Đọc truyện Lâm Thiên Băng – Cô Gái Của Sự Băng Giá – Chương 2: Lần Đầu Gặp Mafia Trong Lúc Đánh Nhau. Là Họa Hay Phúc
Sau cái ngày ba mẹ nó li hôn, cuộc sống của nó vẫn như trước. Hàng ngày đến trường chịu đủ các loại ánh mắt của bạn học, khinh bỉ có, thương hại có,còn có cả hả dạ,… Tuy vậy, nó cũng chẳng thèm quan tâm đến những việc đó. Mấy ngày nay ở trường, không biết ai rảnh rỗi đi soi mói việc người khác, mà việc ba mẹ nó li hôn được dán trên bảng tin trường. Đối với những học sinh có chuyện bát quái thì đâu cần biết là ai làm, có chuyện để bàn tán là đủ, riêng nó việc do ai làm không cần nói nó cũng biết chỉ có thể do một người làm.
Hôm nay, cũng như những ngày khác, bỏ qua những ánh mắt của mọi người, nó đi thẳng lên cầu thang đến tầng ba để vào lớp. Nhưng không biết do trước khi đi học không đốt cho ông địa cây nhang hay là do số nó hợp với sự xui xẻo hơn mà mới đến tầng 2 lại bị cái đám ăn không ở rỗi chặn đường không thể đi tiếp.
-Tránh.
Nó hé môi chỉ để nói một từ. Chất giọng lạnh băng của nó làm cả đám quay lại nhìn nó.
– Hahaha. Tụi bây ơi! Bạn Thiên Băng không phải bị câm, bạn ấy vừa nói đó. Vậy mà không biết ai đồn là bạn ấy bị câm. Thiệt cho bạn ấy quá. Haha
Uyên Nhã vừa dứt lời, cả đám cười như chưa bao giờ được cười.
– Tránh.
Nó lặp lại yêu cầu của nó, nó dần mất kiên nhẫn với cái đám ăn ở không này rồi. Thấy nó nói như ra lệnh, cả bọn ngưng cười, liếc mắt về phía nó. Uyên Nhã bước lên cất cao giọng:
– Mày là cái gì mà ra lệnh cho bọn tao. Mày có gì hơn tụi tao không? Sao hơn tụi tao được, ba mày phải kiếm từng đồng để cho mày đi học, còn mẹ mày? Chẳng phải hiện tại mẹ mày đang làm mẹ kế của tao sao? Mày có gì mà ra lệnh cho tao, hả? Ngược lại, ba tao là Tổng giám đốc công ty AQ, mỗi tháng kiếm hơn 100 triệu. Sao mày thấy thế nào? Hẳn là bây giờ mày cảm thấy muốn làm ôsin cho tao phải không? Haha.
Nó nhăn mặt bởi cái giọng khó nghe của Uyên Nhã. Sau khi ổn định được màng nhĩ của mình, nó nhếch mép cười lạnh khiến cho cả bọn không rét mà run.
– Cũng phải. Nhờ mày chuyển lời đến ba mày, sẽ có ngày cái ông ty mà ông ta gây dựng bao lâu nay vì con ông ta mà điêu đứng. Còn mẹ kế của mày, nói với bà ta đừng xuất hiện trước mặt tao, sau này có chuyện gì cũng đừng tìm đến ba tao. Nhớ cho rõ. Giờ thì tránh ra trước khi tao cho cả bọn nhập viện.
Nó lách người đi về phía lớp. Còn đám Uyên Nhã đứng như trời trồng, sau đó ngẫm lại lời nó tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tùng, tùng, tùng
Tiếng trống giải thoát nó khỏi môn Văn nhàm chán. Sở dĩ nó không ghét môn này, nhưng do bà cô yểu điệu làm nó phát ngán.
Nó dọn dẹp tập sách rồi lê thân xuống căn tin trường. Do ngủ quên mà bây giờ vẫn chưa có gì trong bụng. Nó chen người vào mua cho mình một phần ăn và một chai Pepsi. Ngồi xuống cái bàn biệt lập cuả căn tin, mở phần ăn của mình ra. Chưa kịp ăn, nó lại thấy Uyên Nhã cầm một ly Sting tiến đến bàn nó. Nó dùng đầu gối cũng nghĩ được âm mưu của Uyên Nhã. Nó từ từ thưởng thức phần cơm của mình, chờ xem màn kịch sắp xảy ra.
Uyên Nhã bước lại gần, vờ như vô ý bị ngã, muốn đem cái ly trong tay mình hất lên người nó. Nhưng nó nhanh hơn một bước, né được một phen bẽ mặt. Sau đó, gậy ông đập lưng ông, nó vặn cánh tay cầm ly nước làm đổ hết nước vào đồng phục của người kia. Uyên Nhã thấy tình hình trước mắt không nhịn được tức giận, đứng dậy mắng nó:
– Mày cố ý phải không? Tao đã làm gì để mày phải làm như vậy? Mày…
– Tôi có cố ý? Mọi người ở đây ai cũng có thể làm chứng tôi chỉ né để nước không đổ vào người tôi thôi. Không lẽ như vậy lại có tội sao? Tôi hẳn phải cảm ơn Uyên Nhã đây đã có lòng tốt không để ly nước đổ vào người tôi phải không? Thật “cảm ơn”.
Nó cắt ngang lời Uyên Nhã, làm cho nhỏ tức không thôi. Bỏ lại phần ăn vừa mua đang ăn dở của mình bước hiên ngang về lớp.
Uyên Nhã thấy vậy không khỏi nghiến răng nhủ thầm:’’Thù này tao sẽ trả mày chờ đấy, Lâm Thiên Băng”.
Ba tiết học trôi qua, nó thu dọn tập sách cho vào cặp rồi ung dung ra về. Đến cổng trường, nó đi từng bước chậm rãi vì nó biết rõ là có người bám theo. Đến ngã rẽ, nó không rẽ vào đường về nhà mà rẽ vào một con hẻm. Khi đứng giữa con hẻm, ánh sáng mờ mờ phụ họa cho bộ dạng không sợ trời, không sợ đất của nó.
– Ra đi.
Đầu con hẻm xuất hiện chừng hơn 10 đứa cả nam và nữ. Trong đó nó biết hai người: một là Uyên Nhã, hai là Ngọc Châu. Còn lại không cần nghĩ cũng biết là bọn du côn nào đó được thuê để dạy bảo nó đây mà.
Uyên Nhã tiến lên một bước lớn giọng nói:
-Hôm nay tao phải dạy dỗ mày rồi. Dám làm tao bẽ mặt, còn dám làm đổ…
– Lên hết đi.
Để không phải tra tấn màng nhĩ của nó bởi cái giọng khó nghe nữa, nó cắt ngang lời của Uyên Nhã làm người kia tức giận khôn nguôi.
– Dạy cho nó một bài học.
Uyên Nhã như hét lên. Lập tức, cả đám du côn xong vào nó như nó chính là con mồi béo bở vậy. Nhưng ai có thể ngờ, đám du côn này quá yếu, chỉ một cước vào hạ bộ đã nằm lăn lóc trên mặt đất mà rên rỉ.
Thấy tình hình không mấy khả quan, một tên trong số đó không sợ mang tiếng hèn mà chơi bẩn, dùng dao muốn đâm nó. Cũng may là nó tránh kịp nên con dao chỉ sượt qua tay một đường.
Mọi hoạt động như dừng lại, không khí căng thẳng ban nãy bây giờ cộng hưởng thêm sát khí lạnh lẽo bao quanh làm cho tên vừa nãy chân run đứng không vững. Nó đưa ánh mắt lạnh nhìn tên kia, nhanh chóng tặng hắn một đòn đá tạt, đương sự chịu không nổi liền ngã rạp xuống bất tỉnh nhân sự.
Nhìn cả bọn du côn mà mình thuê nằm dưới đất, Uyên Nhã sợ tái xanh mặt. Ngước lên thấy nó đang trước mặt mình, không kịp phát giác đã lãnh đủ cái tát mạnh khiến khóe môi chảy cả máu. Ngọc Châu cũng chẳng khác là bao.
Giải quyết xong, nó đi nhanh ra khỏi con hẻm, qua bên kia đường mua đồ xử lý vết thương. Ngồi bệt trên vỉa hè, nó đưa mắt nhìn vết thương tuy không sâu nhưng máu cứ chảy này. Xử lý vết thương nhanh chóng, nó nhìn xung quanh, phát hiện có một đám người có ý định bắt cóc một đứa nhỏ chừng 12 tuổi. Nó suy nghĩ rồi quyết định giúp đứa bé đối phó. Thấy nó, đám người quay lại nhìn rồi một tên trong đó lên tiếng:
– Biến đi chỗ khác đừ…áaaaaaa
Chưa kịp nói xong, tên đó cảm thấy hạ bộ đau nhức vô cùng. Những tên còn lại thấy vậy, liền xong vào đánh nó. Không như đám du côn lúc nãy, đám người này khỏe hơn nhiều. Nó đành “dành” tặng mỗi tên những cú đá, nắm đấm không hề nhẹ. Tuy vậy, đến khoảng 20 phút sau nó mới hạ được tên cuối cùng.
Nó đến gần đứa bé, nhìn đứa bé nước mắt lưng tròng nhìn nó. Tội nghiệp đứa nhỏ này, nó cúi xuống cõng đứa nhỏ về. Về đến nhà, nó hỏi đứa nhỏ số điện thoại của người nhà, rồi gọi người đến đón.
Không đến 10 phút, một người lao vào ôm chầm đứa nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Khi chắc chắn con mình không sao, người đàn ông trung niên mới nhìn nó. Vẻ mặt bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của nó. Người đàn ông tự giới thiệu về mình, xét thấy mặt nó không có gì thay đổi khi biết ông là trùm mafia làm ông thấy thú vị. Chào ba nó và cảm ơn nó, người đàn ông dắt đứa nhỏ kia ra về mà trong đầu có ý định muốn nhận nuôi nó.
Sau khi tiễn khách, nó xin phép ba nó về phòng tắm rửa. Ba nó hỏi nó ăn chưa, nó liền nói dối ba nó là nó ăn rôì để không phiền ba phải hâm lại thức ăn. Nó dặn ba nó nghỉ sớm rồi cũng về phòng làm bài tập, sau đó leo lên giường ngủ. Một ngày của nó trải qua quá nhiều chuyện.
————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
+Đoàn Uyên Nhã
15 tuổi
Điệu đà, kiêu căng. Rất ghét nó
+Nguyễn Ngọc Châu
15 tuổi
Bạn Uyên Nhã. Giống bạn mình, chảnh chọe.
+Trịnh Nhật
45 tuổi
Trùm mafia thế giới. Đào tạo nó trở thành người tài giỏi.
Ba nuôi của nó sau này.
+Trịnh Minh Lâm
14 tuổi
Dễ thương, rất thương nó.
Em nuôi nó về sau.