Lâm Thị Lang Cố

Chương 7: C7 Chương 007


Bạn đang đọc Lâm Thị Lang Cố FULL – Chương 7: C7 Chương 007


“Ừm, chị ngại.”
Tiếng giày cao gót gõ thật mạnh vang lên trên mặt đất.
Lâm Duyệt Vi đi nhanh như bay.
Cố Nghiên Thu đi theo sau, nhàn nhã tự tại, tốc độ chậm rãi.
Lâm Duyệt Vi kinh hô một tiếng, gót giày vấp phải nhau.
Cố Nghiên Thu cất bước tiến lên: “Này.”
Trong vòng mấy giờ ngắn ngủi, Lâm Duyệt Vi đã bị Cố Nghiên Thu ôm ba lần, hết lần này tới lần khác đều là vì cứu nàng, mà nàng lại còn phát không được hỏa.
Lâm Duyệt Vi ngửa đầu nhìn đối phương gần trong gang tấc mặt.
Cố Nghiên Thu: “……”
Lâm Duyệt Vi: “……”
Hai người bốn mắt đối diện nhau, hơi thở lượn lờ.
Cố • Đường Tăng • Nghiên Thu bắt đầu nói rõ lập trường: “Tôi đối với em — hmm.”
Người này sao lại xấu miệng quá vậy!
Lâm Duyệt Vi một tay bịt miệng Cố Nghiên Thu, tránh thoát cái ôm của cô, lại lần nữa đi về phía trước, trước tiên là đi nhanh hai bước, mới nhớ tới tình huống ban nãy, không dám tùy hứng nữa, mà thả chậm bước chân.
Cố Nghiên Thu ở sau lưng nàng, tay trái đột nhiên đánh lên tay phải của mình.
Tất cả hành vi của cô đều theo bản năng, vừa nhìn thấy đối phương hụt chân, không suy nghĩ gì, thân thể đã phản ứng chạy lại đỡ đối phương trước.
Bây giờ thì hay rồi, người ta không những không cảm kích, nói không chừng còn đang oán giận cô, còn không bằng cứ để nàng té ngã một lần cho nhớ đời.
Giống như lúc tới, Lâm Duyệt Vi ngồi ở ghế phụ, Cố Nghiên Thu lái xe chở nàng tới rồi tiệm ăn bình dân tại gia, hoàn cảnh thanh nhã, chỗ ngồi được an bài ở lầu hai, cầu thang được làm bằng gỗ hơi cao, Lâm Duyệt Vi vì không muốn giẫm lên vết xe trước đó nên nắm chặt tay vịn, từng bước một vững vàng mà leo lên lầu.
Cố Nghiên Thu leo lên lầu hai quay đầu lại nhìn nàng một cái, Lâm Duyệt Vi bèn trừng mắt đáp trả.
Cố Nghiên Thu hoàn toàn không thể hiểu nổi, nghĩ thầm: Mình lại chọc giận em ấy ở đâu nữa rồi?
Thế là nghiêm trang đứng nguyên tại chỗ, chờ Lâm Duyệt Vi leo lên, cùng phục vụ dẫn tới bàn ăn.

“Lâm tiểu thư mời.”
“Cố tiểu thư mời.”
Hai người khách sáo một phen, cùng nhau ngồi vào bàn.
Phục vụ viên mang lên thực đơn bằng da có đường viền được mạ thêm màu vàng sáng lóng lánh, Cố Nghiên Thu đẩy thực đơn đến trước mặt người đối diện, Lâm Duyệt Vi đã tự chữa lành tâm tư, nhàn nhạt nói: “Cố tiểu thư chọn đi, tôi chưa từng tới đây bao giờ.”
Diện mạo Lâm Duyệt Vi trời sanh lãnh cảm, không cười trông khá sắc bén và lạnh lùng, mắt dài mà không nhỏ, hốc mắt sâu, ánh mắt có vẻ đặc biệt thâm thúy.

