Làm Vợ Ma Cà Rồng

Chương 57: Hầm Mộ


Đọc truyện Làm Vợ Ma Cà Rồng – Chương 57: Hầm Mộ


Sarah và Argmill sóng vai chầm chậm đi trên con đường mòn, giữa những ngôi mộ im lặng hàng thế kỷ của nghĩa trang Pere – Lachaise tại Paris. Cả hai người đều nghiêm túc dị thường. Suốt cả chặng đường dài, không có một ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. Sarah là đang suy nghĩ một số việc về những thay đổi gần đây của bản thân, con Argmill thì khá nặng nề và nóng nảy. Anh, nếu có thể, thực sự không hề muốn quay lại nơi này, lần thứ hai. Đúng vậy, lần thứ hai, và lần đầu tiên thì quả thật không hề là một ký ức đẹp đẽ tí nào với Argmill. Anh mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hầm mộ bình thường, bị bao phủ bởi chi chít những dây tầm ma trước mặt. Những viên đá bị mài mòn bởi thời tiết và năm tháng cùng đôi cổng sắt gỉ sét bị đóng kín cho thấy hàng thập kỷ qua, chẳng có một ai bước chân đến chốn heo hút bị lãng quên này.
“Sarah, quan sát kỹ!”
Giọng nói lạnh lẽo bất thường của Argmill đánh thức Sarah khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Cô vội vàng tập trung quan sát những điều đang và sắp diễn ra xung quanh mình. Lúc này, trên bàn nay trắng nõn như thạch cao của Argmill, một thanh gươm tí hon đan lơ lửng giữa một quầng sáng vàng rực rỡ. Dĩ nhiên, Sarah cũng vô cùng quen thuộc với nó, biểu tượng độc nhất vô nhị của Hội đồng ma thuật. Thứ này xuất hiện vào khoảnh khắc này khiến Sarah trở nên cảnh giác. Cô lùi lại phía sau một bước và đứng yên tại chỗ. Tư thế của cô cực kỳ kỳ quặc, như thể chỉ cần có bất cứ điều dị thường nào xảy ra tiếp đó, đôi chân linh hoạt của ma cà rồng sẽ nhanh như chớp búng người về phía xa. Ngay cả khi Argmill tiến về phía cổng ngôi mộ, Sarah vẫn không nhúc nhích. Và sự cẩn thận, quả nhiên, không bao giờ là điều dư thừa, cho dù đôi khi điều đó đại biểu cho một chút yếu đuối và hèn nhát.
Mọi việc diễn ra sau đó quả thực giống như bước ra từ màn ảnh của một bộ phim viễn tưởng kinh dị vẫn thường chiếu trên kênh HBO vậy. Sarah chỉ có thể mở trừng mắt nhìn Argmill tiến gần đến đôi cổng sắt tưởng chừng đã bị phong kín bởi vô vàn những dây tầm ma, cho đến khi chỉ còn mười bước chân thì một cái đầu rắn hổ mang chúa đen tuyền đột nhiên xuất hiện. Đó là một cái đầu rắn khổng lồ làm bằng đá với đôi đồng tử màu vàng lợt dựng thẳng đặc hữu của loài rắn và kích thước gấp sáu lần một người đàn ông thành niên khoẻ mạnh, vạm vỡ. Cái miệng ngoác rộng hơn cả thân mình để lộ ra hai chiếc nanh trên vô cùng hung tợn. Những tiếng khè khè chói tai của loài rắn luôn rít lên từ trong cuống họng và hai lỗ mũi. Và, hơi thở của nó thì hôi thối và ẩm ướt, phả mạnh đến tận chỗ Sarah đang đứng khiến mọi tế bào trên người cô đều hoảng hốt kêu gào, giết chết nó, xé rách nó! Đúng vậy, dòng máu của cô sôi sục lên khi nhìn thấy thứ này. Cho dù biết bản thân chưa có được năng lực tương xứng, nhưng trái tim đang thối rữa của cô chân thật trả lời, cô muốn huỷ diệt cái thứ khổng lồ ghê tởm này. Thế nhưng, lý trí lại khiến cô có được lựa chọn tốt nhất. Quyết định trong tích tắc, Sarah nhanh như chớp phóng người đến bên cạnh Argmill, cầm lấy cổ tay anh chuẩn bị chạy thoát. Argmill lại dường như không nhìn thấy gì. Anh bình tĩnh đứng yên tại nơi đó, bàn tay lật ngược lại nắm chặt cổ tay của Sarah, giữ chặt khiến cho cô sững sờ trong phút chốc. Và chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, mọi thứ lại biến chuyển.
Chỉ thấy, giữa vòm họng tối tăm của cái đầu rắn khổng lồ, một con rắn tí hon có cùng hình dạng như một luồng điện cuốn lấy bàn tay của Argmill rồi từ từ bò lên cuốn vòng quanh thanh gươm vẫn lơ lửng giữa không trung. Sarah lập tức nhận ra, hình ảnh con rắn và thanh gươm trước mắt mình lúc này y hệt như biểu tượng được điêu khắc trên huy hiệu của Hội đồng Ma thuật vẫn thường thấy ở một số vật dụng của Olius. Cho đến khi cả hai vật kia nhạt dần rồi tan biến trong không gian, Sarah cũng đã hiểu ra, tất cả những thứ này đều do những bạch phù thuỷ bày ra, một cánh cổng hoàn mỹ, hoa lệ và chắn chắn.
Lúc này, cái đầu rắn cũng đã thu nhỏ lại kích thường bình thường, ngóc đầu lên có thể ngang bằng với tầm nhìn của Argmill. Nó đung đưa lượn lờ vài cái, há miệng phát ra âm thanh khàn khàn ồm ồm như của một ông lão đã quá trăm tuổi.
