Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Chương 25: Sinh Nhật.


Đọc truyện Lâm Thiên Băng – Cô Gái Của Sự Băng Giá – Chương 25: Sinh Nhật.

– Bác Hạ, Minh Lâm đâu rồi?
Nhận ra không có giọng nói lúc nào cũng líu lo bên cạnh, nó cảm thấy là lạ.
– Cậu chủ cùng cô Anna đi học từ sớm rồi.
Quản gia Hạ trả lời. Nó chính là bị cho ra rìa rồi. Nhưng dù sao cũng nên cho Minh Lâm thời gian tiếp xúc với người ta, làm kì đà cản mũi không phải cách làm của nó.
I need you girl
Wae honja saranghago honjaseoman ibyeolhae
I need you girl
Wae dachil geol almyeonseo jakku niga piryohae
I need you girl neon areumdawo
I need you girl neomu chagawo
I need you girl (I need you girl)
I need you girl (I need you girl)
[ Nhạc chuông I need U- BTS]
Đột nhiên, điện thoại nó reo lên. Nhận máy, chất giọng lạnh băng không thay đổi.
– Có chuyện gì?
– “Anh nói này, em đừng lạnh lùng như vậy, rất đáng sợ đấy”.
– Chuyện chính.
Nó không có nhiều kiên nhẫn khi nói chuyện điện thoại. Đầu dây bên kia cũng biết điều mà không tiếp tục câu giờ, nghiêm túc nói:
– “YM có chuyện, em mau sang đây đi”.
– Được.
Mặc dù có chút ngạc nhiên về vấn đề vừa rồi nhưng ngữ điệu không thay đổi, lặp tức ngắt máy khiến người bên kia chưa kịp nói thêm câu nào.
– Chuẩn bị một chuyến bay sang Mỹ cho tôi.
Nó gọi đến một dãy số, ra lệnh. YM là một phần tâm huyết của nó, ai dám gây ra tổn thất chắc chắn không thể sống nổi.
– Lão đại có chuyện gì sao?

Thiên Vũ ra khỏi phòng đã chứng kiến ngay vẻ mặt khó chịu của nó, thầm nghĩ: “Ai to gan trêu chọc con nhóc này đúng là chán sống rồi”.
– Anh quản tôi?
Không mặn không nhạt nói chuyện với Thiên Vũ. Nó bây giờ rất dọa người nha. Khuôn mặt không cảm xúc, hàn khí phát ra từ nó cũng dần nhiều hơn. Điều này chứng tỏ nó đang tức giận. Thiên Vũ biết nguy hiểm cận kề nên lắc đầu nói:
– Đâu dám, đâu dám.
Gì chứ, quản chuyện của nó, anh không có can đảm để làm. Bảo vệ cái mạng vẫn tốt nhất.
Thấy Thiên Vũ lắc đầu như chưa bao giờ được lắc, nó không nói bỏ về phòng. Đem theo một vài thứ được cho là cần thiết. Nó bảo Thiên Vũ đưa ra sân bay. Yên vị trên máy bay chờ đợi đến nơi cần đến, nó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn Thiên Vũ sau khi chở nó đến sân bay liền phóng xe đi nhưng điểm đến không phải trường học như hôm trước mà là một nơi khác. Anh chàng thầm nghĩ:
“Phải tranh thủ cơ hội vài ngày có một này mà đi tham quan nơi này mới được. Dù sao cúp một ngày chắc không có chuyện gì”.
Suy nghĩ “ngây thơ” của anh không tính đến chuyện nếu nó biết sẽ như thế nào. Thật sự không đơn giản.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Trường Rose…
– Nên chọn quà sinh nhật gì cho lão đại đây? Nếu lão đại giống người bình thường một chút đã tốt.
– Chị ấy khác người bình thường chỗ nào?
Người nói ý này, kẻ hiểu theo một nghĩa khác. Câu hỏi vừa thốt ra, Minh Lâm nhận ngay một cái cốc đầu liền im lặng lắng nghe.
– Tài trí thì lão đại có thừa. Lạnh lùng, tàn nhẫn thì không ai sánh bằng. Tâm lý rất khó nắm bắt nên không thể biết được lão đại muốn gì, cần gì. Chỉ như vậy thôi chứ tôi không nói lão đại “khác người” theo ý kia.
