Đọc truyện Làm thế nào để bạn “Tỏa sáng” – Chương 17: chương 32- end
Chương ba mươi hai
CHỦ NHẬT, 2 THÁNG 9
Cậu ấy yêu mình.
Cậu ấy yêu mình.
Cậu ấy yêu mình.
Từ xưa tới nay cậu ấy luôn yêu mình. Và rằng tất cả mấy cái quan điểm trước đây của cậy ấy về việc không tin vào tình bạn tâm giao hay chuyện hẹn hò ở trường cấp 3, chỉ là để thuyết phục bản thân đừng yêu mình nhiều như vậy, bởi Jason cho rằng mình không chung tình cảm như cậu ấy. Điều Jason không ngờ là, giống như việc cậu ấy luôn yêu mình, mình cũng luôn yêu cậu ấy.
Mặc dù phải vừa xong mình mới nhận ra điều ấy.
Con người có ai là hoàn hảo.
Nhưng không sao, mình sẽ bù đắp lại cho Jason quãng thời gian đã mất. Bọn mình đã hôn nhau rất lâu.
Mình đã kể cho cậu ấy nghe mọi thứ. Chính xác là mọi thứ luôn: rằng mình nghĩ cậu ấy rất hấp dẫn sau khi từ Châu u trở về (Jason thì thấy mình hấp dẫn từ hồi học lớp 2 cơ đấy); rồi chuyện mình nhòm trộm cậu ấy (Jason không nổi giận, trái lại còn khá tự hào. Nhưng vẫn nhất quyết là sẽ mua ngay rèm ngày mai); mình đã ghen như thế nào khi nghĩ rằng Jason yêu Becca (“Becca ư?” – Jason ngao ngán – “Ôi giời ạ”); và ghen với chị Kirsten đến nỗi ghét luôn cả cái khuỷu tay của chị ta (“Khuỷu tay á?” – Jason cười phá lên); kể cả cái quần Người Dơi mình đã mượn tạm cậu ấy mặc đỡ 1 đêm.
Và cuối cùng là về Cuốn Sách. Bọn mình đã có một trận cười nghiêng ngả.
“Đợi chút” – Jason hỏi – “Cậu tìm thấy quyển sách cũ của bà mình và nghĩ đó là thứ sẽ giúp cậu trở thành người nổi tiếng sao?”
“Ừm” – bọn mình vẫn ngồi nguyên một chỗ, nhưng giờ đầu mình đang ngả lên ngực Jason. Một cảm giác vô cùng dễ chịu và an toàn – “Và nó có tác dụng đấy chứ?”
Jason cười ngặt nghẽo trước câu nói vừa rồi của mình, đến mức đầu mình nhảy tưng tưng trên ngực cậu ấy. Làm cho mình phải nhổm dậy: “Cậu cười cái gì? Cuốn Sách đó đúng là dạy cho mình rất nhiều điều mà.”
“Dạy cách trở thành một đứa giả dối và khiến cho bạn bè bên cạnh phát điên lên à?”
“Không. Dạy cách hoàn thiện bản thân”.
“Cậu đã đủ hoàn thiện rồi, không cần phải làm gì thêm nữa” – nói rồi Jason kéo mình ngả lại lên người – “Cậu không cần Cuốn Sách nào dạy dỗ gì hết”
“Có” – mình nói với cái áo phông của Jason – “Bởi vì nếu không có Cuốn Sách, mình đã không cố trở thành người nổi tiếng. Và nếu không trở thành người nổi tiếng mình cũng sẽ không bao giờ nhận ra được tình cảm của mình với cậu”.
Mình sẽ không bao giờ biết được rằng mình chính là người con gái bí ẩn trong lòng Jason mà Stuckey từng nhắc tới.
“Hừm” – Jason vòng tay ôm lấy mình thật chặt – “vậy thì bọn mình phải đem đóng khung Cuốn Sách đó mới được”
Tất nhiên cậu ấy đang đùa nhưng mình nghĩ Jason nói đúng, bọn mình phải biết ơn cuốn sách đó. Mặc dù đến cuối cùng mình vẫn không được nổi tiếng.