Ánh đèn dìu dịu trên bàn ăn nhu hòa vây lấy người nàng, lờ mờ khắc họa vòng eo, bờ vai nàng dưới lớp áo ngoài mỏng manh.
Tuy đã trải qua chuyện ban nãy, nhưng tay vẫn nhấc chuôi nắm nhỏ của chiếc ấm Tử Sa [1] lên, thong dong rót hai ly trà cho mình và Cố Nghiên Thu, cúi đầu để sát vào chén trà, bàn tay nhẹ vẩy, để mùi trà bay vào xoang mũi.
Ánh mắt Cố Nghiên Thu dừng lại trên đôi mắt khép hờ của nàng, nhịn không được ngắm nhìn lâu hơn một chút.
“Cố tiểu thư nhìn tôi như thế làm gì?” Lâm Duyệt Vi nhắm mắt nói.
Từ trong giọng nói của nàng Cố Nghiên Thu nghe ra được một tia mỉa mai, bèn dời lực chú ý tập trung vào thực đơn, không để ý đến Lâm Duyệt Vi, hỏi phục vụ viên vẫn luôn đứng cạnh bàn, “Xin giới thiệu cho tôi một số món ngon ở tiệm.”
Phục vụ viên lưu loát mà báo tên một vài món ăn nổi danh, giới thiệu luôn những món có thể phối cùng món chính, Cố Nghiên Thu chọn vài món, bỏ thêm một đĩa thức ăn chay, hỏi Lâm Duyệt Vi vừa nghe hương trà đã quên hết tất cả kia: “Lâm tiểu thư còn muốn xem thực đơn không?”
Lâm Duyệt Vi bỗng dưng mở bừng mắt, có lẽ do bị hơi nóng của trà xông lên, mắt cũng không rõ ràng, sương mù nặng nề, để lộ cảm giác mê ly, giống như say mà không phải say, tan ra trong ánh đèn huỳnh quang.
Đó là hoa đào nở trong mắt nàng sao? Cố Nghiên Thu hoảng hốt trong hai giây.
Lâm Duyệt Vi nhận thực đơn, tùy tiện lật qua, gọi thêm một món điểm tâm sau khi ăn, kính cẩn lễ phép mà đẩy trở về: “Cố tiểu thư?”
Cố Nghiên Thu ngẩn ra, đưa thực đơn giao cho phục vụ, quay đầu nhìn đối phương nói: “Cứ như vậy đi.”
Phục vụ viên đáp vâng rồi đi xuống lầu.
“Từ từ đã.” Lâm Duyệt Vi gọi lại.
“Ngài còn có gì phân phó?”
“Lá trà cũ rồi, đổi một ấm trà mới đi.” Lâm Duyệt Vi mở nắp ấm trà, đổ phần trà Kim Tuấn Mi [2] mình chưa uống vào lại trong ấm.
“Dạ.”

“Còn nữa, Kim Tuấn Mi của mấy người là giả, đổi cho chúng tôi một bình Long Tĩnh bình thường đi.”
“Dạ vâng, ngài chờ một lát.” Một phục vụ viên tầm thường làm gì biết phân biệt trà mới trà cũ, thật hay là giả, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm ấm trà tinh xảo một lát, không hiểu gì mà mang đi luôn.
Cố Nghiên Thu nhìn chiếc tách của mình trên bàn, đã uống hơn phân nửa rồi: “……”
Lâm Duyệt Vi giả mù sa mưa nói: “Đã quên nhắc nhở Cố tiểu thư, do chị uống nhanh quá.”
Cố Nghiên Thu: “……”
Xem như cô vừa rồi nói móc đối phương, gieo nhân nào gặt quả đó đi, uống phải trà cũ cũng không sao.

Cố Nghiên Thu vừa tốt nghiệp cao trung đã xuất ngoại, ở nước ngoài nhiều năm, nói đến cà phê thì còn được, chứ nhắc tới trà thì thật là dốt đặc cán mai.
“Lâm tiểu thư tinh thông trà đạo?” Cố Nghiên Thu nhẹ mỉm cười, hỏi.