“Là hậu duệ của nhà Flamel sao? Thật sự là khách quen. Các người đến đây cũng thực chăm chỉ.”
“Zarak. Lại gặp. Ông vẫn thích hù doạ người khác như trước.” Argmill mỉm cười chào hỏi, ánh mắt nhìn con rắn lại không mấy thân thiện.
Zarak cũng không để ý đến thái độ của Argmill. Thực ra, lão cũng không thể nhìn thấy gì với đôi mắt bằng đá mù loà của lão. Vì vậy, gã cười hăng hắc mấy tiếng quái dị, sung sướng lắc lư cái đầu.
“Chẳng phải vì thật lâu không được ra ngoài hít thở không khí và, ăn thịt…hay sao.”
“Đúng vậy. Rất tiếc là bữa nay lại, không có thịt cho ông ăn. Chúng tôi muốn tiến vào.”
“Thằng nhóc, mi quả thực không đáng yêu một chút nào!”
Zarak hầm hừ vài tiếng rồi rút lui về vị trí vốn có của lão, một trong tám hình khắc bằng đồng vây quanh một ổ khoá tròn trên cánh cổng sắt. Sau đó là một đợt tiếng máy móc ầm ì kéo dài, cho đến khi tám con rắn vốm quấn quanh ổ khoá dần dần trượt ra khỏi cánh cổng, để lộ ra một khe hẹp dài giữa hai cánh. Cửa mở.
Argmill cũng không chần chừ mà dắt Sarah bước vào hầm mộ. Một tiếng dập cửa nặng nề vang lên sau lưng khi cả hai người đã hoàn toàn bước vào trong. Lúc này, đôi mắt nhanh nhạy của ma cà rồng giúp Sarah rất nhanh thích ứng với bóng tối dày đặc trong hầm mộ. Cô có thể thấy những tảng đá mài nhẵn xây thành hình vòm trứng tạo trên đầu và xung quanh bản thân. Ngoài phần mặt đá rộng chừng một mét nơi hai người đang đứng, những chỗ khác xa hơn trong hầm mộ này đều trống rỗng. Đúng vậy, là trống rỗng, bởi bọn họ đang đứng trên một tảng đá lơ lửng nơi nóc của hầm mộ này và đích đến của họ là xa xa, sâu dưới lòng đất.
Không một tiếng động báo trước, Sarah cảm thấy nơi mình đang đứng cấp tốc rơi xuống, giống như một quả táo rụng, càng rơi càng nhanh. Bị bất ngờ, cô loạng choạng vài bước nhưng cuối cùng cũng không ngã sấp xuống sàn. Bàn tay thon dài của Argmill vẫn luôn giữ lấy khuỷu tay cô, giúp cô giữ thăng bằng. Sarah có thể nghe rành mạch tiếng không khí ma sát rít lên ngay bên tai mình, sàn sạt rung động, tương phản với không gian tối tăm và tĩnh lặng trên hành trình kỳ lạ này. Điều này khiến cô có cảm giác bản thân có lẽ đã xuyên qua trung tâm trái đất đến nửa còn lại của địa cầu. Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu.
Cho đến khi tất cả chuyển động dưới chân đều ngừng lại, Sarah nhận ra bản thân đang đứng trước một hành lang bằng đá, cũng vô cùng tối tăm. Nơi này kín kẽ đến mức không hề có một tia sáng nào vô tình lọt vào, lạnh lẽo và trầm lặng. Với không gian thế này, Sarah có thể hành động bình thường được, nhưng Argmill thì không. Anh lấy ra một loại hạt nâu nho nhỏ vẫn cất trong túi áo, xoa nhẹ vài vòng. Một tiếng tách nhỏ vang lên, vỏ hạt nứt, để lộ một đốm sáng xanh nho nhỏ chủ động bay theo bên cạnh Argmill.
Có ánh sáng, mọi vật trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, ngay cả những hình điêu khắc sống động dọc theo bốn phía của hành lang. Hai bên tường, trên trần và cả sàn, tất cả đều được khắc thành một bức tranh lớn, kể về một cuộc chiến bi tráng mà không một ai trong hai phe có thể quên lãng, đau thương và cừu hận.
“Là Thánh chiến sao?” Sarah chậm rãi vuốt lên những nét khắc gồ ghề nhưng tinh xảo bên tường. Ánh mắt của cô có chút mê mang, kinh ngạc và cảm thán. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy những điều liên quan đến cuộc chiến đó, mà không phải là nghe qua lời người khác kể lại.
“Đúng vậy.”
Kể từ khi bước vào hầm mộ, Argmill cũng trở nên im lặng hơn hẳn. Lúc này, ánh mắt anh đăm đăm nhìn vào một phần trên trần. Bao nhiêu lần đến đây, mọi thứ vẫn luôn như vậy. Một chút gì của xa xưa, của tổ tiên anh được lưu giữ ở đây, nhắc nhở rằng người mang dòng máu của Flamel có sứ mệnh của mình, có niềm tin và chúa tể của mình, không thể phản bội.
Sarah không mấy phát giác thái độ bất thường của Argmill. Cô say mê nhìn những sinh vật được khắc sinh động trên vách đá, những sinh vật chỉ có trong trí tưởng tưởng của người chết: ngựa một sừng có cánh, những người biến hình, người lùn, thú vật đứng thành hai chân, đoạ thiên sứ… Tất cả những giống loại hoặc đã diệt chủng hoàn toàn trong chiến tranh hoặc sống chui rúc ở một vùng đất nào đó, ngoài kia. Ở đây, bọn họ tập trung lại một chỗ và chiến đấu cho niềm tin của mình. Những nét khắc chết nhưng lại mô tả mọi vật sinh động như thật. Cuộc chiến kéo dài hàng mấy thế kỷ bị gói gọn trong bốn mặt tường đá và một hành lang dường như dài vô tận, lạnh lẽo chìm trong bóng tối, nhốt những linh hồn quá khứ đang giãy dũa kêu gào về một tự do không thật. Mọi thứ như cuốn Sarah vào dòng chảy xa xưa của riêng chúng, cho đến khi cô phát hiện ra hình điêu khắc của một người phụ nữ. Người phụ nữ có hình dạng giống cô y như đúc.
