Đọc truyện Làm thế nào để bạn “Tỏa sáng” – Chương 8: chương 10-11
Chương mười
Vân trong ngày khai giảng
Thứ hai, 28 tháng 8, 1 giờ chiều
Mọi người đều đã bỏ đi ăn trưa.
Mọi người, trừ mình.
Cùng Jason và Becca. Bởi họ vẫn bị dính trên ghế, do mình chưa chịu đứng lên.
Tất nhiên là mình KHÔNG THỂ cử động rồi. Hai cái đầu gối vẫn nhũn ra như bún. Sau những gì vừa
Sự việc cũng không hề khá hơn khi mọi người ùn ùn đi qua chỗ tụi mình ngồi, và những người như Gordon Wu sẽ dừng lại vỗ vai: “Ý tưởng hay lắm, Steph”, hoặc “Cậu nghĩ mình có thể bán đấu giá thời gian dạy vẽ cho đám trẻ con được không? Bởi vì mình biết vẽ. Liệu như thế có được tính là một tài năng không?”.
Kể cả thầy Greer trên đường ra sân golf cũng ghé qua chỗ mình động viên: “Đề xuất khá lắm, Tiffany. Rất mừng là cuối cùng em cũng chịu tham gia vào hoạt động của trường” – Nói rồi thầy liếc qua nhìn Jason và Becca đầy ý nhị – “Các bạn của em có lẽ cũng sẽ muốn tham gia cùng với em”.
“Đây là Stephanie ạ” – Jason lên tiếng, ngay khi thầy Greer quay lưng ra về – “Tên bạn ý là là Stephanie ạ”.
Nhưng hình như thầy Greer chẳng hề nghe thấy câu đó của Jason.
Mà cái đó cũng không quan trọng lắm. Ai cần quan tâm xem hiệu trưởng trường mình có biết tên mình hay không. Chỉ cần anh Mark Finley biết là đủ.
Như thế là tốt lắm rồi.
Mình biết anh ý biết tên mình bởi vì khi anh đi qua chỗ mình ngồi, mỉm cười gật đầu chào: “Ý tưởng hay lắm, Steph. Gặp lại em nhé”.
OK, mặc dù tay anh ý đang vòng qua eo Lauren Moffat khi nói câu đó.
Nhưng đó là vì cô ta cầm tay anh ý vòng qua đó. Mình NHÌN RÕ là cô ấy đã làm như vậy. Nãy giờ Lauren chỉ chực chờ anh Mark xuống khỏi sân khấu một cái là lao thật nhanh vào lòng anh ý.
Lúc họ đi ngang qua mặt mình, cô nàng nhếch mép cười khinh bỉ, trong khi anh bạn trai của cô ta mỉm cười vớ mình.
Ai mà quan tâmới Lauren có thích mình hay không? ANH MARK FINLEY ĐÃ MỈM CƯỜI VỚI MÌNH>
Đó cũng là điều Becca nói với mình sau khi mọi người đi khỏi.
“MARK FINLEY vừa cười với cậu” – Becca giọng đầy hâm mộ – “Anh ấy đã mỉm cười. Với cậu. Một cách rất thân thiện”.
“Hi hi, mình cũng thấy thế” – mình cảm thấy như hai chân bắt đầu có sức trở lai.
“Wow, MARK FINLEY cơ đấy” – Becca vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình – “Anh ấy là chàng trai nổi tiếng nhất trường mình còn gì”.
“MÌNH BIẾT” – mình gào tướng lên. Cái hội trường này khi không còn ai thật khác xa so với khi chật kín người. Chỉ một câu nói nhỏ thôi cũng đủ vang vọng khắp căn phòng.
“Chuyện quái gì” – Jason, người nãy giờ im lặng một cách bất thường, bỗng tự dưng đứng phắt dậy quát lên – “đang xảy ra với cậu thế Steph? Ai đó nhét nhầm pháo vào bánh bột ngô của cậu sáng nay hả?”
“Cái gì cơ?” – mình cố ra vẻ như không hiểu cậu ý đang ám chỉ điều gì.
“Đừng có giả ngây giả ngô. Cậu biết rõ mình đang nói về diều gì mà. Mấy chuyện vừa xong là sao? Cuộc đấu giá tài năng là sao? Tự dưng sao cậu lại tình nguyện tham gia vào mấy cái trò vô bổ đó? ĐAng bình thường đột nhiên muốn thể hiện tinh thần trường học là sao?”
