Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 59: Tên Gốc


Đọc truyện Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị – Chương 59: Tên Gốc


Ngay khi bài viết này được xuất bản, số lượng đọc rất nhanh đã lên đến 100.000.
Một bộ phim không nổi tiếng nhưng được xuất hiện trêи một loạt tin tức đã khiến nó lập tức lọt vào mắt công chúng.

Mặc dù có nhiều người không thích lắm, nhưng nó đã hấp dẫn không ít người qua đường.
Đặc biệt là tên bài viết này.
Ấn tượng của khán giả khi xem phim kinh dị bình thường đều là ma hoặc kẻ giết người hoặc là bệnh tâm thần.
Đối với tiêu đề về tư thế, bọn họ tò mò muốn xem một chút là tư thế giết người kiểu gì.
Nhưng mà sau khi xem từ đầu tới đuôi xong, tất cả mọi người đều cảm thấy bị lừa, đây chỉ là một cái tên do công ty khác đặt ra.

“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra được tư thế và cái tôi đang xem là hai cái khác nhau…!Xem ra tôi quá trong sáng, còn thế giới này quá phức tạp.”
“Dù thế nào cũng có nhiều tư thế như vậy, có hình vẽ không?”
“Nói tư thế làm cái gì, không có hình ảnh, không có bằng chứng, mấy người chơi trò pr bẩn sao? Tôi không xem nó, coi mấy người làm thế nào?”
“Tôi là người mới, cho hỏi đây có phải phim tình yêu giữa người và quỷ không?”
“…”
Khi hai người Tiền Huệ và Trịnh Vi Vi viết bài báo này, các nàng nhận được số tiền thưởng rất lớn, cho nên cũng ra sức tuyên truyền hơn.

Bởi vì bọn họ không nhớ lắm về các nội dung khác của bộ phim, nên hầu hết đều viết theo ghi chú của các nàng.

Về phần tranh ảnh, đương nhiên được cắt ghép từ trailer rồi.

Thế nhưng là phim của khán giả được chiếu lại lần nữa.

Không có một đoạn video giới thiệu nào, nó được trực tiếp phát hành và chỉ được quảng bá trước khi bắt đầu.
Mới đầu là viết văn, tự nhiên kết quả ra lại cứ như một cuốn tiểu thuyết.
Ví dụ, có một phần làm cho người xem qua đều nhắc tới ——
【…!Trước khi đoạn này xuất hiện, chúng ta cho là Tô Mẫn sẽ bị kéo vào sau đó biến mất giống như Chu Thanh Thanh, thế nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược nhau.

Nằm ở trêи giường chính là con quỷ từ đầu tới đuôi vẫn chưa từng lộ mặt, và nó bị Tô Mẫn áp đảo thành công! Đúng vậy mọi người không có nhìn lầm, là áp đảo đấy! 】
【 mọi người đều biết, cái tư thế này là tương đối ám muội, đương nhiên loại trừ một số vị khán giả khả ái không biết tư thế này là gì , các bạn có thể lên baidu tìm tòi một chút, một thế giới mới chào đón các bạn.


【 Chưa đầy một phút, Tô Mẫn ngồi ở nơi đó, sau đó liền khom người xuống, thậm chí anh ấy còn cười.


Đối với nguyên nhân xuất hiện nụ cười này, tiểu biên tập cũng không biết lý do mọi người ạ.


【 bởi vì độ dài bài viết bị giới hạn, chúng tôi không thể nói quá nhiều, cho nên không có cách nào đem toàn bộ nội dung bộ phim nói ra, chỉ có thể chọn lựa vài điểm thú vị.

Nếu các bạn quan tâm có thể đến rạp chiếu phim đển xem.


…!
Xã hội bây giờ thông tin đang nắm quyền, đủ loại bài viết đều có, chủ yếu là chọn một cái gì đó hay ho rồi khen lấy khen để, khen đến cuối cùng tất cả mọi người đều sản sinh năng lực miễn dịch.
Bởi vì dù có đổi cách khen thế nào thì vấn đề vẫn tương tự.

Thế nhưng Tiền Huệ cùng Trịnh Vi Vi hai người này khác biệt, bọn họ được xem là những người thuộc về lối sáng tạo riêng, tiêu đề đưa ra hấp dẫn những người qua đường, dẫn họ vào rồi lại thả cho họ mồi câu.