“Đây là…”
Sarah kinh ngạc bật thối lên nho nhỏ. Bàn tay rụt rè chạm lên bức hình điêu khắc người phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo giáp, hiên ngang đứng vững giữa sa trường, hướng về phe đối địch là hàng trăm bạch phủ thuỷ, thiên sứ…thét to điều gì đó.
“…tôi?!”

“Đây là…”
Sarah kinh ngạc bật thối lên nho nhỏ. Bàn tay rụt rè chạm lên bức hình điêu khắc người phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo giáp, hiên ngang đứng vững giữa sa trường, hướng về phe đối địch là hàng trăm bạch phủ thuỷ, thiên sứ…thét to điều gì đó.
“…tôi?!”
Tiếp đó, giống như có một sức mạnh vô hình hút lấy linh hồn của Sarah, gắn chặt vào một đoạn trí nhớ còn lưu giữ trên bức hình điêu khắc. Trong khoảnh khắc ấy, Sarah nhìn thấy bản thân mình đang đứng giữa chiến trường nhưng cảnh tượng lại không hề là khung cảnh được miêu tả trên vách đá. Đứng đối mặt cô là người phụ nữ được điêu khắc. Trên người cô ta khoác áo choàng màu đỏ rượu, máu tóc bạch kim xoã tung trên vai. Trong đôi mắt xanh biển xinh đẹp lại chất đầy đau đớn và hận thù khiến vẻ đẹp của cô ta trở nên vô cùng dữ tợn và nguy hiểm. Sarah có thể rõ ràng cảm nhận được tình cảm đó, trái tim của cô ta nằm trong lồng ngực cô lúc này tràn ngập sự tuyệt vọng. Chứng kiến một bản thân khác căm giận nhìn bản thân sẽ có cảm giác gì? Sarah thực sự không biết phải mô tả điều kì lạ đó như thế nào. Chỉ có điều, cô biết, người mà cô ta đang nhìn không phải cô, mà là người đàn ông đang đứng ngay sau lưng cô.
Sarah chậm chạp quay người lại và trái tim của người phụ nữ run lên khi cô hoàn toàn đứng ở tư thế mặt đối mặt với một người đàn ông giống mình đến bảy tám phần. Bọn họ quả thực rất giống nhau: cô, người phụ nữ và người đàn ông nọ. Chỉ có điều, cô chỉ là một linh hồn, người phụ nữ thì đang điên cuồng, còn gã đàn ông thì giống như ngọn lửa có độc, mạnh mẽ phân chia rạch ròi giới tuyến giữa hai người.
Mái tóc màu đỏ hờ hững buông lơi trên vai khẽ động khi vài ngọn gió nghịch ngợm phát qua, nổi bật trên chiếc áo cầu kỳ và chiếc mũ cao rộng vành đội lệch – một sự kết hợp dị hơm nhưng vô cùng hài hoà giữa đen và đỏ. Bên khoé mắt là một hình xăm đơn giản màu đen khiến cho đôi đồng tử trong suốt như hai viên rubi giảm bớt cút đạm mạc và tăng thêm phần ngạo nghễ. Gã đàn ông lạnh lùng khoanh tay đứng đó, cuồng vọng và quyền lực như một vị chúa tể đang tuần tra trên vương quốc của mình. Đằng sau gã là một đội quân khổng lồ đứng im phăng phắc như những pho tượng đá vô hồn.
Và khi tầm mắt giữa hai người họ chạm vào nhau, mọi thứ bắt đầu chuyển động.
Sarah nhận thấy bản thân, không, là người phụ nữ đột nhiên mở miệng. Âm thanh quen thuộc mà cô đã sử dụng hơn một năm này, lúc này, lấy một ngữ khí lạnh lẽo xa lạ chậm rãi nói chuyện.
“Cain. Anh còn dám đến? Tôi đã nói, nếu có một ngày anh quay lại lâu đài này, ngày đó tôi sẽ tự tay tiễn anh xuống địa ngục. Anh khiến tôi phải thực hiện lời thề của mình quá sớm.”
“Đêm qua anh đã đưa Helen về. Hôm nay, Albel, mọi chuyện phải kết thúc ở đây. Em không thể tiếp tục thế này được nữa.”
“Câm miệng!” Albel đột ngột quát to, giọng nói lại chợt mang theo một chút gì đó điên khùng, giống như trong câu nói vừa rồi có điều gì đó đã kích thích đến cô ta. “Kẻ phản bội như mi chẳng có tư cách gì nói điều đó, ở nơi đây. Cain, mi vừa nói gì cơ? Mang Helen về? Mi cướp cô ta khỏi nhà ngục. Anh trai, mi thực sự làm rất tốt, rất tốt, rất tốt. Cứu con điếm ấy về được rồi, và giờ mi nghĩ đến việc giết ta? Ha ha ha…”
Người phụ nữ ngửa đầu cười to. Mái tóc bạch kim rối tung trong gió khiến cô càng không giống một người có tinh thần bình thường. Có lẽ, lúc này mọi người đều nghĩ cô ta, Albel, điên rồi. Nhưng Sarah lại có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim đang đập rộn trong lồng ngực mình lúc này. Cô ấy chưa điên. Cô chỉ đang cố giãy giụa khỏi bóng tối của sự tuyệt vọng mà thôi. Một thứ gì đó đã ăn mòn dần trái tim cô trong một thời gian rất dài. Và khi nó đang hấp hối, lúc này, người đàn ông kia lại bất chợt xuất hiện và đâm vào đó một nhát kiếm sắc bén, độc ác và tinh chuẩn. Tình yêu trong cô đang chết, và nó khóc, cho sự khờ dại và mù quáng của mình.