Nhưng thay vào đó mình đã có được một thứ quan trọng hơn rất rất rất nhiều.
Chương ba mươi ba
THỨ BẢY, 2 THÁNG 9, 9 GIỜ SÁNG
Mình choàng tỉnh dậy bởi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
Mình ngẩng đầu lên nhìn quanh không biết đang ở đâu và tại sao cổ lại cứng đơ đơ như thế
Rồi mình lăn sang một bên và thấy Jason đang nằm bên cạnh.
Mình ngồi bật dậy – nhanh đến nỗi làm cái cổ cứng đơ kia, can tội nằm ngủ cả đêm trên sàn gỗ cứng, kêu cái rắc.
“Jason” – mình chọc chọc vào người cậu ấy – “ Jason, dậy đ
i. Sắp có chuyện lớn rồi”.
Vì sao ư? Bọn mình đã thức qua khuya trò chuyện tâm sự với nhau và ngủ quên. Trong đài thiên văn. Trên sàn của đài quan sát, ngay phía dưới mái nhà vòm
Mình tiêu đời rồi. Mặc dù bọn mình chẳng làm gì sai cả. Trừ mấy nụ hôn.
Nhưng ai sẽ chịu tin điều đó?
Vậy mà ông lại tin cơ đấy.
“Không sao rồi, Margaret. Tụi nhỏ ở trên này” – ông vẫy tay gọi vọng xuống dưới nhà.
Chỉ vài dây sau đã thấy mẹ đang chống tay đầy giận dữ: “Sao con dám? Con có biết mọi người lo cho con đến thế nào không? Sao con không fọi điện về nhà hả? Còn cháu nữa, Jason. Bố cháu đã gọi điện tới từng bệnh viện lớn nhỏ ở Indiana cả đêm qua. Bố cháu đã tưởng cháu gặp tai nạn hay gì đó”.
“Hai đứa đáng ra nên gọi về nhà một tiếng” – ông nói – “Mà hai đứa làm gì ở đây thế?”
“Con thấy đã quá rõ là chúng làm gì ở đây rồi, bố” – mẹ cay đắng thốt lên. Thật không công bằng tẹo nào! Bọn mình vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề cơ mà.
“Bọn cháu chỉ ngủ quên thôi. Thật đấy ạ” – Jason phân trần – “Bọn cháu mải nói chuyện quá nên…”
“Nhưng sao hai đứa không chịu gọi điện thoại về nhà?” – mẹ hỏi – “ Có biết mọi người ở nhà lo đến thế nào không?”
“Bọn con quên mất. Không nghĩ ra việc gọi điện”.
Chứ chẳng nhẽ lại thú nhận: bọn con mải tâm sự quá nên không nghĩ gì đến chuyện xung quanh nữa.
“Con sẽ bị phạt cấm túc dài dài, cô gái trẻ ạ” – mẹ giật tay kéo mình đứng dậy, không ngờ bà bầu 8 tháng lại có sức mạnh phi thường đến thế – “Như thế cho con nhớ lần sau đừng quên gọi điện về nhà”
“Bố mẹ cháu rất thất vọng về cháu đấy, Jason” – ông vỗ vai Jason, người chưa bao giờ bị phạt hay mắng mỏ vì điều gì – “Bà nội cháu đã thức cả đêm. Trong khi hôm nay là ngày cưới của bà!”
Ôi, hôm nay là đám cưới của ông và bà Kitty! Mình quên béng đi mất!
“Ối ông ơi. Cháu xin lỗi ông vô cùng. Bọn cháu đã không để ý tới thời gian” – mình ăn năn nói.
“Nhưng hai đứa đã làm gì ở đây thế ?” – mẹ vẫn không chịu buông tha cho tới khi có câu trả lời đích xác.
Mình hít một hơi thật sâu, định là sẽ thú nhận mọi tội lỗi. Chuyện Mark Finley và bữa tiệc… Tất nhiên là trừ vụ hôn nhau với Jason.
Nhưng ngay khi mình định mở miệng, Jason đã tiến lên nói trước: “Bọn cháu chỉ mải ngắm sao và rồi ngủ quên mất”.
“Ngắm sao sao?” – mẹ bối rối mất một lúc rồi mới chợt ra nơi bọn mình đang đứng – “À, à”.
