Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Chương 22


Đọc truyện Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn – Chương 22:

Không biết bộ phim trên màn ảnh chiếu tới chỗ nào, ánh sáng chợt sáng hơn.

Nguyễn An An ngơ ngác đối diện cùng Cố Quyết, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, ngón tay vẫn đặt trên mặt cô.
 
Đôi mắt mở lớn, hình dáng bên ngoài và bên trong càng trở nên rõ ràng. Không còn thiếu đòn như lúc híp mắt, cũng không yêu nghiệt như thời điểm cong cong đôi mắt, anh chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đẹp tới mức không kìm lòng được.

Khoảng cách gần như vậy, không biết vì sao, Nguyễn An An đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỳ thật thời niên thiếu cô vẫn luôn nhớ thương vị đại ca kia, vị giáo bá trong truyền thuyết đã tốt nghiệp từ sớm, nhưng cho tới nay cô vẫn luôn có cảm giác mạnh mẽ về sự tồn tại của người nọ ở nơi này.

Ngẫu nhiên nhìn thấy một người có diện mạo không tồi, hoặc được ai đó tỏ tình, cô cũng mang hai người ra so sánh —— mặc dù cô mới chỉ biết hình dáng đại khái, chứ chưa nhìn thấy mặt.
 
Cho nên cô cảm thấy tình cảm của cô đối với người kia, có khả năng chính là yêu thầm.

Nhưng thời điểm nhìn thấy Cố Quyết, khác hẳn với cảm giác mông lung mơ hồ lúc trước, cô ý thức được một cách rất rõ ràng, trong nháy mắt cảm giác kia đại khái gọi là nhất kiến chung tình.
 
lovefirstsight.
 
Trước kia Nguyễn An An cảm thấy tuy rằng mình mắc chứng nhan cẩu nhưng mình vẫn giữ được lý trí, cũng không có một chút tâm tư thiếu nữ nào, chẳng nghĩ tới bản thân lại có thể dính dáng đến thứ gọi là lãng mạn.

Mặc dù cách hình dung của cô về anh cho đám Khương Di, ngoại hình chiếm phần lớn nguyên nhân. Nhưng nếu nói cô coi trọng anh chỉ bởi vì gương mặt thì lại giống như không quá thích hợp.

Cô rất khó hình dung ánh mắt đầu tiên khi cô đối diện với anh, cảm giác như trong một cái chớp mắt đại não bỗng dưng trống rỗng. Tựa như rất khó dùng từ ngữ đơn giản để hình dung về âm thanh của những bông hoa.

Cô chỉ nhớ rõ, đó là một khoảnh khắc vô cùng đẹp.

Cố Quyết, người này ngay từ đầu cũng không thể hiện toàn bộ con người trước mặt cô, một nam thần vườn trường, gương mặt vừa thuần khiết vừa quyến rũ, thời điểm mặt không biểu cảm còn rất lạnh lùng, chân dài eo thon mông lại cong.

Khiến cô phải thốt ra tiếng cảm khái rằng người này con mẹ nó quá hoàn hảo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cô lại phát hiện ra, người này cũng không hoàn hảo như vậy.

Mỗi ngày anh đều trong tình trạng ngái ngủ.

Anh không có tiền thay màn hình điện thoại.

Ngẫu nhiên phía sau đầu sẽ có một sợi tóc dựng thẳng lên, ngồi không ra dáng, nhưng thời điểm đứng lại rất thẳng thắn tuấn tú. Thân là sinh viên, đi học chưa bao giờ mang bút nhưng trước nay lại không bao giờ quên mang kẹo.

Người càng quen, càng nói nhiều lời cợt nhả. Hơn nữa nói như thế nào cũng không đỏ mặt, độ dày của da mặt vẫn là một ẩn số.
 
……

Hai chữ Cố Quyết và con người trước mắt này, ngay từ đầu ở trong lòng cô giống như được vẽ ra vậy, anh như một nhân vật bước ra từ truyện tranh, sau đó cô phát hiện anh càng ngày càng có nhiều thói quen nhỏ đặc biệt đáng yêu, nhân vật này dần dần trở nên lập thể, dần dần có hồi âm, dần dần đi vào cuộc sống của cô, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay mà thay đổi con người cô.

Cho tới bây giờ.

Anh nói…… anh thích cô.

