Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 2: Người Chết


Đọc truyện Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị – Chương 2: Người Chết


Editor: Mâm
Beta: Remor
Mẹ nó con quỷ này thật sự đáng sợ, còn biết sờ ʍôиɠ người.
Tô Mẫn suýt nữa lộn cổ ở cửa nhà tắm, cậu không dám nhìn lại mà chạy thật xa khỏi đó, cây nến cũng quên thổi.
Chỉ là sau khi cậu rời đi, cây nến đã tự động tắt.
Đèn trong ký túc xá sáng lên, trong chốc lát ánh sáng có hơi chói, làm Tô Mẫn phải lấy tay che mặt lại.
Đến đầu mũi cậu cũng vã mồ hôi lạnh.
Theo kịch bản, cậu hẳn đã táng thân trong nhà tắm, mà bây giờ đã sống sót đi ra.
Hai người bạn cùng phòng đang chờ ở bên ngoài.
Tô Mẫn là người không màng sự đời nhất trong số bọn họ, làm người ta rất tò mò không biết người trong mộng cậu sẽ như thế nào, phải chăng là một mỹ nữ nóng bỏng như lửa.
Chuyện Kính Tiên bọn họ nghe lỏm được từ các nữ sinh bên kia, nghe nói có vẻ rất linh nghiệm, nên mới lớn gan thử một lần.
Tô Mẫn nhìn bọn họ, thấy trừ mình ra thì chỉ có mỗi ba người: “Một người nữa đâu?”
“Buổi chiều nó bảo đi chơi với bạn gái, chắc ngủ ngoài đường rồi.” Bạn cùng phòng Lâm Nhất lại hỏi tiếp: “Cậu thấy nửa kia của mình không?”
Bọn họ chỉ chăm chăm vụ này thôi.
Tô Mẫn không trả lời, mà kéo cái váy đỏ rực đang mặc, buồn bực nói: “Sao tôi lại mặc váy ngủ nữ?”
Cái thứ này làm cậu trông y như bà cô già vậy.
Lâm Nhất Nhật chế giễu: “Vì cậu không có đồ đỏ, mà tiệm đồ ngủ ngoài trường bán mỗi váy thôi, không thì cậu muốn mặc gì đây?”
Nghe nó lại hợp lý.
Tô Mẫn thấy trong kịch bản không hề nhắc đến cái váy ngủ này, chỉ lướt qua, hẳn do phim kinh dị tự bổ sung vào.
Lâm Nhất Nhật và Chu Như Ngũ lại khen: “Sợ gì cậu mặc đẹp lắm, mà quên vụ này đi, cậu có thấy nửa kia của mình không?”
Tô Mẫn lắc đầu: “Không thấy.”
Khuôn mặt mờ mờ ảo ảo trong gương không thể tính được.
Mà cậu cũng chẳng muốn nói nhiều sau những chuyện kỳ lạ ấy, nhất là vụ cuối làm cậu rất muốn đánh người.
Phỏng chừng có nói cũng chẳng ai tin.
Đám bạn cùng phòng thấy cậu không giống như lừa đảo, bèn thất vọng quay về giường, còn không quên nhắc: “Cậu lên cuối, cậu tắt đèn.”
Tô Mẫn: “…”

Kí túc xá có quy định người cuối cùng lên giường phải tắt đèn.
Nghĩ vậy, cậu đành lết đến chỗ công tắc.
Điện tắt, ký túc xá chìm trong bóng tối, Tô Mẫn có thể nghe được cả hơi thở của mình lẫn tiếng ngáy của bạn cùng phòng.
Cậu lần theo ký ức trèo lên một cái giường.
Váy thì váy, đằng nào người khác cũng không thấy.
Nếu cậu không chết trong nhà tắm thì hẳn kịch bản đã thay đổi, có thể tiếp tục xem phim, nói không chừng còn có thể sống đến cuối cùng.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy hình như có người đang thổi thổi lỗ tai mình.

Cùng lúc đó, kí túc xá nữ chìm trong bóng tối vô tận.
Mùa hè, trong phòng mở điều hòa, ánh trăng chiếu không tới, mà còn làm cho ký túc xá thêm âm u, mờ ảo.
Nửa đêm, Lưu Lỵ Lỵ bị nhu cầu sinh lí đánh thức.
Cô nhập nhèm đôi mắt bước xuống giường, dựa vào ánh sáng mơ hồ trêи điện thoại mà lần vào nhà vệ sinh.
Vừa vào cửa là đối diện với gương, Lưu Lỵ Lỵ nhát gan không dám ngẩng đầu lên, đi thẳng đến bồn cầu.
Còn chưa bật đèn thì cô bỗng nghe thấy một tiếng động lạ, tí tách, hình như phát ra từ buồng tắm.
Buồng tắm trong trường học treo một bức mành để che lại bên trong, khá hiện đại.
Tối qua ai tắm quên tắt vòi chăng?
Lưu Lỵ Lỵ quên luôn chuyện bật đèn, kéo mành ra thì phát hiện trong bồn đã đầy nước, vòi nước vẫn còn đang chảy tí tách.
Đây là âm thanh cô nghe thấy.
Lưu Lỵ Lỵ giơ tay tắt vòi, nước ngừng chảy.
Sau đó cô khom người tìm nút chặn bồn tắm, ai ngờ đột nhiên bị đẩy một cái, đầu cô úp xuống nước.
Lưu Lỵ Lỵ vùng vẫy toan đứng lên, nhưng bàn tay lạ ép cô quỳ xuống.
Cứ thế nhấn đầu cô dìm vào trong nước.
Lưu Lỵ Lỵ bàng hoàng trợn mắt, sợ hãi dần nuốt gọn tâm trí, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng rõ hơn, bọt khí liên tục sôi lên ùng ục trong bồn.
Cuối cùng, hai tay cô mềm oặt rũ xuống.
***
Mặt trời còn chưa lên, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều tiếng ồn, hình như có rất nhiều người đang bàn tán chuyện gì đó.

