Lâm Thị Lang Cố Full - Giới Giải Trí- Huyền Tiên ( Phần 1 )

Chương 124 - Kiểu 'xe' Mới


Bạn đang đọc Lâm Thị Lang Cố Full – Giới Giải Trí- Huyền Tiên ( Phần 1 ) – Chương 124 – Kiểu ‘xe’ Mới

Lúc Lâm Chí mang bình hoa tới cho Cố Nghiên Thu, thấy cô đang ngồi đếm từng đóa hoa một, trên hóa đơn ghi rõ tổng cộng có 99, nhìn một cái thôi đã thấy rồi, vậy mà anh thấy cô cứ ngồi đếm đi đếm lại.

Lâm Chí: “Tiểu Cố tổng, bình hoa đây ạ.”

Lâm Chí đã theo Cố Nghiên Thu làm thư ký gần một năm nay, chuyên ngành của anh cũng có liên quan tới công việc thư ký, nên làm rất được việc. Lúc anh ra ngoài tìm bình hoa phát hiện trong văn phòng trừ tài sản chung của công ty ra, thì chỉ có một bình hoa cổ của một cô nàng đang đắm mình trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng chiếc bình này cùng lắm chỉ chứa được một hai bông, còn đang cắm hoa, trưng dụng cũng không thích hợp lắm. Anh đành tới phòng ban khác mua lại hai chiếc bình của các đồng nghiệp, rửa sạch sẽ xong mới xách tới, nhìn như vừa mới mua từ ngoài về.

Lâm Chí: “Để trên bàn ạ?”

Cố Nghiên Thu nhẫm đếm trong lòng: “Ba mươi hai, ba mươi ba, ba mươi bốn……” Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Chí, nhưng không nói chuyện, mà tiếp tục “Ba mươi sáu, ba mươi bảy……”

May mà lực cánh tay Lâm Chí không yếu, xách theo bình hoa vẫn có thể kiên nhẫn chờ đến khi cô đếm xong — tuy rằng Lâm Chí cũng không hiểu cô đang làm gì, nhưng hiển nhiên là có lý của cô.

Cố Nghiên Thu đếm nhầm 99 thành một trăm, không biết sai ở chỗ nào, tạm thời dừng lại, nói: “Để trên bàn đi.”

Lâm Chí đặt từng bình lên bàn: “Tiểu Cố tổng, hoa nhiều như vậy, dù là bình cực lớn cũng chứa không hết, nên em mang hai bình tới, một bình cổ hẹp, một bình cổ rộng, còn lại chờ tan tầm chị mang về nhà đi.”

“Tan tầm mang về sẽ không héo đúng không?”

“Khẳng định phải héo chứ, dù chị có cắm trong nước thì nó vẫn sẽ héo, loại hoa này rất dễ héo, mỗi ngày đều phải thay mới.”

“Ah.” Cố Nghiên Thu kêu lên một tiếng, thoạt nhìn còn có vẻ hơi thất thần, “Vậy cứ cắm vào trước, tôi chọn vài đóa ra trồng.” Cũng không biết ngày mai có còn tươi không, sao Lâm Duyệt Vi lại đột nhiên tặng hoa cho cô?

Đặc biệt còn có tấm card……

Cô vừa nghĩ tới đã kìm nén không nổi, ngón tay cái đè đè lên đốt ngón trỏ, nói: “Cứ để đó đi Lâm Chí, cậu có thể trở về làm việc.”

“Dạ, tiểu Cố tổng.”

“Mua bình hoa bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho cậu.”

“Không có bao nhiêu, không cần đâu ạ.” Điểm Lâm Chí thích nhất ở người sếp như Cố Nghiên Thu chính là sự phân rõ công tư về tiền bạc của cô, mỗi lần anh đi làm chuyện gì giúp cô, nếu có chi phí nào phát sinh ngoài công việc, cô đều tính đủ cho anh, lấy tiền lương hiện tại của Lâm Chí đương nhiên cũng không để bụng sếp có thiếu tiền anh hay không, nhưng thái độ này của sếp thật khiến anh rất thoải mái.

Nếu anh đùn đẩy, Cố Nghiên Thu nhất định sẽ không phản đối mà nói: “Giữa trưa hôm nay mời cậu ăn cơm.”

Đây là phương pháp Cố Nghiên Thu thường xuyên áp dụng, Lâm Chí vừa muốn đồng ý, Cố Nghiên Thu đã sửa lời nói: “À, thôi ghi nhớ bữa này, giữa trưa tôi có chút việc.”

Lâm Chí: “Dạ?” Dừng một chút, rồi nói, “Được ạ.”