“Đó, con thấy chưa Margaret?” – ông nói – “Bố đã nói là chúng sẽ không sao mà. Chúng chỉ tới đây ngắm sao rồi ngủ quên thôi. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả”. Rồi ông vòng tay ôm lấy vai mẹ.
Điều ngạc nhiên hơn là mẹ để yên cho ông làm như vậy.
“Bố đã nói với con mục đích của đài thiên văn này là tốt mà. Một chỗ cho bọn trẻ con trong vùng đến chơi vào buổi tối, thay vì đi lang thang rồi gặp rắc rối”.
Jason và mình liếc mắt nhìn nhau. Ông không biết vụ tí nữa thì cá đài thiên văn này đã trở thành nơi gây rắc rối của RẤT NHIỀU trẻ con trong vùng.
Mẹ lắc lắc đầu ra chiều mệt mỏi: “Ôi con cần phải uống cái gì đó mới được”.
“Hay ta tới chỗ phòng cưới đi. Sẽ có sâm panh cho con uống thoả thích” – ông đẩy mẹ ra phía cửa.
Chuyện này còn choáng váng hơn cả chuyện mẹ để yên cho ông ôm khi nãy. Vậy rút cuộc mẹ sẽ tới tham dự đám cưới của ông sao? Hai người đã nói chuyện lại với nhau từ bao giờ thế?
“Ôi bố ơi” – mẹ nửa muốn đi theo ông nửa không muốn mất mặt. Nhưng cái cách mẹ nhõng nhéo như thế với ông chứng tỏ mẹ đã tha thứ cho ông rồi.
“Đi nào bà tướng. Lên xe đi. Tôi đưa bà về nhà” – chỉ vài dây sau đó mẹ thay đổi giọng khác hẳn.
“Vâng ạ” – mình vẫn chưa hết sốc vì tốc độ làm lành nhanh tới chóng mặt của ông và mẹ.
Ông chỉ nháy mắt đắc thắng với mình, sau đó khoác vai Jason kéo đi: “Đi nào, chàng trai. Đã bao giờ ngồi trên một chiếc Rolls chưa?”
Hãy tránh xa sự nổi tiểng nó đầy rẫy những cái bẫy nhuy hiểm và không hề mang lại lợi ích đích thực nào
– WILLIAM PENN –
Chương ba mươi tư
Thứ bảy, 2 tháng 9, 6 giờ chiều.
Đám cưới diễn ra cực kỳ suôn sẻ và vui. Thời tiết trở nên mát mẻ sau trận mưa rả rich cả ngày hôm qua. Bầu trời xanh trong vắt không một bóng mây- giống như mà mắt của Jason (và bà Kitty). Một ngày cuối Hè, đầu Thu tuyệt vời cho việc đi hái táo hoặc chèo thuyền trên hồ.
Hoặc tái hôn với người mình yêu.
Cô dâu hôm nay không hề giống một người đã thức cả đêm lo lắng không biết chuyện gì xảy ra với đứa cháu trau duy nhất của mình. Nổi bật trong chiếc váy dạ hội màu ngà voi đính hạt cườm lóng lánh, bà Kitty quả thật là một cô dâu xinh đẹp. Còn ông thì nheo
mắt cười hạnh phúc suốt từ lúc chưa bắt đầu buổi lễ cho tới khi kết thúc buổi lễ.
Sau đó ông phân trần với mình là tại bị bụi bay vào mắt. Nhưng mình biết sự thật.
Cũng như ông biết sự thật chuyện mình và Jason đã làm gì trong đài quan sát tối qua. Không phải vụ bữa tiệc, mà là vụ bọn mình không phải là tới đó để ngắm sao.
Nhưng không sao. Mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi. Mẹ và bố cuối cùng cũng có mặt ở đám cưới- làm tất cả mọi người, trừ ông, trố mắt lên ngạc nhiên. Bà Kitty thì mừng tới độ phải bật khóc. Sau đó, khi mẹ thấy bà Kitty khóc cũng bật khóc theo. Và hai người ôm lấy nhau khóc, làm cho Sara đứng kế bên cũng oà khóc- bởi vì không có ai để ý đến cô bé.