Tô Mẫn choàng tỉnh, cậu ngồi dậy, xoa xoa cái cổ.
Rạp chiếu phim có tâm gửi thông báo đến: [ Khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài thành công thay đổi kịch bản, mong ngài giữ vững phong độ, chúng tôi xin gửi từ gợi ý đầu tiên: Buồng tắm ]
Thay đổi thật rồi.
Tô Mẫn không kìm được vui mừng, nhưng sau đó lại căng thẳng.
Nội dung kịch bản đã bị cậu sửa lại, không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, đành phải nương nhờ may mắn.
Quan trọng hơn, nhắc nhở buồng tắm nghĩa là trong buồng tắm sẽ xảy ra chuyện gì?
Hai người bạn giường dưới đang vội vội vàng vàng.
Lâm Nhất Nhật xỏ chân vào giày, tiện thể ngẩng đầu nói: “Tô Mẫn, thay đồ nhanh lên, trong trường có người chết.”
Tô Mẫn biến sắc.
Đây là cốt truyện thường thấy trong phim kinh dị, pháo hôi chết mở màn kịch bản.
Cậu vừa xuống giường còn chưa kịp thay đồ đã bị Lâm Nhất Nhật lôi ra ngoài, chạy thẳng một đường, mấy nam sinh trêи hành lang nhìn Tô Mẫn sửng sốt.
Đêm khuya sao lại có người đẹp mặc váy ngủ ở lại ký túc xá nam?
Tô Mẫn nói: “…Cậu không thể cho tôi thay đồ à?”
Lâm Nhất Nhật kêu lên: “Trời tối thế này chẳng ai biết cậu là nam hay nữ đâu.”
Tô Mẫn đáp: “Nhưng tôi không muốn giả gái”
Cậu cũng không quen mặc đồ nữ.
Hai người chạy nhanh như gió tới tòa ký túc xá nữ sinh, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, xe cảnh sát còn chưa đến, xe cứu thương thì đang trêи đường.
Lâm Nhất Nhật tin tức nhanh nhạy, nói cho Tô Mẫn: “Đừng đi vào, thi thể Lưu Lỵ Lỵ còn ở bên trong.”
Chu Như Ngũ cũng nói: “Mình cũng thấy, vừa nãy mấy học sinh chưa ngủ đều la hét, trong trường học nổi lên đủ loại đồn đãi.”
Mười phút trước, tiếng rít gào thi nhau nổi lên trong ký túc xá nữ.
Người đầu tiên phát hiện thi thể Lưu Lỵ Lỵ là bạn cùng phòng của cô – Lâm Tiểu Nghiên, cô ấy báo cảnh sát chưa lâu thì mọi người trong tầng đã biết hết.
Tin tức lan nhanh như gió khắp trường Đại học.
Sinh viên thức khuya không hề ít, chưa đầy một phút sau mọi người đã chạy ra.
Có lẽ do cái váy ngủ Tô Mẫn đang mặc nên không ai để ý lắm, các nữ sinh cứ nghĩ Lâm Nhất Nhật là bạn cậu, nên nhìn thoáng qua hai người bọn họ rồi nhanh chóng tụm năm tụm ba lại bàn tán chuyện vừa xảy ra.
Chẳng bao lâu đã đến phòng Lưu Lỵ Lỵ.