Đúng lúc đó hai chân mình cũng ngừng run rẩy, mình đã có thể đứng vưng trở lại.
“Mình chỉ muốn giúp đỡ mà thoi. Cậu nghĩ xem, biết đâu sẽ có ai đó cũng sẽ làm tương tự khi đến lượt bọn mình đi cắm trại ở Kings Island năm sau
“Cậu ghét Kings Island cơ mà” – Jason hậm hực trèo ra khỏi ghế – “Lần trước tới đây cậu đã bị say sóng và nôn ra đầy cái bè gỗ. Sau đó cậu còn thề không bao giờ đặt chân lên một cái bè nào nữa”.
“Thì sao nào?” – mình nhún vai tỏ vẻ bất cần – “Chẳng nhẽ chỉ vì mình sợ độ cao mà mình không thể giúp đỡ người khác thưởng thức vẻ đẹp tự nhiên của Kings Island hay sao?”
“Đúng vậy” – Jason đi theo mình ra phía cửa – “Bởi vì việc đó đòi hỏi có tinh thần trường học rất cao. Trong khi cậu không có một tẹo nào”.
“Chuyện đó…. Mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều và…”
“Ôi không nhé” – Jason với tay giữ lấy cánh cửa ngăn không cho mình chuồn ra trước – “Đừng nghĩ tới chuyện lôi mình đi cùng, Steph. Làm sao cậu có thể giúp đỡ những người đã từng làm cho cuộc sống của cậu không khác gì địa ngục, có một chuyến dã ngoại cuối cấp vui vẻ?”
“Không phải họ. Chỉ có Lauren thôi. Cô ta đâu có đi Kings Island” – mình chỉnh lại.
“Thế thì sao nào?” – Jason cao giọng hỏi – “Cô ta là kẻ thù của cậu, còn họ là bạn bà của cô ấy. Cũng tức là kẻ thù của cậu”.
Mình không còn hơi đâu để cãi nhau với Jason nữa. ĐÀnh đứng im nhìn cậu ta. Hơn nữa mình cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, bởi người cậu ý đã chắn hết lối ra rồi.
:Jason, cậu hâm quá đấy” – mình hạ giọng nói – “Không có gì sai trái khi mình muốn chứng tỏ một chút tinh thần trường học với mọi người bằng cách giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Chúng ta cũng chỉ còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi. Cần phải tận hưởng tối đa quãng thời gian ngắn ngủi còn lại”.
Ít ra thì đó là những gì được viết trong Cuốn Sách. Về chuyện bạn nên sống hết mình với cuộc đời học sinh khi còn có thể, bởi vì một khi nó qua rồi bạn sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Hiển nhiên Jason chưa đọc qua Cuốn Sách. Mà cho dù có đọc thì với phản ứng của cậu ấy sau khi nghe những câu nói của mình, có thể hiểu cũng không có kết quả khác nhau là mấy.
Bởi vì ngay sau khi mình nói như vậy, Jason sờ tay lên trán mình xem có phải mình đang bị mê sảng hay không.
“Cậu có thấy Steph bị sốt không Becca?” – Jason quay sang hỏi Becca – “Mình nghi cậu ấy đang bị gì đó. Có thể là sốt Lassa, hoặc Marburg. Hoặc là thế, hoặc là có ai đó đã bắt cóc Steph và thay thế bằng một bản sao vô cùng thông minh và sắc sảo. Đúng rồi! Bản sao !” – Nói rồi Jason bỏ tay ra khỏi trán mình, nhìn thẳng vào mắt mình: “Hãy nói cho mình biết trò mà Steph Landry và mình vẫn thường chơi ở đống cát to ngoài sân khi họ đào đất xây bể bơi năm bọn mình mới 7 tuổi. Nếu không mình sẽ cho rằng cậu là người ngoài hành tinh trá hình và cậu đã bắt cóc Steph thật, đem giấu trên con thuyền mẹ”.
Mình cố nín cười nói: “Trò G.I.Joe giải cứu Barbie. Cậu hâm tỉ độ luôn! Bọn mình phải đi thôi. Nếu không không còn bàn mà ăn trưa đâu”.
Cuối cùng Becca cũng chịu lên tiếng: “Mình nghĩ bọn mình nên ra ngoài ăn. Dù sao Jason cũng đã có xe riêng rồi”.