Sarah bỗng nhiên cảm thấy tức giận và người phụ nữ kia cũng thế. Tiếng cười ghê rợn của cô ngừng bặt. Đôi môi tái nhợt mấp máy rất nhanh, đọc nhỏ một đoạn kí tự tối nghĩa khó hiểu. Âm thanh khàn khàn mỏng manh đó hoà trong âm điệu rền rĩ vang trời của hai trăm linh ba phù thuỷ hắc ám đang đứng thành hình bán nguyệt sau lưng cô. Họ nắm chặt tay nhau. Những chiếc áo choàng đen được dệt bằng vải đay xấu xí bay phần phần trong cơn lốc đang dần dần thành hình. Thân thể họ nhanh chóng héo rũ đi như những thân cây khô, bị rút cạn sinh lực. Bên ngoài, sáu mươi sáu ma cà rồng quý tộc đứng thành vòng tròn. Dòng máu đen sẫm không ngừng chảy ra từ cổ tay, dọc theo ngón tay, thấm đẫm mặt đất với những hình vẽ phức tạp tạo thành một trận hình khổng lồ. Tiếng nguyền rủa độc địa vang vọng, rung chuyển cả một góc trời.
Albel nhìn người đàn ông vẫn lạnh lùng khoanh tay đứng trước mặt mình, đôi mắt xanh biếc càng trở nên điên cuồng, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười méo mó. Và rồi nó lại lập tức tắt lịm, cứng đờ.
Mở đầu là một tiếng “bụp” rất nhỏ vang lên từ phía sau lưng. Âm thanh không đủ gây chú ý nhưng nó lại làm Albel cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Cô quay phắt người lại. Lúc này đây, cô nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn tuyệt vọng cuối cùng trong cuộc đời dài lâu của mình. Hai trăm linh ba phù phủ hắc ám, sáu mươi sáu ma cà rồng quý tộc – lực lượng cốt lõi mạnh mẽ nhất của trận doanh ma cà rồng thuần chủng, cứ thế, như những con bài domino bị ngã lật nhào. Bọn họ, thân thể của từng người một dần phình to và nổ tung. Bụp, bụp, bụp…những tiếng nổ nhỏ vang lên liên tục như tiếng pháo hoa ngày hội mừng, cho đến khi trước mặt Albel không còn gì khác ngoài một ma trận chưa kịp thành hình thấm đẫm máu của thuộc hạ và đồng loại mình; cho đến khi tất cả đột ngột bị đặt lên một dấu chấm hết to tướng vô cùng xấu xí và nực cười.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vai cô. Tử thần đến im lặng không một tiếng động. Albel chỉ kịp cảm nhận được một thứ gì đó nóng rát xuyên thẳng vào trái tim mình, không quá đau đớn nhưng sinh mệnh của cô lại rõ ràng đang trôi đi từng chút một. Albel biết, thứ chấm dứt sinh mạng của mình là một thanh gươm của kỵ sĩ thánh chiến. Có lẽ sẽ ghê tởm hơn nữa nếu thanh gươm này là của con điếm tên Helen kia. Nhưng lúc này, điều đó chẳng còn mấy quan trọng nữa. Một tay cô ôm lấy cánh tay mạnh mẽ đang ôm trọn bờ vai mình vào lòng, một tay bấu chặt lấy bàn tay tàn nhẫn đang nắm chặt chuôi gươm, trước mắt chỉ còn nhìn thấy màu máu tanh nồng và những sợi tóc rực lửa phất phơ trong gió. Cô nhẹ giọng nỉ non trước khi buông tay, khiến bản thây rơi vào bóng tối vĩnh cửu.
“Kẻ phản bội khốn kiếp. Tự tay anh huỷ diệt giống loài của mình. Cả anh và con điếm kia cũng sẽ không thể có một ngày yên ổn đâu. Em sẽ chờ anh dưới địa ngục, vĩnh viễn. Cain, anh trai, người tôi yêu.”
“Em phải giữ, lời nguyền của bản thân, Albel. Chờ anh.”
Người đàn ông đứng lặng tại nơi đó, ôm chặt lấy thi thể đang dần hoá thành cát bụi của em gái mình. Khuôn mặt hoàn mỹ như thiên thần không hề biểu hiện ra bất cứ tình cảm gì, lạnh lẽo và nhẵn nhịu như một viên ngọc trai đen được đánh bóng tỉ mỉ. Chỉ là, trước khi người phụ nữ hoàn toàn biến mất, anh ta đã kịp dịu dàng đặt một nụ hôn lên khoé mắt cô, thật lâu dài, giống như cả đời. Nụ hôn kỳ lạ ấy kiến Sarah có cảm giác bị bỏng và giật mình tỉnh lại khỏi những ký ức vỡ vụn kia. Trên khoé mắt dường như vẫn còn vương lại nhiệt độ lạnh lẽo nọ khiến cô thẫn thờ hồi lâu, cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng đập lên vai.
“Sarah? Có chuyện gì vậy?” Không biết từ lúc nào, Argmill đã thoát ra khỏi những cảm xúc của bản thân và lo lắng đứng sau lưng Sarah. Đôi mắt xám tối nghĩa nhìn vào những hình điêu khắc trước mặt cô.
Giọng nói của anh khiến cô lấy lại tinh thần và thoát khỏi những dư âm vẫn còn vang vọng của những cảnh tượng khi nãy. Cô hơi lắc đầu nhưng ngón tay vẫn lưu luyến vuốt ve trên đường nét của hình khắc trên bức tường.