Robbie không làm mất nhẫn, còn Jason trông siêu bảnh trong bộ tux. Mình thấy mắt cay xè, nhưng có lẽ vì thiếu ngủ đêm qua.
Tuyệt hơn nữa mình không còn phải lo tan vỡ tình bạn với Becca- do người cậu ấy thích hoá ra lại là NỬA KIA CỦA MÌNH- bởi cậu ấy đã tìm được tình yêu mới. Nhà Taylor và nhà Stuckey thậm chí còn không ngồi cùng bàn, vậy mà không hiểu sao Becca đã tráo biển tên từ lúc nào, chỉ biết lúc mình bước vào phòng ăn đã thấy hai cô cậu đang rúc rich ăn chung đĩa salát.
“Xin lỗi, Becca! Mình nói chuyện với cậu một chút được không?”- mình bước tới chỗ hai người.
Becca đi theo mình tới chỗ tháp rượu sâm panh, mặt đỏ bừng.
“Không phải như cậu nghĩ đâu”- cậu ấy lập tức thanh minh.
“Cậu biết mình nghĩ gì à?”- mình hỏi. Bởi lúc đó mình đang nghĩ xem làm cách nào để nói cho cậu ấy biết về chuyện của Jason và mình.
“Không phải là do thất tình nên mình kiếm đại ai đó lấp chỗ đâu”- Becca nói- “Cảm giác của mình dành cho Stuckey khác hoàn toàn với Jason. Càng không phải vì anh ấy cũng thích mình lại. Steph ơi, đây mới là tình yêu đích thực của mình”.
“Mình đâu có buộc tội cậu lăng nhăng hay gì đâu”- mình cười- “Mình chỉ muốn cậu biết là mình rất mừng cho cậu”.
“Vậy sao?”- Becca tủm tỉm cười- “Cảm ơn cậu. Mình cũng chúc cậu sớm tìm được Người đó. Mà này, mình biết cậu sẽ nghĩ mình điên…nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò với Jason chưa?”.
Mình nhìn Becca không chớp mắt.
“Mình nói thật đấy”- Becca nói tiếp – “Bởi vì mình nghĩ Jason thích cậu. Tối hôm trước- ừm, mình không kể c cậu nghe vì ngượng- sau khi cậu ấy trả giá mua mình, mình đã tới nhà của Jason và tỏ tình với cậu ấy. Đừng cười mình!”.
“Không, mình không cười đâu”.
“Cảm ơn cậu. Đólà trước khi mình nhảna được tình cảm mình dành cho Stuckey. Nhưng Jason đã nói xin lỗi mình vì không có tình cảm như thế với mình. Mình hỏi có phải vì cái thuyết không – tin – vào – tình – bạn – tâm – giao của cậu không, thì cậu ấy thú nhận là đã nói dối khi nói như vậy. Cậu ấy nói đã tìm thấy nửa kia của mình từ lâu rồi, nhưng cậu ấy nghĩ cô gái đó không thích cậu bởi vì cô ấy đang để mắt đến anh chàng nổ tiếng. Vì thế cậu nói mình điên, nhưng mình không thể không suy đoán rằng người Jason ám chỉ chính là cậu”.
“Wow”- mình thốt lên. Mặc dù mình biết Becca nói đúng và rằng mình chính là người mà Jason nói đến. Nhưng vẫn thấy hạnh phúc khi được nghe lại câu chuyện thêm một lần nữa. Vì thể mình tiếp tục chơi trò giả bộ: “Cảm ơn cậu đã chia sẻ với mình. Mình sẽ thử rủ Jason đi chơi xem sao”.
“Thế mới đúng chứ!” – Becca hớn hở – “bởi vì mình vừa hỏi John và câụ ấy nói có thể- chỉ là có thể thôi nha- người Jason thầm yêu bấy lâu nay chính là cậu.Nếu chuyện này thành sự thật thì bọn mình có thể đi hẹn hò đôi! Mình và John, cậu và Jason! Như thế sẽ tuyệt biết bao”.
Công nhận, nếu quả vậy thì chắc vui phải biết.
