Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 69: Thân Thể


Đọc truyện Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị – Chương 69: Thân Thể


Tô Mẫn sững lại tại chỗ, cậu bị hiện tượng này làm cho hoảng sợ, có chút không rõ nguyên nhân ở đâu, lẽ nào nơi này có cơ chế hủy thi diệt tích?         
Thế nhưng ngẫm lại không có khả năng lắm.         
Nghiêm Kinh Tài quay đầu lại hô: “Tô Mẫn, cậu còn ở bên kia làm gì?”         
Tô Mẫn hoàn hồn, đóng cửa lại, “Đến đây.”         
Bởi vì đang ở lầu một, cho nên bọn họ cách đại sảnh cũng không xa.

Lúc đến bên cạnh bàn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng.         
Bây giờ là mùa hè, nhưng khí trời trong cô nhi viện cứ như đầu thu.         
Buổi tối ngủ không cần quạt điện, ngay cả máy điều hoà cũng không nhìn thấy, thế nhưng lại không thấy nóng.         
Lão viện trưởng nói: “Ta đã ăn rồi.

Hôm nay có một đứa nhỏ bị bệnh, ta sẽ qua xem một chút, các con từ từ ăn.”         
Ông lão nhìn mấy người ngồi xuống.        
Tô Mẫn đang chuẩn bị ngồi thì bị lão viện trưởng ngăn lại, “Đây là chỗ ngồi của con, đừng ngồi sai.”         
Tô Mẫn nhìn về phía chỗ ông lão chỉ.         
Trêи bàn đã sắp xếp ba dĩa đồ ăn đặc sắc, hương vị đầy đủ.         
Nhưng nhìn lại trêи bàn của ba người khác, đều là dĩa đồ ăn giống nhau, ngay cả vị trí bày ra cũng không khác.         
Tô Mẫn: “…”         
Đây là thôi thúc muốn cậu phải ăn?         
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương rất đồng tình nhìn Tô Mẫn.         
Tô Mẫn trầm mặc ngồi xuống.         
Lão viện trưởng liền thuận miệng giáo huấn: “Hôm qua con ăn quá ít, như vậy không được, ngày hôm nay phải ăn nhiều vào.”         
Tô Mẫn cười qua loa.         
Lão viện trưởng hài lòng chắp tay sau lưng, đi về phía cầu thang.         
Nghiêm Kinh Tài nhìn ông lão rời đi, liền chạy theo kiểm tra một phen, trở về nói: “Hôm nay ông ấy không trông chúng ta ăn cơm, quá tốt.”         
Có ông ta ở đây, tất cả bọn họ đều ăn không trôi.         
Hứa Y Hương nói: “Vậy chúng ta trực tiếp đổ luôn không?”         

