Đọc truyện Lâm Thiếu, Em Sai Rồi! – Chương 36: Chủ động thành bị động
Đã 7h đúng, Cổng trường Royal School cũng chuẩn bị đóng lại thì xe của Nguyệt gia tới. Thấy cánh cửa từ từ di chuyển, Anh Anh vội xuống xe ngăn lại:
– “Khoan đã, dừng…dừng lại! BẢOOOO VỆỆỆỆ…!
Đang ngồi ung dung trong phòng, bác bảo vệ nghe thấy tiếng cô cũng hốt hoảng chạy ra. Nhìn Anh Anh với vẻ mặt cầu cứu, bác cho cánh cổng dừng hoạt động. Chạy lại chỗ cô, bác nhau mày gay gắt:
– “Này cô kia, Có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không hả?”
Anh Anh khẽ cười, Kirt hốt hoảng chạy tới:
– “Tiểu thư, hồi nãy nguy hiểm lắm đấy!”
Anh Anh khẽ thì thầm với:
– “Ầy, chị và Kai đưa em tới đây là được rồi! 2 người mau về báo cáo với ba em đi!”
Kirt gật đầu rồi đưa lọ thuốc “Đặc biệt” mà nương thẩm cho cô. Anh Anh vội bỏ vô cặp, chào tạm biệt 2 người rồi đi vào trường.
Chợt, một cánh tay dang ngang trước mặt cô:
– “Khoan đã, cô định đi đâu? Đây không phải là nơi cô có thể vào!”
Anh Anh cười ngây thơ:
– “Bác Timmy, bác vậy mà không nhận ra tôi à?”
Bảo vệ tỏ vẻ khó hiểu:
– “Tôi không có ấn tượng! Cô là ai? Đến từ đâu? Tại sao lại biết tên tôi?”
Anh Anh cười khểnh:
– “Tôi là con gái của Nguyệt Tuấn Kỳ-Nguyệt Anh Anh! Tôi…!”
Cô chưa kịp nói xong thì bị bảo vệ Timmy bịt miệng ngay lại, nói vẻ cảnh cáo:
– “Này cô gái, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu!”
Anh Anh hất tay bảo vệ:
– “Bác không tin tôi?”
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tuấn Kỳ để chứng mình câu trả lời của mình nhưng mãi mà không thấy ai bắt máy(Ba, ba đang làm cái quái gì vậy?). Bảo vệ thấy thế…vỗ vai cô:
– “Cô bé, nếu bây giờ cô nhanh chóng rời khỏi đây thì tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì!”
Anh Anh không hề chịu thua, cô cố cãi lý với bác bảo vệ(Chết tiệt, nếu không vì Dì Thẩm…Anh Anh tôi còn lâu mới quay lại nơi này!)
Thấy có tiếng to nhỏ ồn ào ngoài cổng trường, các học viên tò mò chạy ra. Tô Diệu Linh nhìn thấy Anh Anh ban đầu có vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng cười tà tà(Cô ta..tới đây làm gì?…Ha, có kịch hay coi rồi!):
– “Ái chà, đây không phải Á Khôi của trường Quốc Khánh sao?”
Anh Anh quay phắt lại thì nhìn thấy Tô Diệu Linh đi trước 1 đám người. Cô thở dài(Hiểu rồi! Chưa tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!).
Các học viên nhìn thấy Anh Anh liền bất ngờ thốt lên:
“Oa, cô ấy đẹp quá!”
“Ừm, nhìn đôi mắt xanh ngọc của cô ấy kìa, trông quen nhỉ?”
“Dễ thương thiệt ha…nhưng chỉ là Á Khôi thôi sao? Vậy Hoa Khôi là ai?”
Nghe vậy, một cô bạn bên cạnh Tô Diệu Linh nhếch miệng:
– “Hoa Khôi trường Quốc Khánh mà các người cũng không biết sao? Tất nhiên là cháu gái của Tô Tổng-Tô Tiểu thư đây rồi!”
Mọi người bắt đầu nhìn Anh Anh và Diệu Linh…so sánh:
“Hả? Có nhầm lẫn gì không vậy? Nhìn khác xa 1 trời 1 vực”
“Nếu xét về ngoại hình thì tôi thấy cô gái kia nhỉnh hơn 1 chút kể cả Body lẫn dung mạo. Thuần khiết, trong sáng, xinh đẹp, dễ thương!”
(…)
Những lời bàn tán ngày càng tiêu cực đối với Tô Diệu Linh, cô tỏ vẻ tức giận, quát lớn:
– “Nguyệt Anh Anh, ai cho cô vào đây? Chỗ này không phải Quốc Khánh, cô đi nhầm đường rồi. Bảo vệ đâu…lôi cô ta ra ngoài!”
Bác bảo Vệ Timmy lúng túng:
– “Tôi cũng định làm vậy thưa Tô tiểu thư, nhưng cô ấy nói mình là Thiên Kim của Nguyệt gia nên tôi…”
Cả đám người nghe xong câu nói đó thì chết lặng:
“Nà ní? Cô ta…cô ta nhận mình là Nguyệt tỷ kìa!”
“Dám giả danh người của Ngũ Đại gia tộc? Gan cũng không nhỏ đâu?
“Cô gái này thật táo bạo nha…!”
