Đọc truyện Lâm Thiếu, Em Sai Rồi! – Chương 31: Em thật thú vị
Tô Diệu Linh giật mình(Phải rồi…hồi nãy mình còn tưởng là nghe nhầm, hóa ra cô ta trùng cả tên lẫn họ với Nguyệt Anh Anh thật!), cô cười vẻ miễn cưỡng:
– “Tại sao chúng ta không đến chào hỏi cô ấy nhỉ?”
Nghe Diệu Linh nói vậy, đám thiên kim cuống cuồng lên:
“Thật sao? Chúng ta sắp được nói chuyện với Nguyệt Tỷ kìa!”
“Tôi không phải là mơ chứ…Nguyệt tỷ…em đến đây ^^?”
(…)
Nhìn biểu hiện của họ, Tô Diệu Linh bĩu môi(Có gì mà phải làm quá lên như vậy? Bộ cô ta là Nữ thần chắc?). Cả đám người kéo nhau đi tới chỗ Anh Anh, tới nơi…Tô Diệu Linh mở lời:
– “Nguyệt tiểu thư, Rất hân hạnh được làm quen!”
Anh Anh nhìn dáng vẻ của Diệu Linh, mỉm cười(Ha, bộ dạng này trông khá hợp với cô đấy!):
– “Chào cô, chào tất cả mọi người! Tôi tên Nguyệt Anh Anh!”
Cô vừa dứt lời thì tất cả mọi người hò hét vang cả khán phòng, từng người từng người chen lẫn, xô đẩy nhau chỉ đề khoảng cách giữa cô và họ gần hơn.
“Nguyệt tỷ, em…Em là Trịnh San Hồ đến từ nước S”
“Em..Em nữa…Em là Nhạc Vũ Hạ đến từ nước K. Rất vui khi được nói chuyện cùng tỷ!”
“Mình là Bạch Ngọc Tường, con trai công tước nước Y”
“Em..em là…là..A..chị cười trông đẹp quá đi!”
(…)
Cứ như vậy, từng lời giới thiệu như muốn gim vào trong đầu của Anh Anh…không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ. Họ nói liên hồi như chỉ để Cô “rep” lại, họ muốn nghe giọng cô nhiều hơn, hiểu về cô hơn và đặc biệt là muốn nhìn thấy dung mạo sau chiếc mặt nạ kia. Vy Vy đứng trong góc tường…giữ chân Tam thần cũng được một khoảng thời gian khiến cô hơi mệt. Đang định chạy tới giải vây cho Anh Anh thì cô bị một cánh tay chặn ngang, Vy Vy hốt hoảng…cô chưa kịp làm gì thì người đàn ông bế ngang cô, đi ra ngoài bằng cửa sau.
Anh đặt cô ngồi trên chiếng ghế dựa trắng trong Roseland, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vy Vy, Anh khẽ cười:
– “Em không nhận ra anh thật sao? Nhật Anh Anh?”
Vừa dứt lời, anh liền tháo chiếc mặt nạ xanh của mình ra. Vy Vy hốt hoảng:
– “Anh…Anh là Hạo Thiên Cơ…à nhầm…Tô Tuấn Kiệt!”
Tuấn Kiệt gật đầu, Vy Vy thấy vậy cũng cời mặt nạ mình ra, cô thắc mắc:
– “Nhưng…sao anh lại nhận…!”
Không để Vy Vy nói hết câu, Tuấn Kiệt nhìn cô trìu mến:
– “Sáng nay lúc họp anh đã nhìn thấy em rồi, hồi nãy cũng thế…em nói chuyện gì với đám Tư Thiếu, anh cũng để ý hết!”
Vy Vy khẽ mỉm cười, Anh ngồi cuống bên cạnh cô…nhìn trìu mến:
– “Đẹp thật…trong em còn xinh hơn trong ảnh nữa đấy!”
