Lâm Thị Lang Cố

Chương 127: C127


Đọc truyện Lâm Thị Lang Cố FULL – Chương 127: C127


【 Hai chữ Mộc: Chị như vậy có được tính là rút chỉ (ngón tay) vô tình không? 】
【 hệ thống tin nhắn: Hai chữ Mộc rút về một tin nhắn 】
Gần đây Lâm Duyệt Vi học được chiêu nói xong xóa đi của Cố Nghiên Thu, vừa nói ra cái gì cợt nhả thì lập tức xóa đi ngay, tốt nhất phải bảo đảm đối phương đọc được hẵng xóa đi.
Quả nhiên Cố Nghiên Thu trả lời nàng bằng một chuỗi dấu ba chấm, sau đó còn thêm một icon bán manh, Lâm Duyệt Vi chưa từng thấy qua, theo nàng biết người có thể gởi icon này cho Cố Nghiên Thu lưu lại chỉ có một.
【 Hai chữ Mộc: Lại do Cố Phi Tuyền gởi cho chị à? 】
【 Tây Cố: Ừm 】
【 Hai chữ Mộc: Vị anh trai này của chị…】
Cố Nghiên Thu nhướng mày, vừa định giải thích hai người xác thật là anh-em cùng cha khác mẹ, không tin có thể cho nàng xem xét nghiệm ADN, chỉ thấy màn hình nhảy ra một hàng chữ tiếp theo.
【 Hai chữ Mộc: Anh trai hờ trong như một dòng nước 】
【 Tây Cố: Vì sao? 】
【 Hai chữ Mộc: Không vì gì a, cảm giác có chút moe kiểu ngốc ngốc như nhau 】
Cố Nghiên Thu: “……”
Không biết Cố Phi Tuyền mà nghe được những lời này, sẽ có cảm tưởng thế nào.
Tuy Lâm Duyệt Vi miễn cưỡng có thể chấp nhận việc Cố Nghiên Thu thường xuyên bị anh trai “Quấy rầy”, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nàng muốn xoay chủ đề quanh Cố Phi Tuyền, vì thế nói xong câu đó liền vào chính đề.
【 Hai chữ Mộc: Sao lại đột nhiên muốn về nhà 】

Dựa theo tính cách của Cố Nghiên Thu, nếu cô muốn về Cố trạch chắc chắn sẽ bàn với Lâm Duyệt Vi trước, bây giờ lại đột nhiên nói muốn về, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Cố Nghiên Thu chỉ trả lời cô có chút việc.
Không phải cô không muốn nói, chỉ vì quyết định này của cô xuất phát từ trực giác, nên không biết phải nói từ đâu.
Lâm Duyệt Vi cũng không truy vấn, từ trước đến nay nàng luôn biết chừng mực, sẽ không cố hỏi đến cùng, Cố Nghiên Thu muốn thì sẽ nói, không muốn nói nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, ai cũng có bí mật muốn giữ cho riêng mình.
Lúc sau nàng lại hỏi hỏi cô đã ăn cơm chưa, Cố Nghiên Thu trả lời đã đặt cơm hộp, Lâm Duyệt Vi liền nói cơm hộp không tốt cho sức khoẻ vân vân, lại một lát sau, Lâm Duyệt Vi nói phải đi ăn cơm, trước khi đi nàng chụp một tấm ảnh của mình đang ngồi cùng Schrodinger.
Lông tóc Schrodinger bị dựng ngược trên đỉnh đầu bằng keo vuốt tóc, trông tạo hình rất ngầu, xứng với đôi mắt màu lam lạnh nhạt, và vẻ ngoài vô cùng kiêu ngạo của nó.

Nhưng trong ảnh Lâm Duyệt Vi trông còn kiêu ngạo hơn nó, hàm răng nàng cắn lấy cổ áo ngủ, ngửa đầu, dùng mũi nhìn ống kính, giống như chị đại ra phố.
Cố Nghiên Thu: “……”
Ỷ đẹp mà loạn.
Cô lắc đầu cười cười, rồi cũng lưu ảnh về điện thoại.
Weibo đột nhiên nhắc nhở có thông báo mới, Cố Nghiên Thu đã cài đặt chế độ chú ý nhắc nhở trên Weibo chỉ dành cho một người duy nhất, chính là Lâm Duyệt Vi.