“Chúng ta KHÔNG THỂ ra ngoài ăn” – mình giãy nảy lên – “Các cậu không hiểu à, bữa trưa là khoảng thời gian quan trọng nhất trong ngày dành cho việc giao tiếp xã hội với những người bạn khác trong trường”.
Câu đó nghe không khcs gì câu mình vừa đọc tối qua trong Cuốn Sách.
Tất nhiên Jason và Becca không biết g Cuốn Sách. Vì thế, theo lẽ tự nhiên, họ sẽ bối rối không hiểu tại sao mình toàn phát ngôn ra những câu mà ngày thường mình không bao giờ ói.
“Ý mình là mình không thể không có mặt ở dưới đó” – mình cố tìm cách giải thích hợp lí nhất có thể – “Mình cần phải có mặt mọi nơi mọi lúc, phòng trường hợp có bạn muốn đăng kí cho buổi đấu giá. Các cậu hiểu chưa?”
“Ồ” – Jason gật đầu – “Hiểu rồi. Và nếu toàn bộ chuyện này không dính dáng gì tới kế hoạch nào to tát hơn – kiểu như thuyết phục cả trường đi mua cái đầm lầy không tồn tại ở Phlorida – thì khỏi tính phần tụi này. Xong. Vậy có phải không?”
“Có phải không cái gì?” – mình ớ người ra hỏi.
“Có phải đây là kế hoạch truất ngôi chủ tịch hội học sinh cuối cấp của Mark Finley không?”
Thật hết nói nổi cậu ấy rồi. Đây đúng là một phần của kế hoạch vô cùng to tát nhưng không phải cái dạng mà Jason mong đợi.
Dường như bản thân cậu ý cũng tự nhận ra câu trả lời mà không cần mình nói. Quay sang Becca, Jason nói: “Chúng ta đi thôi”.
Becca cung cúc đi theo Jaso, mặt buồn rười rượi nhìn mình.
Trong một giây mình không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì sự thật ấy quá khủng khiếp không thể tin nổi. Có lẽ vậy.
Mình thở phào nói: “Tốt rồi. Bởi mình đang nghĩ rằng hai người họ cuối cùng cũng hiểu cho mình. “Giờ bọn mình đi xuống dưới tầng, lấy ít salat hay gì đó ăn tạm. Sau đó ra ngồi chỗ mấy chậu cây cảnh mà các bạn ở CLB Làm vườn vẫn thường mang ra trang trí. Và nếu có ai đó đi qua, bọn mình sẽ…”
“BỌÌNH sẽ chẳng làm gì cả” – Jason đẩy cửa bước đi, tay kéo theo Becca.
“Ờ” – mình vẫn chưa hiểu ý, cung cúc ssi theo hai người họ – “Tất nhiên rồi, mình biết đây là việc mình xung phong nên mình phải tự làm. Hai cậu không phải giúp đỡ gì hết. Nhưng nếu… Ơ này, hai người đi đâu thế?”
Bởi vì thay vì rẽ xuống căng tin, Jason và Becca đi thẳng ra bãi đỗ xe.
“Bọn này đi ăn pizza ở Hut” – Jason nói – “Cậu có thể đi cùng, nếu đổi ý.”
Mình đứng chết trân ở đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jason và mình trước giờ luôn ăn trưa cùng nhau. Trưf lần cãi nhau năm lớp 5 ra thì… lúc nào cũng là vậy.
Và giờ cậu ý bỏ rơi mình? Chỉ vì mình đã thể hiệnvới cả trường một chút tinh thần trường học của mình hay sao?
“Này!”
– mình gọi với th, bởi một phần trong mình vẫn chưa dám tin đó là sự thật, rằng họ chỉ đang chọc ghẹo mình – “Không phải chứ. Thôi mà. Chúng ta đâu thể cả đời bất mãn với xã hội. Chúng ta cần phải tham gia vào các hoạt động của trường nếu không mọi người sẽ không bao giờ biết và đánh giá đúng về thực lực của chúng ta. Họ sẽ chỉ biết dài mồm ra nói: “Đừng có mà Steph như thế” trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta – Jason! Becca!
Nhưng đã quá muộn. Bởi vì mình chỉ đang nói chuyện một mình với cái hành lang trống hơ trống hoác. Hai người họ đã bỏ đi rồi.