Yết hầu Nguyễn An An như bị bóp chặt, không thể phát ra thanh âm. Ngày thường cô hay trêu chọc Trần Tống, nhưng hôm nay dường như cô cũng mắc phải chứng khuyết thiếu ngôn ngữ giống Trần Tống và Mộ Dung Vân Hải.

Cô bắt đầu thử đem lực chú ý kéo trở về, tập trung tinh thần, nỗ lực chải vuốt lại một loạt các sự tình vừa phát sinh.

Sau đó giật giật môi, giọng nói có chút nhỏ: “…… Đây là kế hoạch mà cậu suy nghĩ từ trước sao?”
 
Cố Quyết rất kiên nhẫn, không thúc giục, anh vốn tưởng rằng rốt cuộc cô gái nhỏ cũng chuẩn bị mở miệng đáp lại, chính mình có thể nhận được một câu nói ngọt ngào “Tôi cũng thích cậu”, không nghĩ tới lại là một câu hỏi.

Anh hơi dừng một chút: “Cậu nói…… suy nghĩ cái gì?”

Đúng lúc bộ phim kết thúc, bài hát cuối phim vang lên, xung quanh cũng trở nên ầm ĩ .
 
Hoàn cảnh không thích hợp, Cố Quyết thu tay trở về, nói nhỏ một câu bên tai cô “Ra ngoài trước đã”, Nguyễn An An ôm nửa hộp bắp rang gật đầu.

Tốc độ di chuyển của đám người có chút chậm, phía sau Nguyễn An An là cặp đôi vừa bị cô chứng kiến quá trình lật xe. Người đàn ông thẳng thắn kia vẫn còn đang dỗ dành: “Haiz, vợ ơi? Vợ ơi em làm sao vậy? Em nói lý một chút được không? Không phải, anh nói gì sai sao? Trước kia anh thích người như vậy, nhưng hiện tại không phải anh đang yêu em sao? A?”

“……”

Trong tiếng chất vấn của người đàn ông thẳng thắn, Nguyễn An An đi theo Cố Quyết ra ngoài. Hai người vô cùng ăn ý mà quay lại chiếc ghế sô pha lúc trước ngồi đợi giờ chiếu phim.

Cố Quyết nói: “Cậu vừa hỏi tôi cái gì?”

“Tôi hỏi, cậu……” Nguyễn An An dừng một chút, nghĩ đến hai chữ kia mặt cô có chút đỏ “Ừm…… Cậu đã lên kế hoạch từ trước sao?”

Cố Quyết nhướng mày: “Cái gì gọi là ‘lên kế hoạch từ trước’? kế hoạch?”

“Ừm, chính là.” Nguyễn An An suy nghĩ một lát, lời ít ý nhiều nói: “Muốn khen phải chê trước?”

—— Tức là trước tiên anh sẽ nói mình thích người tóc vàng cuộn sóng, quyến rũ và hấp dẫn, một kiểu người hoàn toàn tương phản với cô, cuối cùng lại xoay ngược lại, nói vừa rồi tất cả đều là nói dối, thích cô mới là sự thật.


Muốn khen phải chê trước, hành động này rất giống với tác phong của Cố Quyết.

“……” Cuối cùng Cố Quyết cũng lý giải được ý tứ trong câu nói của cô.
 
Anh im lặng, nghiêm túc nhìn cô giải thích: “Không phải.”
 
Ai lại làm điều đó trước khi tỏ tình, lúc ấy anh thật sự chỉ muốn đùa một chút chọc cô mà thôi.

Nhưng sau khi nói xong, nhìn trên mặt Nguyễn An An đầy nét hoài nghi…… Cố Quyết đột nhiên cảm thấy có phải mình đã bại lộ quá nhiều bản tính trước mặt cô hay không.

Anh thở dài “Thôi, hôm nay chúng ta hãy nói cho xong đi.”

“Kỳ thật không riêng gì hôm nay, tôi muốn tỏ tình từ rất lâu rồi…… So với cái này” anh hơi hồi tưởng một chút, đột nhiên cười nói “Lúc trước tôi nói rồi, tôi cho rằng tôi theo đuổi cậu rất rõ ràng, lúc trước cậu cũng không cự tuyệt?”

Câu nói kia của anh Nguyễn An An vẫn còn nhớ, cô lập tức nói: “Là không cự tuyệt, nhưng cậu không nói gì khác, tôi cũng không thừa nhận ……”

Cố Quyết không thèm để ý, tiếp tục nói: “Tôi lên mạng tìm kiếm, tìm được một diễn đàn dành cho phụ nữ, chuyên nói về những điều liên quan đến tình yêu.”