Mồi cầu này thành công trong việc đưa một số người đến rạp chiếu phim.
Những bình luận chưa từng xem bộ phim không nói đến, còn những người đã xem qua ( Death Show) cùng ( Death Show mới ) cũng dồn dập để lại đánh giá trêи các weibo lớn.
“Tôi! Tôi xem xong, hai cái đều xem hết, đây là vé xem phim, chứng minh bên trong bài viết này nói đúng nhé.”
“Ha ha ha ha ha ha thì ra cũng có người cùng cảm giác với tôi sao? Tôi vẫn luôn đang đếm xem có bao nhiêu tư thế đây này.”
“Nó thực sự thú vị không? Bộ phim đúng là có những cái này, nhưng là do cá nhân đưa ra, căn bản đều là do góc nhìn của bạn.

Nó không phải là bộ phim gốc mà bạn nói.

Thú vị chỗ nào, thú vị cái đầu mấy người chứ thú vị.”
“Biên tập sao không nhắc đến chỗ ngồi ở sân biểu diễn, Tô Mẫn ngồi ở cái ghế thứ nhất của hàng đầu tiên, vậy con quỷ kia ngồi ở đâu, đây là một vấn đề đáng để chúng ta suy nghĩ.”
“Không nói dối mọi người tôi đã là fan số một của Tô Mẫn rồi đây, phim kinh dị mà tiểu Mẫn tham gia đều được chiếu lại, tôi hỏi mấy người có sợ hay không! Sốc hay không sốc!”
“Thật vô nghĩa, mấy người thậm chí còn không biết con quỷ kia là ai sao? Chuyện này trước đây không phải rất rõ ràng sao, không phải đã đề cập tới rồi sao?”
Đủ loại bình luận thần bí làm cho số khán giả tò mò tăng nhiều hơn một chút.

Cuối cùng vẫn có một bình luận được rất nhiều like, phổ cập kiến thức cho mọi người.
“Xem ra mọi người cũng không biết, tôi liền nói một chút Tô Mẫn cùng con quỷ kia là ai, bọn họ cũng không là minh tinh, cũng không phải diễn viên.


Tô Mẫn chỉ là một học sinh, con quỷ kia tên là Thẩm Túc, thông tin khác không rõ.

Hai người đã cùng tham gia trong ba bộ phim kinh dị, đồng thời họ cũng có cử chỉ thân mật như một cặp tình nhân, cp của họ tên là Túc Mẫn…”
Chờ Tô Mẫn nhìn thấy bình luận này đã là buổi tối ngày hôm sau.

Bởi vì trong trường học không phải ai cũng chú ý việc này, có người để ý thì cũng không quen biết Tô Mẫn, cho nên cậu vẫn không có tin tức gì.
Đêm đó, Lý Văn Tân trở về ký túc xá.

Sau khi Tô Mẫn học xong trở lại nhìn thấy hắn cực kỳ giật mình, tò mò hỏi: “Không phải cậu về nhà sao, hôm nay sao trở lại rồi?”
Lý Văn Tân khuôn mặt muốn khóc, “Mình con mẹ nó quên hỏi cái đoàn du lịch kia đi mấy ngày, bọn họ đi chuyến du lịch một ngày!” Vé tàu trở lại đã hết, hắn chỉ có thể cùng đoàn du lịch trở về.

Vốn định nghỉ chừng mấy ngày, ngày thứ hai sẽ được ở nhà ăn cơm ngủ nướng, kết quả vì chuyến du lịch một ngày, nên hắn phái trở về trong đêm.

Tô Mẫn: “…” Vận may này cậu phải biểu đạt thế nào mới tốt đây, cũng quá thảm đi.
Lý Văn Tân thở dài nói: “Cậu cũng không ăn ủi mình một chút à?”
Tô Mẫn an ủi: “Lần sau rồi về.”
Lý Văn Tân: “…Cậu an ủi như không vậy đấy, lần sau chắc chắn mình sẽ về nhà, đừng nguyền rủa mình.”
Tô Mẫn nhún vai, thẳng thắn không nói nữa.

Buổi tối không có lớp, lớp học buổi tối là lớp tự do, bọn họ không lên cũng không ảnh hưởng gì.

