Lâm Thiếu, Em Sai Rồi!

Chương 22: Hiểu Lầm


Đọc truyện Lâm Thiếu, Em Sai Rồi! – Chương 22: Hiểu Lầm

Việt Anh chẳng nói chẳng rằng một mạch kéo Vy Vy đi ra khỏi lớp từ cửa sau cùng với khuôn mặt khá tức giận. Tựa vào thân cây phượng, 2 tay giữ vai Vy Vy, anh đưa gương mặt tuấn tú của mình lại gần cô, nghiêm túc hỏi:

– “Rốt cuộc Lăng Ngôn Hy có quan hệ gì với Nguyệt Anh Anh vậy?”

Khoảng cách giữa 2 người bây giờ là 15cm, mặt Vy Vy bừng đỏ:

– “…”

Việt Anh tiến sát thêm tí nữa, tim Vy Vy đập rất nhanh, gương mặt của Việt Anh hiện giờ đã thôi miên và điều khiển cô mất đi lý trí mà nói hết toàn bộ sự thật cho anh biết.

Cũng trong khoảng thời gian ấy:

Ngôn Hy và Anh Anh đang định đi tới khoa Thiên Văn thì bị đám Tam Thần chặn lại, họ xếp thành hàng ngang, đồng thanh nói:

– “Chào!”

Ngôn Hy nhìn họ một hồi rồi hỏi:

– “Nguyệt Anh, mấy người này là ai vậy?”

Tam thần nhìn nhau miệng giật giật(Cậu ta không nhận ra chúng ta?), Cận Hằng e hèm một cái rồi nói

– “Ngô Thiến, Hoàng Thiếu à! Các cậu hôm nay không ăn cá phải không?”

Ngôn Hy giật mình, anh chợt nhận ra đó đều là “Người Quen”, Ngôn Hy khẽ cười:

– “Thì ra là Tư thiếu, Ngô thiếu và Hoàng thiếu! Chào các cậu!”

Tam thần cười mãn nguyện, Anh Anh biết ý liền nói:

– “Mấy người làm quen xong chưa? Nếu rồi thì bọn tôi xin phép đi trước!”

Thiên Phong dang hai tay chặn lại, anh hỏi như đang tra khảo:


– “2 người…đang định đi đâu vậy hả?”

Ngôn Hy cười mỉm:

– “Bọn tôi chỉ tính đến khoa Thiên Văn xem 1 số tư liệu về sao Hỏa thôi!”

Hạo Thiên nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ:

– “Giữa ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ ở trong một phòng tính làm gì?”

Anh Anh nghe vậy cười lớn:

– “Haha, mấy cậu nghĩ nhiều quá rồi!Lăng Ngôn Hy là…là anh họ của tôi mà!”

Tam thần nghe xong thì đứng hình:

– “Anh…Anh họ sao?”

Cùng lúc ấy, Việt Anh cũng ngạc nhiên không kém gì đám Cận Hằng:

– “Cái gì? Là anh họ?”

Vy Vy gật đầu, Việt Anh nhanh chóng”thu lại”phép thôi miên của mình ^^, anh suy nghĩ một hồi rồi nói:

– “Nick FB là gì?”

Vy Vy nghiêng đầu trả lời:

– “Không phải hôm trước mình nói rồi sao, nick cô ấy là Nguyệt Vy Vy!”

Việt Anh nhìn cô chằm chằm rồi mỉm cười:

– “Không phải nick của Anh Anh, ý tôi là nick của cậu!”

Vy Vy nghe vậy liền bốc hỏa(Lâm thiếu anh ấy…anh ấy là đang xin info mình sao? Có khi nào…?), cô ấp

úng:

– “À..Ờm…nick FB của mình là Nhật Anh Anh!”

Việt Anh chợt nhớ lại điều gì đó, anh thắc mắc:

– “Nhật Anh Anh? Nữ Hoàng Thiện Nữ? cậu cũng chơi game đó à?”

Vy Vy thẹn thùng trả lời:

– “Phải! Lâm thiếu cũng chơi Thiện Nữ à? Cuộc thi đó em chỉ tham gia cho vui thôi ai ngờ lại giành giải nhất!”

Việt Anh khẽ cười(Nếu cô ấy không tham gia thì cậu giành giải nhất là phải rồi!):

– “Trông cậu cũng khá dễ thương mà!”

Vy Vy đỏ mặt ngại ngùng, Việt Anh chống 1 tay vào thân cây và nói:

– “Nghe này, chuyện hôm nay nhất định không được nói cho ai biết đâu nhé! Đặc biệt là Nguyệt Anh Anh!”


Vy Vy gật đầu lia lịa:

– “Được được!”