Cố Nghiên Thu nhìn anh, ý tiễn khách đã bộc lộ hết ra ngoài.

“Em ra ngoài công tác.” Lâm Chí hiểu ý đi ra ngoài.

Cố Nghiên Thu dời một phần văn kiện trên bàn đi, để lộ ra tấm card được đè ở phía dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm bốn chữ cuối cùng thật lâu không bỏ, ngăn không được địa tâm viên ý mã[1].

[1] Dịch ra hơi thô bỉ nhưng tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa =)) chịu thôi nghĩa nó vậy rồi mọi người ạ~~

Cô chẳng những muốn tích cực, mà mọi tư thế trái, phải, trên, dưới, cô đều muốn thử hết, đây là do Lâm Duyệt Vi chính miệng cho phép cô làm vậy.

Còn bảy-tám tiếng nữa mới tới giờ tan tầm, Cố Nghiên Thu sao có thể ngồi yên được, cô tính giữa trưa trở về một chuyến, công ty cho một tiếng rưỡi nghỉ trưa, nếu không kẹt xe, có thể gặp nhau hơn mười phút.

Cố Nghiên Thu nắm bút trong tay, mới lật một tờ văn kiện, đã nhìn nhìn di động, cô cho rằng ít nhất cũng 11 giờ rồi, chẳng ngờ mới vừa 9 giờ ba mươi phút, đúng là sống một giây bằng một năm.

Leng keng —

Bảng hiện thông báo xuất hiện một tin nhắn, đến từ “Hai chữ Mộc”.

Lâm Duyệt Vi nhận được thông báo từ cửa hàng bán hoa, nói hoa đã được giao tận nơi, nàng khẩn trương hơn nửa ngày, trước khi cất cánh, vội nhắn tin đi.

【 Hai chữ Mộc: [ thẹn thùng ]】

【 Tây Cố: Chị muốn thượng em 】

Lâm Duyệt Vi đột nhiên ho khan trên ghế, Vương Viên Viên vội gọi tiếp viên hàng không rót cốc nước cho nàng: “Làm sao vậy? Có phải bị cảm không?”

Lâm Duyệt Vi che màn hình điện thoại, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì.”

Vương Viên Viên nhìn chằm chằm nàng: “Sao mặt em đỏ vậy?”

Lâm Duyệt Vi vội dùng tay che mặt: “Mặt em đỏ sao?”

Vương Viên Viên nói: “Đỏ.” Rồi nhìn di động nàng, lộ ra biểu tình hiểu rõ, nói, “Em tiếp tục đi, chị giúp em trông chừng.” Vô cùng tự giác quay mặt đi.

Lâm Duyệt Vi bị cơn sóng nước Hồng Hồ của Cố Nghiên Thu dội cho tâm thần lãng đãng, không khỏi nhớ tới một ít hồi ức. Tuy nàng muốn có ngày được chủ động, nhưng nàng thật tình đã hưởng thụ riết thành quen.

Lâm Duyệt Vi âm thầm bình phục tâm tình, lật xem di động lần nữa.

【 hệ thống tin tức: Tây Cố rút về một tin nhắn 】

Lâm Duyệt Vi: “……”

Lại cái kiểu quen thuộc khiến người ta tức giận đến hít thở không thông.


【 Hai chữ Mộc: Thân ái, có những lời một khi đã nói ra rồi, dù chị có rút về thì vẫn tính, có biết không? 】

【 Tây Cố: Chị biết 】

【 Hai chữ Mộc: Vậy mà chị còn rút về 】 Lâm Duyệt Vi nghĩ: Cũng không chịu cho nàng lãng đãng thêm một hồi, phải biết rằng kiểu cợt nhả này của Cố Nghiên Thu khi ở trên giường cũng còn hiếm thấy.

【 Tây Cố: Thẹn thùng 】

【 Hai chữ Mộc: Sao lúc nói không thấy chị thẹn thùng? 】

【 Tây Cố: Hì hì hì 】

Lâm Duyệt Vi: “!!!”

Nguy, Cố Nghiên Thu có phải bị điên rồi không?

【 hệ thống tin tức: Tây Cố rút về một tin nhắn】

Lâm Duyệt Vi: “……”

Được rồi, thế này mới giống Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi than thở dùng ngôn ngữ biểu thị nàng đã mất kiên nhẫn: “Cố tổng, nếu không hay chị nói hết mấy lời chị muốn nói một lần đi, cứ nhắn đi xong rút về thế này, chừng nào mới nói xong.”

Cố Nghiên Thu trả lời nàng bằng tin nhắn thoại, đơn giản thô bạo: “Không được.”