Ba nữ sinh còn đang chụm lại, ngồi trong góc run cầm cập, họ đã sợ đến nỗi ôm nhau thành một cục.
Nhà vệ sinh còn bật đèn, Tô Mẫn cẩn thận đi vào.
Lâm Tiểu Nghiên đứng ngoài sợ trắng mặt, kêu lên: “Đừng vào!”
Tô Mẫn dừng lại trước cửa, quay lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lâm Tiểu Nghiên nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt còn đọng lại sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Thi thể cử động…!cậu đừng đi vào, chờ cảnh sát đến đã.”
Tô Mẫn cũng không thấy lạ, dù sao đây cũng là phim kinh dị.
Hơn nữa cô nữ sinh này rất quen mắt.
Cậu lặng người trầm tư một lúc, bỗng nhớ ra lúc mua vé cậu có liếc qua poster quảng cáo, cô gái này có mặt trong dàn diễn viên chính.
Vậy đây hẳn là nữ chính.
Theo kí ức của cậu, cô gái này tên Lâm Tiểu Nghiên, học cùng ban với cậu, vòng bạn bè rất rộng rãi, nhưng hai người bọn họ không quen biết.
Tô Mẫn hỏi: “Cậu nhìn thấy?”
Lâm Tiểu Nghiên ngẩng đầu lên thì thấy cậu là con trai, nhưng lại mặc váy ngủ nữ, đau hơn cả là trông còn xinh hơn cô…
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: “Tô Mẫn, cậu sao lại mặc váy ngủ?”
Sở thích đặc biệt gì đây.
Tô Mẫn xua tay, giải thích: “Do sơ suất, người bán hàng gói sai nên tôi đành mặc vậy thôi.”
Lâm Tiểu Nghiên không nghi ngờ cậu, nói tiếp: “Đừng vào trong buồng tắm, mình mới vào trước cậu, thi thể Lưu Lỵ Lỵ liền tóm lấy mình, định dìm mình xuống bồn nước.”
Nhớ lại, cô nhăn mặt sợ hãi.
Lâm Tiểu Nghiên là người đầu tiên phát hiện thi thể Lưu Lỵ Lỵ.

Nửa đêm lúc đi vệ sinh, cô thấy bên kia có một bóng đen.
Còn chưa kịp bật đèn, chân của cô đã bị tóm lấy, nước thi nhau chảy ào ào đầy đất.

Một bàn tay vừa lạnh lẽo vừa trơn trượt bỗng nhiên kéo lấy Lâm Tiểu Nghiên, như thể muốn dìm cô xuống bồn tắm.

Lâm Tiểu Nghiên giãy dụa muốn bật đèn, cảm giác bị trói chặt kia liền biến mất.
Lúc đó cô mới nhận ra Lưu Lỵ Lỵ đã tắt thở trong buồng tắm, không có gì dưới chân cô, dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Tô Mẫn thầm thán phục Lâm Tiểu Nghiên không hổ danh nữ chính.
Thoát khỏi màn đột kϊƈɦ của xác chết mà không hề bị xây xát, không những thế cô gái này vẫn còn bình tĩnh đứng đây.
Tốt nhất cậu nên tránh xa nam nữ chính, đứng ngoài xem thì tốt hơn.
Nhưng nếu muốn sống tới kết cục thì không tham gia sẽ phải làm quân cờ thí mạng.

Xưa nay nhân vật chính trong phim kinh dị đều có nhiệm vụ phải bóc trần chân tướng đến cùng.
Mành che buồng tắm bị kéo ra, nữ sinh bên trong quay lưng với cậu, hai chân cô ta dán trêи đất tạo thành một độ cong quỷ dị.
Trêи mặt đất đều là vệt nước.
Tô Mẫn thấy cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, đang định lui ra thì phát hiện hình như Lưu Lỵ Lỵ hơi nhúc nhích.
Đầu cô ta ngẩng khỏi mặt nước, xoay về phía cậu.
Sau đó cậu nhìn thấy gương mặt trắng bệch sưng húp của Lưu Lỵ Lỵ nặn ra một nụ cười có thể xem là khá thân thiện.
Tiếp theo, cô nhanh nhẹn bò vào bồn tắm, đâm đầu xuống nước, không nhìn cậu nữa.
Lâm Tiểu Nghiên nói thi thể biết cử động, đúng là cử động thật.
Nhưng hành vi hơi bị kì quái.
Tô Mẫn: “…”
Xác chết trong phim kinh dị đều thiếu chuyên nghiệp thế à?
Xem ra bộ phim này chẳng mấy chốc sẽ thất bại thôi.
Tô Mẫn lùi lại một bước, cảm giác được da thịt sau lưng chạm tới hơi lạnh, một bàn tay không biết từ khi nào đã đặt bên hông cậu.
Dây áo đang buông lỏng bên bả vai được nhẹ nhàng kéo lên.
Sau đó, bàn tay kia còn định nhấc làn váy cậu.
Tô Mẫn: “…”
Đồ thần kinh.
Tô Mẫn nghiêng đầu, soi bóng mình trong gương, trông cậu còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Lúc này một bóng người mờ ảo đang vòng tay ôm lấy cậu.
Tô Mẫn không thể giãy ra, con quỷ kia thế mà còn ôm chặt hơn.
Bỗng nghe tiếng ai loáng thoáng trò chuyện bên tai cậu, gọi nhỏ “Tô Mẫn”, lại tiếp lời: “Đừng sợ”.
Tô Mẫn nghiến răng, cậu đâu có sợ.
Mắt con quỷ này chắc có vấn đề.
Thi thể Lưu Lỵ Lỵ phía trước vẹo cổ, xoay 180 độ tò mò nhìn cậu, khuôn mặt cô ta thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy mình bị phát hiện, lại đâm đầu vào trong bồn tắm.
Truyện chỉ được đăng tại
https://.wattpad.com/story/172465081-l%C3%A0m-v%E1%BA%A1n-nh%C3%A2n-m%C3%AA-trong-phim-kinh-d%E1%BB%8B
https://nhacuamam.wordpress.com/2019/08/08/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.