“Anh, đây là?”
“Người phụ nữ đó sao? Cô ta tên Albel, là Hoàng hậu cuối cùng của ma cà rồng thuần chủng và cũng là em gái sinh đôi của Cain. Một kẻ cực kỳ nguy hiểm và điên cuồng. Thật may mắn, cô ta đã chết trong Thánh chiến. Sau đó thì Cain tự nguyện bị giam cầm vĩnh viễn tại nơi đây, không lâu sau cái chết của vợ ông ta, Helen – một Thánh kỵ sĩ.”
“Tự nguyện bị giam cầm?” Sarah kinh ngạc ngước nhìn Argmill. Theo những điều mà cô được nghe về Cain thì ông ta không giống một kẻ buông tay chịu trói một cách đột ngột như vậy, thực không hợp lý.
Argmill cười nhạt, thong dong đi sâu vào hành lang tối tăm trước mặt. Bóng tối che đi mọi biểu cảm hiện giờ trên mặt anh ta một cách hoàn hảo.

“Ai mà biết kẻ điên đó suy nghĩ cái gì. Những người ghi nhớ chỉ chép lại nhiêu đó. Họ còn bảo là do hắn ta quá đau lòng trước cái chết của Helen nên nản lòng, mất hết ý chí rồi tuỳ tiện kiếm một chỗ chôn bản thân đến tận khi thế giới huỷ diệt.
“Thực vớ vẩn.”
“Đúng vậy. Thực vớ vẩn… Gã điên đó sẽ vĩnh viễn chẳng thể biến thành một gã điên si tình.”
Câu chuyện về tình yêu của kẻ tâm thần tên Cain vẫn cứ tiếp tục một cách vô vị như vậy cho đến khi hành lang bằng đá đột ngột chấm dứt, mở ra một không gian sảnh chờ rộng lớn với mái vòm và chu vị hình tròn. Bốn phía đều được thắp sáng bởi những cây đuốc vô tận, phập phồng ngọn lửa màu trắng sữa không bao giờ tắt. Ánh sáng u ám khắc hoạ một cách rõ ràng khuôn viên trống rỗng nơi đây. Không có bất cứ một vật dụng nào cho dù chỉ là một chiếc bàn đá, hoặc giả, một cỗ quan tài.
Đối diện bọn họ là một cổng tò vò hình nửa vòng tròn. Xung quanh là một hình rắn khổng lồ quen thuộc được khắc chìm vào nền đá, quây tròn xung quanh một cây thánh giá kiểu cũ, đơn giản và không hề trang trí thêm bất cứ thứ gì. Khi bước vừa đến khu trung tâm sảnh, mọi thứ lại đột ngột chuyển động, giống như có một công tắc vô hình nào đó bị chạm đến. Cây thánh giá dần chìm xuống nền đất, để lộ ra một cỗ quan tài mở nắp ẩn núp trong bóng tối. Đó là một cỗ quan tài vô cùng sa hoa và tinh xảo một cách kỳ quặc với vải lót bằng sa tanh màu đỏ thẫm xen lẫn với những đường viền tỉ mỉ và hoa văn thêu tay màu đen dọc theo bốn góc và bản lề mạ bạc. Một người đàn ông với khuôn mặt và thân hình hoàn mỹ như vị thần a-pô-lô được miêu tả trong thần thoại Hy Lạp đang say ngủ bên trong với một chiếc cọc gỗ đóng thẳng vào tim. Giữa trán là một vết sẹo hình giá chữ thập hẳn sâu thành một vết cháy sém trông vô cùng ghê người. Không cần giới thiệu, Sarah cũng có thể nhận ra, người đàn ông này chính là Cain, Vua của ma cà rồng thuần chủng – ma cà rồng quyền năng và điên cuồng nhất mọi thời đại. Và, cũng là kẻ đã xuất hiện trong đoạn ký ức mà cô vừa bị cuốn vào khi nãy, trên hành lang bằng đá. Khuôn mặt với những đường nét hao hao giống cô đến bảy tám phần và hình xăm đặc biệt xẹt qua khoé mắt, không có điểm nào không nói lên rằng, kẻ này chính là kẻ đang tìm cô, thông qua những lời kêu gọi xa xăm từ dòng máu đen thẫm đang chảy trong người.
Lúc này, Argmill cũng dường như biến thành một kẻ hoàn toàn khác. Mọi sự ngông nghênh và cay nghiệt thường ngày đều bị thu hồi, chỉ chừa lại là những phục tùng và im lặng. Anh yên tĩnh quỳ tại một bên, mái đầu cúi thấp và chờ đợi.
Cho đến khi, cái xác vốn đã phải chìm sâu trong giấc ngủ một lần nữa tỉnh dậy từ tăm tối, và mở ra đôi mắt khát máu của bản thân. Nằm ngoài niềm tin vững chắc của Hội đồng Ma thuật hiện tại, Cain vẫn thức tỉnh. Bị nguyền rủa, phong ấn và ăn mòn hàng thế kỷ bởi ma thuật của bạch phù thuỷ, hắn trông vẫn chưa hề suy yếu đi một chút nào. Cọc gỗ và bạc đóng đinh giam cầm hắn trong một cỗ quan tài nhưng dã tâm trong đôi mắt kia vẫn không hề tan bớt, ngược lại càng tự tin và cuồng vọng. Chỉ có điều, những thứ rực rỡ ấy giờ đây bị che phủ bởi chút gì đó tang thương đáng lẽ không nên có. Hắn hơi cong khoé miệng, tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo, có chút vui mừng xen lẫn tiếc nuối. Giọng nói khàn khàn xa lạ mà lại tựa nhự quen thuộc đến sâu thẳm trong linh hồn khiến Sarah âm thầm cảnh giác.