“Tôi thấy rất nhiều cô gái đều nói rằng, bọn họ cảm thấy thời kỳ ái muội là ngọt ngào nhất, được theo đuổi mới là thời điểm hạnh phúc nhất……” Cố Quyết dựa lưng về phía sau, lười biếng “hừm” một tiếng, “Tuy rằng tôi không hiểu, nhưng rốt cuộc nam nữ có sự khác biệt, tôi thấy nhiều cô gái đều nói như vậy, tự dưng cảm thấy……”

Anh dừng một chút.
 
“Vậy tôi theo đuổi cậu nhiều thêm một chút, tỏ tình muộn một chút là được.”
 
Nguyễn An An không nghĩ tới còn có chuyện này, cô bỗng dưng sửng sốt.
 
Sau đó cô nhìn thấy Cố Quyết đột nhiên bật cười, cả người có vẻ đặc biệt kiêu ngạo tùy ý: “Rốt cuộc sau khi tôi theo đuổi được, cậu sẽ không còn được hưởng thụ quá trình này nữa.”
 
“……”
 
Cảm giác cảm động ban đầu của Nguyễn An An pha thêm một chút cảm giác không nói nên lời: “Thầy Cố, có cần phải tự luyến như vậy không?”

Cố Quyết nhìn biểu cảm của Nguyễn An An có chút vi diệu, anh nhanh chóng quay lại chủ đề chính “Không tự luyến, cũng không náo loạn, tôi nói thật.”
 
Anh thu hồi nét tươi cười, nghiêm túc nói: “Tôi lớn bằng từng này nhưng cậu là người con gái đầu tiên tôi theo đuổi.”

“……”

“Tôi cảm thấy thời gian quen biết của chúng ta cũng…… Không lâu lắm”, đang nói đến chữ “Không lâu lắm” này, Cố Quyết tạm dừng một chút, phía sau lại lần nữa trở nên thông thuận “Tôi cảm thấy tỏ tình quá sớm lại có vẻ như hơi tùy tiện.”

Vốn dĩ Nguyễn An An không muốn ngắt lời anh, nhưng cô vẫn không nhịn được: “Này…… Cậu cảm thấy một tháng tỏ tình thì không được tính là nhanh?”

“Cũng nhanh.” Cố Quyết thẳng thắn thừa nhận.

Trầm mặc hai giây, anh lại nói: “Nhưng mà tôi nhịn không được.”

Nguyễn An An còn chưa kịp phản ứng, Cố Quyết đột nhiên duỗi tay nhéo một cái lên gương mặt cô “Ví dụ như, thời điểm theo đuổi cậu không thể quang minh chính đại làm những việc này, nếu làm chính là lưu manh.”

Khóe môi anh nhếch lên , cười bổ sung: “—— Nhưng theo đuổi được rồi, thì có thể.”

“Cho nên, bạn học Nguyễn An An ……” Cố Quyết lại nhéo mặt cô “Tôi theo đuổi được rồi sao?”

“……”

Nguyễn An An cảm thấy nơi bị anh niết giống như đang bùng cháy, ngăn không được mà nóng lên, mãi cho đến khi nhiệt độ này từ một mảnh nhỏ lan tràn ra cả người.
 
Cô nghẹn vài giây.
 
Rồi sau đó học theo bộ dáng của anh, cũng duỗi tay đi niết mặt anh.

“…… Theo đuổi được rồi.”
 
Cô nói theo đuổi được.
 
Vậy sau này cô chính là bạn gái của anh.

Cố Quyết chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái, được như ý nguyện tưởng tượng đến ngày tháng có thể quang minh chính đại ôm bạn gái. Anh dựa lưng vào sô pha một cách vô cùng thích ý “Rốt cuộc trước kia mình làm thế nào mà nhịn được……”

Nguyễn An An vội vàng ăn bắp rang, bớt thời giờ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Hử?”
 
“Mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì”, Cố Quyết sờ tóc cô, thở dài: “Anh thật quá khó khăn.”
 
Động tác nhai nuốt của Nguyễn An An hơi dừng lại: “……” Cô giống như đột nhiên bị chọc thủng tâm sự.

Mỗi ngày chỉ có thể nhìn không thể làm gì……

Ai mà không như vậy cơ chứ?

Rốt cuộc đó là mông cong eo nhỏ trứ danh đó nha.