Cố Nghiên Thu ấn vào thông báo, màn hình nhảy tới bài đăng mới của Lâm Duyệt Vi trên Weibo.
Lâm Duyệt Vi V:

【 một ngày ánh nắng tươi sáng [ cùng Schrodinger chụp ảnh chung ]】
Tấm ảnh này hoàn toàn khác tấm nàng gởi cho Cố Nghiên Thu, Schrodinger vẫn quả đầu thời thượng, Lâm Duyệt Vi lại không phải Lâm Duyệt Vi trong ảnh vừa rồi, trong hình nàng chống cằm lên đầu Schrodinger, đôi mắt tựa hồ đang nhìn màn hình, lại tựa hồ đang nhìn vào một nơi khác, cực kỳ mờ mịt, ánh mặt trời hắt vào từ khung cửa sổ bên cạnh, khiến cả người nàng phát ra ánh hào quang nhàn nhạt, chẳng khác gì tiên tử hạ phàm.
Cố Nghiên Thu tấm tắc một tiếng, lưu lại bình luận.
【 Lâm Duyệt Vi fans.: Mèo đẹp, người so với mèo càng đẹp hơn 】
Sau đó lưu luôn bức ảnh này lại, rồi gởi tin nhắn cho Lâm Duyệt Vi: 【 Em chụp với Schrodinger bao nhiêu tấm, gởi hết qua cho chị 】
【 Hai chữ Mộc: Sao chị biết? [ mặt kinh ngạc ]】
【 Cố Nghiên Thu: Những chuyện khác không ăn ý, chứ thói quen này của em thì chị biết 】
【 Hai chữ Mộc: Òh 】
Lâm Duyệt Vi khoe vẻ mặt ngọt ngào chọn lựa mấy tấm đẹp nhất gởi qua cho Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu bên này thì lưu lại hết, đáp trả Lâm Duyệt Vi bằng ghi âm thoại nói moah moah, Lâm Duyệt Vi không trả lời, có lẽ đã bị Nhiễm Thanh Thanh thúc giục đi ăn cơm.
Lúc Lâm Chí tiến vào, trên màn hình di động Cố Nghiên Thu vẫn còn hiện bức ảnh của Lâm Duyệt Vi.
Lâm Chí đặt đồ ăn của Cố Nghiên Thu lên bàn, nhìn thoáng qua di động, muốn nói lại thôi.
Cố Nghiên Thu: “Cậu sao vậy?”
Lâm Chí thu hồi tầm mắt, hỏi: “Chị vẫn còn thích Lâm Duyệt Vi a?” Ai cũng nói fan hâm mộ không quá ba tháng, đã qua nhiều tháng như vậy, Cố Nghiên Thu vẫn còn truy tinh.
Cố Nghiên Thu nghi hoặc: “Không được sao?”

