Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau

Chương 18: Trả Hết Đồ Anh Mua


Bạn đang đọc Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau – Chương 18: Trả Hết Đồ Anh Mua


“Uyển Nhi, cô nên biết điều mà ngậm cái miệng của mình lại.

Để tôi thấy cô mách lẻo gì với Quản Nhạc thì cô cũng biết hậu quả rồi đấy.

Chắc cô cũng biết giữa tôi và cô nó sẽ chọn tin ai rồi chứ?”
Uyển Nhi, cười nhạt nhìn bà ta.
Quả thật không sai.

Tuy gần đây anh ta có ôn nhu dịu dàng với cô thật.

Nhưng nếu đã đụng đến mẹ anh ta thì cô không dám chắc chắn rằng mình sẽ an toàn.
“Vậy còn phải xem thái độ của phu nhân nữa rồi.”
“Uyển Nhi, cô cũng biết cách để kiếm lợi quá nhỉ.”
“Tất cả đều là học từ phu nhân thôi”
Đối phó với loại người như bà ta không thể nào cứ mãi làm con nai tơ ngơ ngác được.

Nếu không có một ngày sẽ chết không toàn thay.
Phương Nhã nhìn Uyển Nhi bằng đôi mắt căm hận đến thấu xương.

Nhưng nơi bà đang ở là Lâm gia, không thể tùy tiện mà dơ nanh múa vuốt được.
Phương Nhã đứng dậy bỏ đi.
Đúng là phá vỡ bầu không khí trong lành mà.
Cũng không còn hứng thú nữa.

Uyển Nhi đi vào nhà.

Cô lên lầu sắp xếp lại những thứ mà hôm qua Quản Nhạc đã mua cho mình.
Đúng là nhiều thật hơn nữa đều là đồ tốt, nhưng nhiều thế này cô xài làm sao hết đây.


Hay là đem trả lại lấy ít tiền vậy, hiện giờ người cô cũng không có tiền.
Cứ chốt như vậy đi.

Ngày mai cô sẽ xin anh ra ngoài rồi đi trả lại.
Nhưng mà nhỡ anh ta biết đồ anh ta mua mà cô dám đi trả lại lấy tiền thì sao? Anh ta sẽ không đánh cô chứ?
Mà anh ta đã tặng cô rồi.

Nó thuộc quyền sở hữu của cô, cô muốn làm gì thì làm, anh ta quản được sao?
Thật ra là được đó cô gái.
Nhưng chắc anh ta cũng không rảnh để quan tâm những chuyện vặt vảnh như thế này đâu nhỉ?
Để không bị phát hiện thì tốt nhất ngày mai nên tìm đại một lí do nào đó.

Rồi lén đem số đồ này ra ngoài, giấu anh ta mang đi trả như vậy là không được rồi sao?
Đúng chính là như vậy.
Sau khi loay hoay xong một buổi chiều.

Uyển Nhi xuống nhà nấu bữa tối, hơn một tiếng trôi qua bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong.

Như này chắc cũng đã đủ lòng thành rồi.
Uyển Nhi chạy đến mượn điện thoại của người làm gọi cho Quản Nhạc.

Quản Nhạc đang tập trung xử lí tài liệu thì số người làm lại gọi đến.

Nhưng anh biết khả năng cao là Uyển Nhi.

Môi Quản Nhạc tạo thành một đường cong liền nhấc máy.
“Có việc gì sao?”

Uyển Nhi có chút ngại ngùng dù sao cũng là đang hối lộ anh để mai có thể thuận lợi ra ngoài mà.
“Khi nào anh về, tôi nấu bữa tối xong rồi?”
Quản Nhạc nhíu mày đi đến cửa sổ.

Nấu ăn chờ anh sao? Lại bày trò nữa rồi.

Trước giờ cô vẫn nấu ăn nhưng có bao giờ gọi cho anh đâu.

Chắc chắn có ý đồ?
“Em muốn ra ngoài sao”
Như vậy là bại lộ rồi sao?
Uyển Nhi liền cười.

Đúng là không gì có thể qua mắt được anh.
“Ngày mai muốn đi”
“Nhưng ngày mai tôi có việc, không thể đi cùng em được.”
Ai cần anh đi cùng chứ.

Đi cùng thì làm sao cô thực hiện kế hoạch của mình được.

Uyển Nhi vội xua đi câu nói của anh.
“Không sao, anh cứ bận việc của mình đi, tôi đi một mình được.

Tôi hứa sẽ về nhà trước khi trời tối “
Xem ra không có anh đi cùng cô thật sự rất vui.
“Được rồi.

Lát nữa tôi về”
Nói rồi Quản Nhạc liền cúp máy, trở về bàn làm việc tiếp tục xử lí công việc.
Như vậy là đồng ý rồi.
Uyển Nhi vui mừng nhảy cẩn lên.

Làm cho người làm trong nhà ai nấy đều ngạc nhiên nhìn cô.

Hai năm rồi mới thấy cô vui vẻ như vậy.
Mong rằng cô gái này luôn lạc quan và hạnh phúc như thế..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.