Đọc truyện Làm Vợ Bác Sĩ – Chương 3: Người phụ nữ điên
Đỗ Hoàng Ngân vừa mới ra khỏi văn phòng của giám đốc, Lý San đã đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Hoàng Ngân, điện thoại của cô đã đổ chuông mười mấy lần rồi, mau nhìn xem có phải ai đó tìm cô có việc gấp gì không.”
“Là điện thoại từ bên bệnh viện gọi đến à?” Đỗ Hoàng Ngân còn chưa kịp đặt bản vẽ xuống đã vội vàng nhận lấy điện thoại.
“Không phải không phải, cô yên tâm, nếu là điện thoại từ bệnh viện gọi tới tôi đã nghe máy giúp cô từ lâu rồi.”
Hoàng Ngân mở điện thoại ra xem rồi thở phào một hơi, thiện tai thiện tai, chỉ là Lý Minh Nhung, một người bạn thân của em gái cô, gọi điện tới thôi.
Cô vội vàng gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Chị Hoàng Ngân, không hay rồi!”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là Thanh Nga, Thanh Nga nó… nhảy lầu tự sát rồi!”
“Uỳnh ——” Câu nói này như một quả bom đột ngột nổ tung trong đầu Đỗ Hoàng Ngân.
“Nhưng chị Hoàng Ngân, chị yên tâm, Thanh Nga đã không có chuyện gì đáng ngại rồi.”
Hai câu nói của Lý Minh Nhung khiến Hoàng Ngân như ngồi một chuyến xe xóc nảy lên núi, cô ôm lấy lồng ngực phập phồng bất an của mình, căng thẳng hỏi lại: “Vậy rốt cuộc tình hình Thanh Nga bây giờ thế nào rồi?”
“Chúng em đã đưa nó tới bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng… bị gãy một chân, hơn nữa còn có hiện tượng chấn động não nhẹ…”
Đỗ Hoàng Ngân hít một hơi lạnh: “Thế mà gọi là không có vấn đề gì lớn? Bác sĩ nào nói thế!”
Không hiểu sao cô thấy tức đến thế.
“Là… là bác sĩ chủ trị của Thanh Nga nói vậy.”
“Thôi, thôi, các em đang ở bệnh viện nào, chị tới đó ngay.”
“Bệnh viện Vinmec.”
“Được rồi, chị xin nghỉ đã, lát nữa sẽ gọi lại cho em.”
Hoàng Ngân vội vàng cúp máy rồi đi tìm lãnh đạo để xin nghỉ.
Ngồi trên tàu cao tốc, cô gọi lại cho Lý Minh Nhung: “Tại sao Thanh Nga đột nhiên muốn tự tử?”
“Chuyện này…”
Lý Minh Nhung có vẻ khó xử.
“Minh Nhung, nếu em vẫn coi chị là chị gái em, em phải nói thật với chị.”
“Được rồi, để em nói. Là thế này, thực ra Thanh Nga cũng không phải tự sát, nó cố ý ngã từ trên tầng ba xuống.”
“Con bé điên rồi chắc?” Hoàng Ngân tức giận quát lên, cũng không quan tâm rằng mình đang ở nơi công cộng.
“Nó… thực ra nó thích một bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Vinmec, hình như họ Cao thì phải, nhưng bác sĩ họ Cao này luôn phớt lờ không thèm để tâm.. Sau cùng nó chỉ có thể nghĩ ra được cách làm dở tệ như vậy thôi.”
Bác sĩ họ Cao? Chắc không phải là vị bác sĩ chỉ riêng giọng nói thôi cũng có thể khiến con gái nhà người ta ễnh bụng mà hôm đó các cô y tá bàn tán đấy chứ?
“Chị thấy nó điên rồi, nó còn khám khoa ngoại thần kinh làm gì, đi thẳng vào khoa tâm thần mới đúng!” Hoàng Ngân tức đến mức run rẩy: “Có kiểu yêu đương như thế hả? Hả? Lấy tính mạng của mình ra mà đùa được à! Nó tưởng nó là ai? Nó có biết cái mạng nó do ai cho không? Nó làm như vậy có xứng với mẹ nó, chị nó, với mỗi một người quan tâm nó không? Thứ ấu trĩ!!”
“Chị Hoàng Ngân, chị đừng giận nữa, em đã mắng con bé đó một trận tơi bời rồi, nó không hiểu chuyện, nó nói nếu mình không làm như vậy thì không có cơ hội tiếp cận bác sĩ khoa ngoại nhà người ta, chị nể tình nó mê trai mà đừng giận nó nữa.”
“Hừ!” Hoàng Ngân cười lạnh: “Chị thấy não của nó ngã đến hỏng rồi!”
…
“Đỗ Thanh Nga, tốt nhất là mày giải thích chuyện này hẳn hoi cho chị!”
Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng bệnh đã tức giận quăng túi xách lên cái tủ đầu giường, hai mắt đỏ lừ trừng trừng nhìn Đỗ Thanh Nga quấn băng trắng nằm trên giường.
“Chị à…”
Hai mắt Đỗ Thanh Nga cũng đỏ ửng, nhìn Hoàng Ngân đang tức giận, mặt mũi cô trông rất oan ức và đáng thương: “Em đau…”
“Cho mày chừa!”
Hoàng Ngân tức giận ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh của cô.
Đỗ Thanh Nga thấy chị mình có vẻ tuyệt tình như vậy, cô tủi thân đến mức nước mắt bỗng chốc trào ra, “Chị ơi, chị đừng giận, sau này em không dám làm vậy nữa.”
“Còn dám có sau này, xem chị đây có tha cho mày không!!”
Hoàng Ngân nhìn cái chân được bó bột thạch cao cứng ngắc của em mình, đau lòng vô cùng nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô: “Theo đuổi một người đàn ông mà đặt cược cả tính mạng mình, đúng là hoang đường!”
Đỗ Thanh Nga len lén liếc nhìn Hoàng Ngân đang tức giận, dè dặt nói: “Chị ơi, em thực sự rất thích anh ấy.”
“Đỗ Thanh Nga, chị cảnh cáo mày, thích mấy thì thích, nhưng chuyện này tuyệt đối không có ngoại lệ!!”
Cô thực sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc là người đàn ông cỡ nào mới khiến em gái cô làm chuyện xằng bậy như vậy được!
Đỗ Thanh Nga làm nũng với Hoàng Ngân để xin tha: “Chị ơi, em đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu.”
“Còn có lần sau thì người nhảy lầu là chị mày đấy!” Hoàng Ngân nói rồi đứng dậy đi rót nước: “Được rồi, nói xem bác sĩ Cao gì gì đó mà mày thích là người thế nào? Có đáng tin không? Người đó rốt cuộc có sức hút thế nào mà để mày làm ra chuyện mất não như vậy được?”
“Chị à, chị hỏi một lúc bao nhiêu câu như vậy, làm sao em trả lời kịp được! Anh ấy là bác sĩ chủ trị của em, lát nữa sẽ đi kiểm tra các phòng bệnh, chị tự nhìn sẽ biết! Nhưng mà, nhìn thôi đấy nhé, chị không được bị người ta mê hoặc đâu, anh ấy là của em!” Đỗ Thanh Nga đùa đùa.
Hoàng Ngân bật cười: “Được rồi, chị không mê trai như em đâu! Lát nữa chị phải hỏi bác sĩ Cao kia xem, trong mắt anh ta thì bệnh nhân phải bị thế nào mới được gọi là vấn đề lớn!”
Cô nói rồi nhấc ấm nước trong tay mình: “Hết nước rồi, chị đi lấy thêm ít nước.”
Hoàng Ngân xách ấm nước nóng ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi cửa, quẹo phải, đi men theo hành lang tới phòng lấy nước.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, phảng phất như nhìn thấy bóng lưng cao lớn đã lâu rồi không gặp, anh mặc áo blouse trắng, hai tay thoải mái đút trong túi áo, hờ hững đi về phía trước, nhưng vẫn không kịp để cô nhìn cho rõ, bóng dáng ấy đã nhanh chóng biến mất nơi cuối hành lang.