Chuyện cơm nước làm cho bọn họ đều lãng quên cái chết vô cùng thê thảm của Thạch Nam Thịnh, lúc này lo lắng mình có thể ăn được cái gì.         
Tô Mẫn nói: “Mọi người kiểm tra trước xem thử?”         
Nghiêm Kinh Tài nghĩ tới ngón tay, “Đúng đúng đúng, xem một chút bên trong có thứ gì kỳ lạ không.”         
Hắn trực tiếp dùng đũa đâm cái dĩa, đem tất cả đồ ăn đều lật tung lên.         
Trong cái dĩa của hắn có vài lát ớt xanh, chồng lên nhau, vừa bị mở ra, đồ vật phía dưới liền xuất hiện.         
Nghiêm Kinh Tài ngừng đũa lại, “Đây là…!Đây là cái gì?”         
Hứa Y Hương nhìn sang, thiếu chút nữa té từ trêи ghế xuống, lắp bắp nói: “Không phải là mắt, con mắt chứ?”         
Đồ ăn của nàng và Nghiêm Kinh Tài giống nhau.         
Nghiêm Kinh Tài chọt đũa vào liền xuất hiện một con mắt, nó bị đồ ăn che khuất đi, thời điểm lúc nãy đảo lên mới làm nó lật ra.         
Không ai biết tiểu Trần rốt cuộc nấu thế nào, bọn họ chỉ có thể ước chừng nhìn ra đó là một con mắt.         
Một dĩa đồ ăn khác cũng giống như đúc được Hàn Cầm Cầm cầm lên lật qua lật lại.        
Rất nhanh sắc mặt nàng liền vô cùng khó xem, “Bên tôi cũng có.”         
Tô Mẫn bị lời nói của bọn họ làm thiếu chút nữa buồn nôn.         
Cậu nhìn ba cái dĩa trước mặt mình, lấy đũa cẩn thận đẩy ra, thế nhưng bên trong không có thứ gì.         
Ba người kia đều nhìn cậu.         
Vừa nhìn thấy thức ăn bên trong rất bình thường, ánh mắt họ liền cực kỳ u oán, ghen tị.         
Tuy rằng Nghiêm Kinh Tài biết thức ăn này khẳng định sẽ không ai ăn, thế nhưng khi biết một bàn đồ ăn của họ đều có vấn đề, nhưng ba cái dĩa khác nhau của Tô Mẫn, cư nhiên lại rất bình thường.         
Bọn họ đã đắc tội tên tiểu Trần kia sao?         
Tô Mẫn ngẩng đầu lên, cậu cũng rất bất đắc dĩ, buông tay nói: “Mọi người đừng nhìn tôi nữa, tôi cũng không ăn.”         
Nghiêm Kinh Tài hai mắt đỏ lên, “Vì sao trong dĩa cậu không có thứ gì, có phải cậu đã lén lút hối lộ tiểu Trần không ?”         
Tô Mẫn: “…!Tôi lấy cái gì để hối lộ?”         
Hứa Y Hương đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, giật nảy cả mình.         
Hàn Cầm Cầm nói: “Ai biết cậu có cùng một nhóm với bọn họ hay không.”         
Tô Mẫn không có ấn tượng tốt với Hàn Cầm Cầm, cũng không muốn giải thích với nàng , dù sao ngoại trừ nam nữ chính mọi người đều là pháo hôi.         
Nghiêm Kinh Tài nói: “Trước tiên đem đồ ăn đổ đi.”         
Lỡ như lão viện trưởng chăm sóc mấy đứa trẻ xuống, vậy chẳng phải lại muốn quan sát bọn họ ăn cơm sao, thế thì chết thật.         
Con mắt này cũng không ai xác nhận là mắt người hay mắt gì, cho nên không ăn là tốt nhất.

Hứa Y Hương cùng Nghiêm Kinh Tài đều có thể tưởng tượng khung cảnh nấu ăn diễn ra trong nhà bếp.       
Nhất định là lúc tiểu Trần đang nấu cơm đã đem tròng mắt của chính mình móc ra, hoặc chính là nó tự rớt vào nồi, sau đó hắn cứ để như vậy xào, cũng có thể là dùng tay của chính mình xào luôn.         
Lúc ra tới cửa, Tô Mẫn thấp giọng nhắc nhở: “Lần này vứt chỗ khác đi.”         
Nghiêm Kinh Tài tuy không hiểu, nhưng vẫn cùng Hứa Y Hương đi chỗ khác, so với chỗ hôm qua xa hơn.         
Cũng chỉ có Hàn Cầm Cầm không muốn, nàng vẫn ngồi tại chỗ.         
Sau đó, mấy người lại lần nữa trở về trêи bàn, làm ra bộ dáng đã ăn xong, lão viện trưởng còn chưa có xuống dưới.         
Tô Mẫn nhắc nhở: “Thi thể Thạch Nam Thịnh biến mất rồi.”         
Nghiêm Kinh Tài khϊế͙p͙ sợ, “Cái gì?”         
“Trước khi chúng ta đi không phải vẫn ở đó sao?” Hứa Y Hương thở hổn hển, tuy nàng không muốn nhìn lại hình ảnh máu me như vậy, “Làm sao biến mất ?”         
Đối với lời nói của Tô Mẫn, nàng không nghi ngờ, dù sao mọi người đều là chấu chấu buộc chung một sợ dây thừng.         
Tuy Tô Mẫn may mắn hơn bọn họ một chút, ít nhất tiểu Trần chiêu đãi cậu rất nhiều, mà chuyện này hình như cũng không quá tốt.         
Hàn Cầm Cầm không quá tin tưởng, “Làm sao có khả năng biến mất?”         
Nàng nói xong liền trực tiếp đẩy ghế ra, đi về phía phòng của Thạch Nam Thịnh.         
Lúc Tô Mẫn rời đi cũng không khóa cửa phòng lại, chỉ đóng lại thôi.         
“Thái độ của cô ta là gì vậy?” Nghiêm Kinh Tài rủa thầm nói: “Coi chừng gặp chuyện.”         
Ngồi ở đại sảnh có thể nhìn thấy hành lang, thế nhưng chỉ nhìn thấy một ít thân hình của Hàn Cầm Cầm, bởi vì tia sáng quá mờ.         
Không quá một phút, Hàn Cầm Cầm đã trở lại đại sảnh.         
Tô Mẫn không nhìn nàng, đề nghị: “Tôi quyết định đêm nay đi xem những đứa trẻ khác, có ai muốn đi cùng không?”         
Chuyện của bé gái Minh Thần cậu còn nhớ rõ ràng.        
Nghiêm Kinh Tài cau mày nói: “Đi qua phía đối diện à, nhưng nếu viện trưởng phát hiện, lúc đó chúng ta…”         
Bây giờ hắn rất sợ viện trưởng.        
Tô Mẫn suy tư một chút, “Anh nói cũng đúng, nhưng chung quy phải xem, chung ta có thể đi đường khác.”         
Hứa Y Hương hỏi: “Tại sao phải đến xem?”         
Tô Mẫn nói: “Nếu không xem chúng ta sẽ không biết, chẳng lẽ cứ chờ chết ở đây?”         
Đối với câu trả lời này, Hứa Y Hương dĩ nhiên không có cách nào phản bác.         
Bởi vì tối hôm qua Thạch Nam Thịnh vô tri vô giác ăn ngón tay của tiểu Trần, cho nên bây giờ đã chết thảm, chết rồi không nói, ngay cả thi thể cũng không thấy.         