 
Trong bài thơ trên diễn đàn trường đại học C, kế tiếp sau câu Cố Thần giết người không cần đao, cô nhìn thấy một câu thơ mới ——
 
Eo Cố Thần, đao giết người.

Mông Cố Thần, câu hồn người.
 
Nguyễn An An vừa ăn vừa hồi tưởng lại, bên tai truyền đến tiếng nghi vấn của bạn trai: “Sao em đột nhiên giằng co cùng một hộp bắp rang, ăn không hết thì ném đi, anh dẫn em  đến nơi khác chơi.”
 
“…… Ném?” động tác đang chuẩn bị đưa bỏng vào miệng của Nguyễn An An hơi dừng lại, cô quay đầu nhìn anh: “Sao anh có thể lãng phí như vậy?”
 
Cố Quyết: “……”
 
Lãng phí? Lãng cái gì ——

Ồ, thiếu chút nữa thì quên mất, những người vất vả phấn đấu làm việc như gia sư không thể lãng phí lương thực.

Cố Quyết bị tình yêu làm cho u mê đầu óc, bằng không không có khả năng phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Anh hắng giọng nói, đang chuẩn bị tìm cớ cho hành vi của mình——

Nguyễn An An lại thay anh nói ra lý do.

“Đây là bắp rang, bạn trai em, dùng tiền mồ hôi nước mắt, đi làm gia sư, mua được.” Dấu phẩy ngắt ý của cô gái nhỏ thật sự rất có lực độ, hơn nữa cô còn trừng lớn đôi mắt, gằn từng chữ một nói: “Em, đương, nhiên, phải, ăn, hết, toàn, bộ.”
 
“……………”
 
Ngày đó bắp rang Cố Quyết dùng tiền mồ hôi nước mắt để mua thật sự thừa quá nhiều, cuối cùng hai người phải cùng nhau ăn mới hết. Khả năng hình ảnh hai người họ ôm một hộp bắp rang quả thật quá ngu ngốc, Nguyễn An An cảm thấy bất kỳ ai đi ngang qua đều đưa mắt nhìn bọn họ.

Nhưng mất mặt cũng không ngăn cản được quyết tâm ăn hết của cô, cho dù thời điểm hai người chưa xác định quan hệ yêu đương, đồ ăn Cố Quyết mua cho cô cô cũng sẽ ăn hết.

Rốt cuộc với tình hình hiện tại, sinh viên đi làm thêm kiếm tiền rất không dễ dàng.
 
Đau lòng.

Đêm đó vốn dĩ Nguyễn An An muốn gọi hai chị em cẩu độc thân của mình đi ra ngoài uống rượu, nhưng nghĩ đến việc ngày hôm sau phải đi học, cô đành kiềm chế sự hưng phấn, chờ ngày nào đó không có lớp học buổi sớm lại nói.

Ngoại trừ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, các kỳ nghỉ vượt quá hai ngày đều được coi là kỳ nghỉ dài hạn, mà ngày quay lại trường học được xác định là một ngày vô cùng uể oải.
 
Nhưng ai cũng không nghĩ đến, mới sáng sớm tinh mơ mà diễn đàn đã muốn nổ tung chảo.

【 chủ đề 】# Mẹ kiếp! Chúng tỷ muội! Xương sụn! Tôi mới cắn đường được 4 ngày, mẹ nó, đây là tiến độ thần tiên gì nha!!! #

Lầu 1 [chủ thớt]: Sáng sớm nay tôi nhận được được một vài bức ảnh cùng hơn mười tin nhắn thoại dài bốn năm chục của một người chị em tốt học lớp tài chính 1! Tuy rằng đã muộn nhưng tôi vẫn nhịn không được mà viết bài chia sẻ với mọi người a a a a!

Tôi nói ngắn gọn!

Tôi tạm gọi người chị em kia là bạn học A.

Bạn học A kia có quan hệ khá tốt cùng Nguyễn An An hệ, hơn nữa cuối tuần vừa rồi đã hàn huyên với tôi rất nhiều chuyện về Nguyễn An An và Cố Quyết

Buổi sáng ngày hôm nay, thời điểm bạn học A đến phòng học cặp đôi này đã có mặt ở đó, cô ấy đi ra phía sau tủ đựng đồ mở khóa lấy sách giáo khoa, lấy xong quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Thần đang ghé vào trên bàn ngủ, Nguyễn An An một tay cầm di động chơi.