Sau lời chúc mừng, cô dâu chú rể mở màn buổi khiêu vũ trên nền nhạc “I’ve Got a Crush on You” của Frank Sinatra, sau đó là nhảy với con cháu của mình. Nhân cơ hội đó mình hỏi ông cách nào để làm mẹ nguôi giân như thế và chịu đến dự đám cưới hôm nay.
“Hừm, để xem nào…”- ông xoay mình thêm hai vòng nữa rồi đủng đỉnh nói –“Ta rất tiếc khi phải nói ra là ta đã lợi dụng sự nhạy cảm của một người phữ đang mang bầu ở tháng cuối, lo lắng không biết đứa con gái cuối đang ở đâu, lại còn gặp khủng hoảng về tài chính nữa. Ta nói đã mua lại cửa tiệm Hoosier Sweet Shoppe và biến nó thành quán cà phê, đồng thời phá bức tường ngăn giữa hai cửa tiệm. Do đó nếu mẹ cháu có hai lựa chọn: một là bỏ qua mọi chuyện và cùng ta quản lý cả đôi, hai là cố chịu đựng. Cộng với bố cháu nói thêm vào nữa”.
“Ông giỏi ghê”- mình nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ ông.
“Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước”- ông chỉ về phía mẹ và bà Kitty, hai người vẫn đang ngồi nói chuyện với nhau- “Nhưng dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt rồi”.
“Với việc có thêm tiệm cà phê mới và mấy tấm hình quảng cáo của Mark Finley, đảm bảo nhà mình sẽ nhanh chóng vượt khỏi siêu thị Sav-Mart thôi ông nhỉ”.
“Mục tieu là thế đấy! Nào, giờ thì nói cho ông già này nghe xem tối qua cháu và Jason thực sự đã làm gì ở cái đài thiên văn đó? Và đừng nói với ta là hai đứa chỉ tới đó để ngắm sao nhứ, bởi vì mẹ cháu có thể không nhớ là cả đêm qua trời mưa to nhưng ta thì nhớ đấy. Mưa như thế làm sao thấy được gì bằng kính viễn vọng”.
Thôi xong!
Và mình kể lại cho ông nghe chuyện tối qua. Về mình và Jason. Tuyệt nhiên không nhắc nửa chữ tới bữa tiệc. Vì đằng nào sớm muộn mọi người sẽ phát hiện ra quan hệ của hai đứa mình thôi, nhất là khi Jason vừa đòi mình nhảy điệu tiếp theo với cậu ấy. Mà hai đứa mình không giỏi cái khoản khiêu vũ này cho lắm nên chắc sẽ chỉ đứng trên đó đung đưa nói chuyện với nhau thôi.
Ông nhướn cao mày im lặng nghe câu chuyện của mình. Ông luôn yêu quý Jason vì thể chả có gì phải lo là ông sẽ phản đối. Nhưng mình muốn ông chia sẻ hạnh phúc ấy cùng mình – giống như mình đang vuạnh phúc của ông.
“Hừm, hừm, để xem nào…” – ông trầm ngâm nói – “Cậu nhóc đó muốn học đại học ngành gì vậy?”.
“Cháu cũng không biết nữa” – mình phá lên cười – “Bọn cháu còn cả một chặng đường dài trước khi lên đại học mà ông”.
“Miễn là nó chịu nghiên cứu thiên văn học. Ta không muốn đổ cả đống tiền của vào cái đài thiên văn ấy để rồi chẳng đựơc gì”.
“Cháu sẽ cố gắng thuyết phục xem sao”.
Lát sau lúc mình vào toa lét thì gặp bà Kitty đang kẻ lại mắt (tại ban nãy khóc như mưa với mẹ). Nhìn cách bà mỉm cười với mình ngay khi vừa nhìn thấy mình là mình biết bà đã biết chuyện của mình và Jason.
“Stephanie”- bà nắm lấy tay mình mừng rỡ- “Ta rất mừng cho hai đứa. ta cũng đã từng hi vọng…nhưng lại nghũ có kẽ hai đứa chơi với nhau lâu như vậy có khi lại khó thành đôi”.
“Vâng, vậy mà lại thành đấy ạ”- mình cười e lệ với người bà mới- “Tất cả là nhờ cuốn sách của bà”.