Minh Lâm gật đầu thông suốt. Cả hai trầm mặc suy nghĩ, không quan tâm đến xung quanh.
– Hai người cần em giúp gì không?
Nam bước đến, mở lời với hai con người đang đăm chiêu nhưng kết quả làm cho hai người kia lại giật bắn mình.
– Sau này đừng dọa người như vậy.
– Giúp tụi này nghĩ xem nên tặng gì cho chị Băng đi.
Hai câu nói được phát ra nhưng nội dung hoàn toàn khác nhau. Câu đầu là của Anna, câu sau của Minh Lâm. Nam xem xét câu nói của Minh Lâm mà chẳng màng đến câu nói của Anna.
– Sinh nhật của đại tỷ? (Chưa gì đã nhiễm bệnh kiệm lời của nó rồi-_-).
Minh Lâm và Anna đồng thời gật đầu một cái, chăm chú nhìn Nam chờ đợi.

– Hay tổ chức một buổi party cho đại tỷ đi. Xem như món quà bất ngờ cho tỷ ấy. Mọi thứ trong bữa tiệc tụi mình sẽ tự tay làm. Có được hay không?
Kết thúc ý kiến của mình, Nam đưa mắt nhìn hai người kia. Nhìn nhau rồi quay sang nhìn Nam, cả hai gật đầu. Nam nói tiếp:
– Vậy để em triệu tập đám kia đến giúp một tay…
– Mà khoan, có ai thấy Thiên Vũ không?
Nhận ra sự “mất tích” của Thiên Vũ, Minh Lâm lên tiếng hỏi nhưng chỉ nhận được hai cái đầu lắc lắc của Nam và Anna.
– Để tôi gọi.
Anna lấy điện thoại tìm số Thiên Vũ rồi nhấn gọi. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
– Anh không đi học sao?
– “Ừ. Anh không đi học”.
– Vậy anh đang ở đâu?
– “Anh đang ở ngoại ô. Lão đại đi Mỹ rồi nên anh tranh thủ chút thời gian đi tham quan”.
– Chuyện này mà đến tai lão đại không biết như thế nào ha?
Anna gian xảo nói trong điện thoại. Thiên Vũ nghe vậy, tim cũng đập nhanh hơn, cười hì hì nói:
– “Anna xinh đẹp, em không nói, anh không nói thì làm sao lão đại biết được”.
– Anna không nói nhưng tôi sẽ nói đấy.
Nghe được giọng Minh Lâm, Thiên Vũ biết chắc mình không thoát, thở dài hỏi:
– Vậy mấy đứa muốn gì?
– Anh thật biết điều. Bây giờ anh về nhà ngay để giúp bọn em tổ chức party sinh nhật cho lão đại. Cho anh mười phút đấy.
– “Này, ở chỗ này cách xa nhà lắm đấy… Alo… Alo”.
Không để Thiên Vũ than vãn, Anna ngắt điện thoại nhìn qua hai tên kia cười tươi.
– Về chuẩn bị thôi.
– Nhưng em đâu có địa chỉ.

Nam lúc này mới nhớ ra vấn đề vô cùng quan trọng, cất giọng ai oán nhìn hai người kia đang hưng phấn.
– À quên, em đến đây nhá.
Anna lấy điện thoại của Nam nhập địa chỉ vào tin nháp. Trả lại điện thoại cho Nam, hai người chậy lên lớp ôm ba lô về nhà. Nam nhanh chóng triệu tập “đồng bọn”, sau đó cũng bắt taxi đến địa chỉ mà Anna cũng cấp.
Riêng hắn, vẫn không hay biết gì. Đến lớp nó thì không thấy nó, cũng không thấy thằng nhóc hay đi cùng nó, cảm thấy vô cùng khó chịu. Kế hoạch dậm chân tại chỗ, hắn lại cảm giác được có gì đó đã thay đổi nhưng không thể xác định được.
Mặt hầm hầm về lớp, nhìn mặt hắn mà không ai dám hó hé ý kiến. Ngay cả Hoàng cũng im lặng nhìn rồi lại lắc đầu. Suốt buổi học, cả lớp cứ như đang ở gần một quả bom nổ chậm, tinh thần căng thẳng như đang đối mặt với sự khủng bố cuối cùng được giải thoát nhờ tiếng trống ra về. Hắn kéo Hoàng đi một mạch, địa điểm dừng chân không có, hai người cứ đốt ví mình vào tiền taxi (nhiều quá đưa ta xài dùm cho, ta đây không ngại sử dụng thêm một chút “tiền lẻ” của ngươi đâu¬_¬).