Sau đó cô ấy nhìn thấy!
 
Cố Thần ôm cánh tay Nguyễn An An ghé đầu lên bàn nằm ngủ!
 
Mẹ kiếp! Chính là tư thế nửa ôm nửa gối, giống hệt tư thế của chú mèo nhỏ làm nũng trên người chủ nhân!
 
[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
 
Mọi người mau xem ảnh a a a a a a a tôi đã tử vong tại chỗ vô số lần! Nhan sắc của hai người này quá hoàn mỹ và hài hòa ô ô ô QwQ!

Bạn học A nói lúc ấy thấy cảnh như vậy, cô ấy đã trực tiếp bị dọa tới mức ngây ngốc, cô ấy đi qua nhỏ giọng hỏi Nguyễn An An, vì sao Cố Thần lại ghé vào cánh tay Nguyễn An An ngủ.

Sau đó Nguyễn An An còn chưa kịp trả lời, Cố Thần đã ngẩng đầu nhìn bạn học A, biểu cảm vô cùng tự nhiên nói: “Tôi ôm bạn gái tôi ngủ, không được sao?”

Bạn học A dặn tôi ghi thêm một câu tái bút: Trong ảnh, kẹo mà Nguyễn đại thần ăn là của Cố Thần cho. Cô ấy chưa bao giờ mang kẹo, nhưng bạn ngồi cùng bàn của cô ấy mỗi buổi sáng đều đưa cho cô ấy 1 cái, hơn nữa nó còn được thay đổi đa dạng theo từng ngày.

……
 
Không có chuyện cũ gì hết.

Lầu 2: Mẹ kiếp, thì ra…… Đóng dấu xương sụn là có thật! Chị em ơi mau dậy đi a a a a a!!!

Lâu 3: Mẹ nó, vốn dĩ tôi đang trên đường chạy như điên đến phòng học, bạn cùng phòng hỏi tôi vì sao đột nhiên nói vài tiếng mẹ kiếp…… A a a tôi cũng không có cách nào hết! Chỉ có mẹ kiếp mới có thể biểu đạt cho cảm xúc của tôi lúc này!!

Lầu 4: A a a a sau khi đọc xong bài viết của chru thớt, trong nháy mắt tôi đã không khống chế được mà kêu thành tiếng! Còn con mẹ nó đấm giường mạnh tới mức đấm tỉnh bạn cùng phòng! Nhưng kể cả có bị cô ấy đánh chết, bị đóng đinh trong quan tài tôi cũng muốn hô lên một câu! Xương sụn szd!!!


Lầu 5: szdszd!!!
……
 
Mãi đên khi được Thu Nghiên nhắc nhở Nguyễn An An mới biết đến chuyện bài viết này.
 
Cô còn lên mạng tra cứu ba chữ szd, nó được viết tắt của chữ “là sự thật”. Xương sụn là họ của cô cộng thêm họ của Cố Quyết, xương sụn là sự thật có ý tứ gì, không cần nói cũng biết.

Ngoại trừ lầu chính, về cơ bản các lầu bên dưới không có nội dung mang tính thực chất nào, tất cả đều bình luận “Xương sụn szd”.

Vì thế Nguyễn An An cũng làm theo xu hướng lấy tài khoản vô danh của mình mà bình luận một câu Xương sụn szd.
 
Hôm nay cơn buồn ngủ của Cố Quyết dường như đã đạt tới đỉnh điểm kể từ khi hai người quen biết tới nay.

Sáng sớm hai người còn chưa nói được mấy câu anh đã ngáp bốn năm cái, nhưng dù buồn ngủ thế nào mỹ nhân cũng vẫn là mỹ nhân, Cố mỹ nhân cứ nước mắt lưng tròng như vậy mà chào hỏi Nguyễn An An “Chào buổi sáng, bạn gái.”

Giọng mũi chưa tỉnh ngủ nghe vào trong tai khiến đôi chân cô mềm nhũn.

Trái tim Nguyễn An An đã sớm nhảy quá tốc độ, cô nhịn không được hỏi một câu “Anh buồn ngủ như vậy, tối hôm qua ngủ không đủ sao?”

“Chính xác mà nói, là không ngủ được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì có bạn gái, thật sự quá hưng phấn, ngủ không được.”

Bạn gái: “……”
 
Bạn trai hưng phấn tới mức ngủ không được, mà tối hôm qua cô lại ngủ ngon lành như vậy, có phải quá mức vô tâm hay không?

