Đọc truyện Lâm Thiếu, Em Sai Rồi! – Chương 33: Rước sói vào nhà
Bữa Tiệc cuối cùng cũng kết thúc, đối với mọi người mà nói thì với 4 tiếng đồng hồ giao lưu với nhau là quá ít, chưa kịp làm quen gì cả mà đã phải về rồi! Riêng Anh Anh, quãng thời gian đó y như vừa trải qua 40 tiếng vậy.
Theo yêu cầu của Kim Thần Hy thì các học viên nước S và Hoàng gia Anh sẽ ở lại nước A để đến Royal School học tập. Còn các học viên khác thì phải trở về đất nước của mình. Học Viện Hoàng Gia chia làm 2 khu chính:
+ Khu A 3 tầng(1 tầng VIP và 2 tầng Truyền Thống): Là nơi ở của các học viên, 10 Lớp VIP là của Ngũ đại gia tộc, Hoàng Gia Anh và Tam Siêu Sao. 20 lớp truyền thống là của các học viên được “đặc biệt” mời tới học…đúng lúc vừa vặn cho 16 người của Qúy tộc A và S.
+ Khu B 5 tầng: Là nơi học tập của các học viên, từ lý thuyết đến hành động thực tế.
Tối hôm nay thì tất cả mọi người đều phải ở lại, riêng 5 thế kế của Ngũ Đại Gia tộc phải trở về để thu dọn hành lý của mình. Mọi người chia tay nhau ra về, Royal School cuối cùng cũng yên lặng được phần nào. Vy Vy cùng đám Tam thần về phòng, may sao quản gia Lady lại sắp xếp phòng họ ở cạnh nhau, trên đường đi…Cận Hằng thở dài:
– “Chán quá! Lão đại về mất rồi, giờ chỉ còn mỗi anh em mình!”
Hạo Thiên tay cầm bịch Snack, vui vẻ:
– “Càng tốt chứ sao? Tối nay đỡ bị cậu ấy bắt thức khuya!”
Vy Vy nghe vậy khẽ cười:
– “Bộ cậu ấy hay bắt các cậu thức khuya lắm hả? Thức làm gì vậy?”
Cận Hằng và Hạo Thiên đồng thanh:-“Chơi game!”
Họ cười nói vui vẻ…nhưng sao không nghe thấy tiếng Thiên Phong, Vy Vy quay lại thì thấy Anh đi sau tất cả mọi người, mặt vẻ nghiêm ngặt:
– “Phong, có chuyện gì vậy?”
Thiên Phong giật mình rồi lắc đầu:
– “Không có gì, chỉ là…”
Cận Hằng tò mò:-“Chỉ là sao? Nói đi…!”
Thiên Phong nhau mày:
– “Hôm nay tôi đã nhìn thấy hết dung mạo của tất cả mọi người trong bữa tiệc, kể cả trong Hoàng gia lẫn thế kế của Tam Đại gia tộc trừ Kim thiếu là không đến được. Duy chỉ có một người là không hề gỡ mặt nạ ra chút nào!”
Vy Vy nghe vậy biết người đó là Anh Anh, cô trở nên im lặng. Cận Hằng suy nghĩ một hồi rồi nói:
– “Là thiên kim Nguyệt gia đúng không?”
Thiên Phong gật đầu:-“Phải!”
Cận Hằng cũng trở nên nghiêm túc:
– “Đúng là cô ta thần bí thật! Nhìn dáng người, mái tóc, màu mắt…đến cả tên cũng giống Tiểu mỹ nhân! Các cậu xem liệu có phải…!”
Hạo Thiên vội ngắt quãng:
– “Không thể, cậu quên là Thiên nữ đã từng phủ nhận điều này với Lão Đại rồi sao? Phải không…Nhật Vy Vy?”