**********************
Cần phải có sự đồng cảm – hãy cảm nhận tình cảm của người khác và nhìn mọi việc từ góc độ của h
Người nổi tiếng thường “kết nối” với cảm xúc của những người khác, khiến họ tin rằng họ là “một trong số đó”. Họ không chỉ gật gù ra chiều thông cảm khi người khác kể cho họ nghe về các vấn đề của mình – họ luôn cố gắng tưởng tượng xem bản thân họ sẽ cảm thấy hay phản ứng thế nào trong hoàn cảnh tương tự.
Bằng việc cảm thông với tình cảm của người khác, bạn sẽ thắt chặt được sợi dây liên kết với người đó và kết quả là tình cảm của mọi người dành cho bạn cũng như sự nổi tiếng của bạn sẽ tăng lên đáng kể.
Chương mười một
VẪN TRONG NGÀY KHAI GIẢNG
THỨ HAI, 28 THÁNG 8, 2 GIỜ CHIỀU
Căng tin trường trung học Bloomville rất đáng sợ, không phải chỉ vì thức ăn thôi đâu. Nó rất giố
ng như khu phố Main Street – một nơi để nhìn và bị nhìn – nếu bạn là một teen ở Bloomville, bang Indiana. Mỗi cái bàn tròn chỉ giỏi lắm là chứa được 10 người. Vì thế nếu những đứa như mình muốn ngồi cùng bàn với mấy người nổi tiếng, thì cần phải nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà xí chỗ trước.
Điều quan trọng hơn là phải tìm được cái bàn nào mà mọi người CHỊU ĐỂ cho bạn ngồi cùng.
Sau khi lấy xong đĩa sa lát, mình đảo một vòng tìm chỗ. Y như rằng, đúng như mình dự đoán lúc ở trong hội trường với Jason và Becca – hầu hết các chỗ tốt đều đã có người. Chỉ còn lại một, hai chỗ ở khu bàn “chính” nơi anh Mark, Lauren và đám bộ sậu – bao gồm Alyssa Krueger và đội tuyển bóng đá – đang ngồi.
Trong khi còn CẢ ĐỐNG chỗ ở bàn Gordon Wu. Vừa nhìn thấy mình cậu ấy bật ngay dậy, vẫy tay loạn xạ, như thể đã giữ chỗ cho mình từ trước.
Chao ôi cậu ấy thật tử tế!
Nhưng nếu mình ra ngồi cùng bàn với Gordon Wu, mọi nỗ lực dứt bỏ cái biệt danh “Đừng có mà Steph như thế” sáng nay của mình coi như đổ sông đổ bể.
Đung lúc đó mình phát hiện ra một chỗ trống cạnh Darlene Staggs, kế ngay bàn Mark và Lauren. Thường thì Darlene vẫn hay ngồi cùng bàn với đám người kia…
Nhưng kể từ khi vòng một của cậu ấy được cải thiện một cách đáng kể chỉ sau kì nghỉ Đông hồi năm ngoái (một vài người hơi kém độ lượng một chút, như Jason, quả quyết rằng “hàng” Darlene là “hàng giả”. Nhưng mình không tin. Bởi không có ông bố bà mẹ nào – kể cả bố mẹ mình – lại vô trách nhiệm đến mức đồng ý cho cô con gái 16 tuổi của mình nâng ngực. Ở tuổi 16 nào đã phát tiển hết đâu!), Darlene đã chuyển ra ngồi riêng một mình để cho đám vệ tinh ve vãn xung quanh.
Darlene Staggs là người kém thông minh nhất mà mình từng biết. Phải mãi cho tới khi học môn sinh học lớp 8, cậu ta mới kinh hãi phát hiện ra rằng mật ong là do loài ong “sản xuất” ra. Không thể chấp nhận được sự thật món khoái khẩu của mình lại chính là được làm ra từ “mông một con bọ”, Darlene đã phải xuống phòng y tế cơ quan chườm khăn lạnh.
Nhưng có vẻ như lúc Chúa trời “cân chỉnh lại” phần bộ não của Darlene, Ngài đã đi hơi quá đà ở hạng mục sắc đẹp thì phải. Ngay cả trước chuyến ghé thăm thần kì của Nàng tiên ngực bự hồi giáng sinh năm ngoái, ai nhìn Darlene cũng phải thừa nhận là chỉ vài năm nữa thôi (sau khi kết hôn với một ông chủ ngân hàng giàu có và có 1, 2 đứa con), cậu ấy sẽ gặp vấn đề về trọng lực như mình bây gi cho coi.
