Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Chương 4


Đọc truyện Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn – Chương 4:

Sau khi tan học , trên diễn đàn trường đại học C.
【 chủ đề 】# Lớp tài chính khoa quản lý có hai sinh viên trao đổi siêu cấp đặc biệt! Quả thực là giá trị nhan sắc tựa núi cao của đại học C!!! #
 
Lầu 1[ lâu chủ ]: Các bạn học thân mến, vốn tưởng rằng hôm nay chính là ngày khai giảng thê thảm, không ngờ ngay buổi học đầu tiên đã gây chấn động cho đại gia đình chúng ta.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thông tin hai bạn học này là sinh viên trao đổi mới chỉ dừng lại ở phỏng đoán ~ bởi vì mọi người đều biết rằng năm nay sẽ tổ chức Game Cup nên sinh viên trao đổi sẽ nhiều hơn bình thường (Chủ yếu chính là với giá trị nhan sắc của hai người này nếu bọn họ vẫn luôn là sinh viên trường đại học C thì đã sớm nổi tiếng từ lâu rồi! Cho nên tôi khẳng định nếu không phải người mới chuyển tới thì chính là sinh viên trao đổi)
 
A a a a a tôi thật sự bái phục chính mình, không nói nhiều lời vô nghĩa, tôi đã chụp lén được ảnh hai người họ, thần tiên hạ phàm là có thật!
 
[ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Lầu 2 [Đừng hỏi, hỏi chính là ở học tập]: !!! Woa! Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin đổi lớp!!!
 
Lầu 3 [Đừng hỏi tôi là ai mà hãy yêu tôi ]: …… Bạn học lầu trên tỉnh lại đi! Cái đó, con mẹ nó là khoa quản lý đó!!
 
Lầu 4[awsl]: Bạn học nam này quả thực quá tuyệt vời! Nếu tôi học cùng lớp với soái ca này, 5 giờ sáng tôi cũng có thể bò dậy đi học!
 
Lầu 5 [ba ba ly lại tới rồi ]: Cùng khoa quản lý! Tôi hối hận vì mình đã ngồi ở hàng ghế trước, vì thế không thể nhìn thấy hai người họ!
 
 
Lại nói trường đại học C đâu phải chợ bán thức ăn, nếu là sinh viên trao đổi hoặc chuyển trường, có thể chuyển tới đây khẳng định thành tích cực kỳ lợi hại! A a a mặc kệ thành tích tốt hay không tốt tôi cũng muốn cùng nhóm với hai người kia! Mẹ nó, sống trên đời còn không phải là vì muốn ngắm nhìn mỹ nhân sao!!!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
 
Mới vừa khai giảng, bị ảnh hưởng từ kỳ nghỉ nên tinh lực của mọi người quả thực không có chỗ giải phóng. Chỉ cần không phải học tập, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì.
 
Nhóm bát quái đưa ra rất nhiều tin đồn, ví dụ như “Hoa khôi khoa âm nhạc và khoa thể dục đã bắt đầu chuyển sang ôm ấp phú nhị đại khoa quản lý!” Quần chúng ăn dưa mang theo ba tấm ảnh chụp lén cùng một đống lời ca ngợi, phảng phất như một dòng nước rạch ngang trời xuất thế, điên cuồng xuất hiện trên trang đầu.
 
Vì thế hai sinh viên trao đổi thần bí bất ngờ nổi tiếng một cách kỳ lạ.
……
 
Sau khi bày tỏ sự kích động trong nhóm chat Nguyễn An An cất điện thoại, Cố Quyết cũng gần như cúp điện thoại ngay lúc đó.

 
Tuy nhiên quãng đường hai người đi thang máy xuống tầng 1, mãi cho đến khi ra khỏi khu giảng đường, Nguyễn An An vẫn luôn cảm thấy mình nhận được không ít sự chú ý đến từ bốn phương tám hướng một cách khó hiểu.
 
—— Đương nhiên không riêng gì cô mà còn có vật phát sáng bên cạnh cô nữa.
 
