Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau

Chương 75: Muốn Gặm Nó


Bạn đang đọc Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau – Chương 75: Muốn Gặm Nó


Sáng hôm sau, Uyển Nhi bắt đầu tiến hành một loạt các xét nghiệm.

Cô cũng không biết làm như thế để làm gì nữa.

Chỉ là đau bụng một cái, đứa bé cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu điều đó có thể khiến Quản Nhạc an tâm hơn thì cô cũng bằng lòng.
Sau khi xét nghiệm xong, Quản Nhạc liền lái xe đưa Uyển Nhi về.

Về đến nhà đúng là thích thật, Uyển Nhi vội mở cửa xe muốn trèo xuống, lại bị Quản Nhạc cản cô liền chu môi khó chịu nhìn anh.

Rõ ràng chỉ là mang trong mình một đứa bé thôi, tay chân vẫn còn đầy đủ có cần phải lúc nào cũng dìu dắt như người khuyết tật thế không?
“Quản Nhạc, em có thể tự đi được mà”
“Ngoan đi, anh dìu em”
Quản Nhạc liền xuống xe, mở cửa dìu Uyển Nhi vào trong.
Hôm qua cô bất ngờ đau bụng, đều khiến cho mọi người được một phen khiếp vía, may mắn hôm nay thấy cô vẫn bình an, ai cũng vui mừng mà chờ cô về, còn nấu rất nhiều đồ ăn nữa, toàn là món cô thích không thôi.
“Mợ chủ, mợ vào ăn chút gì đi, chúng tôi vừa mới nấu xong vẫn còn nóng lắm”
Uyển Nhi cười đáp lại lời người làm.
“Cảm ơn chị”
Quản Nhạc dìu Uyển Nhi vào bàn ăn, để cô ngồi ngay ngắn, anh cũng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.

Xoa lấy sau đầu cô một cái.

“Ăn cá không? Anh gỡ xương”
Ăn cá mà gỡ xương thì còn gì ngon nữa.

Cô muốn như lúc nhỏ cầm con cá đó lên để trước miệng tha hồ gặm mà thôi.
Uyển Nhi liền lắc đầu từ chối.

Người làm cứ đứng bên cạnh nhìn cô mãi không thôi, giống như sợ cô sẽ không hợp khẩu vị mà bỏ bữa vậy.
“Vậy còn gà thì sao?”
Quản Nhạc đặt tay lên bát gà tiềm thuốc bắc nhìn cô, món này rất tốt cho thai phụ.
Uyển Nhi lại tiếp tục lắc đầu nhìn anh.
Không phải mấy ngày trước cô còn thích ăn lắm sao? Bây giờ lại đột nhiên kén ăn như vậy.
“Vậy em muốn ăn gì?”
Ánh mắt Uyển Nhi nhìn con cá đang đặt trên bàn, cô đưa tay chỉ con cá.
“Muốn gặm nó”
Gặm sao?
Quản Nhạc hơi bất ngờ mà nhìn cô.
Cái sở thích kì quái gì đây? Kêu gỡ xương cho ăn không chịu lại đòi gặm.
Quản Nhạc nhẹ nhàng nhắc lại lần nữa.
“Như thế rất dễ hóc xương, anh gỡ cho em”
Quản Nhạc không đồng ý, Uyển Nhi liền thay đổi sắc mặt như muốn khóc đến nơi, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
“Được, được, được, cho em gặm”

Quản Nhạc đưa tay cầm cả một con cá to đặt trước miệng cô.
“Nào, cẩn thận”
Uyển Nhi vui vẻ cầm lấy con cá đưa lên ăn ngon lành, vì con cá khá to khiến mặt cô toàn là cá.

Ai nấy trong nhà đều phì cười trước bộ dạng này của cô.
Nhưng mà cũng có chút đáng yêu chứ bộ.
Quản Nhạc, cầm lấy khăn giấy cẩn thận mà lau qua cho cô sau mỗi lần gặm.

Nhìn cô ăn uống ngon lành như thế lòng Quản Nhạc cũng vui lây.
Sau khi chén sạch một con cá lớn.

Uyển Nhi đưa tay vệt qua miệng mình, rồi lại đặt lên chiếc bụng phẳng lì của mình dáng vẻ hài lòng mà xoa xoa lấy nó.
“Còn muốn ăn nữa không?”
Anh xem cô là heo thật à.
Ăn cả một con cá to như thế còn có chỗ để ăn tiếp nữa sao?
“No rồi”
“Uống sữa không?”
Đã nói là no rồi mà.

Cứ hỏi nhiều như thế làm gì không biết.
Uyển Nhi xoay xoay ngửi quần áo trên người của mình, mùi cá bám khắp người cô đến khó chịu, cô nhăn mày kéo kéo tay áo Quản Nhạc.
“Bẩn rồi, muốn tắm”
Sao cứ như con mèo nhỏ cần được người ta vuốt ve thế này không biết.

Trái tim Quản Nhạc anh làm sao có thể chịu nổi đây.
“Tắm thôi”
Nói rồi Quản Nhạc bế lấy người Uyển Nhi lên đi thẳng lên phòng, mặc cho bụng mình còn đang đói meo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.