“Aizzzz, giờ mới phát hiện con người của chị đúng là thú vị thật.” Lâm Duyệt Vi mỉm cười đến nhánh hoa rung động, giống như bị động kinh. (Esley: cười mệt mỏi =]])

Vương Viên Viên ghế bên ngoài vội xê dịch thân người, giúp che chắn hình ảnh Lâm Duyệt Vi đang bị động kinh, không cho tiếp viên hàng không chú ý tới bệnh nhân “bị bệnh động kinh” này.

Hai người quay lại nhắn tin, không biết lại nói thêm gì, chỉ thấy Lâm Duyệt Vi động kinh suốt cho tới khi phi hành đoàn nhắc nhở máy bay sắp cất cánh, yêu cầu hành khách phối hợp mở chế độ máy bay hoặc tắt máy, Lâm Duyệt Vi mới nhắn tin nhắn thoại bằng một câu: “Máy bay cất cánh rồi, buổi tối gặp.”

Cố Nghiên Thu muốn cho nàng một kinh hỉ, dấu diếm chuyện cô tính về nhà vào buổi trưa hôm nay, nói: “Ừm, buổi tối gặp.”

Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhanh chóng đánh chữ: 【 ha ha ha ha tới thượng em đi! 】 dường như phóng đãng không kềm chế được nữa.

Cố Nghiên Thu: “!!!”

【 hệ thống tin tức: Hai chữ Mộc rút về một tin nhắn】

Lâm Duyệt Vi chơi xong thì chạy, bật chế độ máy bay, tinh thần vừa rồi còn trăm phần trăm trong nháy mắt đã héo úa ủ rũ, hỏi Vương Viên Viên xin bịt mắt có chứa nước, bắt đầu ngủ.

Về phía Cố Nghiên Thu, thì đứng ngồi không yên, càng thêm gian nan.

11 giờ ba mươi phút trưa, còn mười lăm phút nữa mới tan tầm, Lâm Chí tiến vào hội báo công tác, Cố Nghiên Thu đã thu dọn bàn đến sạch sẽ, còn bản thân cô thì ngồi trên ghế, đăm chiêu dùng hai tay chống cằm, “Nói đi, tôi nghe.”

Lâm Chí: “……”

Cố Nghiên Thu liên tiếp nhìn di động, Lâm Chí báo cáo trong sự thất thần của cô, Cố Nghiên Thu phất tay nói: “Còn gì nữa không?”

Lâm Chí: “…… Dạ không ạ.”

Cố Nghiên Thu đột nhiên đứng lên.

Lâm Chí: “Tiểu Cố tổng?”

Giây tiếp theo Cố Nghiên Thu đã bước tới ngưỡng cửa: “Tới giờ tan tầm rồi, giúp tôi khóa cửa, buổi chiều gặp.”

Lâm Chí nhìn theo bóng dáng tuyệt trần của cô, ngơ ngác nói: “…… Buổi chiều…gặp.”

Giao thông ở Yến Ninh vào giữa trưa cũng được xem như bình thường, 12 giờ một phút Cố Nghiên Thu bước vào nhà, tình từ thời gian máy bay Lâm Duyệt Vi cất cánh chưa tới hai tiếng, vốn nên về tới nhà rồi.

Lâm Duyệt Vi xác thật đã về tới, nàng về sớm hơn Cố Nghiên Thu mười lăm phút, nàng lâm thời ra cửa, ngay cả vali hành lý cũng không kịp mang, đeo ba lô nhặt ít đồ dùng cá nhân và quần áo rồi đi mất, lúc trở về cũng không cần dọn đồ, ném túi sang một bên, bản thân nàng thì nằm nghỉ trên sô pha.

Nhiễm Thanh Thanh nhàn rỗi không có việc gì làm, đang trong phòng bếp nấu cơm trưa.

Cửa lớn bị mở mà không ai nghe thấy, Cố Nghiên Thu làm thế suỵt với người làm đang tính mở miệng, rón ra rón rén mà đến gần Lâm Duyệt Vi.

Từ tối hôm qua Lâm Duyệt Vi đã vận dụng não quá độ, với đầu óc như nàng, có thể nghĩ ra chủ ý tặng hoa cho Cố Nghiên Thu đã không dễ dàng gì, nên dù đã ngủ một giấc trên phi cơ, về nhà nàng vẫn ngủ rất say. Ngày thường nàng xông xáo táo bạo bao nhiêu, thì khi ngủ lặng lẽ ngoan ngoãn bấy nhiêu, tay dài chân dài đều bọc trong tấm chăn mỏng, lộ ra hình dáng đôi tay đan vào nhau đang đặt trên bụng.