“Con gái của ta, ta chờ con, thật lâu!”
“Con gái của ta, ta chờ con, thật lâu!”
Nụ cười không hợp đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt đông cứng khiến biểu cảm của hắn trông càng có vẻ vặn vẹo và quái dị. Có điều gì đó không đúng! Sarah rùng mình lùi lại một bước, giọng điệu cũng bất giác trở nên lạnh lùng che đậy cho một vài âm rung rất khó phát hiện.
“Argmill, anh đã nói hắn ta là một gã điên, một tên tâm thần!”
“Đúng vậy.” Argmill chậm rãi đứng dậy, tiến đến sau lưng Sarah. Một bàn tay dịu dàng đặt lên vai cô và khẽ đẩy về phía trước. Đôi mắt xám nghiêm túc và sùng kính nhìn thân xác hoàn mỹ đang bị ghim đóng vào chiếc quan tài xa hoa. “Cain là một kẻ tâm thần. Một gã điên vĩ đại.”
“Anh đã có khi nào hại em?”
Câu hỏi nhẹ nhàng thoát ra khỏi khoé môi Argmill khi Sarah bị anh bất ngờ đẩy về phía trước. Lực xô bất ngờ từ phía hoàn toàn không phòng bị khiến cô loạng choạng khuỵu chân. Một bên đầu gối đập xuống nền gạch tạo nên một tiếng vang trầm muộn và nặng nề. Bàn tay lạnh lẽo của Cain vừa lúc đặt lên đỉnh đầu của cô. Cảm giác truyền từ điểm tiếp xúc đến đại não chỉ có, một khoảng không trống rỗng.
Sarah đột nhiên cảm thấy chóng mặt và buồn nôn khi mọi vật xung quanh bắt đầu xoanh tròn với một tốc độ nhanh đến kỳ quặc, cho đến khi cảnh vật chỉ còn lại là những vệt màu chạy song song nhau thành một vòng tròn quanh thân thể cô. Mọi chuyện lại bắt đầu từ một khởi điểm giống hệt như khi cô chạm vào hình điêu khắc trên vách đá lúc nãy. Chỉ có điều, lúc này, nó không còn giới hạn trong một cảnh tượng cố định mà là một thước phim, gồm nhiều đoạn ghép gãy khúc bị nối liền với nhau một cách miễn cưỡng.
Điều đầu tiên mà Sarah nhìn thấy là một buổi hành quyết, à không, một buổi hiến tế vô cùng dã man. Loại cảnh trí có thể khiến một con quỷ rùng mình vì sợ hãi. Một người đàn bà, giống như một cái xác không hồn, không nhịp tim, không hô hấp và một đôi mắt chết. Xung quanh bà ta là hàng chục kẻ khác, có đứng có ngồi, những kẻ với đôi mắt khát máu và điên cuồng. Và người đàn bà đó, tan thành cát bụi khi giọt máu cuối cùng trong thân thể bị hút khô kiệt. Một cái chết kinh khủng đối với một ma cà rồng.
Thật sự vô cùng mỉa mai khi ma cà rồng quý tộc, sinh ra với địa vị cao quý và sức mạnh vô biên, lại không thể thoát khỏi số phận là một phần lương thực quý hiếm mà ma cà rồng bình dân vô cùng thèm khát. So với số lượng ma cà rồng bình dân, ma cà rồng quý tộc ít hơn rất nhiều. Sinh sản lại vô cùng khó khăn. Cả đời, một cặp vợ chồng ma cà rồng quý tộc luôn chỉ sinh ra được một ma cà rồng quý tộc duy nhất. Nếu kết hợp với những giống loài khác, hoặc ma cà rồng bình dân lại chỉ có thể sinh ra những đứa con lai, tỷ lệ thức tỉnh dòng máu gần như chỉ còn 0.1%. Tuy nhiên, bọn chúng cần được cung phụng, cần có lực lượng và sức mạnh; quan trọng hơn, bọn chúng muốn sống, muốn tồn tại, muốn duy trì giống loài; vì vậy, hiến tế là một cái giá nho nhỏ mà bọn chúng phải trả.
Cain không cam chịu với điều đó. Đối với hắn, thực buồn cười khi một con sư tử cam chịu trở thành gia súc bị kẻ khác nuôi dưỡng chờ giết thịt. Cain, mười tuổi vẫn chưa thức tỉnh được dòng máu ma cà rồng, năm ấy sau khi tận mắt chứng kiến mẹ ruột của mình bị hiến tế, ôm chặt lấy đứa em gái song sinh bé bỏng của mình nỉ non.
“Albel, một ngày, anh sẽ khiến chúng ta thực sự trở thành Chúa tể.”
“Anh?” Albel ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh trai mình. Trong đó, tràn đầy những dấu chấm hỏi. Rõ ràng con bé vẫn chưa thể hiểu được thằng anh trai yêu dấu lại bắt đầu phát rồ vì điều vớ vẩn gì.
“Em phải nhớ. Chúng ta là những kẻ đặc biệt nhất. Là cặp đôi song sinh duy nhất, không bất cứ kẻ nào có thể so sánh được.”
“Được rồi.”
Albel hơi uể oải gật đầu. Con bé dứt khoát buông tha cho việc thấu hiểu lối tư duy quái đản của Cain. Đôi mắt nó hơi sáng lên khi bất ngờ nảy ra một sáng kiến vĩ đại. Càng nghĩ, nó càng cảm thấy ý tưởng này quả thực không tệ. Nó nũng nịu ôm lấy cổ Cain, dụi dụi vào hõm vai của thằng bé.

“Anh. Chúng ta cũng sinh một đứa bé đi. Để nó thay anh làm những thứ phiền lòng này, nhé!”