Đó không phải cái nhìn thẳng, nhìn chăm chú mà là khi bạn cảm thấy có tầm mắt dừng trên người mình, chờ bạn quay đầu nhìn lại đối phương sẽ lập tức nghiêng đầu tránh ánh mắt của bạn.
 
—— Cô càng thêm chắc chắn mấy người kia thật sự đang nhìn bọn họ.
 
Tuy nhiên rất may nơi mà họ định đến cách khu giảng đường khoa quản lý rất gần, Nguyễn An An đưa Cố Quyết quẹo hai lần liền đến trước cửa tiệm nên cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
 
Cửa hàng được trang hoàng thành một căn phòng nhỏ bằng gỗ, bên ngoài là 1 tấm biển lớn viết mấy chữ to “Tiệm trà sữa Haval”.
 
Chắc hẳn phông chữ vừa mới được lau dọn, còn phiếm chút ánh sáng, nhìn rất mới.
 
Nguyễn An An dẫn đầu đẩy cửa tiến vào, vừa đi cô vừa nói với Cố Quyết: “Bên kia là nơi gọi món…… Trước tiên tôi dẫn cậu đi xem cửa tiệm này có những gì! Tôi thích uống trà sữa trân châu nhưng trà sữa không có tác dụng giải khát, cho nên tốt nhất cậu nên chọn nước hoa quả……”
 
Cố Quyết vẫn luôn không lên tiếng, chờ cô giới thiệu xong, cuối cùng anh chọn một cốc nước chanh. Còn chưa đi đến nơi gọi món Nguyễn An An đã cảm giác được bước chân của Cố Quyết hơi dừng lại.
 
Cô quay đầu hỏi: “Làm sao vậy? Cậu có muốn xem thử những loại khác không?”
 
Cố Quyết lắc đầu: “Tôi không mang tiền mặt, tiền trong WeChat cũng không đủ”, anh nói: “Cậu cho tôi mượn trước, lát nữa tôi sẽ trả lại cậu?”
 
“Tiền trong WeChat không đủ?” Nguyễn An An theo phản xạ có điều kiện lập tức nói: “Vậy  ——”
 
Vừa mới nói được một chữ.
 
Đại não đột nhiên dừng cương trước bờ vực, thu hồi lại đầu lưỡi không nghe lời.
 
Cô tiếp tục nói: “Vậy…… cũng được.”
 
——Có thể không dùng Alipay. (Ví điện tử)

Năm chữ này bị cô nuốt sống trong cuống họng.
 
Dùng WeChat cho anh mượn tiền không phải tương đương với việc thêm WeChat sao!
 
Thiếu chút nữa đã bỏ lỡ!!!
 
Trong lòng Nguyễn An An vô cùng thổn thức, cô kiểm soát cảm xúc trên gương mặt, sau khi quét mã thêm WeChat của anh cô ngay lập tức gửi đi 30 bao lì xì.
 
Thời điểm Cố Quyết trả tiền, cô gấp không chờ nổi mà vào xem WeChat của anh.
 
Hình đại diện là bức ảnh một bàn tay rất đẹp đặt trên đầu chú mèo màu cam, hình ảnh sạch sẽ hài hòa.
 
Bàn tay này rất dễ nhận ra, vừa nhìn liền biết đó là Cố Quyết.
 
Mà con mèo này……
 
Nguyễn An An ngó trái ngó phải, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy con mèo cam này không quá giống những con mèo trên mạng, hình như cô đã từng gặp qua nó ở đâu.
 
Không chờ cô kịp nghĩ ra nguyên do, phía sau đã truyền đến giọng nói của chủ nhân chú mèo.
 
“Trà sữa được rồi, ngồi chỗ nào?”
 
“……”
 
Nguyễn An An chột dạ lập tức khóa màn hình điện thoại. Người đến tiệm trà sữa này không nhiều lắm, gần như tất cả chỗ ngồi đều được bỏ trống, cô tiện tay chỉ vào một vị trí “Chỗ kia đi.”
 
Nghi hoặc về con mèo vừa xem cũng biến mất không còn một mảnh.
 