++++++++++++++++++++++++++++++
Mỹ…
Hàng giờ ngồi máy bay khiến cơ thể nó mỏi nhừ. Bước ra khỏi sân bay, nó gọi Jack đến đón.
– Đi ăn chút gì đó không?
– Không cần.
Không hỏi thêm gì nữa, Jack tập trung lái xe. Đến đường một chiều, từ đâu xuất hiện gần chục xe moto chặn đầu xe khiến Jack phải thắng gấp. Cả hai xuống xe, đám người kia cũng xuống xe đến đối diện với hai người.
– Bỏ xe hay bỏ mạng?
Một tên đô con nhất lên tiếng, tay cầm một con dao chỉ vào nó.
– Đánh không?
Jack quay qua hỏi nó, nhận được sự đồng ý hợp tác của nó, Jack nhìn sang đám người “hung tợn”, chắc nịch nói:
– Lên hết đi.
– Mày cũng to gan thật. Vậy đừng trách tụi tao không cho tụi bây lựa chọn. Đánh nó.
Thế là đánh nhau. Jack tung ra những đòn cước đẹp mắt ngược lại với nó, những kẻ xông vào nó đều bị một cú đá mà nằm trên đất đau đớn. Nó không thích đùa giỡn, làm việc càng nhanh càng tốt nhưng phải đảm bảo chất lượng. Cứ thế mà từng người từng người ngã xuống, kẻ ôm bụng, người cầm tay đau đớn rên rỉ. Cho xe lách qua đám người đó, Jack đạp ga phóng nhanh trên đường.
Đến nhà Jack, cả hai vào bên trong bàn việc.
– YM thế nào?
Vấn đề nó quan tâm cần được giải đáp rõ ràng. Jack lấy cho nó một ly nước, sau đó cũng ngồi xuống nghiêm túc thảo luận.
– YM gần đây bị cắt xén về nguyên liệu, những thứ được nhập về đều là hàng tốt nhưng khoảng vài ngày lại mất đi một lượng nhỏ. Đây là tổn thất lớn đối với chúng ta.
– Đã điều tra chưa?
– Rồi. Công ty A chịu trách nhiệm bảo vệ những thứ này trước khi đưa vào dầy truyền sản xuất.
– Em sẽ cho người thu thập chứng cứ ở nhà họ, anh cho người xem lại sổ sách cẩn thận. Cứ để họ ăn bao nhiêu thì ăn, đến lúc tương đương giá trị công ty A thì nhấn chìm họ.
Thanh âm lạnh lẽo vang lên. Jack cũng không có ý kiến gì nên công việc rất nhanh được giải quyết.
– Em lên phòng nghỉ ngơi đi. Một chút nữa anh đưa em ra sân bay.

Nó gật đầu đi lên lầu hai bước vào phòng dành cho khách ngả lưng. Jack cũng không hỏi đến tình hình của W vì anh biết có hỏi, nó cũng sẽ không nói.
++++++++++++++++++++++++++++++
Không giống với nó, mọi người ở nhà đang bận rộn chuẩn bị cho buổi party tối nay. Ông Trịnh và Tử Kỳ cũng thu xếp công việc để về, đám “đàn em” của nó cũng luôn tay luôn chân nào là trang trí, đi mua nguyên liệu nấu nướng. Mỗi người một việc mà chia nhau làm. Anna ở trong bếp sai bảo Thiên Vũ lấy đủ thứ đồ để làm bánh sinh nhật. Mọi việc được chuẩn bị kỹ càng, tỉ mỉ từng chút một.
– Chị về chưa?
– “…”
– Được, vậy chị về nhanh một chút.
– “…”
Minh Lâm gọi cho nó, biết nó sắp lên máy bay trở về, thằng nhóc chạy vào bếp nói:
– Chị ấy sắp lên máy bay rồi, mọi người bắt đầu nấu được rồi.
Để thức ăn không bị mất ngon do phải hâm nóng nên ai cũng quyết định chờ nó lên máy bay rồi nấu. Việc trang trí cũng gần hoàn thành, nó thích màu đen nên có những vật trang trí cùng màu với màu nó thích, nhưng đặc biệt không có màu hồng. Tại sao lại không có màu hồng? Đơn giản thôi, vì nó ghét màu hồng.
Thời gian trôi qua, đến tối nó mới có mặt trước cổng. Không gian yên ắng lạ thường khiến nó nghi hoặc. Dù vậy nhưng vẫn đi vào bên trong. Mở cổng ra, đập vào mắt nó là một cái bánh kem bên trên có những trái dâu đẹp mắt. Phía sau là những cây pháo bông phát ra những tia sáng tạo nên những chấm nhỏ trong không gian tối đen như mực.
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you
CHÚC MỪNG SINH NHẬT LÂM THIÊN BĂNG”
Một bài hát được hát chay bởi ông Trịnh, Tử Kỳ, Minh Lâm, Anna, Thiên Vũ và những người khác đã làm cho nó nở nụ cười, một nụ cười chính hiệu chứ không phải cười nhạt, càng không phải là nhếch môi. Mọi người bàn nhau sẽ nói câu “Chúc mừng sinh nhật Lâm Thiên Băng” thay cho những cách gọi khác nhau.
Có lẽ đây là một bữa tiệc sinh nhật lớn nhất của nó. Tuy không giống như lúc ba nó tổ chức cho nó nhưng vẫn rất chân thật. Lúc trước, ba nó phải tiết kiệm nhiều một chút để đến ngày sinh nhật nó mà mua thêm một chút đồ ăn ngon, không bánh kem, không quà tặng đắc tiền nhưng rất ấm áp, rất vui vẻ. Hôm nay nó muốn tháo bỏ cái mặt lạnh lùng để đón nhận những gì mọi người dành cho mình.
Ngồi vào bàn, Minh Lâm bên cạnh “kể công” với nó. Không còn cái trừng mắt lạnh lẽo vì nói nhiều, nó cười vui vẻ lắng nghe. Nhìn nụ cười của nó đẹp đến mức không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả được, mọi người cũng cảm thấy vui vẻ. Đám “đàn em” của nó cũng thân thiết với nó hơn, không rụt rè như trước. Mọi người vui vẻ nói chuyện, ăn uống, nhảy nhót tưng bừng. Lần này, nó cho phép bản thân hòa vào bữa tiệc, không khó chịu với tiếng ồn, tiếng nhạc ầm ĩ.
Khác với nó, hắn lại đang buồn bực ngồi trong bar uống rượu cùng Hoàng. Hắn không biết bản thân buồn bực chuyện gì, chỉ biết ngửa cổ uống từng ly rượu. Hoàng ngồi bên cạnh không uống lấy một giọt nào. Gì chứ, đi có hai người, uống say hết thì phiền phức sẽ kéo đến. Hắn cứ uống đến khi say mèm, phải nhờ đến sức lực của Hoàng đưa lên phòng.
Cửa phòng mở ra, Hoàng lặp tức quẳng hẵn xuống giường. Hắn cũng nặng phết đấy, dìu hắn lên được đây cũng đã “trâu lắm rồi”. Quay người định ra khỏi phòng, mắt dừng lại trên cánh cửa, phát hiện một tờ giấy được dán trên đó. Nhìn kỹ một chút, Hoàng bật cười hai tiếng, nghĩ thầm:
“Không thích người ta sao? Vẽ rồi đem dán ở đây mà không thích, đúng là tên khờ trong chuyện tình cảm”.
Bước ra khỏi phòng, vui vẻ với phát hiện của mình, Hoàng tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ sâu.
+++++++++++++++++++++++++++++
Tiệc ở biệt thự cũng kết thúc, ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Nó cũng về phòng nhưng thay đồ xong, nó sang phòng từng người, nhẹ nhàng mát-xa tay chân cho họ. Có lẽ do quá mệt mỏi lại được mát-xa nên họ ngủ rất ngon và sâu mà không tỉnh giấc trong lúc nó “làm việc”.
Trở về phòng, khép nhẹ mi mắt, nó từ từ chìm vào giấc ngủ. Hôm nay nó đã cởi bỏ vẻ lạnh lùng nhưng ngày mai thì chưa chắc.
Thế là trôi qua một ngày sinh nhật khắc sâu vào trí nhớ nó và đặc biệt hơn, nó đưa những khoảnh khắc đó và một ngăn của tim mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.