Nhưng còn bây giờ thì Darlene vẫn là đứa con gái xinh nhất cái trường Bloomville này, thường xuyên được vây đón bởi các chàng trai.
Một điểm đáng chú ý nữa ở Darlene là… có lẽ khi đang cùng Lauren, Alyssa Krueger và Bebe Johnson xếp hàng đợi Chúa ban cho “cái tính nhỏ nhen”, Darlene đã nhìn thấy 1 con bướm xinh đẹp nên bỏ hàng đuổi theo bắt bướm. Bởi vì cậu ấy cơ bản là không có tính nhỏ mọn. Lý do duy nhất mà tới giờ Lauren chưa loại Darlene ra khỏi nhóm là vì Darlene quá lộng lẫy, không thể không giữ lại.
Chính vì thế mình quyết định mỉm cười xin lỗi Gordon Wu, đi một mạch tới bàn ăn của Darlene, cách bàn của Lauren và Mark có vài bước chân.
“Chào cậu, Darlene” – mình đặt khay thức ăn xuống đối diện với Darlene – “Cậu có phiền nếu mình ngồi đây không?”
Cả 16 con mắt của 8 cậu con trai tại bàn ăn của Darlene đồng loạt chuyển hướng từ khu vực vùng dưới cổ Darlene sang khu vực phía trên phần tất da chân của mình.
“Ồ, cậu là cô gái đã phát biểu trong hội trường sáng nay đúng không?” – Darlene mỉm cười hòa nhã. Đó là cách cậu ấy luôn chào hỏi mọi người – “Tất nhiên rồi, ngồi cùng đi”.
Và thế là mình ngồi xuống đánh chén ngon lành món gà rán, sau khi đã cẩn thận lột hết phần da để không làm tăng thêm cái vòng 3 vốn đã không nhỏ của mình.
“Mình rất thích đôi tất của cậu” – Todd Rubin nháy mắt cười với mình, giọng rất lả lơi.
Thay vì hất ngay cốc nước vào mặt anh ta và gào lên: “Khiếp quá đi, hãy tránh xa tôi ra. Đừng có mơ!” – cái cách mà mình sẽ làm trước khi đọc Cuốn Sách, mình chỉ mỉm cười với Todd, bẽn lẽn nói: “Ôi thật không, cám ơn Todd. Bọn mình học cớp Lượng Giác nâng cao đúng không?”
Todd nơm nớm nhìn về phía Darlene, như thể việc để lộ ra rằng cậu ta rất giỏi toán sẽ làm mất cơ hội ghi điểm với cô gái mà điểm tổng kết tất cả các môn có lẽ chỉ bằng số quốc gia mà cô ấy có thể kể ra được tên thủ đô.
Và nhờ môn Văn minh Thế Giới năm ngoái, mình tình cờ biết được con số đó chỉ dừng lại ở số 2.
“Ờ, ờ” – Todd ngập ngừng thừa nhận.
“Có lẽ cậu nên đăng kí tham gia đấu giá tài năng” – mình động viên – “Đảm bảo sẽ có rất nhiều em học sinh nữ mới nhập trường tranh nhau ra giá, giành cậu làm gia sư một ngày”
Todd quay sang nhìn trộm Darlene phát nữa. Cô nàng vẫn đang đủng đỉnh gặm cà rốt, mỉm cười theo dõi câu chuyện. Todd cũng đã đỡ căng thẳng hơn, bởi mình nãy giờ chỉ toàn nói những lời tốt đẹp cho cậu ấy còn gì. Lại còn ngay trước mặt người con gái trong mộng của cậu ta.
“Ờ, OK…ừm… Mình sao cũng được”
“Tuyệt” – mình hớn hở rút ngay tập giấy đăng kí ra – “Cậu kí vào đây đi. WOW, có lẽ chúng ta sẽ kiếm được cả một gia tài mất. Cứ cái đà này không khéo còn đủ tiền cho các anh chị năm cuối đi du lịch ở Pháp ý chứ. Còn các cậu thì sao? Có ai hứng thú muốn được các cô gái tham gia đấu giá giành giật các cậu không?”