Lời đề nghị bất ngờ của Albel khiến Cain giật nảy mình. Thằng bé biết con bé còn không quá hiểu biết về những lời mà nó vừa nói ra. Nhưng Cain khác hẳn. Nó hiểu, và cảm thấy xót xa. Bởi vì điều đó là không thể. Nó ôm chặt lấy con bé, nặng nề nhắm mắt và vùi sâu vào mái tóc mượt mà của con bé.
“Albel.”
Cảm ơn.
Nhưng điều đó là không thể. Bọn chúng là một cặp sinh đôi. Dòng máu chảy trong người chúng vốn là một. Chúng vốn không thể kết hợp để tạo ra một sinh mệnh mới.
Lời đề nghị năm ấy, giống như một lời nguyền rủa, âm thầm quấn lấy sinh mệnh bất tử của hai đứa bé cho đến khi chúng thực sự khô kiệt.
Hàng thế kỷ sau, khi Cain đã thức tỉnh dòng máu trở thành vua của ma cà rồng quý tộc, Albel biến mất và Helen xuất hiện. Cái kết đã bắt đầu gióng lên hồi chuông âm u của nó.
Albel không thể thức tỉnh dòng máu và bất ngờ biến mất trong một đêm lạnh lùng.
Cain gần như phát điên.
Và Helen, một Thánh kỵ sĩ với dung mạo giống hệt Albel xuất hiện trong cuộc chiến khiến Cain dần dần nung nấu kế hoạch điên cuồng của mình. Một Cain sống gần nửa thiên niên kỷ cảm thấy hắn muốn rất nhiều.
Hắn muốn một đội quân bất tử, xảo quyệt và không hề có nhược điểm.
Hắn muốn thay máu ma cà rồng thuần chủng.
Hắn muốn tặng cho Albel một món quá bất ngờ khi nàng quay trở về.
Và cuộc chiến lan rộng. Từ một cuộc chiến lãnh địa nho nhỏ, cháy rực và bùng nổ thành một cuộc chiến giữa những chủng tộc; trở thành cuộc Thánh chiến thảm khốc nhất trong lịch sử. Không ai biết Cain giam cầm Helen và dùng máu của cô để nuôi dưỡng “đứa con” mà hắn mơ ước.
Ma cà rồng quý tộc không sinh sản như con người. Đời sau của chúng được tạo nên bởi một nửa lượng máu trong cơ thể cha và cơ thể mẹ kết hợp tạo nên trứng và tiếp tục dùng máu của hai người nuôi dưỡng trứng trong một năm trước khi có thể bước vào chu kỳ nuôi dưỡng và sinh sản bình thường giống như con người. Một quá trình gian khổ và cực kỳ nguy hiểm đối cặp vợ chồng ma cà rồng. Nhưng đối với Helen, quá trình này còn hung hiểm hơn rất nhiều. Bởi vì, phần lớn lượng máu nuôi dưỡng quả trứng đều do cô cung cấp. Cain không yêu cô. Hắn càng yêu chiến tranh và em gái sinh đôi của hắn.
Đối với hắn, Helen là một vật thí nghiệm vô cùng hoàn mỹ mà Giáo hội đã “tốt bụng” dâng tặng.
Albel trở về với thân phận là một Hoàng hậu, thay cho Hoàng hậu đã chết trong cuộc chiến, đã khiến cho một số điều trở nên trọn vẹn và phá tan mọi thứ khác.
Cain có được máu của Albel cho thí nghiệm điên rồ của mình.
Nhưng, hắn phải giết nàng. Vì nàng giết chết tình yêu của hắn.
Một trò đùa thật khắc nghiệt.
Albel trở nên điên cuồng vì ghen tỵ với Helen.
Helen giãy giụa trong đau khổ từng ngày, cảm nhận sự sống dần dần rời xa mình.
Còn Cain, hắn chợt cảm thấy bản thân mệt chết, mệt chết đi được.

Sarah lặng người quỳ trên nền sàn lạnh như băng, khoé mắt hơi ẩm ướt, nhuốm đẫm sự mỏi mệt. Trước mặt cô, hình ảnh người đàn ông tóc đỏ hoàn mỹ như thần a-pô-lô với nụ cười vặn vẹo cũng đã biến mất. Tại nơi đó, chỉ còn một cơ thể đang chìm sâu trong giấc ngủ với những chiếc cọc gỗ ghim chặt vào đáy quan tài.
“Cain thực sự đã bị phong ấn. Người không còn thức dậy từ hơn một trăm năm trước. Những gì mà em thấy được chỉ là ký ức còn lưu lại tại đây của Người. Anh chỉ có thể hướng dẫn em đến đây. Còn lại mọi chuyện sau này tuỳ thuộc vào sự lựa chọn của em. Kế thừa toàn bộ sức mạnh của Vua, hãy hút cạn máu trong thân xác của Người.”
Argmill nhẹ nhàng vỗ vai Sarah vài cái rồi quay lưng. Bước ra một bước, toàn bộ thân hình cao gầy của anh đều bị bao phủ trong một vầng sáng trắng và biến mất khỏi khu đại sảnh. Trở về với khung cảnh bình thường của nghĩa trang, Argmill khẽ hít sâu một hơi luồng không khí mát lạnh vào lồng ngực. Có lẽ, đối với anh, dù cho Sarah lựa chọn như thế nào đi chăng nữa cũng là một loại tiếc nuối.
Nhà Flamel đã trở thành những kẻ canh gác đủ lâu, nhưng sứ mệnh thì vẫn chưa thể chấm dứt. Ngay cả người đó cũng đã ngủ say đủ lâu nhưng vẫn như trước, chưa thể giải thoát.

Sarah Stuart lại không phải là kẻ được lựa chọn.