“Sách của ta?”- bà ngạc nhiên hỏi.
“Bà quên à, cuốn sách bà đã đưa cho cháu ấy” – mình nhắc lại – “ Trong cái hộp cháu tìm thấy trên phòng gác mái lúc dọn phòng cho Jason. Cuốn sách dạy cách trở thành người nổi tiếng.Cháu đã làm theo lời khuyên trong đó. Cháu nghĩ nếu nó có tác dụng với bà thì có lẽ cũng sẽ có tác dụng với cháu. Tất cả là nhờ có bà. À, chính xác hơn là nhờ quyển sách của bà”,
“Cuốn sách dạy cách trở thành người nổi tiếng ư?”- bà bối rối hỏi lại. Rồi đột nhiên mặt bà vụt bừng sáng – “Ôi trời ơi. Cuốn sách cũ kỹ đó ư? Ai đó đã tặng ca nhưng ta tưởng đó là một trò đùa nên không thèm động đến nó”.
“Thế ạ”- mình không biết đáp lại sao nữa.
“Cháu thấy ta thế nào?”- bà đưa tay chỉnh lại cái voan.
“Xinh lắm ạ”.
“Cảm ơn cháu yêu. Cháu hôm nay trong cũng xinh lắm. Thôi giờ ta phải quay lại với khách thôi. Mối quan hệ giữa mẹ cháu và ta đang có vài bước tiến triển khá tốt, ta không thể bắt mẹ cháu ngồi đợi một mình đựơc”- bà véo nhẹ lên má mình và quay lưng đi ra.
Jason đang đứng đợi mình ở sàn khiêu vũ.
“Này, thời tiết đang đẹp. Mình muốn đi nhấm nháp chút cà phê. Đi cùng nhé?”
“Ý hay đấy. Cậu quên là mình bị cấm túc tới hết tháng hay sao?”.
“Ha ha…mình không nghĩ là mẹ cậu sẽ để ý” – vừa nói anh chàng vừa chỉ về hướng mẹ với bà Kitty đang nói cười rôm rả, trong khi bố đang bế Sara đang ngủ, nét mặt có vẻ chán chường.
Mình đi về phía mẹ rụt rè: “Mẹ ơi, con đi uống cà phê với Jason một tí. Con sẽ quay lại ngay”. Mẹ quay qua nói đúng một cậu: “Nhớ gọi điện nếu hai đứa đi tới sau 10 giờ đêm” rồi quya lại với câu chuyện đang nói dở với bà Kitty.
Không ngờ một bữa tiệc đám cưới nhỏ cũng có thể giúp cải thiện tinh thần của nhiều người đến thế.
“ SỰ NỔI TIẾNG LÀ THỨ DỄ ĐẠT ĐƯỢC NHẤT NHƯNG CŨNG LÀ THỨ KHÓ NẮM GIỮ NHẤT ”
– Will Rogers –
Chương ba mươi lăm
THỨ BẢY, 2 THÁNG 9, 11 GIỜ ĐÊM.
Mình gần như quên béng về vụ bữa tiệc tối qua cho tới khi Jason và mình đẩy cửa bước vào quán Cà Phê Phin- với tâm trạng phơi phới hạnh phúc vì đám cưới của ông bà và tình yêu của hai đứa – và đụng ngay Mark Finley và Laurent Moffat đang đi tới chỗ máy rút tiền.
Alyssa Krueger đi cùng họ. Cả Sean de Marco, Todd, Rubin và Darlen Staggs.
Nguyên cả hội.
Mặt ai cũng hằm hằm như đâm lê. Nhất là khi vừa nhìn thấy mình.
“Ôi nhìn xem ai đây. Steph Landry, k
ẻ phá đám trơ tráo nhất thể giới”.
Toàn bộ niềm hân hoan, hạnh phúc của cả ngày hôm nay, nhờ tình yêu của Jason dành cho mình bỗng chùng xuống. Một chút.
Đó là cái năng khiếu không thể phủ nhận của Lauren: làm cho người khac cụt hứng, kể cả với một cô gái đang yêu.