Chỉ 5 phút sau, cả 8 cậu con trai tại bàn lần lượt nhau đăng kí tham dự hết. Bên dưới cột TÀI NĂNG được ghi đủ loại năng khiếu khác nhau: XÉN CỎ; HƯỚNG DẪN LÁI XE BA BÁNH TRÊN MỌI ĐỊA HÌNH; HAI GIỜ CU CÁ TRÊN HỒ GREENE; XÁCH TÚI GIÚP BẠN TRONG KHI BẠN ĐI MUA SẮM Ở TRUNG TM BLOMVILLE, và THIẾT KẾ NỘI THẤT XE HƠI BÁN CHUYÊN NGHIỆP. Mọi người ở bàn bên cạnh thấy bànn tán sôi nổi quá cũng tò mò qua hóng chuyện, và đăng kí. Tính tới khi chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa, mình đã có gần 30 tình nguyện viên – phần lớn thuộc nhóm hạng A – bao gồm cả Darlene: “Nhưng các cậu ơi, còn mình thì sao? Mình chẳng có năng khiếu gì đặc biêt.”
“Tât nhiên là cậu có chứ, Darlene” – mình tiếp tục dùng cái giọng ngọt ngào nãy giờ vẫn xài với đám con trai kia. Bởi vì Cuốn Sách có nói mọi người có xu hướng thích những người hướng ngoại và vui tính – “Hãy nhìn xem cậu xinh đẹp thế kia. Tại sao cậu không tình nguyện làm một cuộc “tân trang”?”
“Ooooh” – Darlene mắt sáng lên, vỗ vỗ hai tay vào nhau đầy phấn khích – “Như ở quầy trang điểm thử của Lancome trong khu mua sắm á?”
“Ừ. Đúng!” – rõ ràng cô nàng đã không hiểu ý mình – “chỉ có điều cậu sẽ là người THỰC HIỆN chứ không phải là người NHẬN ĐƯỢC sự tân trang đó. Có lẽ cậu phải dùng chính đồ trang điểm của cậu để trang điểm cho người thắng trong cuộc đấu giá”.
“Ồ thế à” – Darlene xìu mặt xuống, lộ vẻ thất vọng. Cậu ấy đã ngây thơ tưởng rằng sẽ được trang điểm miễn phí cơ đấy. Mà một người chuyên được cưng chiều và xài đồ miễn phí như cậu ấy thì chuyện đó cũng là điều dễ hiểu – “Nhưng nhỡ không ai muốn “mua” mình thì sao?”
“Đừng lo, Dar” – Mike Sanders vội dỗ dành. Đúng là không ai có thể nỡ nhìn cô công chúa Darlene buồn bã – “Anh sẽ nhờ mẹ tới ra giá cho em. Mẹ anh dù sao cũng cần đi tân trang lại”.
Mặt Darlene sáng bừng lên, tươi tỉnh trở lại: “Thật ư, Mike? Anh sẽ nhờ mẹ anh thật á?”
“Tất nhiên rồi, Dar” – Mike còn nói chắc như đinh đóng cột. 7 chàng trai còn lại nhao nhao hùa theo đảm bảo mẹ của cũng sẽ tham dự cuộc đấu giá đó.
Chuông reo, mọi người lục đục đứng dậy đi về lớp… kể cả Mark Finley và Lauren Moffat, tình cờ lại đi ngay đằng sau mình, trong lúc mình đang hí hoáy ghi nốt mấy cái tên vừa đăng ký vào phút chót.
Mặc dù tay của anh Mark vẫn quàng trên cổ Lauren như mọi ngày, nhưng có vẻ như anh ấy không để ý đến cô ta cho lắm. Bởi còn bận nhìn mình.
“Chào em” – anh cười, hất mặt về phía tờ đăng ký – “Chắc nhiều tên lắm rồi nhỉ?”
Mình rạng rỡ với anh, mắt cố tránh không đụng Lauren.
“Vầng” – mình hớn hở khoe – “Mọi người có vẻ thích ra phết. em sẽ đăng quảng cáo trên tờ Bloomville Gazette, để mọi người trong thị trấn cũng biết. Anh nghĩ sẽ tổ chức vào hôm nào? Buổi bán đấu giá ý ạ?”
“Tối thứ 5 được không? Có đủ thời gian đăng báo không?”