Cố Nghiên Thu nhớ tới hai lần hôn trộm trong lúc nàng ngủ, chẳng khác bây giờ là bao, bất quá bây giờ cô không cần hôn trộm nữa.

Theo kế hoạch cô chỉ tính nhẹ nhàng hôn tỉnh nàng công chúa đang ngủ say, chẳng ngờ khi môi cô chạm phải cánh môi mềm mại của nàng, bao nhiêu lý trí đều bay đâu mất. Cô dễ như trở bàn tay mà cạy khớp hàm Lâm Duyệt Vi, đầu lưỡi len lỏi vào trong, hai tay trực tiếp ôm lấy người trong lòng.

Lâm Duyệt Vi đang mơ một giấc mộng, nàng đang yên đang lành đi trên đường phố, bỗng bị dìm xuống nước, không những thế, nàng muốn giãy giụa ngoi lên khỏi mặt nước, vậy mà hai cánh tay lại không động đậy nổi.

Nàng đột nhiên mở mắt, trước mắt là một gương mặt thanh tú mỹ lệ, hàng lông mi xinh đẹp buông xuống, chóp mũi cao thẳng đang cọ lên mặt nàng, cánh môi bị người liếm mút, mang đến cảm thụ thoải mái.

Trái tim Lâm Duyệt Vi sau cơn giật mình, giơ tay ôm lấy cổ người nọ.


Tay Cố Nghiên Thu bắt đầu len lỏi vào áo nàng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên cơ thể nàng, từ hôn môi chuyển qua vành tai, vừa ngậm vừa nhẹ nhàng kéo.

Lâm Duyệt Vi vừa giật mình, vừa gấp đến không chờ nổi muốn tự cởi quần áo.

Cố Nghiên Thu cảm giác như mình đã quên mất điều gì, là một chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng sự nhiệt tình của Lâm Duyệt Vi khiến cô không rảnh tự hỏi, chỉ có thể phối hợp mà tiếp tục, trong không khí tràn ngập tiếng thở dốc bị khắc chế.

“Leng keng, lão mẹ của các con đã online.” Một giọng nhắc nhở vang lên, hai người mới nhớ tới đến tột cùng đã quên mất chuyện gì.

Nhiễm Thanh Thanh một tay cầm muôi múc canh, tay còn lại đang lau trên tạp dề, tựa hồ mới từ phòng bếp vội vàng lao ra, liền “Chặc” ba bốn tiếng, nói: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là cởi mở.”

“Dì…dì.” Cố Nghiên Thu quýnh lên, dùng chăn mỏng trùm lên người Lâm Duyệt Vi đang quần áo xốc xếch, sau đó mới sửa sang lại quần áo lung tung rối loạn của chính mình. Vì Lâm Duyệt Vi đang nằm trong lòng cô nên động tác không tiện, lăn lộn hơn một lúc mới sửa lại được quần áo trên người.

Lâm Duyệt Vi còn làm bộ như lợn chết không sợ nước sôi: “Thế nào? Ghen ghét sao?”

Nhiễm Thanh Thanh giơ cái muôi làm bộ muốn gõ vô đầu nàng.

Lâm Duyệt Vi vội nép vào lòng Cố Nghiên Thu.

Nhiễm Thanh Thanh nói: “Lão mẹ đã offline, các cô có thể tiếp tục.”

Bị người phá giữa đương trường, sao có thể tiếp tục? Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi bốn mắt nhìn nhau, lỗ tai cả hai đều đỏ bừng, Lâm Duyệt Vi chui vào lại trong chăn sửa sang vạt áo, nửa tiến sát vào lòng Cố Nghiên Thu: “Nếu không phải ở cùng trưởng bối thì đâu có bất tiện như vầy.” Nếu đang ở nhà của cả hai, muốn làm ở đâu thì làm ở đó, thích bắt đầu ở chỗ nào thì bắt đầu ở chỗ đó.

Cố Nghiên Thu hốt hoảng nói theo: “Ừm.”

Lâm Duyệt Vi chọc bả vai cô, ngửa đầu hỏi: “Làm gì? Em không nói đúng à?”

Cố Nghiên Thu lúc này mới cúi đầu, ánh mắt nhìn vào ánh mắt Lâm Duyệt Vi: “Nói đúng.”

Lâm Duyệt Vi hồ nghi mà nói: “Vậy biểu tình của chị là sao?” Thoạt nhìn như một lời khó nói hết.

Cố Nghiên Thu hít sâu một hơi, giọng nghe như có chút run run: “Chị muốn lên lầu.”

