũ?
Hai mắt của La công công quét tới quét lui trên mặt Trần Vũ, ngữ khí có pha vài phần bất thiện. Cái này là cái nhìn của công công dành cho hắn, vì gặp người của hoàng cung tới mà thái độ vẫn bình thản như không.
– Phải, tại hạ là Trần Vũ, hiện đang làm viện trưởng của Thiên Đạo Học Viện này, không biết ngài là?
Trần Vũ không có chút sợ hãi, vẫn bình thản đáp trả rồi hỏi ngược lại làm cho vị công công này hơi khó chịu.
– Ta là La công công làm viện trong cung. Viện trưởng không cần phải quỳ xuống để tiếp chỉ, chúng ta phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, người muốn thỉnh ngươi cùng vị Tháp Lão kia tiến cung gặp mặt thánh thượng!
La công công nói có chút buồn bực, hắn thật sự không thích cái tên viện trưởng này, đây cũng là trường hợp ngoại lệ mà hắn từng thấy như vậy.
– Mời ta cùng sư phụ tiến cung sao?
Trần Vũ có chút do dự, hắn không sợ người của hoàng cung ám sát mình cũng không sợ bất kỳ thế lực nào, nhưng điều quan trọng là hắn không thích tới đó.
Ở đây hằng ngày ngắm cảnh rồi tu luyện không phải hay hơn sao? Cần gì phải tới nơi tranh đấu nhứ thế chứ?
– Tiểu Vũ, con nên tới đó một chuyến đi!
Lúc này bên tai hắn truyền tới giọng nói ôn nhu của Tháp Lão, lão không cần đi ra nhưng cũng biết hết thảy mọi sự việc, không có gì qua mặt được lão.
– Viện trưởng không muốn đi hay sao?
La công thấy Trần Vũ đang bân khoăng thì xém chút ọc máu, hoàng thượng đã thỉnh tới vậy mà còn do dự, đây đúng là lần đầu tiên hắn thấy.
– Nếu bệ hạ đã muốn ta vào cung thì ta sẽ đi!
– Vậy còn vị kia?
La công công thấy Trần Vũ nhận lời thì vui mừng, xem như về không bị hoàng thượng trách phạt, với lại đám binh lính đi theo cũng chỉ để bảo vệ hắn mà thôi, còn ra oai thì cho tiền hắn cũng không dám.
Ra oai ở đây chẳng khác nào đi gần hơn nới cánh cửa địa phủ!
– Ta đã tới rồi!
Trên trời một người ngự không phi hành từ từ đáp xuống, nhưng người này không phải Tháp Lão mà là Thiên Cơ Tử.
– Con hãy đi cùng Cơ Tử, như vậy sẽ tốt hơn!
Tháp Lão hiểu được ý nghĩ của đệ tử mình thì liền truyền âm giải thích.
La công công cũng vẻ mặt trầm lặng, nhìn phía Trần Vũ nói:
– Viện trưởng, mời!
Thần thức quét qua cỗ xe ngựa, Trần Vũ mới phát hiện thì ra chiếc xe ngựa này thoạt nhìn bề ngoài bình thường, nhưng bên trong lại cực kỳ sang trọng. Xa hoa mà không lãng phí, khí thế trầm trọng mà không mất vẻ thoải mái.
Nhưng Trần Vũ liền lắc đầu, nói:
– La công công cứ đi trước, chúng ta sẽ tới hoàng cung trước!
Hắn không chê xe ngựa của hoàng tộc nhưng mà nó rất chậm, phi hành sướng hơn rất nhiều lại còn được tự tại vậy sao phải đi xe ngựa gò bó kia.
Không để cho La công công nói tiếp, hắn vỗ nhẹ vào nhẫn trữ vật, một thanh tiểu kiếm liền biến lớn thành hai thước lơ lửng trên không.
Trần Vũ nhảy lên trên thân kiếm ngồi xuống, Thiên Cơ Tử cũng nhảy lên ngồi phía sau lưng hắn.
– Đi!
Pháp lực vừa truyền vào phi kiếm lập tức bay vụt biến mất khỏi trời xanh, lướt nhanh trong mây mù.
Trên đường đi không chỉ có một mình hắn mà còn có thêm Thiên Cơ Tử đi theo. Nhưng cả hai chỉ ngồi nhắm mắt tịnh dưỡng chứ không nói với nhau câu nào.
Dọc đường đi có một ít võ giả Tiên Thiên Cảnh đang phi hành, nhưng mà thấy người dùng phi kiếm thì không dám động tới.
Bây giờ ai cũng biết nó là biểu tượng cho Thiên Đạo Học Viện, nếu ngươi dám chạm vào thì chắc chắn sẽ có người tới hỏi thăm sức khỏe.