“Cũng hơi gấp. Nhưng em sẽ cố gắng.”
“À, này, em thực sự nghĩ thế à?” – dưới ánh đèn huỳnh quang đôi mắt màu lục nhạt của Mark như ngả hẳn sang mau xanh lá cây – “Cái chuyện em nói trong hội trường sáng nay, về việc người ta có thể đến ra giá mời anh làm quảng cáo ý?”
“Vâng thật chứ ạ” – mình khẳng định, mắt vẫn không quên liếc xem phản ứng của Lauren khi thấy bạn trai đứng trò chuyện với mình. Hai mắt cô nàng nheo lại như mắt thằn lằn, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Hẳn Lauren đang thầm ước có thể biến ngay khỏi chỗ này.
“Anh có muốn đăng kí không?” – mình chìa tờ đăng kí ra cho anh Mark – “Chắc chắn khi thấy có tên của anh trong đó nhiều người sẽ muốn tham gia hơn
“Em nghĩ vậy sao?” – Mark vừa nói vừa chìa tay ra cầm lấy cây bút – “Anh nên ghi gì ở mục tài năng nhỉ? Không biết từ “đại diện thương hiệu” nghe có hơi quá không nhỉ?”
“Theo em thì nên ghi là ‘phát ngôn viên’” – rồi để Lauren không nghĩ rằng mình đang cố lờ cô ta, mình quay sang nhã nhặn hỏi – “Cậu có muốn đăng kí không Lauren? Cậu có thể cho ai đó đi nhờ trên một trong mấy chiếc BMW cáu cạnh của bố cậu chẳng hạn”.
“Cảm ơn. Nhưng sẽ không có chuyện tôi chở một con ếch đi lòng vòng quanh thành phố bằng xe nhà đâu, nghĩ gì?” – Lauren lạnh lùng cộc lốc nói.
Để nhấn mạnh hơn quan điểm của mình về cái đề xuất được coi là lố bịch đó, cô ta quay qua nhìn Alyssa, người đã suýt sặc sô-đa vì cười khi nghe Lauren nói: “Chúa ơi, cô ta có thể Steph hơn được nữa không?”
Tuy nhiên, anh Mark không hề thấy câu nói đó hài hước chút nào.
“Jeez, Laur” – Mark cúi xuống nhìn bạn gái – “Đây là công việc từ thiện mà. Ý anh là cho chuyến đi tốt nghiệp. Tại sao em cứ gây sự với cô bé thế?”
Giờ thì Alyssa sặc thực sự, phì hết cả sô-đa ra sàn căng tin (giờ gần như không còn một mống).
Lauren sững người ra mất một giây, sau đó giằng lấy cái bút trên tay mình, hục hặc nói: “Hừ, em chỉ đùa thôi mà”, đồng thời nghuệch ngoạc điền tên mình vào. Ở dưới phần TÀI NĂNG, cô ta viết SAO CŨNG ĐƯỢC.
May mà cô nàng không viết từ HÔN MARK FINLEY, nếu không chắc chẳng có ma nào trả giá cho cô ta mất, bởi ngày nào nàng chẳng diễn màn đó trước mắt mọi người.
Mình tự nhắc lát nữa phải kể ngay cho Jason nghe mớiược. Không gì vui hơn là được ngồi bàn luận nói xấu về con nhỏ đáng ghét đó với Jason.
“Hài lòng rồi chứ?” – Lauren dúi trả lại tờ đăng kí cho mình.
“Tuyệt, cảm ơn cậu rất nhiều” – mình thản nhiên như không để tâm tới cách hành xử thô lỗ của Lauren – “Cuộc dấu giá năm nay sẽ tạo nên một sự khác biệt lớn với mọi năm. Cậu hãy chờ xem”
Sau đó mình mỉm cười thật tươi, vẫy chào hai người đó và quay lại lớp.
*************************
Bạn có phải là một cô gái nổi tiếng?
Bạn hoàn toàn có thể, bằng cách làm theo những gì mà người nổi tiếng vẫn làm.
Các cô gái nổi tiếng:
* luôn tôn trọng và lịch sự với mọi người.
* Luôn đặt mình vào vị trí của người khác và nghĩ cho cảm xúc của người đó trước tiên.
* Luôn sẵn sàng bỏ thời gian và khả năng của mình để giúp đỡ mọi người
* Luôn vui vẻ và thân thiện