Lâm Duyệt Vi hỏi: “Làm gì? Có mau như ăn cơm cũng không đủ một lần.”

Cố Nghiên Thu bỗng nói lắp: “Không, không phải, đi đi thay quần áo.”

“Quần áo gì?” Lâm Duyệt Vi quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, “Bộ này không phải khá đẹp sao? Vừa đẹp vừa công.”

“Không phải bên ngoài.” Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà cắn cánh môi một chút, bởi vì mới hôn môi nên môi cô vừa ẩm ướt vừa hồng nhuận, Lâm Duyệt Vi nhịn không được tiến lên hôn Cố Nghiên Thu, rồi sau đó mới tự hỏi, không phải bên ngoài, thì chính là bên trong, bên trong mặc……

Ánh mắt nàng nhẹ nhàng chuyển động, chế nhạo mà nhìn Cố Nghiên Thu.

Esley: hahahaha Es hơi hơi hiểu rồi, có ai hiểu chưa ?~~~~~~ Không hiểu thì cmt es giải thích cho

Cố Nghiên Thu đứng lên, đưa lưng về phía nàng, nói to: “Chị lên đó.” Rồi chợt bước nhanh rời đi.

Lâm Duyệt Vi nhìn bóng dáng cô cười đến bất ổn.

Cố Nghiên Thu thay xong quần áo xuống lầu, đương nhiên quần áo bên ngoài không có gì khác thường, Lâm Duyệt Vi dùng ánh mắt trêu chọc nhìn chung quanh cả người cô, khiến vành tai Cố Nghiên Thu đỏ chói, cô đeo túi lên vai, mạnh mẽ duy trì thần sắc nghiêm trang, nói: “Chị tới công ty.”

Lâm Duyệt Vi tức khắc cười không nổi nữa, đứng lên nói: “Không phải chị vừa mới về à? Còn chưa ăn cơm nữa.”

Cố Nghiên Thu giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Không kịp rồi, ăn sẽ tới muộn.”

Lâm Duyệt Vi: “Vậy chị về……”

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt khi nhìn Lâm Duyệt Vi đặc biệt ôn nhu: “Vì muốn nhìn thấy em.”

Cô bước nhanh về phía Lâm Duyệt Vi đặt một nụ hôn lên trán nàng, cảm thấy chưa đủ, lại hôn hôn lên cánh môi, “Chị sẽ về rất mau, chờ chị……”

Hai chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ nhàng, nói xong cả khuôn mặt đỏ hồng lên, vội vàng muốn đi.

Lâm Duyệt Vi giữ chặt cánh tay cô, Cố Nghiên Thu nhíu mi: “Làm sao vậy?”

“Buổi tối chúng ta có muốn thử……” Lâm Duyệt Vi dán lên tai cô, nói tên một kiểu xe mới [2].

[2](tư thế mới – Editor quá có tâm luôn rồi đó nha, dịch tận răng cho những ai không hiểu).

Cố Nghiên Thu: “……”

Cố Nghiên Thu chạy trối chết.

Lâm Duyệt Vi cười to, hô theo bóng dáng cô: “Chị có cần mang theo một bộ quần áo bên trong không vậy?”

Cố Nghiên Thu đã đánh xe rời, Lâm Duyệt Vi vẫn dựa vào cửa cười trong chốc lát, mới nhích người quay lại, vừa quay đầu lại đã, “AH” mà một tiếng thét chói tai.


Lâm Duyệt Vi vỗ ngực: “Mẹ! hù chết con có lợi gì cho mẹ chứ?”

Nhiễm Thanh Thanh vẫn còn cầm muôi múc canh trong tay, tay còn lại đang cầm đồ đánh trứng, chậm rì rì mà nói: “Có chứ, mẹ vui vẻ.”

Lâm Duyệt Vi: “…… được rồi.”

Nhiễm Thanh Thanh không chớp mắt mà nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi không kiên nhẫn nói: “Mẹ, rụt rè thật sự không thích hợp với mẹ đâu, có gì cứ việc nói thẳng.”

Nhiễm Thanh Thanh: “Vậy mẹ hỏi nhé.”

Lâm Duyệt Vi vung tay lên: “Hỏi đi.”

Nhiễm Thanh Thanh: “Con với tiểu Cố, ai trên ai dưới?”

Lâm Duyệt Vi: “……” Nàng hắng giọng nói, “Sao mẹ đột nhiên hỏi chuyện này?”

Nhiễm Thanh Thanh: “Thì tò mò.”

“Vậy sao trước đó không thấy mẹ tò mò?”