Lâm Chí cúi đầu giúp cô lấy cơm hộp ra khỏi bao, môi giật giật, nói: “Được chứ ạ, nhưng đối tượng của chị không ăn giấm sao?”
“Không ăn giấm.” Cố Nghiên Thu cười cười, chuyển sang giao diện chính, vẫn là ảnh Lâm Duyệt Vi, Lâm Chí vừa thấy, vẻ mặt tràn ngập “Chị thật to gan lớn mật”, “Chị lại còn dám để ảnh người ta làm hình nền?” nhìn về phía Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu tiếp tục cười: “Không được sao?”
Lâm Chí nhìn cô trong chốc lát, mở đôi đũa cùng hộp cơm đẩy qua, lời nói thấm thía: “Tiểu Cố tổng, chị như vậy không được a.”
“Cảm ơn.” Cố Nghiên Thu nói, “Vì sao không được?”
Lâm Chí nói: “Em đã nói với chị rồi, con gái đều rất hẹp hòi, hình nền di động của chị phải dùng ảnh phong cảnh, hoặc ảnh của nàng cũng được, nhưng tuyệt đối không thể dùng ảnh của cô gái khác nha, đặc biệt chị có xu hướng giới tính thiên về nữ, dùng ảnh của nam minh tinh vẫn đỡ hơn dùng nữ minh tinh.”
Cố Nghiên Thu gật đầu: “Ừm ừm.”
Lâm Chí nói: “Đúng rồi, trước đó không phải chị nói chị với bạn gái cãi nhau, có phải bởi vì vì vấn đề này không?”
Cố Nghiên Thu thong thả ung dung gắp thức ăn, chậm rãi nhai nuốt xong, mới nói: “Lần đó không phải.”
Lâm Chí nói: “Vậy chị càng phải phòng hoạn dù chưa xảy ra a, chị mau đổi màn hình đi.”
Cố Nghiên Thu vẫn gật đầu: “Nói cũng có lý.”
Lâm Chí: “Chị có thích nam minh tinh nào không? Bành Vu Yến thế nào? Nếu không thì Ngô Ngạn Tổ? Em giúp chị đi.” Anh vừa nói vừa vươn tay về phía di động của Cố Nghiên Thu, chỉ thấy cô nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn anh.
Tay Lâm Chí cứng đờ giữa không trung, nhanh chóng rụt về: “À, em ra ngoài nha tiểu Cố tổng, có việc phân phó chị cứ kêu em.”
Cố Nghiên Thu một người ngồi trong văn phòng, màn hình giao diện chính và màn hình khóa của cô đều là ảnh của Lâm Duyệt Vi.

Lâm Chí nói cũng có lý, Lâm Duyệt Vi muốn dấu diếm thân phận, cô như vậy hình như khoa trương.
Cố Nghiên Thu nghĩ nghĩ, đổi tất cả màn hình thành ảnh tùy chỉnh của hệ thống.
Buổi chiều cùng ngày Lâm Chí tiến vào giao đồ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn di động của cô, tức khắc thần sắc lộ ra vài phần vui mừng, ra vẻ khen ngợi “Trẻ nhỏ dễ dạy”.

Cố Nghiên Thu mỉm cười, bút máy trong tay đang viết tên Lâm Duyệt Vi lên trang giấy trắng .
Tâm tình Cố Nghiên Thu cứ nhẹ nhàng tận đến khi tan tầm.

Lần này cô đột kích về nhà, ngoại trừ Lâm Duyệt Vi ra thì không người nào biết.

Lúc cô bước vào nhà, Cố Phi Tuyền vừa về sớm hơn cô mười phút ngạc nhiên mà đứng bật dậy từ ghế sô pha, mỉm cười chào đón: “Em về sao không nói với anh một tiếng?”
Hạ Tùng Quân: “Phi Tuyền!”
Cố Nghiên Thu: “Vì sao phải nói với anh?”
Giọng hai người đồng thời vang lên, Cố Phi Tuyền ngượng ngùng mà ngồi về chỗ, mẹ anh chỉ anh hiểu rõ nhất, từ đầu đến cuối Hạ Tùng Quân chỉ muốn diễn cảnh gia đình hòa thuận, bây giờ thấy anh tiếp cận Cố Nghiên Thu như vậy, hận không thể nhéo rớt tai anh xuống, nào còn lo lắng diễn kịch gì nữa.
Cố Nghiên Thu thì không cần phải nói, ở nhà trước sau vẫn không cho anh chút sắc mặt tốt, nhưng Cố Phi Tuyền phát hiện anh dường như cũng rất thưởng thích cô vì điều này, Cố Nghiên Thu dù có lạnh lùng thì cũng rất đáng yêu.
Cố Nghiên Thu đổi giày rồi tiến vào: “Ba đâu?”
Hạ Tùng Quân: “Con không tự tìm được à?”
Cố Phi Tuyền: “Trong thư phòng trên lầu.”
Hạ Tùng Quân nhìn khắp mọi nơi, vơ đại điều khiển từ xa ném qua chỗ Cố Phi Tuyền, bị điều khiển từ xa đập vào đùi, Cố Phi Tuyền vội che chân lại, phù hoa mà la đau: “A, gãy chân luôn rồi.”
Hạ Tùng Quân xuống tay không được, mà không xuống tay cũng không được.
Cố Nghiên Thu chỉ đăm đăm nhìn thẳng lên lầu, nửa ánh mắt cũng không thưởng cho hai người nọ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.