Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau

Chương 37: Không Thể Tin Đó Là Mẹ Mình


Bạn đang đọc Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau – Chương 37: Không Thể Tin Đó Là Mẹ Mình


Nói rồi Phương Nhã liền tức giận đùng đùng mà bỏ đi, không kịp cho Quản Nhạc cơ hội để nói tiếp.
Phương Nhã vừa ra khỏi phòng Trương Duệ liền vào trong.
Nhìn thấy bộ dạng Quản Nhạc, Trương Duệ có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng chẳng dám nói gì, việc giữa hai mẹ con họ anh không có lí do gì có thể xen vào.
“Có việc gì?”
“Lâm tổng, có một bưu kiện được chuyển đến nhưng không rõ là ai gửi “
“Để lên bàn rồi ra ngoài đi”
Trương Duệ liền làm theo lời Quản Nhạc rồi  ra ngoài tiếp tục công việc của mình.
Một lúc sau khi đã bình tĩnh trở lại, Quản Nhạc trở về bàn làm việc của mình.

Bưu kiện lúc nảy Trương Duệ đặt trên bàn đã thu hút sự chú ý của anh.

Quản Nhạc liền cầm lên ngó qua nhưng lại là bưu kiện nạp danh, Quản Nhạc định vứt đi nhưng rồi lại chần chừ mà mở ra.
Nhìn thấy được thứ bên trong bưu kiện Quản Nhạc tay chân bỗng nhiên run rẫy, anh không ngờ rằng người mà anh bao năm qua kính trọng, bao năm qua trong mắt anh là người tuyệt vời nhất lại có thể làm những việc sai trái như vậy.
Quản Nhạc cầm lấy xấp hình mà như không tin vào mắt mình.


Ai đó hãy đến nói với anh tất cả là giả là ghép đi được không? Anh không tin đây là sự thật, thật sự không thể tin được.
Số hình này rõ ràng từng chút từng chút một, từ lúc khoảng cách mà mẹ anh ngồi trong xe gần biệt thự Lâm gia đến lúc bà ta đối diện mà nói chuyện với Uyển Nhi lúc tay chân đang bị trói.
Đây thật sự là Phương Nhã mẹ của anh sao? Cho anh cố chấp một lần thôi người này chỉ là người giống người thôi phải không?
Nhất định không phải là mẹ anh được.
Không thể nào.
Quản Nhạc như chết lặng, ánh mắt vô hồn, trái tim vỡ vụn mà nhìn từng bức ảnh.
Đôi môi tái nhợt mà thốt lên.
“Mẹ, người còn giấu con bao nhiêu chuyện nữa?”
….
Uyển Nhi đang ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng xe liền biết Quản Nhạc trở về.

Nhưng lần này cô không chạy trốn như những lần trước mà vẫn ngồi đó.
“Cộc, cộc, cộc”

Từng bước chân nặng trĩu Quản Nhạc bước vào trong.

Uyển Nhi ngồi đó cũng nhìn thấy sự khác thường từ anh, hôm nay nhìn anh thật sự rất khó coi chẳng còn dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng như mọi hôm mà thay vào đó là bộ dạng xốc xếch, người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm nhìn anh đáng thương đến tội nghiệp.
Thấy Uyển Nhi ngồi ở sofa Quản Nhạc liền đi đến ngồi bên cạnh cô, ôm lấy cô.

Uyển Nhi có chút bất ngờ nhưng rồi cũng chẳng có ý định đẩy anh ra, cứ thế Quản Nhạc đã ôm cô được một lúc khá lâu.
“Uyển Nhi, chuyện năm xưa của Đình Đình có phải em cũng biết gì đó nhưng lại giấu tôi đúng không?”
Tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến việc này? Không lẽ anh đã biết được gì rồi sao? Bộ dạng của anh bây giờ thì cũng có thể lắm.
Nhưng mà lời cô nói chắc gì anh đã tin? Hai năm vẫn chưa đủ để anh tin tưởng thì bây giờ nói ra liệu anh có tin không?
“Quản Nhạc, anh mệt rồi, tôi dìu anh lên trên”
Uyển Nhi đẩy người Quản Nhạc ra nhưng lại bị anh ghì chặt hơn.
“Uyển Nhi, tôi thật sự không biết phải đối diện như thế nào cả”
Tuy Uyển Nhi không rõ anh đã biết được những gì.

Nhưng xem ra bộ dạng hiện giờ của anh thì vấn đề anh gặp phải chắc chắn là một đã kích rất lớn, người có khả năng khiến anh như thế chỉ còn duy nhất một người thôi.
“Quản Nhạc, anh bình tĩnh chút đi, việc gì rồi cũng có cách giải quyết.

Anh lên trên nghỉ ngơi đi “.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.