“Không biết, đột nhiên tò mò thôi.” Nhiễm Thanh Thanh trả lời. Vốn dĩ bà kiên định đứng về phía con rể Cố Nghiên Thu, không biết sao bây giờ càng ngày càng thấy cô giống con dâu hơn.

Lâm Duyệt Vi: “Thì đương nhiên là……” Nàng thở dốc, Nhiễm Thanh Thanh nhìn nàng chằm chằm.

Lâm Duyệt Vi trở tay chỉ vào mình, nói: “Con ở trên.”

Nhiễm Thanh Thanh kinh ngạc: “Thật à?”

Lâm Duyệt Vi phát huy kỹ thuật diễn xuất, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Đương nhiên là thật, mẹ xem chị ấy không phải đã bị con trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt, thụ chứ sao không thụ?”

Nhiễm Thanh Thanh nghĩ nghĩ, thật đúng là như vậy, lại nói: “Thế sao vừa rồi con nằm trong lòng nàng?”

Lâm Duyệt Vi xua xua tay: “Được bà xã sủng ái, con ngẫu nhiên không được nhường nàng một chút sao, lên giường thì không phải vậy đâu.”

Nhiễm Thanh Thanh vẫn còn kinh ngạc, nhưng thoạt nhìn cũng hơi tin tin rồi, vừa tự nhủ vừa quay vào phòng bếp.

***

Lâm Duyệt Vi vốn đã nói giữa trưa phải ra ngoài, nhưng lúc nàng về Nhiễm Thanh Thanh đã nấu hơn một nửa, nàng đành hẹn lại thời gian với Giang Tùng Bích, cơm trưa đổi thành trà chiều. Giang Tùng Bích chỉ cần có thể mang gia quyến (người nhà), đi đâu cũng được.

“Mẹ, con đi nha.”

“Đi đi, về sớm một chút.”

“Được rồi.” Lâm Duyệt Vi theo tiếng đồng thời rời khỏi nhà, Cố Nghiên Thu 5 giờ rưỡi tan tầm, nàng có thể không về sớm sao.

Lúc Lâm Duyệt Vi mang khẩu trang được dẫn vào phòng riêng, bạn gái Giang Tùng Bích vội nhảy xuống khỏi lòng cô, ngồi xuống một bên ghế, khép nép nhỏ giọng chào nàng, rất ngoan, gọi một tiếng “Lâm tỷ tỷ”.

Tuy nói Lâm Duyệt Vi không thích mấy cô em nhỏ tuổi, nhưng bị kêu một tiếng mềm như bông thế này, thì từ trong ra ngoài đều mềm nhũn.

Nàng bỗng nhiên nói chuyện không đâu mà thầm nghĩ: Nếu Cố Nghiên Thu mà gọi nàng kiểu này, nàng sẽ thế nào nhỉ? Nàng tự suy diễn một chút, cảm giác như chân mình cũng sắp run lên, chắc chắn là không ổn.

Giang Tùng Bích dùng ngón tay gõ gõ bàn: “Hắc hắc hắc, nhìn gì vậy, tự đi mà nhìn bạn gái cậu đi.”

Lâm Duyệt Vi thu hồi tầm mắt, nói: “Mình đang suy nghĩ, ai nhìn bạn gái cậu, nếu cậu không muốn cho người ta thấy thì tự mình dùng thân che lại đi, đừng để lộ ra cho người ta thấy.”

“Mình mà che cậu không được trách mình a?” Giang Tùng Bích làm bộ ôm bạn nhỏ, bạn nhỏ rất hung dữ, đôi mắt có thể trừng to không nói, còn dùng tay để véo, Giang Tùng Bích thấy bất hảo vội thu tay, quay đầu mỉm cười nói với Lâm Duyệt Vi, “Cậu xem muốn uống gì?”

Lâm Duyệt Vi nhìn cách đối xử của Giang Tùng Bích mà tấm tắc bảo lạ, phải nói Giang Tùng Bích là tài xế già giả trang rau sạch, quen sống trong nhung lụa, tính cách trời sinh bá đạo kiêu căng, hơn phân nửa số bạn trai trước đây chia tay cô cũng vì không chịu nổi tính tình của cô, số còn lại vì bản thân cô cảm thấy hết thú vị, dù thế nào đi nữa thì nàng cũng không tưởng tượng được có ngày Giang Tùng Bích lại ngoan ngoãn phục tùng một người thế này.

Lâm Duyệt Vi nói: “Mình vừa ăn no, cho mình một ấm trà thôi, Bích Loa Xuân đi.”

