Đọc truyện Làm Vợ Bác Sĩ – Chương 15: Trái tim biển cả
“Bộp bộp bộp.” Cô tự dùng tay vỗ lên mặt mình mấy cái, xốc lại tinh thần: “Đỗ Hoàng Ngân, mau lấy lại tinh thần, đừng có nghĩ linh tinh nữa. Người đàn ông ngồi ngoài kia đối với mày mà nói chỉ là người dưng mà thôi, người dưng mà thôi…”
Hoàng Ngân không ngừng tự thôi miên chính mình. Sau khi rửa mặt xong, cô mới từ trong toilet đi ra.
Đồ ăn cũng đã được gọi xong, đang dọn lên bàn.
“Không biết cô Đỗ thích dùng gì, cho nên chúng tôi gọi tạm một vài món. Cô xem còn muốn dùng thêm gì không thì cứ gọi tự nhiên.” Khuất Mỹ Hoa khách sao thiết đãi Hoàng Ngân với dáng vẻ của một chủ nhà.
“Không cần đâu. Nhiều món như thế này là đủ rồi. Cô Khuất không cần khách khí.”
Hoàng Ngân mỉm cười, xua tay từ chối.
Cao Dương Thành ngồi ở phía đối diện cũng không nói thêm gì.
Trong lúc dùng bữa, Khuất Mỹ Hoa thỉnh thoảng sẽ nói một chút ý kiến của mình về cách thiết kế căn nhà mới: “Kỳ thực, tôi rất thích phong cách điền viên thôn dã, có điều Dương Thành hình như không thích như vậy.”
Cô ta mìm cười, nhìn Hoàng Ngân nói: “Anh ấy nhất định cho rằng phong cách thôn dã quá ủy mị, nó sẽ không hợp với một người đàn ông như anh ấy.”
Cao Dương Thành mỉm cười: “Nếu em thích thì cứ bảo cô Đỗ đây thiết kế theo phong cách điền viên thôn dã là được. Em không cần để ý đến anh. Em biết đấy, thứ mà em thích, anh cũng không từ chối.”
Hoàng Ngân buồn chán, cắm đầu ăn cơm, chỉ có một mình cô cảm thấy sơn hào hải vị đang trong miệng lúc này nhạt nhẽo không khác gì sáp nến.
Ngay cả một người ngoài như cô cũng nhìn rõ được rằng Cao Thành Dương rất nuông chiều Khuất Mỹ Hoa.
Khuất Mỹ Hoa nở một nụ cười hạnh phúc: “Cứ chiều em như vậy, không sợ rằng chiều quá thành hư sao!”
“Em hiểu chuyện như vậy sẽ không hư được đâu.”
Thế giới riêng của hai người bọn họ hoàn toàn không có chỗ cho Hoàng Ngân chen chân vào. Và đương nhiên là cô cũng không muốn gia nhập vào cái thế giới ấy. Cho nên cô chỉ ngồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Trong tim đã trống trải rồi, không thể để cái bụng cũng trống rỗng theo được.
Cuối cùng, nhà mới của họ vẫn nghe theo ý kiến của Khuất Mỹ Hoa, thiết kế theo phong cách điền viên thôn dã.
Sau khi dùng bữa và thương lượng xong xuôi, Hoàng Ngân mau chóng cầm xấp tài liệu rời khỏi nhà hàng.
Do vội vàng, cô bất cẩn đụng phải một người phục vụ.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Sau khi xin lỗi người phục vụ, cô nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, cô buông một tiếng thở dài, cảm thấy bầu không khí xung quanh cũng khiến bản thân thoải mái hơn rất nhiều.
Trời tối rồi. Cô ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời bạt ngàn sao sáng lấp lánh như dải ngân hà rồi vui vẻ nở nụ cười. Cuối cùng… Đỗ Hoàng Ngân, mày cuối cùng cũng đã đi ra khỏi thế giới của anh ấy rồi.
Cô vui vẻ là vậy, nhưng từ tận sâu trong tâm khảm từng đợt chua xót vẫn cứ dâng lên không ngừng.
Cô cúi đầu xuống, đi bộ về phía trạm tàu điện ngầm.
Đỗ Hoàng Ngân, mày đã ra khỏi thế giới của anh ấy rồi. Nhưng còn anh ấy thì sao? Đến khi nào anh ấy mới bước chân ra khỏi thế giới của mày?