Vy Vy không nói gì cả, cô nhìn ra xa thì thấy mã số phòng mình, bèn thản nhiên trả lời:
– “Mấy cậu đừng suy nghĩ nữa, không phải mai tất cả chúng ta sẽ được nhìn thấy dung nhan của cô ấy sao? A! 016..phòng mình kia rồi, chúc các cậu ngủ ngon nhaaa!”
Vy Vy nhanh chân chạy về phòng, Tam thần nhìn dáng vẻ của cô thì cũng không nghi ngờ gì cả, họ cũng vể phòng của mình.
Trên xe ô tô của Nguyệt gia
Tuấn Kỳ nhìn Anh Anh đang cắm mặt vào chiếc điện thoại với vẻ mặt hạnh phúc, ông mỉm cười:
– “Lâu rồi, ba mới nhìn thấy con gái ba cười!”
Anh Anh nghe vậy quay ra nhìn Ông:
– “Vậy sao…chắc tại con vui quá!”
Tuấn Kỳ nói vui:
– “Thật là hời cho con rồi! Thỏa hiệp 2 năm giữa 2 cha con ta còn 4 tháng nữa mới hết, vậy mà bây giờ con đã được tự do rồi!”
Anh Anh đang vui vẻ thì bỗng cảm thấy tự trách(Thỏa hiệp sao? Trước đó mình đã vi phạm 2/3 điều kiện mà ba không biết. Mình..?)
Anh Anh tắt điện thoại, cô hỏi nhỏ:
– “Ba! Nếu hôm nay Kim Thần Hy không hủy hôn mà con lại không thực hiện được điều kiện giữa cha con mình! Ba có ép con lấy hắn nữa không?”
Tuấn Kỳ nhìn cô khó hiểu:
– “Sao cơ? À…nếu như là vậy thì ba đương nhiên sẽ dâng con 2 tay cho người ta rồi, hahaa!”
Anh Anh nghe xong lại cúi gằm mặt xuống điện thoại, cười khổ(Ra là vậy! Kim Thần Hy, lần này coi như tôi cám ơn Anh!)
Về đến nhà riêng của Anh Anh, cô bảo tài xế không cần vào cổng mà tự cô đi vào. Tuấn Kỳ lấy tờ giấy ông luôn cất giấu trong người, xé làm đôi trước mặt Anh Anh..mỉm cười:
– “Từ giờ con đã tự do rồi! Ngày mai là có thể về nhà!”
Anh Anh lắc đầu:-“Không cần đâu! Con đã ở đây gần 2 năm rồi, giờ về trong vòng tay ba mẹ có khi lại không quen!”
Tuấn Kỳ gật đầu trước câu trả lời của Anh Anh(Con gái ta lớn thật rồi!), ông kêu tài xế lái về đi. Anh Anh mở cổng, cô đang định bước vào thì có giọng nói nam vang lên:
– “Cậu gì ơi!”
Anh Anh quay lại thì thấy một nam thanh niên chừng tuổi cô đang bước tới, Anh Anh hỏi:
– “Cậu là…?”
Nam thanh niên nhìn cô rồi lắc đầu:-“Xin lỗi, tôi nhầm người! Cậu có thể chỉ giúp tôi nhà Trúc Linh ở đâu được không?”
Anh Anh nghiêng đầu:-“Cậu là họ hàng với Trúc Linh à? Nhưng đây là khu 1, nhà cô ấy ở khu 4 mà!”
Nam thanh niên mặt buồn rầu:
– “Vậy à, tôi tìm suốt buổi tôi hôm nay rồi mà mãi không thấy, thì ra ở xa vậy! (Tiếng bụng kêu), Ơ…xin..xin lỗi bạn!”
Anh Anh khẽ cười-“Không có gì! Thôi thì cũng muộn rồi, cậu lại đang đói…hay là nghỉ tạm ở nhà tôi một đêm đi! Mai rồi đi cũng được!”
Nam thanh niên không do dự gì mà đồng ý ngay lập tức:
– “Vậy thì tốt quá! Nhưng…gia đình cậu liệu có…?”
