Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Chương 4: Hội Ngộ "người Quen". Nhân Vật Lớn Bất Ngờ Xuất Hiện


Đọc truyện Lâm Thiên Băng – Cô Gái Của Sự Băng Giá – Chương 4: Hội Ngộ “người Quen”. Nhân Vật Lớn Bất Ngờ Xuất Hiện

Bắt đầu một tuần mới, nó nhanh chóng chào ba nó đến trường. Hiện tại còn sớm, nó ung dung vừa đi vừa cảm nhận không khí buổi sáng. Vừa đến cổng trường, nó bất đắc dĩ chứng kiến cảnh tượng mà nó không bao giờ muốn nhìn thấy: mẹ nó cùng chồng mới của bà đưa Uyên Nhã đến trường. Nó chẳng phải là ghen tỵ gì cả, chỉ là cảm thấy thời gian trước, nó vẫn còn tự mình vẽ ra viễn cảnh mẹ nó đưa nó đến trước cổng trường đều là vô nghĩa. Bà ngay cả đến việc nó học lớp nào còn không biết nữa là.
Nhếch môi tự giễu bản thân mơ mộng quá nhiều rồi ưỡn lưng, mắt nhìn thẳng phía trước mà đi. Khi đi ngang qua Uyên Nhã, cô nàng đưa chân chắn đường nó nhưng nó nhanh mắt nhìn thấy, giơ chân cao một chút, không chút kiêng nể dùng lực không hề nhẹ hạ xuống ngay chân Uyên Nhã, khiến cô nàng thét to một tiếng, quay mặt chỉ thẳng vào nó, nói lớn:
– Mày cố ý giẫm lên chân tao phải không? Mày ghen tỵ vì tao có ba mẹ đưa đến trường phải không?
Chưa dừng ở đó, cô nàng còn quay lại nói với người ba Tổng giám đốc của mình:
– Ba ơi, nó chính là cố ý giẫm lên chân con. Đau quá ba ơi.
“Chát”- một tiếng chát vang đủ để mọi người có mặt điếng hồn. Ẩn hiện trên gương mặt nó dấu tay, khóe môi cũng có dòng máu nhỏ chảy ra, lực đạo tuy mạnh, nhưng đối với nó cũng không có gì to tát cả. Nó vừa đưa tay lau vệt máu, vừa nghe lời mắng nhiếc hết sức thậm tệ:
– Mày tại sao phải tổn hại con gái tao. Suy cho cùng, mày và nó cùng tuổi,cùng là bạn học, vậy mà mày có thể làm vậy à? Mày cũng phải vì sự có mặt của mẹ mày ở đây mà bỏ qua chứ. Không hiểu ba mày sống như thế nào, dạy mày như thế nào mà mày vô lễ như vậy, còn dám đánh người ngay tại cổng trường…
– Đủ chưa?
Nó cắt ngang lời ông “Tổng”, từ từ ngước gương mặt năm phần lạnh, ba phần mất kiên nhẫn cùng hai phần tức giận nhìn người to gan mắng ba mình. Nó không kiêng nể mà cho ông một đạp, lực đạo cũng chẳng nhẹ hơn cái giẫm chân ban nãy là bao.

Hạ được một ít tức giận, buông từng lời lạnh đến nỗi ai nghe được cũng phải rùng mình:
– Ông có tư cách gì nói về ba tôi. Lấy tư cách là Tổng giám đốc một công ty hay là người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác? Tôi nói cho ông biết, cho dù với tư cách gì, ông cũng không thể nào sánh được với ba tôi. Và ghi nhớ điều này, sẽ có lúc tôi khiến cho cái công ty của ông không còn có mặt trên đời.
– Im miệng.
Mẹ nó cắt đứt lời nó càng làm nó khinh bỉ bà hơn:
– Còn bà, lấy quyền gì bắt tôi im miệng. Mẹ tôi sao? Tôi tuyên bố: Lâm Thiên Băng từ lâu không có mẹ và hiện tại cũng không cần. Các người đừng làm phiền cuộc sống hiện tại của tôi. Hôm nay, coi như chúng ta “hội ngộ” bất đắc dĩ, hi vọng về sau, con của hai người không làm phiền đến tôi. Đừng để đến lúc nhận xác ở bệnh viện mới tiếc nuối.
Hiện tại, nó thập phần tức giận, nhìn nó không ai dám lên tiếng, càng không dám làm gì nó, chỉ riêng Uyên Nhã không sợ chết bước lên định tát nó lại bị nó tặng một cái tát mạnh, in rõ năm ngón tay đứng khóc bù lu bù loa. Thấy con mình bị tát, ông Tổng giám đốc tiến lại chỗ nó định giáng cho nó một bạt tay, chưa kịp giơ tay, bị một giọng nói bất ngờ ngăn chặn:
– Con cái muốn đánh người bị người đánh, bậc làm cha mẹ không khuyên ngăn lại tiếp tục đánh người thay con. Có phải hành vi của Tổng giám đốc công ty AQ đáng kính không?
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa tiến đến gần. Mọi người kinh ngạc nhìn người đàn ông có khí thế bức người này, bắt đầu thì thầm to nhỏ. Nó thấy người kia quen mặt, nhưng không nhận ra, bỏ lại một câu sau đó rời đi:
– Cuộc “hội ngộ” đến đây kết thúc. Đến giờ tôi phải lên lớp.