Nhưng Cố Quyết buồn ngủ là sự thật, anh không thể kiên trì quá lâu, phát kẹo cho cô xong lập tức duỗi tay nói: “Cho anh mượn cánh tay.” Sau đó chờ Nguyễn An An thành thật đưa tay qua, người này không nói hai lời liền ôm vào trong ngực gối lên, nhắm mắt ngủ.
 
Còn…… Còn cọ cọ!

Thật sự giống trạng thái được miêu tả trên diễn đàn, cọ cọ giống một chú mèo nhỏ đang làm nũng!
 
Ngày đầu tiên sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, bạn trai vô cùng dính người, thật đúng là sự phiền não ngọt ngào.

Nguyễn An An ở trong ảnh mặt không đỏ tâm không nhảy loạn, trong ảnh chụp thoạt nhìn cô rất bình thường, một tay chơi di động. Mà Cố Quyết đang ôm cánh tay cô chỉ lộ ra một phần tư gương mặt, nhắm chặt đôi mắt, lông mi rất dài, còn lại đại bộ phận gương mặt đều ẩn giấu trong tay áo cô.

Cảnh tượng đặc biệt ấm áp.

Nguyễn An An không chút do dự nhấn lưu ảnh, sau đó cô mở WeChat gửi nó cho Cố Quyết.

Khi giảng viên bước vào lớp, đầu tiên là phát cho mỗi người một phần tư liệu gồm một trang giấy, lần lượt được truyền xuống dưới.

Thời điểm truyền tới tay Nguyễn An An, cô chỉ có một bàn tay để tiếp nhận, một tờ đặt trước mặt bàn mình, một tờ đặt trên bàn Cố Quyết.
 
Nhưng tình cờ, lúc cô đặt tờ giấy lên bàn Cố Quyết, đúng lúc anh mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Tờ giấy kia cứ như vậy mà cọ qua gương mặt anh.

Vốn dĩ Nguyễn An An không phát hiện ra chuyện gì không thích hợp, thuận miệng nói: “Anh tỉnh rồi sao? Thầy giáo cũng vừa tới, đây là tư liệu vừa phát xuống để chúng ta xem trước.”

Cố Quyết cảm thấy chỗ vừa rồi bị trang giấy cọ qua có chút không thích hợp, hơi ngứa, lại hơi đau. Anh giơ tay sờ sờ, lại chạm phải……

Anh vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc có chút hỗn độn, nhìn màu sắc trên ngón tay, vô cùng nghi hoặc nói: “…… Máu từ đâu ra?”
 
Nguyễn An An sửng sốt.

Máu? Cái gì máu?

Cô nhanh chóng quay đầu lại, Cố Quyết cũng vừa vặn nhìn về phía cô, Nguyễn An An liếc mắt một cái liền nhìn thấy màu đỏ trên mặt anh, nó đối lập hoàn toàn với màu da trắng nõn, cô nhịn không được “A” một tiếng.

“Có phải do tờ giấy vừa rồi hay không ……” Nguyễn An An nghĩ tới “Lúc em bỏ tài liệu lên mặt bàn đã xẹt qua mặt anh, xin lỗi em không chú ý…… Chắc chắn là do tờ giấy này!”

Lúc này Cố Quyết đang rũ mắt, vẻ mặt buồn ngủ, trên mặt còn mang theo một vết xước ửng đỏ, bộ dáng đặc biệt mê người.

“Mẹ kiếp.” Nguyễn An An nhìn tới mức nhịn không được phát ra lời nói thô tục.
 
Cố Quyết xốc mí mắt hỏi: “…… Em mẹ kiếp cái gì?”

“Bởi vì em không nghĩ tới nên mới cảm khái một chút……” Nguyễn An An duỗi tay chạm vào phía gương mặt hoàn hảo không bị thương của anh, sờ sờ, quả nhiên cảm giác vô cùng mềm mại, cô ăn ngay nói thật: “Sao anh lại trắng nõn như vậy??”

“……”

Áp suất quanh người Cố Quyết có chút thấp, anh mặt không biểu tình mà nhìn cô: “Anh cái gì?”
 
“Em nói là…… mặt anh quá trắng mịn.” Nguyễn An An khô cằn giải thích xong, lại bắt đầu lo lắng cho miệng vết thương của anh: “Nhưng mà miệng vết thương này phải làm sao bây giờ ? Nhìn thì rất nhỏ, nhưng cũng chảy máu…… trong túi xách của em có băng keo cá nhân, anh có muốn dán không?”