Tô Diệu Linh bật cười khiến cả đám cũng cười theo:
– “Haha, đừng tưởng cô họ Nguyệt mà có thể giả dạng Nguyệt A…Nguyệt tiểu thư!”
Anh Anh lặng lẽ lại gần Diệu Linh, thì thầm:
– “Vậy chả nhẽ…tôi lại tự mình giả danh thành mình à? Tô…Tiểu…Thư!!?”
Cô nhìn trong đám người thì không thấy Vy Vy và Tam thần đâu cả, bèn hỏi:
– “Cho hỏi,học viên Nhật Vy Vy đâu rồi?”
Một bạn nhanh nhảu nói to:
– “Đêm qua Nhật tiểu thư tự dưng sốt cao. Tư Thiếu, Ngô Thiếu, Hoàng Thiếu và Lăng thiếu đang ở cùng cô ấy..có gì sẽ báo luôn cho bộ phận y tế!”
Anh Anh nghe xong bỗng thay đổi nét mặt trở nên lo lắng:
– “Cậu ấy sốt nặng lắm không? Đưa tôi đi gặp cô ấy…!”
Tô Diệu Linh dang 2 tay ngăn Anh Anh lại:
– “Thôi thôi, cô đừng giả bộ nữa! Ở đây chúng tôi ai cũng đã gặp và đều hâm mộ Nguyệt tiểu thư nên tốt nhất là ra khỏi đây đi. Nếu không…thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Tô Diệu Linh vừa dứt lời thì tất cả các học viên cùng hô to:
“Phải, phải! Biết điều thì mau rời khỏi đây!”
“Đừng tưởng cô dễ nhìn mà chúng tôi bỏ qua cho nha! Cô…thua Nguyệt tỷ gấp 100 lần!”
“Nay mới thấy Tô tiểu thư nói hay!”
(…)
Anh Anh đen cả mặt, cô siết chặt bàn tay(Được lắm! Cuối cùng thì tôi cũng đã hiếu tác dụng của chiếc huy hiệu kia rồi. Sau lần này chắc phải đi làm chục chiếc mới được!). Anh Anh thở dài:
– “ISA và Philips đâu? Tôi muốn gặp họ!”
Tô Diệu Linh thấy Anh Anh vẫn chưa chịu khuất phục, cô nhoẻn cười(Không ngờ đối thủ của tôi lại có ngày này. Chưa đủ bẽ mặt đúng không? Vậy thì…):
– “Tôi đã nói cô rời khỏi đây rồi mà!”
Nói rồi, Diệu Linh giương tay đinh tát Anh Anh thì bị cô giữ lại và bẻ ngược:
– “Chuyển từ chủ động sang bị động…Thành Công ^^!”
Tô Diệu Linh nhanh chóng hất tay Anh Anh ra:
– “A! Cô…cô…!”
Nhìn bàn tay đỏ ửng và ẻo lả, đau quá mà chả biết làm thế nào thì đúng lúc Tô Tuấn Kiệt, Việt Anh và Thư Di chạy tới. Nhìn thấy Anh Anh, họ mỉm cười(Cuối cùng…Mặt trăng của tôi cũng tới rồi!). Tuấn Kiệt nói to:
– “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng của Anh trai mình, Tô Diệu Linh nâng bàn tay đỏ ửng, khóc lóc:
– “Anh, con nhỏ kia không biết từ đâu tới đây làm loạn rồi bẻ tay em. Làm vậy thì cũng thôi đi, cô ta còn mạo danh Nguyệt tiểu thư nữa!”
Tuấn Kiệt nhau mày:
– “Em vừa gọi cô ấy là cái gì?”
Tô Diệu Linh thật thà:-“Con…con nhỏ…nó…!”
Tô Tuấn Kiệt giơ tay định tát Diệu Linh thì bị Anh Anh ngăn lại:
– “Ha, không ngờ Tô Thiếu lại manh động đến vậy!”
Tô Diệu Linh vì hoảng sợ mà ngã khụy xuống đất, Thư Di thấy vậy lon ton chạy tới chỗ cô:
– “Đáng đời! Một cô nương nhỏ bé mà cũng giám xúc phạm Nguyệt tỷ tỷ sao?”
Tất cả học viên trợn tròn mắt tỏ vẻ không hiểu Thư Di muốn nói gì. Việt Anh vỗ tay, cười khểnh:
– “Trang phục…đẹp đấy! Diễn xuất…đạt đấy! Anh Anh tiểu thư!”
Tuấn Kiệt lại gần Anh Anh, giới thiệu trước tất cả mọi người:
– “Các bạn, cô gái này chính là con gái của Nguyệt Tổng, đại thiên kim của Nguyệt gia trong Ngũ Đại Gia Tộc: Nguyệt! Anh! Anh!”
Từng câu từng chữ phát ra trong miệng của Tuấn Kiệt như từng gáo nước lạnh hắt vào mặt các học viên, đặc biệt là Tô Diệu Linh. Ai nấy đều ngỡ ngàng như không tin vào thính giác của mình:
“Thì ra cô ấy là Nguyệt Tỷ!”
“Trời ạ, bảo sao nhìn đôi mắt xanh ngọc kia quen thế không biết!”
“Tại tỷ ấy không hay xuất hiện trước đám đông, hôm qua cũng không gỡ mặt nạ nên tôi…”
“Hồi nãy tôi hình như hơi nặng lời với cô ấy thì phải…”
(…)