Nói xong, nó liền xoay người quay đi. Bỗng một cái bóng đen chạy thoăn thoắt đến ôm chầm lấy nó. Nó đơ người, cố lấy lại nhận thức, một giọng nói cất lên:
– Chị ơi, em nhớ chị lắm á.
Lúc này, tinh thần nó đã ổn định, nhìn đứa trẻ này, ấn tượng đầu tiên chính là cực kì dễ thương, nhưng nó lại không thể nhớ đứa trẻ này là ai. Thấy khuôn mặt nhăn nhó như cố nhớ ra chuyện gì đó của nó, đứa trẻ bĩu môi đáng yêu nhắc nhở nó:
– Em là đứa bé được chị cõng về hôm trước đấy. Nhớ ra em chưa?
Nói xong, liền dùng bộ mặt:”Nếu chị không nhớ ra, em liền cắn chị”. Đối diện với khuôn mặt này cùng với việc đầu óc nó đang vận động hết năng suất liền nhớ ra. Sau đó, “À” một tiếng để báo hiệu mình đã nhớ, khiến đứa trẻ nở nụ cười tươi tắn, hôn chụt lên má nó một cái.
– Em thật sự nhớ chị nha. Chị học ở đây sao?
– Phải, bây giờ đã đến giờ lên lớp, không thể cùng em nói chuyện được…
Đối với đứa trẻ này, nó không thể lạnh lùng được. Nghe nó nói như vậy, đứa trẻ tiếc nuối trả lời nó:

– Vậy chị lên lớp đi. Đi học muộn không tốt lắm đâu. Hôm khác, em lại đến tìm chị, chị không được quên em đâu.
Nhìn khuôn mặt đó, nó muốn nhéo một cái nhưng lại thôi. Gật đầu đồng ý. Đứa trẻ đứng đâm chiêu, đột nhiên nhảy dựng lên, nói to hơn:
– Hay chị cho em số điện thoại, để khi em nhớ chị liền có thể gọi chị, được không?
Nó lấy tờ giấy nhỏ ghi lại số điện thoại của mình đưa cho đứa trẻ. Tạm biệt người đàn ông trung niên cùng đứa nhỏ, nó hiên ngang đi vào lớp.
– Ông là chủ tịch tập đoàn B&G phải không? Rất vinh hạnh được gặp ông.
Lúc này, ba Uyên Nhã nhớ ra người đàn ông trước mặt chính là Chủ tịch tập đoàn nằm trong Top 3 tập đoàn thế giới.
– Được “ông Tổng” đây biết đến thật vinh hạnh quá.
Người đàn ông nhấn mạnh hai từ “ông Tổng” như phân biệt tầng lớp rõ ràng.
– Hiện tại. tôi có việc cần giải quyết, không thể tiếp tục cùng ông nói chuyện. Tạm biệt.
Nói xong, liền nắm tay đứa trẻ kia quay đi. Chưa đi được ba nhiêu bước bỗng dừng lại, bổ sung thêm một câu với chất giọng lạnh còn hơn nó:

– Hi vọng sau này, gia đình ông không làm phiền đến cuộc sống con bé lúc nãy, nếu không thì…
Câu nói tuy đơn giản nhưng tính đe dọa vô cùng cao. Sau đó, bỏ lại đám người đứng yên không nhúc nhích, tiến thẳng ra xe bỏ đi. Mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Năm tiết học trôi qua không nhanh không chậm, cuối cùng cũng đến giờ kết thúc. Hôm nay nó chính thức đến làm ở quán cà phê hôm trước nên tranh thủ về sớm chuẩn bị cơm cho ba nó.
Nó vẫn như thường ngày, diện một cây đen như cũ, nhưng hôm nay nó mặc áo sơ mi cùng quần jean đơn giản, đầu đội nón lưỡi trai. Sau khi khóa cửa nó nhanh chân đến chỗ làm. Ngày đầu làm việc mà đến trễ thì không phải phép.
Do là ngày thường nên quán không đông khách lắm, hơn nữa nó là người mới nên không làm nhiều việc lắm. Cũng chỉ ghi chép thức uống mà khách yêu cầu, đến đưa cho người pha chế, sau đó lại đem ra cho khách. Công việc thuận lợi nên tâm trạng nó thoải mái hơn. Quán vắng khách, vì vậy đóng cửa sớm hơn bình thường, nó trở về nhà làm bài tập.
Đến nhà, chào ba nó lên phòng thay đồ rồi xuống nhà xem TV cùng ba. Tuy nói ba nó kiếm tiền không nhiều, nhưng những thứ trong nhà đều là ba nó mua, từ TV đến cái tủ lạnh cũ.
– Hôm nay có người đến tìm con nhưng lúc đó con đi làm, nên họ hẹn hôm khác lại đến.
– Vâng.
Nó chẳng mấy quan tâm ến người tìm nó là ai, người đó đã nói hôm khác lại đến thì nó cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm. Hai người ngồi đó nói về một số chuyện, đến khi ba nó hỏi tình hình ở trường như thế nào? Nó chỉ trả lời ba nó là “Vẫn ổn”. Nó không muốn ba phiền lòng thêm nữa, nên giấu nhẹm chuyện lúc trưa ở trường.
Cũng đã trễ, nó xin phép về phòng. Nằm trên giường, nó thề rằng bắt những con người dám đánh nó, mắng ba nó phải hạ mình trước nó và ba nó, phải chịu mọi đau đớn mà họ gây ra. Nó phải giúp ba nó có cuộc sống an nhàn hơn bây giờ. Khép mắt lại, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm nay nó đối mặt với quá nhiều chuyện làm cho nó cảm thấy như sức lực dần cạn kiệt, phải nghỉ ngơi để có sức chống chọi lại những khó khăn phía trước nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.