Vy Vy nghe vậy đỏ mặt, cô nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh bên cạnh vầng trăng khuyết lạnh. Biết cô ngại, Tuấn Kiệt cũng chẳng nói gì thêm. 2 người nhanh chóng quay lại bữa tiệc. Tiếng xì xào to nhỏ bỗng xuất hiện…phía Anh Anh hình như đã xảy ra chuyện gì đó, Vy Vy vội chạy tới.
Họ nhìn thấy dưới chân Anh Anh là một vũng rượu vang đỏ trộn lẫn vỏ kính, váy của cô cũng bị dính không ít rượu. Vy Vy thắc mắc:
– “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một người trong đám đông nói lớn:
– “Là Tô tiểu thư, cô ấy đã đổ rượu vang lên người của Nguyệt tỷ!”
Mọi người quay ra nhìn Diệu Linh, cô ả lắc đầu lia lịa:
– “Không…không phải! Tôi không cố ý làm vậy với Nguyệt Anh Anh đâu!”
“Nguyệt Anh Anh? Cô nói trống không với Nguyệt tỷ cũng suông miệng nhỉ?”
“Tô gia không biết dạy con cháu hay sao?”
“Không cố ý, rõ ràng tôi thấy cô là đang cố ý. Cô nhìn xem, ISA công chúa và Bạch tiểu thư đang hoảng còn hoảng sợ kia kìa!”
(…)
Thấy mọi người có vẻ hơi ồn ào, Tô Diệu Linh lại đang khó xử, Anh Anh lên tiếng:
– “Tôi không sao đâu, đi thay bộ đồ khác là được!”
Cả đám nghe cô nói vậy thì mỉm cười thỏa mãn vẻ thán phục(Đúng là Nguyệt tỷ có khác!; Cô ấy thân thiện thật!; Mẫu người lý tưởng của tôi đây mn ạ ^^;…). Thấy một số các nhà đại diện đang chú ý, Tuấn Kiệt kêu Vy Vy đưa Anh Anh đi thay đồ, còn Anh ở lại giải quyết. Anh sơ tán mọi người theo cách giải quyết nhanh nhất có thể…khiến sự việc ko bị “người lớn” để ý.
Giải quyết xong, Tuấn Kỳ đến bên Diệu Linh vẫn còn đang run rẩy, Anh hỏi một cách nhẹ nhàng:
– “Linh Nhi, em làm như thế thật sao?”
Tô Diệu Linh cầm tay áo Anh, rưng rưng nước mắt:
– “Không…không có! Lúc đầu em chỉ muốn mời cô ta uống 1 ly…ai ngờ cô ta mời lại em. Em không uống nên đã…đã hất tay cô ấy…!”
Tuấn Kỳ nghe xong tối đen cả mặt:
– “Cô ta…cô ta…Em không thể nào xưng hô lễ phép một chút được à? Mặt mũi Tô gia ngày hôm nay, bị em hủy hoại hết rồi!”
Tô Diệu Linh nghe vậy im bặt, lặng lẽ rời tiệc về phòng mình. Về phần Anh Anh, cô được Vy Vy dẫn tới phòng chờ để thay đồ. Mở tủ quần áo của cô…nó trồn trơn??? Chỉ có duy nhất một tờ giấy, viết: “Bái bai Quản gia Lady, see you un again ^^!”
Vy Vy đọc xong mà phụt cười:-“Ha, Anh Anh…Tủ cậu không có lấy một bộ đồ…làm sao đây?”
Từ trong phòng tắm, Anh Anh hình như đang hí hoáy làm thứ gì đó, cô nói vọng ra:
– “Yên tâm đi, mình chưa bao giờ đi nước cờ nào mà chưa chuẩn bị cả! Ờm…Vướng quá! Cậu cầm hộ mình cái này với!”
