Đọc truyện Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương – Chương 4: Lâm tổng chỉ bạn cách chơi tâm cơ
Một
Sau khi công khai tình cảm, người đầu tiên bị xung kích không phải là các fan, mà là Vạn Hoan Hoan.
Hôm đó, Phí Mạo đi quay chương trình, xuất phát từ công ty, ngồi ở đằng sau xe, nói với Vạn Hoan Hoan: “Dừng ở cửa tập đoàn Lâm thị một lát.”
Vạn Hoan Hoan sững sờ, sau đó run rẩy hỏi: “Cậu sẽ không phải bị quy tắc ngầm thật chứ? Cậu điên rồi à? Cậu thiếu tiền hay thiếu kích thích?”
Phí Mạo nhấc mí mắt: “Tôi thiếu tình yêu.”
Hai
Quay chương trình xong, Phí Mạo nhìn người đại diện đã im re nguyên một ngày, thật lòng vỗ vai cô: “Tôi với Nam Nam đã bên nhau năm năm.”
Vạn Hoan Hoan khóc không ra nước mắt: “Cậu thế mà lại lén chị chơi với Lâm tổng năm năm!”
Phí Mạo: “Tôi theo đuổi em ấy hai năm.”
Vạn Hoan Hoan lập tức sờ khóe mắt: “Cậu vô dụng quá!”
Ba
Vạn Hoan Hoan hơi rầu rĩ, cô mang theo Phí Mạo ba năm, nhìn đối phương liên tiếp đạt được các giải thưởng điện ảnh lớn, vì đối phương mà tranh thủ đoạt lấy những kịch bản phim hàng đầu, chính là không nghĩ tới chuyện đối phương yêu đương rồi.
Chẳng trách Phí Mạo vẫn không để cho các cô đưa đến cửa nhà, cũng không chịu để các cô tới cửa đón.
Hóa ra trong nhà nuôi một chú chim hoàng yến.
Không đúng, Vạn Hoan Hoan nghĩ, là một con heo nhỏ.
Bốn
Sau khi chương trình được phát sóng, hôm sau Lâm Mộc Nam đi làm như thường lệ, cả công ty từ trên xuống dưới đều nhìn cậu với ánh mắt không giống như bình thường.
Lúc Thẩm Thường Khiêm trình hợp đồng, nói: “Lâm tổng à, chúc mừng chúc mừng, phù chính rồi (*).”
(*) Phù chính thời xưa nghĩa là từ thiếp lên làm vợ cả.
Trong mắt Thẩm thư ký, tình yêu ngầm trong lòng đất của Lâm tổng và Phí Mạo ngắn ngủi như một tia lửa, bây giờ đã biến thành yêu nhau công khai.
Lâm tổng thâm trầm ừ một tiếng, sau đó nói: “Hơi khổ não một chút, em bây giờ đã là trai có chồng rồi.”
Năm
Lâm tổng cảm thấy sau khi người đàn ông của mình được tiết lộ, người khác không nên gọi mình là Lâm tổng, không thể hiện được sau lưng mình có Phí Mạo.
Thế nhưng Lâm Mộc Nam không muốn người khác gọi cậu là cô Phí, nghe quái quái.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bèn bảo Thẩm Thường Khiêm in mấy trăm tấm danh thiếp, một phần là “Phí Mạo, bạn trai của Lâm Mộc Nam”, một phần là “Lâm Mộc Nam, bạn trai của Phí Mạo.”
Cậu phát cho nhân viên công ty mỗi người hai tấm, toàn bộ còn lại đóng gói đưa cho Vạn Hoan Hoan.
Sáu
Vạn Hoan Hoan nhận được một xấp danh thiếp cột dây thun, mặt mũi đều sắp nứt toát.
Cô cầm cho Phí Mạo đang ở phòng hóa trang xem, Phí Mạo nhìn qua, hiếm thấy mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, em ấy có chút tinh nghịch.”
Vạn Hoan Hoan dùng ánh mắt khó hiểu nổi nhìn anh.
Phí Mạo tháo dây thun ra: “Chị đi phát đi, nhân viên phòng chụp ảnh hai tấm.”
Lần này, cả phòng chụp ảnh đều biết, Phí Mạo là hoa thơm đã có chủ, còn là một vị tổng tài.
Bảy
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Mộc Nam hỏi: “Danh thiếp đâu?”
Phí Mạo moi ra hai tấm còn dư lại: “Đều phát ra ngoài rồi.”
“Hừ hừ, lần này mấy cổ đều biết em là ai, sẽ không dám có ý đồ với anh.” Lâm Mộc Nam dương dương tự đắc.
Phí Mạo đặt hai tấm danh thiếp không in số điện thoại trên bàn trà, giơ tay vỗ đầu của cậu: “Nhóc nghịch ngợm.”