“Thôi đi, Lauren” – Jason nới – “Để cô ấy yên. Mấy người cũng biết thừa là bữa tiệc ấy sẽ phá tung chỗ ấy lên”.
“Tôi không nói chuyện với cậu, đồ dị hợm” – Lauren nguýt Jason một cái sắc lẹm.
Mọi ký ức của 5 năm trước đột nhiên ùa về. Mình ở vị trí bị cáo còn Lauren là kẻ bị hại. Chỉ có điều mình không còn là con bé 12 tuổi ngây ngô không dám làm gì nữa. Mình giờ đã là một cô gái 16 tuổi, mạnh mẽ, độc lập và quyết đoán. Không còn thời gian cho Lauren và mấy trò trẻ con cho cô ta nữa.
“Nghe cho r đây, Lauren” – mình bước thẳng trước đến mặt Lauren cảnh cáo. Cô nàng có vẻ bất ngờ trước phản ứng đó của mình nên đã lùi lại thật nhanh, như thể cô ta sợ mình sẽ vả vào mặt cô ta không bằng. Rất nhầm! những người như Lauren không đáng để mình phải làm như thế. Hơn nữa mình cũg không muốn cho cô ta có cớ kiện cáo tùm lum. – “Lỗi duy nhất của tôi là đánh đổ ly anh đào lên váy cậu, nhưng tôi đã xin lỗi và mua đền cho cậu cái váy khác. Và cậu vẫn hằn học với tôi suốt 5 năm. Lại còn kêu gọi xúi giục mọi người chống lại tôi. Cảnh cáo trước, hãy chuẩn bị tinh thần cho kĩ vì ngoài kia còn có rất nhiều Steph Landry – những ngừơi thường xuyên bị đem ra làm trò cười, những người tóc xù, xe xấu – nhiều hơn gấp cả tỉ đám con gái nhà giàu chảnh choẹ các cậu. Nếu không biết học cách sống chung với tụi này thì sớm muộn gì cậu cũng chẳng còn ai bên cạnh và sống cô độc suốt đời.”
Mình nhìn thẳng vào mắt Lauren không hề chớp mắt. Và trong một giây mình nhìn thấy trong mắt cô ta … một cảm giác sợ hãi thoáng qua.
Nhưng rồi cô ta nhanh chong trở lại bản chất đáng ghét cũ, hất tóc sang một bên, vênh vào nói: “Tránh ra, đồ điên. Nếu tao đáng ghét thì sao tao lại có lắm bạn thế kia? Trong khi mày lại đi với một kẻ như thế kia” – vừa nói nó vừa hất hàm chỉ về phía Jason.
OK, giờ thì mình sẽ vả nói một trận. Can tội dám nói như thế về Jason.
Nhưng trước khi mình kịp làm gì, Darlene bước tới nắm lấy tay mình: “Steph, may quá gặp cậu ở đây. Đang chiếu phim mới của Brittany Murphy ngoài rạp. Mình đang tính gọi cho cậu có rảnh không thì đi xem với mình”.
Mình ngây ra nhìn Darlene. Lauren cũng vậy. Rồi cả Alyssa, Mark, Sean và Todd.
“Ờ…ừm…ok. Mình sẽ đi cùng cậu. Tất nhiên, cảm ơn cậu đã rủ mình” – mình ú ớ nói, vẫn chưa
“Darlene” – Lauren rít lên qua kẽ răng – “Làm gì đấy??”.
“Lên kế hoạch đi xem phim với bạn chứ sao” – Darlen thản nhiên trả lời, không một chút do dự – “Cậu có ý kiến gì à?”.
Mắt Lauren như muốn nổ tung ra.
Ngay lúc ấy, Alyssa đột nhiên lùi đi về phía mình và Darlene thỏ thẻ: “Mình đi cùng hai cậu được không?”
Darlene nhìn mình. Mình nhìn Darlelne.
Và mình nhận ra đay không còn đơn giản là chuyện phim ảnh nữa.
“Tất nhiên rồi” – mình quay sang nói với Alyssa và nhớ tới lời cuốn sách – “Càng đông càng vui”.
“Tuyệt quá” – Alyssa mỉm cười đầy thân thiện với mình. Lần đầu tiên thấy cô t anhìn mình đầy tử tế đến thế.