Cô nhìn ra được đối phương là thật sự am hiểu, chứ không phải khoe khoang, thời đại mới, giới trẻ thích uống trà hay bình phẩm trà cũng không nhiều lắm, cô chẳng những không giận Lâm Duyệt Vi cố ý chọc cô, ngược lại ấn tượng về nàng đã có thay mới.
“Cũng tàm tạm, ông nội của tôi thích uống trà.” Lâm Duyệt Vi hoang mang nghĩ thầm, chẳng lẽ chị ta không thấy mình đang cố ý?
“Tương lai nếu như……”
“Nếu như gì?”
“Không có gì.” Cố Nghiên Thu lắc đầu cười khẽ, tùy tay đưa tách trà trong tay lên, nhớ tới câu nói vừa rồi, lại thả xuống.

Cô vốn dĩ muốn nói tương lai nếu như có cơ hội, cô muốn lãnh giáo đối phương một chút.

Nhưng vào thời khắc mà hai người đều đang muốn nỗ lực phủi sạch quan hệ, cô nói xong câu đó lại phải bù thêm câu tôi không có ý với em nữa, Lâm Duyệt Vi hôm nay đã bị cô liên tiếp làm nghẹn hơn ba bốn lần, lại nói nữa sợ là sẽ phất tay áo bỏ đi, ngay cả cơm cũng không thèm ăn mất.
Cố Nghiên Thu đành ngậm miệng.
Trà Long Tĩnh được đưa lên, Lâm Duyệt Vi rót trước vào một tách mới, xem qua tỉ lệ, ngửi qua mùi hương, tuy mày hơi hơi nhăn, nhưng vẫn nhấp một ngụm, Cố Nghiên Thu nhìn thấy, mới yên tâm rót trà vào tách của mình, mới vừa nhấc ấm trà để tự mình châm trà, đã bị một bàn tay ngăn ở trước cổ tay.

“Lâm tiểu thư?”
Lâm Duyệt Vi ấn lên chuông gọi phục vụ, phục vụ viên bước nhanh tới: “Có gì không ạ?”
“Lấy thêm một chiếc tách mới tới đây, cùng bộ với cái ấm này.” Lâm Duyệt Vi chỉ chỉ lên bàn, “Cái này mang xuống đi.”
Khóe môi Cố Nghiên Thu hơi hơi nhếch lên, khôi phục thái độ bình thường, gỡ vòng Phật châu nơi cổ tay xuống, chậm rãi niết ở trong tay.
Phục vụ viên đi rồi, Lâm Duyệt Vi nói: “Chị không thấy tách dơ vì đã dùng cho chỗ trà vừa rồi à?”
Cố Nghiên Thu gật đầu, ý cười chợt lóe: “Thấy.”
Cô căn bản không nghĩ nhiều tới vậy, cũng không chú ý như thế.
Lâm Duyệt Vi nhìn cô, nói: “Vậy sao không gọi người thay? Cần gì phải chờ tôi nói?”
Cố Nghiên Thu cảm thấy nàng như vậy khá thú vị, đây là lần đầu tiên sau khi về nước cô cảm thấy thoải mái như vậy, vừa lơ đãng, vừa chậm rãi, thuận theo nàng chững chạc đàng hoàng đáp: “Ừm, bởi vì tôi ngại.”
Lâm Duyệt Vi: “……”
Cố Nghiên Thu ho nhẹ một tiếng, cúi đầu uống trà, hàng mi dài rũ xuống, vững chắc mà che giấu cảm xúc của cô.
Lâm Duyệt Vi cũng cảm nhận được đối thoại có chừng mực giữa hai người tựa hồ đi hơi quá xa, quay đầu đi, nhìn ra bầu trời đêm thăm thẳm bên ngoài.
Giữa hai người là một khoảng lặng dài an tĩnh.
Tận đến khi đi đồ ăn được dọn lên, hai người mới nhìn vào mắt nhau, dều tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng những cảm xúc nơi đáy lòng đang theo hương trà mà gợn sóng.
***
“Tôi không về với chị, tối nay tôi về nhà.” Dùng xong cơm, Lâm Duyệt Vi cự tuyệt lời mời cùng Cố Nghiên Thu lại lần nữa ngồi chung một chiếc xe.
“Về nhà em sao?”
“Ừm.”
“Trời đã khuya em đi một mình không an toàn, để tôi đưa em đi.”
“Không cần không cần không cần.” Lâm Duyệt Vi liên tiếp nói ba lần “Không cần”, “Chị ngàn vạn lần đừng đưa tôi về.”
Cố Nghiên Thu kinh ngạc với thái độ quyết liệt đột nhiên của nàng, hơi hơi nhíu một chút mày.
Nét sợ hãi của Lâm Duyệt Vi lồ lộ ra ngoài, nói: “Chị biết Mẹ tôi lập chí quyết tâm tác hợp hai chúng ta, nếu chị lại còn đưa tôi về, chắc chắn đêm nay chị không về được nhà, thế nào cũng phải ở lại nhà tôi ngủ, vậy nên đừng đưa.”
Nhiệt tình của bà Lâm vào hôn lễ hôm qua cũng đã khắc sâu vào ấn tượng của Cố Nghiên Thu, cô trầm mặc vài giây, biết nghe lời phải mà gật đầu.
Cố Nghiên Thu: “Vậy em kêu tài xế nhà em tới đón em đi, an toàn quan trọng.”
Lâm Duyệt Vi: “Bây giờ tôi gọi điện thoại.”