Cố Quyết theo phản xạ có điều kiện định cự tuyệt.

Nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại đảo ngược lại: “Muốn.”

Nguyễn An An dùng một tay thò vào tròng túi xách dưới hộc bàn tìm băng keo cá nhân, gương mặt cô kề sát vào mặt anh quan sát miệng vết thương.

“Nhưng hình như nó không chảy máu nữa, liệu dán vào có ảnh hưởng tới quá trình khép miệng vết thương của nó hay không……”

“Sẽ không.” Cố Quyết lời ít ý nhiều.

Nguyễn An An đang định hỏi thêm gì đó, Cố Quyết lại chớp mắt “Em gây ra, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm.”


“……” Nguyễn An An vừa xé mở băng keo cá nhân vừa nói thầm: “Em nói không chịu trách nhiệm lúc nào…… A, trước tiên nói anh nghe nè, băng keo cá nhân của em có hình mấy bông hoa nhỏ, anh đừng để ý.”

Cố Quyết nhìn cô vừa lải nhải, vừa lưu loát xé mở hai bên giấy dán của băng keo cá nhân, rồi sau đó dùng một tay nắm mép ngoài, tới gần mặt anh.

Tiếp theo, miệng vết thương được bao phủ bởi băng keo cá nhân, làn da bên cạnh truyền đến xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay cô.

Trong những năm trở thành lão đại, bị thương đối với Cố Quyết là chuyện thường ngày, vết thương nhỏ thì anh không thèm quản, vết thương lớn thì không thể không đi bệnh viện hoặc phòng khám, mỗi lần bị người ấn xuống băng bó miệng vết thương anh đều cảm thấy phiền không chịu được.

Nhưng khi nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm túc của cô bạn gái nhỏ, cùng với mùi hương và độ ấm nơi đầu ngón tay cô. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mỗi ngày bị trầy xước một chút cũng không sao.

……

Nguyễn An An dán băng keo cho Cố Quyết xong, bông hoa nhỏ trên mặt anh nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, trước khi tan học cô còn chụp vài tấm ảnh để kỉ niệm, đối với hành động của cô Cố Quyết cũng tỏ vẻ không sao cả.
 
Kết thúc buổi học, Cố Quyết đưa cô về ký túc xá, sau đó trực tiếp lái xe trở về nhà.

Về đến nhà, anh không quản Bổn Bổn đang gào khóc đòi ăn mà đi vào toilet soi gương.
 
Bông hoa nhỏ này là kiểu mẫu dùng trong phim hoạt hình, dù khuôn mặt của anh có tốt như thế nào thì cũng là một người đàn ông, thẳng thắn mà nói nhìn qua có chút không khoẻ, nhưng cũng không biết vì sao, Cố Quyết càng xem lại càng thích chiếc băng keo cá nhân này.
 
Anh đi đến sô pha phòng khách, lướt WeChat tìm kiếm, sau đó gọi video call cho Tiết Chiêu.

“Cố cẩu tìm tôi có……” Tiết Chiêu nhận điện thoại, gương mặt vốn dĩ đang mang nét không kiên nhẫn, trong nháy mắt khi nhìn thấy anh cậu ta lập tức sửng sốt: “Mẹ kiếp, mặt cậu làm sao vậy?”

Cố Quyết còn chưa kịp nói chuyện, Tiết Chiêu đã nã pháo thình thịch: “Ai đánh cậu? Ai đã thay trời hành đạo? Ai có năng lực phá tướng như vậy ? Mau mẹ nó nói cho tôi, tôi muốn bái người đó làm thầy! Tôi ——”

“Cậu dừng lại một chút.”

Cố Quyết hoàn toàn bình tĩnh cười nói “Chính là không cẩn thận bị giấy cắt qua, chảy vài giọt máu.”

Tiết Chiêu: “?”

Tiết Chiêu ngốc: “Vậy cậu dán băng keo cá nhân làm rắm gì? Miệng vết thương kia có soi kính hiển vi cũng không nhìn thấy chứ? Không phải, từ khi nào cậu lại yếu ớt như vậy?”

Cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm chính.

“Không phải tôi dán, tôi đương nhiên cảm thấy không có việc gì.”

