Bạn đang đọc Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau – Chương 69: Em Nhột H
“Đi, chúng ta lên lầu”
Anh thật sự vội như vậy sao?
“Quản Nhạc, hôm qua chúng ta vừa mới…”
“Em không muốn chứng minh nữa sao?”
Này thì hết đường chối cãi nữa rồi nha cô gái.
Vừa lên đến phòng, Quản Nhạc liền khóa cửa, mạnh bạo đẩy Uyển Nhi xuống giường.
“Quản Nhạc, em vẫn chưa tắm”
Tắm sao?
Quản Nhạc khóa hai tay cô lên đỉnh đầu, thân người to lớn đè lên người cô, thì thào tai cô.
“Anh không chê em bẩn”
Đôi môi anh di chuyển dọc xuống cổ cô mà hôn lấy hôn để, Uyển Nhi có cảm giác vừa nhột vừa ngứa ngáy buồn cười mà ra sức đẩy đầu anh.
“Em nhột”
“Ngoan nào.
Đừng quậy nữa”
Là cô nói thật mà, tại sao lại nói cô quậy như thế được chứ?
Tay Quản Nhạc, bắt đầu lần mò xuống vòng ba đẩy đà căng tròn của cô mà ra sức bóp.
“Ưm…Quản…ưm…Nhạc…”
“Không thích tư thế này sao?”
Quản Nhạc cứ thế mà buông ra lời đùa cợt.
“Anh thú tính”
Thả người Uyển Nhi ra, Quản Nhạc lười biếng nằm ra giường, nhắm mắt.
Để xem ai mới là người thú tính.
Uyển Nhi ngồi dậy bên hông, buồn buồn tủi tủi mà nhìn anh.
Như vậy là ngủ rồi sao?
Không đành lòng, Uyển Nhi lay người Quản Nhạc.
“Quản Nhạc, dậy đi”
“Dậy đi”
Xem ra Uyển Nhi của anh, cũng đâu thua kém gì anh.
Quản Nhạc kéo người Uyển Nhi nằm lên trên mình.
“Nói lại xem, ai thú tính”
“Quản Nhạc”
“Hửm”
“Uyển…Uyển Nhi thú tính”
“Vậy Uyển Nhi muốn làm gì?”
“Muốn…tiểu…Quản Nhạc”
“Tự làm được không?”
Uyển Nhi liền gật đầu nhìn anh.
Cô đưa tay cởi lấy từng chiếc cúc áo trên người anh, rồi đến chiếc quần cũng bị cô không chút lưu luyến mà cởi sạch.
Uyển Nhi vụn về đưa chiếc lưỡi của mình mà lân la khắp người anh.
Từng nơi được cô đi qua đều có cảm giác mát lạnh đến dễ chịu.
Quản Nhạc cứ nằm ì ra đó, mặc kệ cô gái nhỏ tùy tiện trên thân thể mình.
“Uyển Nhi cởi đồ của mình ra trước đi”
Cô dừng lại động tác, đôi mắt long lanh mà nhìn anh, ngồi trên hạ thân anh rồi cũng tự mình mà cởi bỏ tất cả.
Cả hai thân thể cứ trần trụi mà phô bày hết ra.
“Ngứa không?”
Uyển Nhi liền gật đầu nhìn anh.
“Dùng ngón tay đặt vào tự mình di chuyển đi”
Là muốn cô t.hủ d.âm sao?
Tại sao anh lại không làm.
Uyển Nhi cứ uất ức nhìn anh không chịu làm.
“Uyển Nhi không thấy ngứa sao?”
Hết cách, Uyển Nhi đành dùng ngón tay giữa của mình cho vào cô bé của mình mạnh bạo mà di chuyển.
“Ưm…ưm…”
Nhìn dáng vẻ d.âm đ.ãng của cô Quản Nhạc thật sự rất thích.
“Ngoan, thêm một ngón nữa”
Cứ thế Uyển Nhi làm theo lời Quản Nhạc, đến khi bản thân đã mệt mỏi chán chê, cô mới rút tay mình ra thở dốc mà nhìn anh.
“Đưa tay cho anh”
Quản Nhạc cầm lấy bàn tay bé nhỏ đang phủ đầy mật ngọt mà liếm hết vào.
Thật ra từ nảy giờ nhìn dáng vẻ của cô, anh cũng không thể chịu nổi nữa rồi.
Chiến mã của anh, đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu từ lâu lắm rồi.
Một lực liền ghì chặt Uyển Nhi xuống giường.
Quản Nhạc đặt con chiến mã của mình trước cửa hang rồi dùng lực đưa thẳng vào trong mà ra sức nhấp nhô.
“Ưm…ưm…”
…..
Quản Nhạc bắt đầu gầm gừ chạy nước rút.
Nhỏ giọng mà ra lệnh.
“Uyển Nhi há miệng”
Trở người Uyển Nhi, Quản Nhạc vội rút chiếc mã của mình ra đặt vào miệng cô.
Thứ chất lỏng ấm nóng kia liền trào ra bắn hết vào cổ họng Uyển Nhi.
Quản Nhạc, ôm lấy người Uyển Nhi, liếm sạch tất cả mật tình còn vương trên người cô, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ..