Đọc truyện Lâm Thiên Băng – Cô Gái Của Sự Băng Giá – Chương 20: Minh Lâm Đã Tức Giận.
Âm nhạc luôn là thứ giúp người ta thư giản tốt nhất đối với nó. Đắm chìm trong tiếng đàn piano của bài Love is like a flower, nó thoải mái nằm dài trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Một, à không đến ba người đứng trước bàn nó, đôi mắt người nào cũng ẩn hiện nỗi tức giận. Hai người trung niên một nam một nữ, người còn lại là Uyên Nhã.
Bỗng nhiên, người đàn ông túm tóc nó giật ra phía sau. Cảm giác sau đầu truyền đến làm nó phải nhăn mặt, mắt cũng từ từ mở ra. Không để nó kịp nhìn người phía trước, một lực đạo khá nặng đập đầu nó vào bàn, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Sau đó kéo nó đứng dậy đến bức tường phía sau, tiếp tục đem đầu nó nện thẳng vào tường đến khi máu bắt đầu chảy nhiều hơn. Vốn dĩ nó không yếu thế đến vậy, vì đêm qua ngủ không được nhiều, nó đem tài liệu ra phê duyệt đến sáng. Sớm đi học, lại chưa có gì trong bụng nên sức kháng cự cũng không có.
– Mày dám đánh con gái tao, lại hâm dọa tao. Thứ con nít vắt mũi chưa sạch như mày làm quái gì được tao?
Vừa mắng chửi, lực tay cũng không giảm nhẹ. Cứ thế mà đầu nó ong ong cả lên. Một tiếng hét khiến cho hành động của người kia dừng lại.
– ĐẠI TỶ!!!
Nam chạy vào đỡ nó, cảm nhận được thân thể nó dần kiệt sức. Nhìn qua người đã đánh nó, ném một ánh mắt khinh bỉ cho người kia. Nếu không phải cậu đến đưa cho nó danh sách thành viên chắc nó vẫn còn bị hành xác.
– Có chuyện…
– Anh Lâm, đại tỷ bị đánh.
Từ ngoài cửa, Minh Lâm thấy được sự bất thường khi hôm nay lớp đông người hơn. Bước vào lớp chưa nói hết câu đã bị hoàn cảnh hiện tại làm cho không thể nói tiếp. Một nam sinh giữ thân thể không còn chút sức sống ngồi trên mặt đất, bên cạnh là hai người lạ mặt, ánh mắt của nam sinh nhìn người đàn ông đầy tức giận.
– CHỊ!!!
Hét một tiếng, Minh Lâm như bay về chỗ nó, tay nâng đầu xem xét, mắt nhìn sang nam sinh kia như chờ câu giải thích.
– Khi em đến đã thấy người này đang đập đầu tỷ ấy vào tường.
Nam cũng hiểu ý mà kể rõ sự việc, tay đồng thời chỉ về phía người kia. Liếc mắt nhìn người lạ mặt, cảm giác như đã gặp ở đâu nhưng Minh Lâm vẫn không nhớ.
– Phiền cậu đưa chị ấy xuống phòng y tế, việc ở đây cứ để tôi lo liệu.
Giao phó nó lại cho Nam, thằng nhóc đi về phía người kia, ánh mắt chứa đầy lửa như muốn thiêu đốt người kia. nhanh chóng nhận lệnh đưa nó xuống phòng y tế. Đứng trước người kia, Minh Lâm lạnh lùng hỏi:
– Hai người là ai?
Đối diện với Minh Lâm, người đàn ông vẫn còn “gan dạ” trả lời:
– Là phụ huynh của Uyên Nhã, con tôi bị đánh không lẽ tôi không đòi lại công bằng cho nó.
– Công bằng sao? Mẹ kiếp, lúc con ông mắng chửi người khác, ông có nghĩ đến người ta cũng muốn lấy lại công bằng cho mình không? Tôi không cần biết ông là phụ huynh hay là gì khác, động vào chị tôi xem như ông ăn gan trời rồi.
Đây là lần đầu mọi người nghe Minh Lâm văng tục, chứng tỏ nó rất quan trọng với thằng nhóc nhưng ba Uyên Nhã lại dám động đến nó, còn nói là đòi lại công bằng gì đó, đúng là nực cười.
Minh Lâm dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy tay ông ta, từng chút một vặn ngược khiến người kia đau đớn rên rỉ.
– Để xem ông còn dám động vào chị tôi không?
Dứt lời, tiếng răng rắc vang lên trong bầu không khí im lặng. Một tiếng thét chói tai theo đó mà to dần. Thấy ba mình như vậy, Uyên Nhã chạy đến đánh vào người Minh Lâm. Chỉ dùng một tay nắm cả hai cánh tay của Uyên Nhã, tay còn lại túm tóc cô ta kéo về phía sau. Hành động giống như ba Uyên Nhã đã làm với nó nhưng lần này nhân vật chính là Minh Lâm và Uyên Nhã.
Đem đầu Uyên Nhã đập thẳng vào tường. So với sức lực của ba cô ta chỉ có mạnh hơn chứ không phải nhẹ hơn càng không phải ngang sức. Mới có hai lần va chạm vào tường mà đầu cô ta đã chảy máu. Không có ý định dừng lại, Minh Lâm lên tiếng:
– Cô giỏi lắm. Mắng chửi chị tôi, bây giờ lại đưa cả phụ huynh đến đánh chị tôi. Để tôi xem trong đầu cô chứa gì mà không biết suy nghĩ như thế?
Chấm dứt câu nói, Minh Lâm cũng tăng lực. Được một lúc, Uyên Nhã cũng ngất xỉu. Hất cô ta ra đất, thằng nhóc tiến về phía người phụ nữ bên cạnh ba Uyên Nhã, giọng nói chứa đựng sự tức giận và khinh bỉ thay nó:
– Bà đây chắc hẳn là mẹ ruột của chị tôi? Thấy con ruột của mình bị đánh đến nông nỗi như vậy cũng không ngăn cản, người như bà không xứng đáng làm mẹ chị ấy.
Dừng một lức, ánh mắt thằng nhóc quét qua cả ba người rồi nói tiếp:
– Ba người là một gia đình cũng đúng, bản chất quá giống nhau. Mấy người sẽ phải trả cái giá đắt cho việc này.
Bỏ đi trước ánh mắt căm thù của ba người kia, Minh Lâm đến phòng y tế-nơi nó đang nằm. Vào phòng, chỉ có nam sinh lúc nãy và nó đang nằm trên giường, ngoài ra không còn ai khác. Đén gần nam sinh kia, thằng nhóc hỏi nhỏ sợ lớn tiếng làm ồn đến nó.
– Cậu tên gì? Tại sao lại đúng lúc có mặt giúp chị tôi?
– Em tên Nam, học lớp 10A1. Lúc nãy dự định tìm đại tỷ đưa cho tỷ ấy danh sách thành viên lại đúng lúc bắt gặp cảnh ấy nên ngăn cản.
Nhận được câu trả lời, Minh Lâm gật đầu tỏ vẻ đã biết. Ngay lập tức nhớ ra việc gì, nhìn Nam thắc mắc:
– 10A1? Chẳng phải là lớp chuyên sao?
– Đúng rồi.
Nam gật đầu thản nhiên trước câu hỏi của Minh Lâm. Lại bổ sung thêm:
– Một nửa lớp em nằm trong số những người muốn đi theo đại tỷ.
Bất ngờ trước việc số lượng học sinh lớp chuyên muốn được nó chỉ bảo lại nhiều như vậy, Minh Lâm nghĩ ngợi gì đó lại ra lệnh:
– Đưa danh sách cho tôi, cậu về lớp được rồi. À, còn một điều cần nhờ cậu chuyển đến những người khác.
– Việc gì ạ?
– Nói với họ, ngoài quy tắc mà chị tôi đưa ra còn có một quy tắc ngầm mà ai cũng phải ghi nhớ: người của chị ấy nếu làm phản chỉ có một con đường, chính là cái chết.
Nghe đến đây, Nam không khỏi giật mình. Không nghĩ ngợi gì thêm, Nam chào thằng nhóc rồi ra khỏi phòng. Giờ chỉ còn lại nó và Minh Lâm. Nhìn đầu nó quấn băng trắng thật dày, cảm giác khó chịu dâng lên. Minh Lâm chỉ nhìn thấy nó với vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ mà bây giờ lại nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt.
Gọi quản gia đưa xe đến, Minh Lâm bế nó ra xe, cặp sách trong lớp sẽ có người mang về. Bước chân vào nhà, bắt gặp ngay hai đôi mắt mở to kinh ngạc của ông Trịnh và Tử Kỳ. Hai người đang bàn việc, thấy Minh Lâm bế nó mà nó đang nhắm mắt trên đầu lại có băng quấn quanh. Biết nó xảy ra chuyện, ông Trịnh cho người đưa nó lên phòng để Minh Lâm ở lại tường thuật mọi việc.
Minh Lâm ngồi xuống ghế từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện. Sắc mặt hai người kia cũng dần đen lại, sát khí tỏa ra vô cũng lớn. Tử Kỳ đập bàn cái rầm, ánh mắt lộ vẻ tức giận rõ ràng, nói:
– Gia đình đó thật đáng chết. Động vào con nhóc này thì đừng mong tôi bỏ qua.
– Anh đừng dại mà chen vào việc của chị, nếu không anh chính là người tan xương nát thịt đấy.
Nhìn ra sự phẫn nộ của Tử Kỳ, Minh Lâm biết rõ anh mình sẽ làm những gì nên lêb tiếng cảnh báo hậu quả. Tử Kỳ nhìn Minh Lâm thắc mắc:
– Tại sao?
– Nó đã có kế hoạch đưa gia đình đó đến trước lưỡi hái của tử thần nên không cho phép bất kỳ ai xen vào. Con muốn gia đình đó chết nhưng nó lại muốn hành hạ họ đến mức sống không được, chết cũng không xong. Tốt nhất đừng nên chen vào.
Minh Lâm chưa kịp trả lời, ông Trịnh đã nhanh chóng giải thích cặn kẽ lí do cho Tử Kỳ. Khi biết được lí do, Tử Kỳ bất giác rùng mình, thầm cảm tạ Minh Lâm vì ngăn cản kịp thời, nếu không… Anh chẳng dám nghĩ đến hậu quả.
Nhìn Minh Lâm có vẻ mệt mỏi, ông Trịnh bảo thằng nhóc về phòng nghỉ ngơi. Ông và Tử Kỳ tiếp tục công việc.
++++++++++++++++++++++++++++
Việc nó bị đánh cũng truyền đến tai hắn và Hoàng. Cả hai không ngừng bàn tán về sự việc này.
– Thì ra con nhỏ đó cũng có nhiều kẻ thù nhỉ?
Hắn nhếch môi vì sự phát hiện của mình. Hoàng ngồi bên cạnh tựa người vào ghế thản nhiên nói:
– Con nhỏ đó không phải đơn giản đâu, cậu đừng dây vào thì hơn.
– Cậu nói cái quỷ gì thế? Mình mà đi sợ con nhỏ đó sao? Còn chưa biết ai hơn ai đâu.
– Mình chỉ góp ý vậy thôi. Mà cậu đã tìm được Mina chưa?
Thấy hắn phản ứng kịch liệt, Hoàng chỉ biết thở dài. Nhớ đến việc quan trọng, bật người dậy hỏi hắn:
– Mình tìm cô ta làm gì?
Hắn giả vờ “ngây thơ” nhìn Hoàng hỏi vặn lại. Hoàng chỉ muốn cho ngay một đấm vào khuôn mặt đó, nhàn nhạt vạch trần:
– Đừng nghĩ mình không biết cậu âm thầm cho người kiếm cô ta. Cô ta không xứng đáng để cậu lụy đến thế. Cậu nên chấm dứt đi.
– Chuyện của mình cậu đừng xen vào.
Thái độ hắn rõ ràng là có tật giật mình, Hoàng nhún vai xem như mình không liên quan. Bầu không khí im lặng bao quanh căn phòng.
+++++++++++++++++++++++++++++
Nó hôn mê đến tối mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng. Lắc nhẹ vài cái, nó cầm quyển lịch để bàn xem một lúc. Chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày kỉ niệm hai năm thành lập YM và cũng là lúc trò chơi nó đặt ra đến phần cao trào.
Cộc…cộc
Tiếng gõ của cắt ngang suy nghĩ của nó. Lên tiếng để người bê ngoài vào, nó tựa vào thành giường nhìn Minh Lâm bưng khay cháo đến. Nhìn tô cháo, nó không chê không khen ăn hết. Cả ngày chẳng ăn gì sức trâu cũng chịu không nỗi.
Trên tay cầm cái tô không, Minh Lâm nhắc nhở nó:
– Chị nghỉ ngơi đi. Đừng có cố làm việc. Ngày mai được nghỉ nên không cần phải dậy sớm đâu.
Gật đầu ra hiệu đã hiểu, nó nhìn Minh Lâm ra khỏi phòng. Minh Lâm cũng an tâm chút chút nên ra ngoài cho nó nghỉ ngơi. Cánh cửa khép lại, nó cũng nằm xuống đánh một giấc. Có lẽ do vẫn còn mê man nên nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
+++++++++++++++++++++++++++++
Ở phòng khách một biệt thự nhỏ có hai người vẫn còn tức giận. Hai người đó không ai khác ngoài Uyên Nhã và ba cô ta.
– Cả hai đứa đó phải trả giá. Dám làm như vậy với gia đình này đều phải gánh chịu mọi hậu quả.
– Phải đó ba. Con nhỏ đó từ lâu không xem ai ra gì, còn cái thằng đi bên cạnh nó cũng vậy. Hai đứa nó thật không biết điều mà dám dây và chúng ta (mộng tưởng quáX_X)
Hai cha con Uyên Nhã cứ nói tới nói lui mãi một chuyện cuối cùng cũng đứng lên về phòng ngủ.
Kết quả của cuộc đối đầu này sẽ ra sao? Hắn sẽ tiếp tục kế hoạch như thế nào? Cô gái mang tên Mina là ai? Những chương sau sẽ tiết lộ.
++++++++++++++++++++++++++++
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
+ Hoàng Nam
Học lớp 10A1.
Sở hữu khuôn mặt hiền lành, không kém phần baby. Cao 1m75 (hơn nó 5cm).
Được nó đào tạo chuyên về súng. Một trong những tinh anh bên cạnh nó.