Sau khi hai người ngồi xuống, Nguyễn An An chọc ống hút vào thỏa mãn hút một ngụm trà sữa đồng thời liếc mắt quét một cái đến poster tuyên truyền thật lớn ở cạnh cửa, phía trên viết ba chữ lớn “Đánh cờ ly”(*). Tấm poster này cũng rất dễ nhìn thấy ở những nơi khác trong trường.
 
(*) Đánh cờ ly: Là một cuộc thi mô phỏng tình huống kinh doanh thực tế, dùng một lượng cổ phiếu nhất định để kinh doanh ảo. Là một cuộc thi chiến thuật giống chơi cờ.

 
Nguyễn An An giống như bị nhắc nhở, lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới việc hỏi anh chuyện này
 
Cô mở miệng: “Mông——”
 
Vốn là muốn gọi tên của anh, nhưng có thể là lúc trước cô nói chuyện cùng mấy người Khương Di quá nhiều lần nên giờ há mồm liền theo thói quen gọi mông cong.
 
Cố Quyết nghe thấy tiếng cô thì ngước mắt lên nhìn, ánh mắt mang theo sự dò hỏi. Hình dáng anh tuấn được bao phủ bởi ánh sáng bên ngoài cửa sổ càng trở nên bắt mắt.
 
Hình ảnh này khác với hình ảnh ở trong lớp học, hiện tại hai người đang trong tư thế mặt đối mặt một cách chính diện .
 
Cô đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện với hình ảnh như vậy, cả người giống như bị điểm huyệt.
 
Cũng may hôm nay đầu lưỡi vẫn được xem là biết nghe lời, Nguyễn An An nhanh chóng ngăn cản mạch suy nghĩ trong đầu, sửa lời nói: “…… Bạn học Cố, khụ”, cô duỗi tay chỉ về phương hướng treo poster phía sau anh “Cậu tới đây cũng là vì tham gia ‘Game Cup’ sao?”
 
Không đợi anh đáp lời Nguyễn An An đã tự mình trả lời: “Nghe nói sinh viên trao đổi năm nay và sinh viên chuyển trường đều nhiều hơn năm ngoái, chắc hẳn là vì nguyên nhân này đi.”
 
—— Rốt cuộc cô chính là một trong số đó.
 
“Game Cup” đơn giản chính là một cuộc thi mô phỏng đầu tư tài chính quốc gia, được phối hợp tổ chức bởi đông đảo cơ sở giáo dục do tập đoàn nghiên cứu phát triển trò chơi dẫn đầu.
 
Cuộc thi đã được diễn ra trong nhiều năm và không có quá nhiều quy định hạn chế, tất cả những người tuổi từ 18 đến 26 tuổi đều có thể tham gia. Tuy nhiên, mặc dù không quy định phải có bằng cấp nhưng những người tham gia thi đấu 95% đều là sinh viên còn đi học.
 
Như vậy sinh viên trên cả nước sẽ phải thi đấu với hai hạng mục quan trọng, một là cuộc thi máy tính mà Nguyễn An An từng tham gia vào năm thứ nhất, hai chính là Đánh Cờ Ly. Cuộc thi máy tính được tổ chức ba năm một lần, cờ ly bốn năm một lần, mỗi hạng mục đều bị các trường đại học cao đẳng hàng đầu trong nước cạnh tranh đến mặt đỏ tai hồng.

Trong cuộc chiến Đánh Cờ Ly mấy năm trước, trường đại học C bị thất bại trước trường đại học F. Tên của những sinh viên và trường học dành chiến thắng sẽ được treo trên trang chủ cuộc thi Game Cup trong suốt bốn năm, mãi cho đến khi xuất hiện quán quân tiếp theo mới đổi chủ.
 
Nhìn hiệu trưởng Lê có vẻ là người thực sự hòa ái, các nội quy trong trường học cũng vô cùng có nhân tính, mọi người đều nói rằng đại học C là ngôi trường có môi trường học tốt nhất và thoải mái nhất trong số các trường đại học cao đẳng.
 
Nhưng ông già này có một đặc điểm đó chính là vô cùng tranh cường háo thắng.
 