Ngay lúc hai người đang ai làm việc nấy, Vương Địch chạy xộc từ bên ngoài vào, “Tô Mẫn cậu ở đâu?”
Tô Mẫn quay người, “Làm sao vậy?”
Vương Địch nói: “Cậu không xem bình luận trêи internet à, trêи đó đang thảo luận cậu và Thẩm Túc, cậu có biết Thẩm Túc là ai không?”
Động tác Tô Mẫn dừng lại, hỏi: “Internet có đáp án?”
Ngay chính cậu đều không phát hiện được âm thanh của mình có vẻ sốt sắng.

Tô Mẫn nghĩ thầm cái này hoàn toàn có khả năng, bởi vì năng lực của cộng đồng mạng rất cường đại, mỗi lần tra người đều cực kỳ thần tốc, hơn nữa kết quả tương đối chuẩn xác.

Nếu thực sự tìm ra rồi, cậu cũng muốn biết.
Biểu tình Vương Địch có chút quái lạ, “Cậu muốn xem sao?”

Tô Mẫn tâm tư đều đặt trêи thân phận Thẩm Túc, không có chú ý tới vẻ mặt của hắn, hỏi: “Xem trêи weibo?”
Vương Địch gật gật đầu.

Điện thoại di động của hắn mới vừa đăng nhập vào weibo, định cho Tô Mẫn xem nội dung, nếu vừa nãy Tô Mẫn từ chối, hắn sẽ không đưa cậu xem.

Tô Mẫn tiếp nhận điện thoại di động của hắn.

Trêи màn hình là một bloger gọi là “Yakult dừa quả bảy phần ngọt”, nàng đưa ra một bài viết rất dài, thậm chí còn minh họa.

【Yakult dừa quả bảy phần ngọt V: # túc mẫn # từ bộ thứ nhất (Trường đại học kinh hoàng mới) đến bộ thứ hai (Hòn đảo chết chóc mới), trở lại gần nhất đây (Death Show mới), ba bộ phim kinh dị này làm cho tôi trở thành con của cp túc mẫn.

Tô Mẫn chúng ta không cần nói nhiều nữa, học bá nổi danh một phương.

Mà Thẩm Túc, hắn vẫn luôn là một bí mật, mọi người chỉ biết duy nhất một cái tên này.

Ngày hôm nay tôi liền điều tra Thẩm Túc rốt cuộc là ai! 】
Tô Mẫn mới nhìn thấy đoạn này liền khϊế͙p͙ sợ đầy mặt, từ khi nào đã có cái đề tài túc mẫn này?
Vương Địch thấy cậu ngẩng đầu, liền vội vàng nói: “Cậu xem tiếp phía dưới, phía dưới còn nhiều lắm, xem nhanh lên.”
Hắn xem xong đều muốn trợn tròn mắt.

Tô Mẫn đè xuống cảm xúc kỳ quái, tiếp tục nhìn xuống.
Bloger liệt ra rất nhiều đối thoại bên trong bộ phim, cũng liệt ra rất nhiều chi tiết nhỏ, cuối cùng còn đưa ra vài hình ảnh.
【 cho nên, tôi xác định Thẩm Túc là một trong những người này, mỗi người đều có khả năng, nhưng trong đó có một Thẩm Túc nhất định là Thẩm Túc trong phim.


Tim Tô Mẫn đập nhanh hơn, mở ra đoạn ảnh.

Bức ảnh đầu tiên là thông tin đầy đủ của nhân vật, tên là Thẩm Túc, trong tranh là hình ảnh của một ngôi sao nhỏ, năm nay hai mươi tám tuổi, đã nhàn rỗi ở nhà.

Tô Mẫn nhìn người trong hình liền cảm thấy đây không phải là Thẩm Túc từng ở chung với cậu, người này mang đến cho cậu một cảm giác hoàn toàn không giống.
Cái hình này giống như lên voi xuống chó vậy, cậu có chút khó nói cảm giác trong lòng mình.

Tô Mẫn mở ra tấm thứ hai, không phải là ảnh chụp màn hình toàn bộ thông tin như ban nãy, thế nhưng cũng là một người tên là Thẩm Túc, nghề nghiệp là giáo sư đại học nổi tiếng, bây giờ đã 30 tuổi.