Anh Anh mở to cửa cổng:
– “Không sao đâu, tôi ở có một mình thôi! Nhà lại rộng nữa…Vào đi..kẻo cậu đói ngất ra đó bây giờ!”
Nam thanh niên gật đầu, lặng lẽ đi theo sau Anh Anh…nở một nụ cười nham hiểm(Anh Nhi! Em đúng là chả khác ngày xưa tí nào? Vẫn tốt bụng, dễ tin người như vậy!)
Từ đằng xa, chiếc ô tô màu đen vẫn chăm chú quan sát cử chỉ của 2 người. Tài xế tò mò:
– “Khinh tiểu thư, rốt cuộc Thiếu gia định giở trò gì vậy?”
Khinh Hiểu Đình không trả lời, kêu tài xế quay về, lòng lo lắng(Thần Hy, anh vẫn là không bỏ cuộc Nguyệt Anh Anh thật sao? Nguyệt tiểu thư…cô rước sói vào nhà rồi?)
Anh Anh kêu Thần Hy đi tắm rửa cho sạch sẽ, còn mình thì đi làm chút gì ăn được. Đang hì hục dưới bếp, bỗng…một giọng nói cất lên:
– “Thơm quá, là mì gói đúng không?”
Anh Anh đỏ mặt quay phắt lại, cô ấp úng:
– “Ờ..ờ..đúng..đúng là món đó thật! Tôi…tôi chỉ biết làm cái này thôi!”
Thần Hy nhìn dáng vẻ của cô, cười mỉm(Ngoài thứ đó ra thì em có thể làm được gì nữa…My Lady!). Anh tới chỗ cô:
– “Cậu có cần tôi giúp gì không?”
Anh Anh mỉm cười:-“Xong rồi, cậu ngồi vào bàn đi tôi bưng ra cho!”
Thần Hy làm theo lời cô, Anh Anh tay run run bưng tô mì, để vào bàn. Thần Hy cố y gạt chân cô nhưng may sao không đổ, anh giả bộ:
– “Cậu có sao không? Không bị thương chứ”
Anh Anh xua tay không sao, chợt…điện thoại có tin nhắn, cô mở ra thì thấy đó là người mà cô định sẽ trò chuyện ngay khi về nhà-Lâm Tiêu Nại.
“Vy Vy, muội ngủ chưa? Vào thiện nữ đi cùng huynh nói chuyện?”
“Được…muội vào ngay!”
– “Cậu ở đây ăn cho hết nhé! Xong thì vào phòng R1 ngủ nha!”
Anh Anh để lại Thần Hy ở đó cùng tô mì mà chạy thẳng lên phòng cùng vẻ mặt hớn hở. Thần Hy nhìn dáng vẻ đó, anh nhau mày ném thẳng tô mì ra ngoài vườn(Chết tiệt! Lại là Lâm Việt Anh chứ gì?). Anh nghĩ xong liền chạy theo phía sau cô
*********
Boss Lăng: “Chào các độc giả nha ^^! Ôi..Không…Nguyệt Anh vậy mà đi cho trai lạ vào nhà, lại còn đích thân nấu đồ ăn cho anh ta nữa(mì gói)…đáng ghét!”
Hạo Thiên: “Hằng, Phong..2 cậu tránh ra! Tôi là tôi phải “Trảm” cái tên Kim Thần Hy này!”
Cận Hằng: “Bình tĩnh, bình tĩnh! Có j thì từ từ nói!”
Thiên Phong: “Phải đấy…Cậu nhìn lão đại xem! Thản nhiên…như…vậy…!”
(Quay ra nhìn, Sát khí bừng bừng, tay cầm kiếm đuổi giết ai đó)
Việt Anh: “Đứng lại tác giả…bộ bà không còn gì để viết nữa à? Cho tôi địa chỉ nhà Anh Anh ngay!”
Hoa Nhan(chạy thục mạng): “Haha, còn lâu á…ai kêu tui làm tác giả chi ^^!”