Nghiêm Kinh Tài đột nhiên nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Mọi người nói xem, viện trưởng chúng ta nhìn thấy bây giờ có phải người thật không?”         
Trong trí nhớ của hắn lão viện trưởng phải từ ái mới đúng, nhưng từ lúc hắn trở lại đây biểu hiện của ông lão rất âm trầm.         
Kỳ quái nhất chính là tiểu Trần.         
Cô nhi viện có công nhân, đây là điều rất bình thường, nhưng điểm bất thường là tiểu Trần quá lập dị.
Tô Mẫn nói: “Không phải là không có khả năng.”         
Nếu như đúng như vậy, vậy nó tương tự như.

Cậu cảm thấy có khả năng, nhưng không lớn lắm.
Vì cô nhi viện này là có thật.         
Nghiêm Kinh Tài cảm thấy mình nói đúng, “Cậu xem, mười mấy năm qua mọi người có từng trở lại không? Có tận mắt thấy được bộ dáng viện trưởng?”         
Chính hắn cũng chưa từng trở về, chỉ nhớ rõ viện trưởng trong trí nhớ.         
Hàn Cầm Cầm nói: “Không có.”         
Nghe lời hắn, Tô Mẫn đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Trong cô nhi viện tất cả mọi người đều có hồ sơ đúng không?”
Tuy Hứa Y Hương không làm trong nghề này, thế nhưng cũng hiểu, “Có, dù sao thủ tục nhận nuôi cần rất nhiều thứ, ít nhất những thông tin ban đầu là phải có.”         
Tô Mẫn nói: “Tôi muốn đến phòng hồ sơ xem thử.”        
Ở địa phương như này, phòng hồ sơ sẽ tiết lộ cho bọn họ đầu mối quan trọng, cũng gần giống .
Trong bộ phim đó cậu đã thấy được ảnh chụp chung của mọi người, e rằng trong cô nhi viện cũng có chụp ảnh chung.         
Hàn Cầm Cầm nói: “Mấy người cứ chạy loạn như vậy sẽ chết nhanh hơn.”         
Nghiêm Kinh Tài nói: “Cậu ngồi im ở đây cũng chết.”         
Hiện tại mới chỉ là thêm đồ vào trong thức ăn thôi, chờ thời gian lâu dài, không chắc bọn họ sẽ làm ra những cái gì đáng sợ hơn nữa.
Hàn Cầm Cầm cười lạnh nói: “Vậy mấy người đi đi.”         
Tô Mẫn biểu tình không thay đổi, “Việc này không nên chậm trễ, liền thừa dịp hiện tại cậu không muốn thì có thể đi ngăn cản viện trưởng.”
Hàn Cầm Cầm nói: “Tôi không rảnh, tôi muốn trở về phòng.”         
Để cho nàng đi nói chuyện với viện trưởng, đây chẳng phải đưa mình vào chỗ chết sao, nàng sẽ không làm chuyện dại dột như vậy.
Tô Mẫn mặt không hề cảm xúc, “Tuỳ cậu.”         
Nghe vậy, Hàn Cầm Cầm trực tiếp quay người rời đi, giày cao gót giẫm trêи mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, từ từ nhỏ đi, sau đó biến mất.         
Trong đại sảnh an tĩnh một hồi, Nghiêm Kinh Tài nói: “Đi cũng tốt.”         
Nói khó nghe một chút, hắn còn sợ nàng cản trở.         
Gây cản trở cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, chỉ sợ là đồng đội heo, hoặc đến thời điểm quan trọng lại kêu thảm thiết hấp dẫn mấy tầm mắt trong cô nhi viện.         
Hiện tại ba người ở đây vừa vặn là những người nhìn thấy tất cả mọi chuyện.         
Tô Mẫn nhìn xuống thời gian, “Bây giờ là chín giờ, còn 3 tiếng nữa trời sáng, chúng ta mau chóng đi.”         
Qua hừng đông cậu sẽ thu được gợi ý mới.         