Cố Quyết dùng loại ngữ khí giống như hai người đang nhàn thoại việc nhà: “Là bạn gái tôi cảm thấy có việc…… Lo lắng cho tôi, sợ tôi bị nhiễm trùng, một hai phải dán lên cho tôi……”

Nói xong, không đợi Tiết Chiêu phản ứng lại, anh thong thả ung dung ngắt điện thoại.

Ngược xong một người, Cố Quyết tiếp tục gọi video call cho Chu Thần Sơ.

“A, không có việc gì, gọi cho cậu vì có chút nhớ cậu…… Tối hôm qua mới uống rượu nên hôm nay không thể gọi điện thoại cho cậu?”

“Nha, gần đây tôi rất ít đến công ty, tôi…… Không phải, cậu thật sự không phát hiện ra đồ vật trên mặt tôi hay cậu đang giả bộ không phát hiện?”

“Cậu thấy nhưng cậu không hỏi? Ồ…… Không phải bị người đánh, là bị giấy cắt qua.”

“Không phải tôi yếu ớt…… Là bạn gái tôi cảm thấy tôi yếu ớt, vừa nhìn thấy máu liền một hai phải dán băng keo cá nhân cho tôi, cô ấy đau lòng tôi như vậy, tôi cũng không có biện pháp…… Alo?”

Bên kia không có âm thanh.

Cố Quyết nhìn lại di động của mình.

—— đối phương đã ngắt cuộc gọi.

Cố Quyết nhìn mấy chữ này, nét tươi cười gia tăng. Anh tiếp tục lướt danh sách bạn bè trên WeChat, gọi điện cho Cố Minh đang ở nước ngoài xa xôi.

Lần này thời gian chờ đợi có hơi lâu, mãi đến khi cuộc gọi chuẩn bị ngắt tự động bên kia mới nhận điện thoại.

“…… Alo?” Thời điểm Cố Minh nhận điện thoại, trong giọng nói tràn đầy nét buồn ngủ, “Chuyện gì? Hôm nay sao lại gọi video call……”

Chắc hẳn Cố Minh vừa huyết chiến trong《 Lục giới 》xong, mới ngủ không lâu, trong lúc nhất thời Cố Quyết đã quên mất chuyện lệch múi giờ, trong lòng sinh ra hai phần áy náy vì chậm trễ thời gian ngủ của thiếu niên nghiện game online, anh lập tức suy nghĩ hay là hôm nay buông tha cho Cố Minh.

Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, người bên kia đã ngồi dậy.

Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Cố Minh “Mẹ kiếp” một tiếng, trong nháy mắt lập tức tỉnh táo: “A Quyết, em bị ai đánh? A?? Hiện tại thân thủ của em kém như vậy? Trước kia một chọi mười mấy người, hiện tại sao lại thoái hóa nhiều như vậy?”

Giọng nói của Cố Minh tiếng sau cao hơn tiền trước: “Có nghiêm trọng không, dán băng keo cá nhân có ổn không???”

“…… Không đánh nhau, anh đừng khẩn trương, em bị giấy cắt qua.” Cố Quyết giải thích “Đây thật sự không phải vết thương gì to tát, em không cẩn thận bị giấy cắt qua, chảy vài giọt máu, không có việc gì……”

Cố Minh: “…… A?”

Trước kia Cố Quyết đặc biệt không thích trên người có mấy đồ vật linh tinh như băng vải băng gạc gì đó, có đôi khi đánh nhau bị vết thương hở, Cố Quyết cũng chỉ băng hai ngày rồi lại tự mình tháo băng.

Cố Quyết luôn cảm thấy làm như thế vừa không cần thiết lại vừa nữ tính.

Mà lúc trước Cố Minh chính là người đuổi theo bắt anh băng bó miệng vết thương, Cố Quyết có tính tình gì anh là người rõ nhất.

Cố Minh thật sự ngây ngốc, anh há miệng thở dốc “Không phải, vậy em dán băng keo cá nhân làm gì? Anh cũng từng bị giấy cắt qua, vết thương nhỏ này không phải chỉ như muỗi đốt sao?”

Cố Quyết gật đầu: “Ai nói không phải đâu.”
 
“Haiz…… em cũng không muốn đâu, hơn nữa băng keo cá nhân này anh cũng thấy rồi đấy, còn có bông hoa nhỏ……” Cố Quyết tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, anh nói từng chữ rõ ràng : “Đều do bạn gái em, cô ấy lo lắng vô cùng, một hai phải dán băng keo cá nhân cho em…… Cô ấy sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng.”

“……?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.