2 người ung dung vào lớp lấy cặp sách chuẩn bị ra về. Nhưng họ đâu biết rằng xuyên suốt cuộc trò chuyện của họ đã được một bạn nữ bên khoa Nhiếp Ảnh chụp được. Từ hành động bá đạo của Việt Anh đến gương mặt e thẹn, bốc hỏa của Vy Vy, tất cả đều được chụp rất rõ nét, nhìn qua là biết có vấn đề.

Trong Lớp:

Ngôn Hy phụt cười khi nghe Tam thần nói rằng tưởng anh là người yêu của Anh Anh, 3 người họ đỏ mặt, Thiên Phong ấp úng hỏi:

– “Nhưng cậu họ Lăng còn…Anh Anh họ Nguyệt, sao 2 người có thể là anh em được?”

Anh Anh mỉm cười:

– “Ba của Ngôn hy là anh họ của mẹ tôi nên đương nhiên là phải gọi bằng anh rồi!”

Thấy 3 người vẫn còn hoài nghi, Ngôn Hy xoa đầu Anh Anh nói:

– “May quá có 3 người ở đây, sau này phiền các cậu trông coi cũng như giúp đỡ Nguyệt Anh hộ tôi nha!”

Tam thần nghe vậy gật đầu mừng rỡ. Từ phía cuối lớp, Việt Anh đi tới để cuốn sách lên đầu Anh Anh rồi nói:

– “Lạ thật đấy Lăng thiếu, cậu có đứa em gái thân như này mà không cho cô ấy tham gia các bữa tiệc thật sao?”

Ngôn Hy không biết trả lời thế nào liền nhìn Anh Anh như cầu cứu(Chết rồi, là Lâm thiếu…phải trả lời thế nào đây?). Anh Anh đưa tay giật lấy cuốn sách, quay mặt lại nhau mày:

– “Tôi chỉ là một người…người dân bình thường nên đâu hiểu được các bữa tiệc sang trọng như…như mấy người nhà giàu các vị!”

Nói rồi, Anh Anh quơ lấy chiếc cặp sách rồi lôi Vy Vy đi về, trên đường đi cô sợ hãi hỏi:

– “Vy Vy, hồi nãy mình cuống quá nên mới nói như vậy, không biết có sai chỗ nào không nhỉ?

Vy Vy lắc nhẹ đầu:

– “Không có, cậu nói như vậy cũng được nhưng…”

Anh Anh mặt tái mét:

– “Nhưng sao? Chẳng lẽ…chẳng lẽ họ phát hiện ra gì rồi?”

Vy Vy cười:


– “Không phải, chỉ là ngoài Ngôn Hy ra thì chắc họ sẽ nghĩ thân phận của cậu khá đặc biệt. Y như là hồi nãy cậu nói vậy…một người bình thường!”

Anh Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm:

– “Hazzz, họ nghĩ cái gì thì kệ họ, nghĩ vậy càng tốt. Hôm nay đành nói dối rồi, đợi hết thời hạn học xong cấp 3 thì thành thật với họ vậy!”

Vy Vy khoác vai Anh Anh vui mừng cùng cô:

– “Phải đấy! chỉ cần hơn nửa năm nữa thôi là cái hôn ước kia của cậu được hủy bỏ, vậy là cậu lại được tự do rồi!”

2 người cười nói vui vẻ cùng nghĩ tới các dự định tương lai. Trong khi đó ở trường thì đám Tam thần đang thầm chỉ trích Việt Anh, Hạo Thiên vẫn nhìn theo bóng dáng ấy à sụt sịt:

– “Lão đại, cậu có biết là cậu vừa làm tổn thương Thiên Nữ không hả?”

Việt Anh lườm:-“Làm sao?”

Cận Hằng nhìn Việt Anh với ánh mắt không thể diễn tả, nó như là vừa tức giận vừa không dám biểu lộ ấy. Anh nói:

– “Tiểu mỹ nhân chắc đang buồn lắm!”

Thiên Phong cũng ủ rũ:

– “Cậu ấy là người dân bình thường sao? Không phải, cậu ấy là Nữ Thần của tôi!”

Hạo Thiên và Cận Hằng lại cốc vào đầu Thiên Phong, đồng thanh:

– “Ai…Ai là Nữ thần của cậu hả?”

Chứng kiến những lời lẽ, hành động đó, Ngôn Hy xin phép ra về trước. Anh vừa đi vừa cười lớn(Haha, thú vị thật! Không ngờ em ấy lại biết nói dối đấy. Không biết sau khi hết thời hạn 2 năm, Nguyệt Anh có nói sự thật cho họ biết không nhỉ? Dù gì thì…hahahha!)

Việt Anh vẫn đứng đó, anh suy nghĩ lại câu nói của Anh Anh, bất giác 2 đôi mày của anh nhíu lại(Là vậy sao? Mình đã xúc phạm cô ấy ư?)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.