Đọc truyện Lâm Thiên Băng – Cô Gái Của Sự Băng Giá – Chương 28: Tỏ Tình
Một tuần liền, hắn cứ kè kè bên nó suốt. Làm đủ mọi thứ, từ hát hò đến nhờ người tặng hoa, mọi “chiêu trò” lãng mạn đều được hắn đem ra sử dụng. Đặc biệt nhất chính là lần hắn “tỉnh tò” với nó trên đường.
*Lùi về thời điểm đó*
Buổi tối khi nó đang dùng cơm, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn. Nó mở ra xem, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Nội dung tin nhắn:
“Đến đường X, chỉ đi một mình. Có một bí mật chờ cô”.
Nó khá tò mò, muốn biết bí mật đó là gì, nên nó làm giống như những gì mà trong tin nhắn đề cập, một thân một mình bắt taxi đến chỗ hẹn, ngay cả xe nhà cũng không đi.
Tại chỗ hẹn, có một bé gái cứ đứng trông ngóng tìm người, nó bước đến gần, hỏi:
– Cô bé, em đi lạc sao?
– Dạ không, em đang đợi một người ạ.
Cô bé không sợ người lạ mà tự nhiên trả lời nó. Thanh âm của đứa trẻ trong veo, dễ nghe. Lúc này, nó mới xem xét bộ dạng của bé gái này. Cô bé chỉ tầm 7 hoặc 8 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, sở hữu làn da không những mịn mà còn trắng hồng, khuôn mặt xinh xắn, mủm mĩm khiến người ta chỉ muốn nhéo một cái. Nó hiếu kỳ muốn biết cô bé này đợi ai, thẳng thắn hỏi:
– Bé con, em đợi ai vậy? Trời tối như vậy, em không sợ ba mẹ lo lắng à?
– Nhà em gần đây nên ba mẹ mới cho em ra ngoài chơi. Vả lại, một đứa bé thông minh như em thì làm sao để người xấu bắt cóc được.
Nó nghe bé gái tự tin về sự thông minh của mình mà mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu khi câu nói tiếp theo của cô bé làm nó nheo mắt:
– Em được nhờ đứng đây đợi một chị gái tên Thiên Băng, sau đó dẫn chị gái ấy đến một nơi.
– Em biết được mặt mũi của người đó không?
“Thiên Băng”- cái tên quen thuộc nhưng biết đâu không phải mình, nó miễn cưỡng tươi cười để tìm hiểu thêm. Cô bé kia không nghi hoặc gì mà nói, dường như không có chút phòng bị nào với nó cả:
– Em chỉ có hình thôi. Đây này.
Chìa đôi tay nhỏ đưa tấm hình cho nó, khuôn mặt xinh xắn chăm chú nhìn nó, rồi nhìn lại người con gái trong tấm hình hỏi:
– Chị có phải người trong hình không?
Nó cầm tấm hình mà khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô gái trong hình có khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm không đáy- không ai khác chính là nó. Nhìn bé gái kia gật đầu một cái thay câu trả lời. Biết nó là người mình đợi, cô bé hớn hở bảo nó ngồi xuống, lấy trong túi một mảnh vải màu đen. Nó tuy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo ý của cô bé, trong đầu hiện lên suy nghĩ “Không lẽ cô bé này là sát thủ?”. Đó không phải là suy nghĩ của kẻ không bình thường, mà đó là suy nghĩ của người đã từng trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc với độ khó cao tại W. Nó đã từng gặp đủ loại sát thủ, trẻ có, trung niên có, ngay cả trẻ em nhỏ hơn nó cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, việc nó nghĩ cô bé này có thể là sát thủ cũng là lẽ đương nhiên.
Không nhận ra sự khác lạ của nó, cô bé vẫn vô tư nói:
– Người kia bảo em, khi gặp được chị thì buộc mảnh vải này rồi đưa chị đến chỗ cần đến.
Cô bé hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ của nó đối với mình thành công. Mắt nó bây giờ không thấy gì cả nhưng thính giác cũng từ đó mà nhạy cảm hơn. Cô bé kia dìu nó đi trên đường. Nói dìu vậy thôi chứ cô bé đi ở phía trước kéo tay nó theo, nhưng vẫn còn “lương tâm” nhắc nhở nó khi có chướng ngại vật. Đi được khoảng vài phút, cô bé nói “Đến nơi rồi”, sau đó buông tay nó ra. Cô bé hoàn thành nhiệm vụ nên hưng phấn chạy chân sáo về nhà, bỏ lại nó bơ vơ cùng màu đen khi bị mảnh vải bịt cả hai mắt.
Đưa tay muốn tháo vật cản trở tầm nhìn xuống, một giọng nói trầm ấm khiến nó dừng mọi động tác.
– Chưa cần tháo xuống.
Giọng nói khá quen thuộc nhưng nó vẫn chưa nhận ra. Đến khi giọng nói ấy lại một lần nữa cất lên, nhưng nội dung câu nói hoàn toàn khác.
– Em mở ra được rồi.