“OK”- Lauren bắt đầu hốt hoảng thật sự – “Làm sao đấy? Bây giờ thích làm sao?”.
Darlene lờ đi như không nghe thấy gì, quay sang hỏi mình và Jason: “Hai cậu định đi đâu thế?”,
“Tụi này định đi uống chút cà phê” – Jason chỉ về phía cửa tiệm Cà Phê Phin.
“Ôi cà phê!Hay quá. Alyssa cậu muốn nhêm nhi một cốc không?” – Darlene hỏi.
“Mình mê nhất cà phê. Cho mình đi cùng nhé?” – Alyssa hớn hở.
Jason nhướn mày nhìn sang mình hỏi ý kiến. Mình nhún vai không nói gì. “OK. Chắc chắn rồi” – Jason gật đầu nói.
“Tuyệt” – nói xong Alyssa với tay đẩy vào cửa tiệm Cà phê Phin, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô ta đến những nơi bình dân như thế này. Đi ngay phía sau là Darlene…
Trước khi khép cửa cô nàng thò mặt ra hỏi Sean và Todd: “Hai anh có định vào hay không?”.
Todd hết nhìn Mark lại quay ra nhìn Darlene rồi ngược lại. Cuối cùng cậu ta vỗ vai Mark: “Xin lỗi nha anh bạn”. Sau đó cùng với Sean tò tò đi theo Darlene vào trong.
Jason và mình quay sang nhìn nhau. Cậu ấy đẩy cửa cho mình vào trước: “Xin mời”.
Mình bước vào. Nhóm của Darlene, Alyssa, Sean và Todd đã tìm chọn được cái bàn ngay sát cửa sổ. Họ vẫy tay loạn xạ ra hiệu cho mình. Trong khi quán chẳng có ai khác ngoài mấy đứa tụi mình và chị Kristen.
“Ôi, chào hai em. Vẫn uống như cũ chứ?” – chị hỏi.
“Vâng, vẫn như cũ” – Jason nói rồi chỉ về phía bàn kia – “Bọn em đi cùng họ”.
“Ôi, bạn mới cơ đấy?” – chị Kristen giọng đấy thán phục – “Thế mà cứ khiêm tốn, nổi tiếng thế này cơ mà?”.
“Cậu ra đó trước đi. Đợi mình chút” – nói rồi mình đẩy cửa chạy ra ngoài.
“Này” – mình gọi với theo Lauren và Mark đang quay lưng bỏ đi.
Lauren quay ngắt lại. Lần đầu tiên trong đời mình thấy cô ta khóc.
“Gì nữa?” – Lauren gắt lên.
“Chỉ là…mình muốn hỏi hai người có muốn vào uống cà phê với tụi này không thôi?”
“Mày có bị đ…”
Trước khi Lauren định nói hết câu, anh Mark đặt tay lên vai và nói: “Cảm ơn, Steph. Bọn anh rất sẵn lòng”.
“Nhưng…”- Lauren giãy nảy lên.
Có lẽ lúc ấy anh Mark đã bóp nhẹ vào vai cô ta ra hiệu nên cô nàng ngúng nguẩy nói: “Sao cũng được”.
Và họ đi theo mình vào trong quán.
Điều đó chứng tỏ dù mọi người có nói gì đi chăng nữa – về những lời khuyên trong cuốn sách?
Nó thực sự có tác dụng.
Chương ba mươi sáu
CHỦ NHẬT, 3 THÁNG 9, 1 GIỜ SÁNG.
Tối muộn hôm đó mình lại đi vào toa lét nhìn sang nhà, kế bên, như một thói quen khó bỏ. Nhưng KHÔNG PHẢI để rình mò hay nhòm trộm Jason – mình chỉ muốn nhìn xem cậu ấy đang làm gì.
Cậu ấy đã dùng một tấm rèm kẻ sọc to dùng che kín cửa sổ.
Nhưng không sao cả. Bởi trên đó Jason đã dùng mấy ngôi sao dạ quang nhỏ xíu xiu xếp thành dòng chữ:
Ngủ ngon nhé, Đầu Điên.
Hết