Vừa dứt lời, Anh Anh ném ra chiếc mặt nạ màu trắng tinh khiết in hoa văn bắt mắt có 1 không 2. Vy Vy vội vàng chụp lấy, cô nhìn nó thắc mắc:
– “Cậu mua cái này ở đâu vậy? Đẹp quá!”
Anh Anh:-“Mình không mua nó…cài đó là do ba đưa cho mình!”
Vy Vy:-“Mình đeo thử được chứ?”
Anh Anh:”Cho cậu luôn đấy…dù gì mình cũng không dùng tới nó nữa!”
Vy Vy hí hửng tháo chiếc mặt nạ của mình ra rồi đeo cái của Anh Anh vào, cô ngắm mình trong gương(Đẹp quá…rất hợp với trang phục của mình!). Cô đang định gỡ xuống thì một cô gái không biết từ đâu xông vào phòng chờ…cư nhiên lôi Vy Vy đi:
– “A…Tìm thấy rồi! Nguyệt tiểu thư…chúng ta đi thôi!”
Mặc kệ lời nói của Vy Vy:-“Không…tôi không phải..!” Người phụ nữ vẫn nghiêm túc kéo cô đi xềnh xệch(Nguyệt Tổng căn dặn, nếu Nguyệt tiểu thư không chịu đi thì cứ thế lôi đi thôi! Ừm…):
– “Nguyệt tiểu thư…thất lễ rồi! Đã đến giờ Khiêu Vũ, vì Kim Thiếu hôm nay không tới nên cô và Lâm Thiếu sẽ nhảy bản đầu tiên…khai mạc vũ hội!”
Vy Vy nghe xong như bình tĩnh lại, mặt cô bỗng ửng đỏ(Cái gì? Mình….mình sẽ khiêu vũ cùng Lâm Thiếu bản đầu tiên sao?). Cô như người mất hồn mà đi theo người phụ nữa, ngay cả khi chạm mặt với Tuấn Kiệt cô cũng chẳng để ý. Về phần Tô Tuấn Kiệt, Anh thấy 2 người đi hơi lâu nên đến tận nơi xem thử. Đi ngang qua Vy Vy…vì đeo mặt nạ trắng nên anh cũng chẳng nhận ra. Tới phòng chờ, anh đang định gõ cửa thì một giọng nói lạ mà trong trẻo vọng ra: -“Mình biết ngay là sẽ như thế mà…Vy Vy, lần này lại phải nhờ cậu rồi!”
Anh khẽ hé cửa,tròn mắt khi thấy bên trong là một cô gái cao khoảng 1m7, mặc trên người là bộ váy voan trắng ngắn tới đầu gối…trên ngực đính huy hiệu của Nguyệt gia, mái tóc cam vàng quá vai cá tính cùng là da trắng hồng. Anh Anh xoay một vòng nhẹ nhàng trước gương. Đôi mắt to tròn màu xanh ngọc của cô đã đập vào mắt Tuấn Kiệt, anh nhìn cô không chớp mắt, nụ cười rạng rỡ tựa hoa mặt trời ấy đã gim sâu vào trong tâm trí của Anh.
Chợt, Anh Anh thở dài:
– “Hazzz, mất cả buổi chiều mới chọn được bộ váy siêu đặc biệt làm náo loạn Tô Gia, ai mà ngờ…Kim Thần Hy lại không tới. Chán thật!”
Đừng ngoài cửa…đã nghe thấy hết độc thoại của Anh Anh, Tuấn Kiệt quay lưng lại…dựa vào tường. Anh đưa đôi mắt lên nhìn vầng trăng khuyết, cười mỉm(Định làm náo loạn Tô Gia sao? Đúng là vượt qua ngoài sức tưởng tượng của tôi…Nguyệt Anh Anh, em thú vị thật đấy!)
***
Boss Lăng có đôi lời tâm sự: “Mọi người ơi…mọi người ơi, nhớ ấn theo dõi Lâm Thiếu, Em Sai Rồi! để hông bỏ lỡ mất chương nào nhé ^^!”