…
“Thưa anh, đây là chiếc bông tai mà vị khách nữ ngồi cùng bàn với anh lúc nãy va phải tôi đã đánh rơi.”
Người phục vụ đứng cạnh bàn ăn của Cao Dương Thành chính là người vừa mới va phải Hoàng Ngân lúc nãy.
Khi anh ta phát hiện chiếc bông tai rơi trên sàn nhà và đuổi theo thì Hoàng Ngân đã rời đi rồi.
Lúc Cao Dương Thành nhìn thấy chiếc bông tai người phục vụ đưa cho, anh đứng hình mất ba giây.
Đó là một viên kim cương vô cùng nhỏ.
Viên đá quý tuy rằng rất nhỏ nhưng những nét chạm khắc trên đó vô cùng tinh xảo, dù cho với sự phát triển của thủ công mỹ nghệ hiện đại ngày nay cũng gần như không thể đạt đến được trình độ tinh xảo như thế này.
“Đưa nó cho tôi đi. Cô ấy là bạn tôi. Tôi sẽ đem nó trả lại cho cô ấy.”
Cao Dương Thành nhận lấy chiếc bông tai.
Khuất Mỹ Hoa quay đầu sang tỏ vẻ hiếu kỳ, sau đó thì thầm: “Đây… đây không phải Trái Tim Biển Cả sao? Cô Đỗ có vẻ không giống người giàu có, nhưng đây… cả thế giới chỉ có một viên kim cương nhỏ mảnh được trạm khắc tinh tế là Trái Tim Biển Cả mà thôi!”
“Ừm.”
Cao Dương Thành buông một tiếng trầm mặc.
Anh kẹp chiếc bông tai giữa ngón trỏ và ngón cái, nhìn nó đăm chiêu một hồi, đôi mắt đen láy càng trở nên sâu hun hút.
Khi Hoàng Ngân phát hiện đôi bông tai của mình bị rơi mất thì đã là chuyện của nửa giờ sau.
Trong lúc Hoàng Ngân buồn chán ngồi ở ga tàu điện ngầm, cô theo thói quen vén tóc ra sau. Vừa chạm vào tai, cô không khỏi sửng sốt khi chẳng sờ thấy chiếc bông tai đâu cả.
Bông tai của cô đâu rồi?
Hoàng Ngân vô cùng lo lắng sờ đi sờ lại vành tai của mình nhưng vẫn không thấy chiếc bông tai.
Cô dứng dậy, xem xét kĩ càng mái tóc dài của bản thân một lượt rồi đảo mắt nhìn tứ phía xung quanh, nhưng đều không thấy bóng dáng chiếc bông tai đâu cả.
Trên đầu, trong quần áo, thậm chí cô đã tìm kỹ cả cái túi xách của mình, chỗ nào cũng không tìm thấy.
Hoàng Ngân có chút sốt ruột. Đúng lúc này, tàu điện ngầm đi tới, Hoàng Ngân không nghĩ gì nhiều vội leo lên tàu đi đến bệnh viện.
Cô lục tung phòng bệnh của bé Hướng Dương lên để tìm.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại giống chuột thế? Lục tung hết căn phòng của Dương Dương lên rồi?”
Bé Hướng Dương ngồi khoanh chân trên giường, chu cái miệng nhỏ, trách Hoàng Ngân không sạch sẽ gọn gàng.
“Bé ngoan à, tại mẹ đánh rơi một thứ vô cùng vô cùng quan trọng, nên mẹ nhất định phải tìm được nó.” Nói rồi, Hoàng Ngân đến một góc phòng khác tìm tiếp.
“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đánh rơi thứ gì?” Bé Hướng Dương nằm bò ra giường, mở to đôi mắt tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn Hoàng Ngân cứ chạy tới chạy lui trong phòng.
“Bông tai của mẹ bị rơi mất rồi, chính là chiếc màu xanh mà mẹ hay đeo đó. Con biết không?”
“Nhưng mà lúc chiều mẹ đến đây không phải vẫn còn đeo trên tai sao?”
“Thật sao?”
“Vâng ạ.”
Cậu bé gật đầu khẳng định.
Hoàng Ngân có chút lo lắng. Chắc không phải làm rơi ở nhà hàng hay nhà của anh ấy chứ?
“Con ngoan, đi ngủ trước đi. Mẹ đi ra ngoài một lát rồi quay về ngay, được chứ?”