Mấy nhắc nhở này thường đều liên quan đến một người chết, đương nhiên cậu hi vọng tất cả mọi người có thể còn sống.         
Hứa Y Hương gật đầu nói: “Đúng, chúng ta nhanh lên, đi sớm sẽ biết sớm, còn phải lót dạ một chút nữa.”        
Bữa này bọn họ đã không ăn, đều sẽ chết đói.         
Hai người đều phải dựa vào đồ ăn cứu viện của Tô Mẫn, chính bọn họ cũng thấy ngại, thế nhưng vì mạng sống chỉ có thể làm như thế.         
Ba người trực tiếp rời khỏi đại sảnh, đi lên cầu thang.

Bởi vì lầu một và lầu hai nhất định không có, lầu ba bọn họ còn chưa đi lên, bây giờ đi lên trước xem thử.

Nếu như không có, thì phải đi đến chỗ mấy đứa trẻ đang ở.         
Thời điểm đi lên cầu thang, bọn họ đều tận lực hạ thấp giọng.         
Dù sao đem lão viện trưởng hấp dẫn tới đây, vạn nhất bị hỏi vấn đề gì đó, còn phải nghĩ kỹ làm sao trả lời.         
Hứa Y Hương cẩn thận đi tới, nhìn về phía Tô Mẫn, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia Tô Mẫn…!Buổi tối ngày hôm ấy…!Có phải là…”         
Tô Mẫn không rõ chuyện gì, “Là cái gì?”         
Hứa Y Hương không thèm đến xỉa, “Có phải là tiểu Trần cưỡng bách cậu không?”         
Tô Mẫn: “? ? ?”        
Hứa Y Hương cảm thấy suy nghĩ của mình chính xác, nếu không tại sao tiểu Trần lại ưu tiên cho Tô Mẫn, nhất định có bí mật gì đó.         
Nàng kết hợp mấy việc mình thấy lại, cũng chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này.        
Tô Mẫn: “…!Cậu suy nghĩ nhiều quá.”         
Cậu phát hiện nữ chính của bộ phim kinh dị này thật sự là não bổ rất nặng, lúc nào cũng có ý tưởng kỳ lạ.         
Hứa Y Hương nhìn cậu, “Thật sự là tôi nghĩ quá nhiều?”         
Tô Mẫn mặt nghiêm túc, “Thật sự.”         
Cậu cũng không sửa lại suy nghĩ của Hứa Y Hương, cậu sợ Thẩm Túc nghe xong muốn đánh người.         
Hứa Y Hương lại để ý đến một vấn đề khác, cả kinh nói: “A, nói như vậy thật sự có người cưỡng bách cậu? Cậu hối lộ ác quỷ…”         
Tô Mẫn: “…”         
Cậu làm gì có hối lộ Thẩm Túc…         
Tô Mẫn vỗ vỗ Nghiêm Kinh Tài đang sợ run phía trước, nhắc nhở: “Bạn gái anh hình như đang sợ lắm.”         
Nghiêm Kinh Tài liền vội vàng xoay người, đem Hứa Y Hương lôi vào trong ngực, quan tâm nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”         
Hứa Y Hương che miệng lại, không muốn nói chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.