Nó tháo mảnh vải ra, đập vào mắt nó là một không gian vừa lãng mạn vừa nhộn nhịp. Nó đang đứng trên vỉa hè của con đường gần chợ đêm, không khí náo nhiệt, người qua lại cũng nhiều. Nãy giờ nó đứng đây, không biết đã thu hút bao nhiêu người rồi, chỉ nghĩ thôi cũng biết mình mất mặt rồi. Phía trước nó, một hình trái tim thắp bằng nến thơm, bên trong là những cánh hoa hồng, bên cạnh đó có một mỹ nam khoác trên người bộ đồ phong cách: quần dài, áo sơmi kiểu cách, trên tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu trắng, cả hai tay đang nâng niu một bó hoa hồng trông vô cùng lãng tử.
Thấy khuôn mặt hắn, nó biết mình sai lầm khi đến đây. Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của nó, hắn chỉ có một suy nghĩ:
“Con nhóc này bị đứt hai dây thần kinh lãng mạn và cảm động rồi”.
Tự an ủi mình tại sao kẻ thù lại là nó để rồi hắn phải khổ sở như vậy. Một lúc sau, hắn bước đến trước mặt nó, quỳ một chân xuống, tay nâng bó hoa, chất giọng trầm ấm như hút người ta vào thế giới khác, chậm rãi nói:
– Đây là lần thứ 6 anh tỏ tình với em. Con nhóc này, em đã lạnh lùng từ chối năm lần trước, em không cảm động chút nào sao? Anh đã rất cố gắng đấy, đừng xem như không liên quan như vậy, anh sẽ rất đau lòng.
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên tim, dáng vẻ tổn thương khiến người qua đường cũng thấy tội, nhưng nó lại không để vào mắt, nhàn nhạt nói:
– Anh có thể tìm một người làm bạn gái anh trong số những người mê mẩn anh. Không nhất thiết phải là tôi.
– Không thể được.
– Tại sao?
Hắn bác bỏ ý kiến của nó làm nó thắc mắc cực kỳ. Biết mình hơi lố nên hắn hắng giọng lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của nó, nói:
– Anh chỉ thích em, không thích người khác.
– Đó là chuyện của anh. Đừng đem thêm rắc rối cho tôi. Như những lần trước, tôi từ chối.
Nói rồi, nó xoay người bỏ đi. Còn hắn đứng nhìn bóng nó, trong lòng có chút tức giận xen vào đó là sự hụt hẫng. Hắn đã sáu lần tỏ tình với nó, nhưng đều bị nó phũ phàng từ chối. Cứ nghĩ ở nơi đông người nó sẽ nể mặt hắn mà đồng ý, nào ngờ kết quả chẳng khác gì là mấy. Người đi đường nhanh chóng giải tán, ai cũng tội tội hắn vì tỏ tình thất bại nhưng chẳng phải việc của họ nên không ai để ý nhiều.
– Đến Win với mình.
Hắn không để người kia trả lời, ngắt điện thoại cái cụp, quăng bó hoa kia vào sọt rác, hắn kêu người chở đến Win. Vào ngồi được một lúc thì Hoàng đến. Bên cạnh hắn không có bất kỳ cô gái nào vì ai cũng biết gia thế của hắn và biết khi hắn ngồi ở bàn này đồng nghĩa với việc ” không phận sự cấm đến gần”.
– Sao vậy người anh em?
Hoàng nâng ly rượu nhấp một chút, nhìn hắn uống rượu như uống nước lã, anh nhíu mày.
– Con nhóc đó thật quá đáng. Sáu lần liên tiếp từ chối mình.
– Không được thì thôi. Đừng tiếp tục nữa.
Hoàng an ủi bạn tốt của mình, anh vốn dĩ không đồng tình lắm với cách làm này của hắn nhưng không tiện xen vào nên thôi.
– Bỏ gì mà bỏ. Hoàng Tuấn Anh này nhất định làm được. Mình vẫn còn một cách nữa.
Hoàng nhìn sự cứng đầu của hắn mà thở dài. Hắn giống trẻ con thật, hơn thua từng chút một. Hai người cứ ngồi uống đến nửa đêm mới về nhà. Nói chứ chỉ mỗi mình hắn nốc rượu thôi, Hoàng cũng chỉ uống vài ly Whisky. Hắn thì say bí tỉ, Hoàng lại được dịp “may mắn” đưa hắn về nhà. Tội cho Hoàng, mỗi lần hắn uống say lại phải dìu hắn lên tận phòng rồi mới về vì quản gia già cả, người làm trong nhà cũng ngủ hết nên miễn cưỡng giúp hắn. Thả hắn trên giường rồi Hoàng cũng về nhà mình nghỉ ngơi.
+++++++++++++++++++++++++++++
Ở phòng nó…
Nó không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại nghĩ đến những lần hắn “tỉnh tò” với nó. Mắt nhìn trần nhà suy ngẫm. Đâu phải nó không biết cảm động, con gái tất nhiên cảm động về những thứ lãng mạn mà người khác làm cho mình chứ. Nó cũng không ngoại lệ, nhưng nó không hiểu nổi vì sao mình lại từ chối.
Cứ thế, nó mãi suy nghĩ về việc đó mà thiếp đi lúc nào không hay.
******************************
Hắn có cách gì khiến nó phải đồng ý làm bạn gái mình? Được bật mí ở phần 2 đấy.
Gần đây đăng chap bất thường, Wen xin lỗi mọi người, cố gắng đăng thường xuyên hơn.