Làm Vợ Anh Nhé ! Nhóc Con

Chương 9: Người tôi yêu...là anh...!


Bạn đang đọc Làm Vợ Anh Nhé ! Nhóc Con: Chương 9: Người tôi yêu…là anh…!

Mới đó mà đã hết 1 tuần, ko hiểu tại sao dạo này hắn hay nổi khùng với nó? Từ lúc nó thân với Duy, hắn ít nới chuyện với nó hơn, ko trêu chọc hay làm cho nó cười nữa. Hắn cứ lạnh lùng như vậy, nhiều lúc nó hỏi nhưng hắn ko nói, giả vờ đánh lảng sang chuyện khác. Thực sự, hắn đau khổ vì nó…
Sáng hôm nay, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, đang đứng ở hành lang trước cửa lớp, nó giật mình khi bị ai đó dí 1 hộp trà sữa mát lạnh vào má…là Duy…
– Cậu uồng ko? *mỉm cười*
– Có chứ…^_^ mình thích uống trà sữa lắm luôn đó, cảm ơn cậu.
– Hehe, sao giống mình vậy?
– Thiệt hả? Chắc tại cậu học theo mình cũng nên ^^
….
Ngồi trong lớp, nhìn ra cửa thấy nó và Duy cười nói tíu tít, trái tim hắn như thắt lại…Đau…Hắn đã ngĩ, nó thích Duy, hắn cố đấu tranh lại suy ngĩ đó nhưng ko thể nào làm được. Hắn tự nhủ phải cố dành lại nó về ình. Nhất định thế…
Đag mải mê suy ngĩ, hắn giật mình khi nge thấy 1 giọng eo éo bên tai, đó là Thanh Ly.
– Anh Tuấn Anh, trưa nay em mời anh đi ăn được ko?
Hắn ngước lên, cô ta phải nói là đẹp nhưng vẻ đẹp đó còn thua nó xa ngàn dặm và ngàn trượng…
– Cô…nhìn cô quen quá? *nhíu mày*
– Anh ko nhận ra em sao? Bữa tiệc ở nhà hàng Bambu, anh đã ngồi cùng bàn với em (dịu dàng thấy ớn)

– À…đúng rồi, con gái tổng giám đốc Bùi…Thanh Ly phải ko?
– Anh nói đúng rồi, vậy trưa nay…
– À, trưa nay tôi bận…khi khác được ko?
– Ờ…dạ được (tiếc lắm)
Ly quay đầu bước đi với vẻ tiếc nuối cộng tức giận, cô ta như sắp bốc hỏa tới nơi…(ko dụ được trai, cho chừa…hồ li tinh)
Ra về, hắn đợi nó ở cổng, mãi ko thấy nó đâu, A…kia rồi, nhưng nó đang đi với Duy, 2 người có vẻ vui lắm. Thấy hắn, nó chào tạm biệt Duy, rồi nhảy chân sáo lại chỗ hắn:
– Đợi tôi lâu ko?
– Về thôi…*lạnh lùng*
– Ơ…sao thế?
Mặc cho nó cứ lải nhải bên tai, hắn cứ lao xe như điên mà về. Tới nhà, hắn xuống xe rồi bỏ vào trong, ko thèm đoái hoài gì tới nó…
Đã 12h, hắn vẫn cứ ngồi lì trong phòng, khóa chặt cửa…Nó tiến đến trước cửa phòng, đập sầm sầm:
– Tuấn Anh à…tôi đói! Đi ăn đi…*hét*
– Em đi 1 mình đi, tôi ko muốn ăn *có vẻ tức lắm ý*
– Anh sao vậy? Rốt cuộc anh bị cái gì mà mấy ngày hôm nay anh cứ như thằng khùng vậy? *bốc hỏa*
Hắn tức giận, mở cửa phòng đột ngột rồi la lên:
– PHẢI! Tôi khùng, tôi làm sao sánh được với cậu bạn thân của em chứ? *bốc hỏa ko kém*
Nó ngạc nhiên khi thấy hắn nói như vậy…
– Ý anh là sao?
Hắn cố nhịn lắm rồi nhuwg vì cứ thấy nó và Duy suốt ngày rủ nhau đi chơi, xme phim, ở trường cứ nói chuyện, trêu đùa nhau như vậy, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn giận quá, xả ra hết mọi tức tối trong lòng:
– Em ko hiểu, hay cố tình ko hiểu. Em nói em cần thời gian, em nói tôi đợi em. Vậy tại sao em lại thân với thằng đó vậy? Em ko yêu tôi, em có thể nói ra, chứ đừng trêu đùa trước mặt tôi như vậy? Em thích hắn hơn là tôi. Đúng ko/ tôi ko níu kéo em, em có thể làm điều em muốn *tức giận mỉa mai* (đàn ông…chó quá)
Nó nge những lời như vậy mà như bị dao cứa vào tim, mắt nó đã nhòa đi, nước mắt cứ tuôn rơi trên 2 gò má:

– Anh nói…tôi thích Duy? Anh nói, tôi trêu đùa anh…Vậy anh đã ân hận vì anh đã yêu tôi rồi chứ gì? Tôi hiểu, ừ phải…tôi trêu đùa anh, tôi hèn hạ thế đấy. Anh ko biết là…đối với tôi, Duy là 1 người bạn tốt, 1 người bạn tôi quý mến…tôi với Duy chỉ là bạn mà thôi, tôi ko có tình cảm nào khác ngoài tình bạn với Duy. Bởi vì, trong tim tôi, đã có 1 người…người ấy đã làm tôi…đau đớn…
Hắn sững sờ nhìn thẳng vào mắt nó, nó đang khóc, khóc nấc lên, nó nói trong tiếng nấc:
– Đồ tồi…người tôi yêu…là anh đây!
Nói được như vậy, nó chạy vụt đi, lấy xe trong gara, nó phóng như bay. Vừa lái xe, nó vừa khóc, nó khóc nức nở, hắn đã làm nó tổn thương, chưa bao giờ nó cảm thấy buồn như vậy.
Nó lại xe đến bar, chỉ có vậy nó mới đỡ buồn. Nó thất thểu bước vào, mặc cho tiếng đàn em chào hỏi râm ran. Nó bước tới bàn, cầm ly rượu mạnh nốc cạn. Hôm nay, Min và anh Hai nó cũng tới, thấy nó cả 2 đều mắt chữ O mồm chữ A. Hoảng hốt, nhào tới khi thấy nó chuẩn bị uống li rượu thứ 2, giựt lấy cốc rượu, Min quát nó:
– Mày điên à? Mày đang bị đau dạ dày đó, sao lại đi uống laoij này? *khùng luôn*
Nó ko nói gì…lại òa lên nức nở.
– Ơ! Sao vậy…sao lại khóc? – Min thấy hoảng luôn.
Anh Hai nó cũng rối rít lên khi thấy nó khóc:
– Sao vậy Su? Tại sao Su của anh khóc? Thằng chồng em lại bắt nạt em hả? Hay nó cặp bồ với đứa khác?…thằng khốn, sao mày dmas làm em gái tao khóc…
– Anh thôi đi *Min phát bực vì độ điên của thằng Bin* (em nó mới được Nghi Phú chuẩn đoán giai đoạn cuối nên mới trả về thì phải?)
Min lại tiếp tục hỏi nó…nó nấc lên:
– Min à, tao buồn quá…anh ấy, bảo tao đang đùa cợt tình cảm của anh ấy, tao ko có vậy mà…
Min chợt thấu lời nó nói, rồi nhẹ nhàng ôm nó:
– Nín đi, mày ko làm gì sai cả, tao hiểu rồi…đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn mà…

Nó thiếp đi trong vòng tay của Min, hàng nước mắt vẫn lăn trên má, Min ko đánh thức nó, chỉ ôm nó vỗ về, cô biết, khi nó khóc thì nó sẽ ngủ để quên đi mọi thứ…
Anh Hai nó cứ đứng lơ ngơ ko biết làm gì, càng ko hiểu nó làm sao…(rõ khổ, anh còn thua cả cái đứa lên 5)
….
Tại biệt thự của hắn và nó, sau khi nó bỏ đi, hắn đứng như trời trồng khi nge câu nó vừa nói, hắn sock đến nỗi ko đuổi theo nó, ko đi tìm nó, ko gọi điện luôn…Hắn thẫn thờ ngồi xuống giường. Tâm trạng hắn bây giờ là 1 mớ hỗn độn, vui có, buồn có, ân hận co. Hắn chỉ muốn giết chính bản thân mình. Tại sao lại để nó đau khổ? Tại sao lại nói với nó những lời như vậy…hắn thấy hối hận, thực sự hối hận…Bận rộn với 1 đống suy ngĩ, hắn mệt mỏi nằm xuống giường rồi ngủ lúc nào ko hay…
*****
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong, hắn mở mắt tỉnh dậy, nó vẫn ko về, hắn bắt đầu lo lắng. Hôm qua, nó lấy xe đi ko biết có xảy ra chuyện gì ko? Hắn mở điện thoại, 20 cuộc gọi nhỡ, của Min và mẹ vợ hắn.
Hắn thấy nóng ruột, ko lẽ Su xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng gọi lại ẹ Su:
– Alô! Mẹ ạ, Su…
– Hai đứa xảy ra chuyện gì mà Su phải bỏ về nhà mẹ thế hả? *cắt lời hắn*
– Con…chỉ là chút hiểu lầm thôi ạ *ủ rũ*
– Con bé đêm qua say khướt, anh Hai đưa về nhà mẹ, giờ nó vẫn đang ngủ, 2 đứa liệu mà làm lành với nhau đi.
– Vâng, con sẽ qua đón cô ấy về sớm, cảm ơn mẹ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.