Giang Tùng Bích chặc lưỡi nói: “Cậu nói cậu xem, sống y như lão cán bộ già về hưu, có ai đời người trẻ tuổi suốt ngày ăn xong đi uống trà. Trước đó còn ăn chút điểm tâm ngọt gì đó, có phải cậu bị lão bà cảm hóa rồi không, ăn chay niệm phật.”

Lâm Duyệt Vi cười cười: “Đừng nói bừa, nàng thích ăn thịt.”

Tài xế già lập tức ô ô ô mở máy xe lửa, làm mặt quỷ nói: “Cậu sao?”

“Mình cái gì?” Tay mơ Lâm Duyệt Vi căn bản không hiểu được ý của cô.

Giang Tùng Bích nói: “Sao mà cậu thanh thuần quá dị?”

Lâm Duyệt Vi: “……” Tất cả mọi người ai cũng đều có gia thất, đặc biệt là nàng, nói đi nói lại cũng đã kết hôn, Giang Tùng Bích vốn chỉ có bạn gái mà thôi, lại dám không nể mặt nàng, hơn nữa lúc này nàng cũng hiểu được rồi, nên bèn kiêu ngạo nói, “Là mình ăn chị ấy, được không?”

Giang Tùng Bích vỗ tay, tự đáy lòng khen tặng: “Ghê gớm.”

Lâm Duyệt Vi nói dối nhiều tới mức chính mình cũng sắp tin, khiêm tốn nói: “Giống nhau giống nhau.”

Giang Tùng Bích dâng thực đơn cho bạn nhỏ, bạn nhỏ chọc vào tay cô, nhỏ giọng nói gì đó, Giang Tùng Bích bèn kêu phục vụ tới gọi món, hai ly trà sữa uyên ương[3], một bình trà Bích Loa Xuân.

Khi phục vụ đi ra ngoài, Giang Tùng Bích mới hỏi: “Cậu hẹn mình tới là……”

Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn bạn gái cô, Giang Tùng Bích nói: “Cậu xem như nàng không tồn tại.”

Bạn nhỏ đang cúi đầu chơi di động, tận lực đè nén cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Lâm Duyệt Vi bỏ qua sự mất tự nhiên trong lòng, hỏi: “Là thế này…… Mình có một vấn đề, mình cùng…… Nàng luôn cãi nhau mà, cãi thì phải giải hòa chứ, thế muốn giải hòa thì phải có một người chịu xin lỗi chịu thua trước đúng hay không……”

Giang Tùng Bích kiên nhẫn mà nghe nàng hỏi xong, lúc sau chỉ có một biểu cảm, đó chính là không có biểu cảm gì.

Lâm Duyệt Vi: “Cậu nói gì đi chứ.”


Giang Tùng Bích ấn huyệt thái dương: “Chờ mình một lát.” Một lát sau, cô dường như nhịn không được muốn văn tục, nói, “Không phải, này cũng xem như vấn đề à?”

Lâm Duyệt Vi hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Giang Tùng Bích: “Cậu vậy mà yêu đương được, còn kết hôn nữa chứ?”

Lâm Duyệt Vi: “Sửa đúng một chút, kết hôn trước, yêu sau.”

Giang Tùng Bích độc miệng nói: “Thì nếu cậu yêu trước, có muốn kết cũng không được hôn đâu.”

Lâm Duyệt Vi: “……”

Giang Tùng Bích nói: “Mình không có biện pháp dùng ngôn ngữ giải thích, cậu cho mình diễn một mẫu đối thoại hằng ngày của bọn mình đi, mình cảm thấy em ấy có chút giống lão bà cậu, tương đối khuyết thiếu cảm giác an toàn.”

Lâm Duyệt Vi: “Diễn đi.” Dừng một chút, nàng lại hỏi, “Em 18 chưa vậy?”

Esley: Giang tỷ ơi~~ theo em -> nhà tù hướng này =))))))))))))

Hai má bạn nhỏ lập tức đỏ bừng.

Giang Tùng Bích dùng hai tay chống nạnh, hít sâu một hơi, sắp biến thành hỏa long phun lửa.

Lâm Duyệt Vi cúi đầu sờ sờ mũi của mình, cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Giang Tùng Bích cùng bạn nhỏ thì thầm vài câu, bạn nhỏ tương đối bài xích, nhưng do Giang Tùng Bích bám riết không tha khuyên bảo một hồi rốt cuộc mới chịu buông lỏng, mười phút sau, trước mặt Lâm Duyệt Vi trình diễn một tiểu kịch trường.

Bạn nhỏ: “Chị có yêu em không?”

Giang Tùng Bích cười khanh khách nói: “Chị yêu em mà.”