Bên trong là bức ảnh toàn thân.

Cậu cảm thấy người này cũng không phải.


Hai tấm liên tiếp đã gây thất vọng, làm mong đợi của Tô Mẫn đối với tấm thứ ba cũng giảm.
Thế nhưng thất vọng thì thất vọng, nghề nghiệp của Thẩm Túc thứ ba làm Tô Mẫn nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Bởi vì đối phương là viện trưởng của bênh viện tâm thần.

Tô Mẫn: “…”
Vương Địch cẩn thận liếc mắt nhìn cậu, nói: “Viện trưởng của bệnh viện tâm thần cũng không bị tâm thần, cậu yên tâm.”
Tô Mẫn đưa điện thoại di động trả lại hắn, “Đây nhất định không phải sự thật.”
Vương Địch không phải bản thân cậu, hắn sẽ không biết cụ thể tình huống của hai người họ, nghe cậu phủ nhận chính hắn cũng cảm thấy đây không phải sự thật.

Dù sao viện trưởng bệnh viện tâm thần cũng không rãnh đến nổi đi xem phim đúng không.

Nếu thật như vậy, sớm bị người ta cách chức rồi.

Vương Địch thuận miệng nói: “Bọn họ đều nghĩ cậu biết Thẩm Túc là ai, thật ra cậu cũng không biết, việc này nói ra cũng thấy rất hài.”
Thật ra lúc bắt đầu hắn cũng cho là Tô Mẫn biết, thế nhưng sau đó lúc Tô Mẫn nhắc tới, hắn mới biết.

Là bạn học kiêm bạn cùng phòng ba năm, Vương Địch đối với tính cách Tô Mẫn hiểu rất rõ, biết cậu sẽ không nói dối.
Tâm tình Tô Mẫn phai nhạt mấy phần: “Cuối cùng rồi sẽ biết.”
Cậu ngồi trở lại trước bàn, mở sách ra chuẩn bị đọc.
Lý Văn Tân nằm trêи giường nghe được đối thoại của hai người, đứng dậy thò đầu ra, “Đang thảo luận bệnh viện tâm thần gì vậy, Tô Mẫn, tháng sau có phim kinh dị mới, cùng đi xem đi.” Lực chú ý của Tô Mẫn bị dời đi, “Bộ phim gì?”
“Chờ đã mình quên mất tên, để mình xem lại.” Lý Văn Tân sững sờ, liếc mắt một cái nhìn màn hình di động sau mới nói: “Tên là ( Bữa tối cuối cùng ).”
Vương Địch nhanh chóng đưa ra nghi vấn: “Nhớ không lầm, bữa tối cuối cùng* là tên của một bức tranh mà.” Tranh này có liên quan đến chúa Giêxu, nổi tiếng nên rất nhiều người đều biết, thậm chí trêи internet còn có đủ loại phân tích về nó.
Tô Mẫn cũng biết tranh này, theo bản năng hỏi: “Điện ảnh phương Tây?” Cậu không thích Âu Mĩ, bởi vì toàn bộ đều rất máu me.

Tô Mẫn không thích nhìn thấy mấy tình tiết khủng bố xây dựng từ máu.

Trừ phi danh tiếng của nó nổi tới trình độ nhất định, cậu sẽ suy xét đến xem.

Nếu đây thật sự là phim Âu Mĩ, Tô Mẫn có khả năng sẽ không đi xem.

Lý Văn Tân vung vung tay, nói: “Không phải, điện ảnh trong nước, mình xem sơ qua rồi, tên gốc của nó là (Cô nhi viện kinh hồn).” Một bộ phim kinh dị liên quan tới cô nhi viện.
*”Bữa tiệc cuối cùng” hay “Bữa tiệc ly” (Tiếng Ý: Il Cenacolo hay L”Ultima Cena), là bức họa vô cùng nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci.

Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498, miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria ở thành phố Milano. Bữa tiệc ly là thời điểm cuối cùng Chúa Jesus ngồi ăn với các môn đồ của mình trước khi ngài bị chính quyền La Mã bắt và bị đóng đinh lên thập tự giá.(Google)img
Bức “Bữa tiệc cuối cùng” do Andrea Solari phục chế dựa theo tác phẩm của Leonardo da Vinci.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.