Bạn đang đọc Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau – Chương 32: Im Lặng Nào H Nhẹ
Sau khi Kì Hân rời đi, Hoàng Long gọi người của mình vào.
“Uyển Nhi, cô ta thế nào?”
“Đã được Quản Nhạc đưa đi rồi”
“Tốt”
(Uyển Nhi xem ra so với tưởng tượng của tôi cô thông minh hơn rất nhiều)
“Còn ông ta, điều tra thế nào rồi?”
“Vẫn chưa có tin tức gì”
“Được rồi.
Cậu cho thêm người theo dõi Phương Nhã, một khi ông ta trở về chắc chắn sẽ tìm đến bà ta đầu tiên”
“Vâng”
“Ông chủ, còn Quản Nhạc có cần loại bỏ anh ta không?”
“Cứ để anh ta bảo vệ Uyển Nhi đi”
“Tôi xin phép”
Hoàng Long gật đầu, lòng nghĩ gì đó trên môi liền hiện lên một nụ cười trông rất khó coi.
…..
Sau khi về đến nhà riêng, Phương Nhã điên cuồng mà đập phá đồ đạc trong nhà.
Chính xác là bà ta hận, hận đứa con gái mang tên Uyển Nhi kia đến thấu xương, dám dùng bí mật năm xưa uy hiếp bà ta.
Ánh mắt Phương Nhã bắt đầu lạnh lẽo đến đáng sợ.
(Uyển Nhi, mày để tao xem nếu Quản Nhạc biết được việc, mày sau lưng nó đi tìm đàn ông khác, liệu nó có tha cho mày dễ dàng vậy không.)
Về đến biệt thự Lâm gia.
Nhìn thấy Uyển Nhi vẫn còn đang say giấc.
Quản Nhạc nhẹ nhàng đi đến ghế phụ bế lấy cô mà đi thẳng lên phòng đặt cô xuống.
Quản Nhạc cúi người kéo chăn phủ lên người Uyển Nhi.
Ở khoảng cách rất gần mặt của Uyển Nhi, Quản Nhạc có thể cảm nhận được khuôn mặt của mình dần nóng lên, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Quản Nhạc có vẻ ngại ngùng không biết làm gì lập tức buông chiếc chăn ra, đứng phắt dậy.
Anh làm sao thế này? Không phải mắc bệnh tim rồi chứ?
Đứng loay hoay một hồi.
Quản Nhạc đi vào nhà tắm, bưng lấy chậu nước ấm ra đặt trên bàn lấy chiếc khăn nhúng nước vắt khô rồi đến chỗ Uyển Nhi thuần thục mà lau người cho cô.
Sau khi lau xong Quản Nhạc cứ thấy thiếu thiếu gì đó đứng nhìn cô một hồi lâu.
Đột nhiên trên mặt anh nhớ ra gì đó liền nở một nụ cười.
(Đúng rồi chưa thay đồ)
Suy nghĩ xong, Quản Nhạc nhanh chân đến bên tủ đồ của cô chọn lấy một chiếc đầm ngủ.
Quản Nhạc nhìn số đầm ngủ của cô thì nhíu mày.Tại sao toàn là những chiếc đầm ngủ cao cổ, dài tay còn dài qua gối nữa.
Ngủ thôi mà cũng phải ăn mặc khó chịu như thế này sao?
Tìm một hồi đôi mắt Quản Nhạc dừng lại trên một chiếc đầm lụa màu vàng hai dây, trông khá ngắn và mỏng.
Đôi môi anh bất giác tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.
Ngủ thì ít ra cũng phải thoải mái như thế này mới ngủ được chứ.
Cầm lấy chiếc đầm, Quản Nhạc liền thay cho Uyển Nhi.
Chiếc đầm này thật là biết cách trêu đùa người ta mà.
Đôi gò bồng của cô cứ thế mà lấp ló hiện ra như đang mời gọi anh hãy ngậm lấy nó mà cắn mút vậy.
Yết hầu, của Quản Nhạc theo lần nuốt nước bọt của anh mà di chuyển một cái.
Nhưng rồi Quản Nhạc lại lắc đầu.
Nhưng ánh mắt của anh lần nữa va vào đôi chân trắng mịn thon dài của cô, cứ không chịu an phận mà đá lung tung.
Yết hầu, lần nữa tiếp tục di chuyển.
Quản Nhạc liền dẹp đi suy nghĩ trong mình.
(Quản Nhạc mày đang nghĩ gì vậy.
Cô ấy đang ngủ đó, mày định dở trò lưu manh khi người ta đang ngủ thật à?)
Nhưng sức chịu đựng của con người là có giới hạn.
Quản Nhạc anh cũng vậy.
Hạ thân của Quản Nhạc bắt đầu không nghe lời anh nữa rồi.
Nó cứ thế mà lại c.ư.ơ.n.g lên.
Đôi tay thon dài Quản Nhạc cũng bắt đầu di chuyển vào đôi gò bồng của Uyển Nhi mà xoa nắn.
Uyển Nhi đang ngủ cảm nhận được có người sờ vào người mình liền giật mình mở mắt.
Cô liền thấy một cảnh tượng hết sức tưởng tượng.
Quản Nhạc anh ta lại lợi dụng lúc cô đang ngủ mà nằm lên người cô say sưa ngậm lấy một bên ngực mình, một bên còn lại cũng bị tay anh trêu chọc đến dựng đứng cả lên.
“Quản Nhạc, anh lưu manh vừa thôi”
Nghe tiếng Uyển Nhi, Quản Nhạc ngẩn đầu lên liền lấy tay bịt miệng cô lại.
“Im lặng nào”.