Lâm Duyệt Vi vừa xuống cầu thang vừa gọi điện thoại, tay Cố Nghiên Thu ngừng một giây trên không trung, rồi đỡ lấy cánh tay của nàng: “Cẩn thận, tôi……”
Lâm Duyệt Vi đau đầu nói: “Chị không có ý gì với tôi, tôi biết rồi, không cần lần nào cũng cứ nhắc đi nhắc lại.”
Tài xế bắt điện thoại: “Đại tiểu thư, cô nói cái gì?”
Lâm Duyệt Vi để một nửa trọng lượng dựa vào tay Cố Nghiên Thu, nói: “Không có gì, tôi ở XX, anh lại đây đón tôi đi, tôi phải về nhà.”
Tài xế muốn nói rồi lại thôi: “Đại tiểu thư, chuyện này ấy, phải nói thế nào đây……”
Lâm Duyệt Vi: “Nói tiếng người đi.”
Tài xế thật cẩn thận mà nhẹ giọng nói: “Phu nhân nói, sau khi xuất giá ngày thứ ba mới được hồi môn, cô lúc này mới ngày hôm sau……”
Lâm Duyệt Vi bắt đầu thấy tức ngực, cố nhịn cảm muốn chửi ầm lên: “Anh-nói-cái-gì?!”
Tài xế nuốt nuốt nước miếng: “Phu nhân nói, không phải tôi nói, cho nên tôi không thể đi đón cô được.”
Lâm Duyệt Vi: “Này, alô –“
Tài xế nhanh tay lẹ mắt mà cúp điện thoại, đúng là ngốc mà, khi không lại bắt điện thoại, đành phải vô cớ nghênh đón sự tức giận từ đại tiểu thư.
Lâm Duyệt Vi nắm di động, đứng ở tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.
Cố Nghiên Thu không nói một lời, bồi ở bên cạnh nàng.
Lâm Duyệt Vi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Nghiên Thu, biểu tình thoạt nhìn như là muốn ăn thịt người, Cố Nghiên Thu nhanh chân lui về phía sau nửa bước, vô tội mà chớp chớp mắt.
Lâm Duyệt Vi thu hồi gương mặt dữ tợn, mỉm cười, cơ hồ rít lên ba chữ từ kẽ răng: “Hồi, tân, gia!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bà Lâm: Tuy ta thân không trong giang hồ, nhưng khắp nơi đều là truyền thuyết về ta.
[1] Ảnh minh họa:
[2] Trà Kim Tuấn Mi – Hồng Trà (金骏眉茶): Trà Kim Tuấn Mi là một trong những loại hồng trà quý của Trung quốc.

Được chế biến thủ công từ những lá trà non của những cây cổ thụ trên đỉnh Vũ Di Sơn.

Nước trà vàng sậm óng ánh có vị ngọt thanh mát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.