Tên của trường đại học F treo bốn năm thì hiệu trưởng Lê cũng nhớ thương nó ngần ấy năm.
 
Tuy rằng đã trở thành thành phố sống trong làn sóng máy tính, nhưng sinh viên trong vòng giáo dục vẫn tương đối coi trọng cờ ly, cho nên hiệu trưởng Lê vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện lỡ mất dịp tốt trở thành nhà vô địch.
 
Nguyễn An An xuất ngoại ở độ tuổi hai mươi, cô chỉ mất ba năm đã lấy được bằng thạc sĩ kinh doanh tại trường đại học Harvard, tài nguyên bậc này dâng đến tận cửa đương nhiên hiệu trưởng Lê không thể buông tha.
 
Cho nên ngày đó thời điểm kí kết xong các văn kiện, hiệu trưởng Lê đã lập tức đề nghị chuyện này, cũng bởi vì thế Nguyễn An An mới có thể thuận lợi trở về trường.

 
Cố Quyết quay đầu lại nhìn về phương hướng cô chỉ, trên mặt không hề có biểu tình kinh ngạc, anh hỏi: “Cậu muốn tham gia?”
 
Kỳ thật Nguyễn An An đã từng tham gia các cuộc thi tương tự ở nước ngoài khi theo học tại trường đại học Harvard, lúc ấy không nghĩ nhiều đến bảng xếp hạng gì đó, cô chỉ cảm thấy loại hình này khá thú vị, cuối cùng giành được vị trí thứ 10 trong cuộc thi cá nhân.
 
Tuy rằng cô không biết liệu Game Cup có thể đáp ứng kỳ vọng đoạt giải quán quân của hiệu trưởng Lê hay không, nhưng ít nhất là cô lợi hại hơn những sinh viên khác mà Cố Quyết có thể tìm được. Loại xếp hạng này đối với cô cũng không có tác dụng gì, tuy nhiên nó lại có ảnh hưởng rất lớn đối với công việc của các sinh viên bình thường trong tương lai.
 
Cho nên Nguyễn An An gật đầu “Đúng vậy, cậu có muốn cùng nhóm với tôi không?”
Đội hình thi đấu đối với sinh viên mà nói tương đương như một quyết định khá thận trọng.
 
Cô vốn đang suy nghĩ có phải mình nên tỏ vẻ mình cũng được xem là học bá hay không, không nghĩ tới Cố Quyết gần như không hề do dự đáp “Được.”
 
“……”
 
Nguyễn An An sửng sốt, không đợi cô kịp nói cái gì đã nhìn thấy anh hơi cúi đầu, lông mi hơi rũ, ngón tay lướt vài cái trên di động.
 
Sau đó anh ngước mắt nói: “Tôi vừa chuyển tiền trả cậu.”
 
“……” Nguyễn An An không nhìn di động, phản ứng đầu tiên của cô là: “Nhanh vậy sao?”
 
Không phải không có tiền sao?
 
Cho dù mượn bạn cũng không đến mức nhanh như vậy chứ?
 
Tuy nhiên khi nghe thấy lời nói của cô, Cố Quyết bỗng dưng cười rộ lên.
 
Nguyễn An An nhìn anh, cô lập tức dừng lại động tác nhai trân châu, nhịp tim bắt đầu không chịu kiểm soát.
 
Đôi mắt Cố Quyết không phải màu đen thuần túy mà mang theo chút nâu nhạt, thời điểm anh cười rộ lên màu sắc trong mắt trở nên vô cùng ấm áp, đôi môi vừa uống nước dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng diễm lệ mê người.
 
“Bởi vì tôi vốn dĩ đã có.” Ngón tay trắng nõn xinh đẹp đặt trên mép cốc, cả người thoạt nhìn vô cùng lười biếng, anh kéo dài âm điệu nói: “Vừa rồi vay tiền chỉ vì muốn xin WeChat của cậu mà thôi.”
 
Nguyễn An An sửng sốt.
 
Cô vô thức nuốt xuống cùng lúc hai hạt trân châu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.