Argmill hơi ngửa đầu, khẽ thở dài. Mọi việc không phải do anh có thể quyết định được.
Thời gian chờ đợi luôn là một khoảng thời gian lâu dài và nặng nề. Cho đến khi những tia sáng bình minh màu xám đỏ loé lên xa tại phía chân trời, Sarah mới im lặng bước ra khỏi hầm mộ. Argmill không hỏi nhiều về quyết định của cô. Anh hiểu, sự lựa chọn của cô là đúng. Không thể không nói, cô đủ thông minh để nhận ra thứ mà cuộc sống của mình thực sự cần.
Argmill nhìn về phía cánh cửa, niệm thầm một câu thần chú và thu hồi chiếc chìa khoá từ miệng con rắn trông cửa đáng ghét. Lão già đó vẫn luôn ưa làm bộ làm tịch như mọi khi. Hù doạ người đến bằng cái miệng rộng hôi thối của lão và rút nhỏ, trở về quấn quanh ổ khoá.
Đến lúc này, anh mới thực sự thở ra một hơi. Cain, có lẽ sẽ còn an giấc một thởi gian nữa trước khi thời điểm đó xuất hiện. Tất nhiên, sẽ không là hiện tại.
“Chúng ta đi.”
Sarah hơi gật đầu , tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Argmill. Thực ra, trong đầu cô lúc này khá hỗn loạn. Cô cảm giác bản thân không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Mọi thứ giống như một cơn lốc xoáy mà tất cả mọi người, kể cả chính cô đều không có cách nào thoát ra được.
Thế rồi một thân ảnh cao gầy quen thuộc bất chợt xuất hiện trong tầm nhìn, khiến cho tâm hồn cô trở nên trong sáng hơn rất nhiều. Phải rồi, cuộc sống hiện tại của cô còn nhiều rắc rối cần giải quyết hơn những câu chuyện cũ rích, mục nát trong hầm mộ đó. Tỷ như người đàn ông vượt gần phân nửa trái đất đến tìm cô kia, hay là nữ nhân vật chính với số phận khiến người ta loá mắt còn ở Forks chẳng hạn. Còn rất nhiều những điều gần gũi hơn những thứ xa xôi kia. Mà cuộc sống của cô vẫn còn rất dài, bất tận để chậm rãi tháo gỡ từng thứ một.
Không mấy để ý đến tư thế giằng co giữa Edward và Olius, Sarah chăm chú nhìn vào bàn tay rộng lớn rắn chắc đang chìa về phía mình. Giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai cô.
“Trở về đi. Em nghỉ học quá lâu rồi.”
“Đúng vậy. Không thể chạy trốn mãi được.” Sarah khẽ cười.
Cô sung sướng vẫy chào khuôn mặt đang thối ra của Olius và nụ cười bao dung của Argmill, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh. Cô biết, bản thân mình nên đối mặt. Cũng giống như anh không hề bỏ cuộc, cô không nên buông tay anh trước khi anh buông tay cô.
“Có điều, lúc này em không muốn leo lên xe hơi, rất bức bối. Làm thế nào bây giờ?”
Edward hơi mỉm cười khiến khuôn mặt điển trai của anh trở nên nhu hoà hơn rất nhiều. Cánh tay hơi dùng lực dễ dàng kéo cô lên lưng mình. Anh tỏ vẻ bản thân đã sẵn sàng cõng cô xuyên qua đại dương và trở về nước Mỹ… Dĩ nhiên, điều đó là không thể. Nhưng một đoạn đường đến sân bay, và từ sân bay trở về Forks thì thật sự không khó khăn gì mấy.
Khi cảnh tượng xung quanh lấy một tốc độ chóng mặt bay vụt về phía sau, Sarah nhẹ đặt cằm lên vai Edward, nghiêng đầu dựa sát vào khuôn mặt anh, cô nói.
“Anh à. Lúc này, nếu em hỏi anh, có nặng không? Anh nhất định phải trả lời, rất nặng. Bởi vì, anh đang cõng cả thế giới trên đôi vai anh…Anh à, có nặng không?”
“Rất nặng.” Edward khẽ cười. Giấu sâu trong đôi mắt sâu thẳm là lo lắng và đau lòng. “Bởi vì, anh đang cõng cả thế giới trên đôi vai anh.”
“Nếu quá nặng thì thả xuống cũng được. Em sẽ không trách.”
“Không được. Em phải nhìn xem, nhìn thật kỹ, anh có thể đi được đến khi nào.”
“Không phải là mãi mãi sao?”
“Mãi mãi là bao xa?”

____________________
* Tám nhảm:
Viết đến lúc này ta mới nhận ra, tục cũng được, nhàm chán cũng được, ít ra những điều “cũ mèm” này khiến cuộc đời bớt chút khô khan và thêm tia ấm áp.
Giữa biển người mệnh mông, chúng ta rốt cuộc tìm thấy nhau. Một điều thực sự kỳ diệu biết bao! Có được chẳng dễ dàng, để vuột mất lại càng tiếc nuối và càng bi ai hơn khi cứ mãi bước tiếp mà không nhìn thấy hy vọng.
Trong đời thực rất ít chuyện trọn vẹn thế này. Chúng ta thường lướt qua nhau, bỏ lỡ rất nhiều, hối tiếc cũng thật nhiều. Vì vậy mà trong thế giới tinh thần này, ta càng mong được gặp nhiều hơn hai chữ “hội ngộ”, nhìn thấy nhiều hơn những điều “trùng hợp” vụng về nhưng diệu kỳ ấy.
Cũng thành tâm mong ai cũng sẽ như cặp đôi này, dù có vô tình tạm thời ly biệt nhưng cuối cùng cũng sẽ tìm về được lẫn nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.