Bạn nhỏ: “Sao lại yêu em?”

Giang Tùng Bích đọc thơ tới diễn cảm đáp: “Yêu *** của em, yêu linh hồn em, yêu hết thảy mọi thứ về em.”

Bạn nhỏ: “Yêu nhất…… Câu này có thể không nói hay không?”

Giang Tùng Bích nói: “Đổi cảnh kế tiếp.”

Lâm Duyệt Vi run rẩy cánh tay nổi da gà, cái này nàng không học được.

Cảnh kế tiếp.

Bạn nhỏ: “Chị có yêu em không?”

Giang Tùng Bích ôm nàng: “Chị yêu em a.”

……

Lâm Duyệt Vi còn cho rằng có gì khác nhau, kết quả lời thoại giống nhau như đúc, Giang Tùng Bích nói: “Đối thoại như vậy bình quân mỗi ngày hai mươi lần, đều do nàng hỏi mình.”

Lâm Duyệt Vi nhướng mày: “Cho nên?”

Giang Tùng Bích nói: “Đối với loại người mẫn cảm, cậu phải có lòng kiên nhẫn hơn, cậu nói một lần nàng không tin, nói hai lần cũng không tin, sẽ vẫn hoài nghi cậu, nhưng khi cậu nói tới lần thứ hai mươi thì nàng sẽ bắt đầu tin cậu.”

Lâm Duyệt Vi nói: “Như vậy không mệt sao?”

Giang Tùng Bích uống một ngụm trà sữa, nói: “Đây là mấu chốt của vấn đề.”

Lâm Duyệt Vi không hiểu.

Giang Tùng Bích: “Nếu cậu muốn phân rõ là xuất phát từ tình yêu hay thỏa hiệp,thì phải xem tâm tình cậu lúc này. Nếu cậu cảm thấy mệt, chứng minh cậu đang hoàn thành nhiệm vụ, là thỏa hiệp; nếu không, thậm chí cảm thấy hạnh phúc khi nói, thì chính là xuất phát từ tình yêu, bởi vì mỗi một lần mình khẳng định đáp án đều có thể làm nàng vui vẻ, cớ sao lại không làm?”

Lâm Duyệt Vi chớp đôi mắt, cái hiểu cái không.

Giang Tùng Bích nói: “Mình cảm thấy trong một đoạn cảm tình, dùng tới hai chữ thỏa hiệp , thì cũng gần kết thúc không còn xa nữa, khi ấy chứng minh cậu không tình nguyện cậu hiểu không? Mỗi một câu cậu nói, mỗi một chuyện cậu làm, không phải ép dạ cầu toàn, mà phải là cam tâm tình nguyện.”

“Cậu thấy hai bọn mình luôn tốt như vậy, khi cãi nhau cậu không thấy được……” Giang Tùng Bích nhìn thoáng qua cô bạn gái, “Bảo bối ơi, chuyện này có thể nói không?”

Bạn nhỏ đứng lên, nói: “Em ra ngoài dạo một chút.”

Giang Tùng Bích: “Chậm rãi đi đường, cẩn thận người nhìn, chú ý an toàn ha.”

Bạn nhỏ nhấp môi, ngăn không được mỉm cười mà rời đi.

Đóng cửa lại.

Lâm Duyệt Vi một lời khó nói hết: “Có cần đến mức này không?”

Giang Tùng Bích chọn mi, nói: “Mình nguyện ý, cậu không thấy nàng cười đến thực vui vẻ sao? Chỉ việc động một chút mồm mép, vì sao lại không làm?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm công điên cuồng học bù, về sau cũng trở thành Lâm · Nữu Hỗ Lộc · Duyệt Vi

Chúng ta hãy chúc mừng Lâm công dưới sự dẫn dắt cửa Nhiễm Thanh Thanh và Giang Tùng Bích thành công nghịch CP

Mọi người # cho Cố tổng đi nào~~

# toàn thế giới đều biết tôi là thụ, chỉ mình tôi biết tôi kỳ thật là công #

Esley: Chương này edit một lèo không nghỉ vì quá hay, quá hay, quá hay~~

[3]Trà sữa uyên ương (Yuanyang) là thức uống vô cùng nổi tiếng tại Hồng Kông. Sự kết hợp của cà phê và hồng trà hoặc trà sữa mang đến cho thực khách hương vị vô cùng độc đáo. Để tăng thêm hương vị cho Yuanyang, người ta thêm vào đó chút hoa quả tươi. Người Hồng Kông tin rằng trà có tính mát, cà phê có tính nóng nên sự kết hợp này sẽ mang lại sự cân bằng cho cơ thể.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.